Phật Thuyết Kinh đại Phật đảnh Cứu Cánh Kiên Cố Và Mật Nhân Của Như Lai Về Chư Bồ Tát Vạn Hạnh để Tu Chứng Liễu Nghĩa - Phần Mười Sáu
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Bát Lạt Mật Đế, Đời Đường
PHẬT THUYẾT
KINH ĐẠI PHẬT ĐẢNH CỨU CÁNH
KIÊN CỐ VÀ MẬT NHÂN CỦA NHƯ LAI
VỀ CHƯ BỒ TÁT VẠN HẠNH ĐỂ TU
CHỨNG LIỄU NGHĨA
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Bát Lạt Mật Đế, Đời Đường
PHẦN MƯỜI SÁU
Khi ấy Đức Phật Biến Thắng lấy tay xoa đỉnh đầu của con và bảo rằng: Ông nên làm bằng phẳng đất tâm của mình thì tất cả đất đai ở khắp Thế Giới tất đều sẽ bằng phẳng.
Tâm con lập tức mở thông và thấy vi trần trong thân thể cùng với vi trần tạo ra Thế Giới chẳng có gì khác biệt. Tự tánh của những vi trần này chẳng hề xúc chạm với nhau. Cho đến vi trần của binh khí cũng chẳng có chỗ xúc chạm. Thế là con ngộ vô sanh nhẫn ở trong pháp tánh và thành bậc Ứng Chân, rồi hồi tâm để vào những quả vị của Bồ Tát.
Khi nghe Như Lai tuyên thuyết pháp vi diệu liên hoa, là căn bổn để đạt đến tri kiến của Phật, sự hiểu biết của con cũng được ấn chứng và trở thành thượng thủ trong chúng hội.
Phật hỏi về viên thông. Con quán sát tường tận về vi trần ở thân con và Thế Giới. Chúng chẳng có sai khác với nhau và vốn từ trong Như Lai tạng. Những vi trần này phát sinh từ hư vọng. Khi chúng tiêu tan, trí tuệ viên thành và con bước lên đạo vô thượng. Đây là phương pháp đệ nhất.
20. Bấy giờ Đồng Tử Nguyệt Quang liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ với trán chạm sát chân của Phật và thưa với Phật rằng: Con nhớ thuở xưa hằng hà sa kiếp, có Đức Phật xuất hiện ở thế gian, hiệu là Thủy Thiên.
Ngài dạy các vị Bồ Tát về sự tu tập quán sát nước để vào chánh định. Con quán sát tánh nước ở trong thân chẳng tương đoạt lẫn nhau. Con bắt đầu quán sát từ nước mắt, nước mũi, nước miếng, và cho đến đàm, dịch, tinh, huyết, nước tiểu, và phân.
Tất cả thể lỏng vận hành ở trong thân con đều giống nhau. Con thấy tánh nước ở bên trong thân con và nước ở Thế Giới bên ngoài đều chẳng sai khác. Cho dù xa tận ở biển Hương Thủy của Quốc Độ Phù Tràng Vương thì tánh của nước cũng chẳng có sự khác biệt gì với nhau.
Khi mới thành tựu Pháp quán này, con chỉ thấy nước ở trong thân thể của mình và chưa đạt đến vô thân. Lúc đó con là một vị Bhikṣu. Giữa lúc đang ngồi thiền yên tĩnh của một ngày nọ, có một đệ tử của con nhìn vào trong thất qua khung cửa sổ, và chỉ thấy toàn là nước trong veo tràn khắp ở trong thất mà chẳng thấy có gì khác.
Do tiểu đồng tinh nghịch vô tri nên đã lấy một cục gạch ném vào trong nước và tạo ra tiếng khi va chạm với nước. Tiểu đồng nghoảnh nhìn rồi bỏ đi. Sau khi xuất định, con cảm thấy đau nhói ở tim. Sự đau nhức ấy giống như khi Bhikṣu Thu Lộ Tử gặp quỷ dữ gây hại.
Con tự suy nghĩ rằng: Nay mình đã đắc Đạo Ứng Chân và từ lâu đã lìa khỏi các duyên để dẫn đến bệnh hoạn.
Cớ gì hôm nay trong tim lại hốt nhiên nhức nhối như thế?
Chẳng lẽ ta đã thoái chuyển rồi sao?
Ngay lúc đó đồng tử chạy đến ở trước con và kể lại sự việc như trên.
Con liền dạy rằng: Nếu thấy vũng nước như lúc trước, con hãy liền mở cửa và vào trong nước để lấy cục gạch ra.
Đồng tử vâng lời căn dặn. Rồi sau khi con nhập định, đồng tử lại thấy nước và cục gạch giống hệt như trước đây. Đồng tử mở cửa và lấy cục gạch ra ngoài. Sau khi xuất định, thân thể của con bình thường như lúc trước.
Kể từ lúc tu tập Pháp quán này, con đã gặp vô lượng Chư Phật. Như vậy cho đến khi Sơn Hải Tự Tại Thông Vương Như Lai xuất hiện ở thế gian thì con mới chứng đắc vô thân. Lúc ấy tánh nước ở bên trong thân con và tất cả nước của biển Hương Thủy ở khắp các Thế Giới trong mười phương đều hợp vào chân không chẳng hai, chẳng sai khác. Nay ở trước Như Lai, con được gọi là đồng chân và tham dự vào chúng hội của Bồ Tát.
Phật hỏi về viên thông. Con liễu đạt rằng tánh của nước là một vị lưu thông, rồi chứng đắc Vô Sanh Nhẫn và viên mãn tuệ giác. Đây là phương pháp đệ nhất.
21. Bấy giờ Lưu Ly Quang Pháp Vương Tử liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ với trán chạm sát chân của Phật và thưa với Phật rằng: Con nhớ thuở xưa hằng hà sa kiếp, có Đức Phật xuất hiện ở thế gian, hiệu là Vô Lượng Thanh. Ngài khai thị cho các vị Bồ Tát về bổn giác diệu minh. Ngài dạy hãy quán sát Thế Giới này cùng thân của chúng sanh đều là duyên hư vọng bị chuyển động bởi sức của gió.
Lúc ấy con quán sát sự thành lập của Thế Giới, quán sát khi thời gian di chuyển, quán sát thân con làm sao chuyển động rồi dừng lại, và quán tâm động niệm của chính mình. Con nhận ra rằng những sự chuyển động này đều giống nhau không chút sai khác.
Khi ấy con giác ngộ rằng tánh của những sự chuyển động này đều chẳng từ đâu đến và cũng chẳng đi về đâu. Số lượng chúng sanh điên đảo nhiều như vi trần ở khắp mười phương đều đồng với hư vọng. Như vậy cho đến một tỷ Thế Giới tức là một Đại Thiên Thế Giới, tất cả chúng sanh ở trong đó tựa như đám muỗi bị nhốt ở trong lọ. Chúng kêu vo ve rối ren và bay náo loạn điên cuồng ở trong cái lọ nhỏ hẹp.
Khi mới vừa gặp Đức Phật Vô Lượng Thanh chẳng bao lâu, con liền đắc vô sanh nhẫn. Lúc ấy tâm con mở thông và cho đến thấy Quốc Độ của Đức Phật Bất Động ở phương Đông. Sau đó con trở thành Pháp Vương Tử và phụng sự Chư Phật khắp mười phương. Thân và tâm của con phát ra ánh sáng và chiếu triệt vô ngại.
Phật hỏi về viên thông. Con giác ngộ đạo tâm là do nhờ quán sát sức của gió không có chỗ nương. Con vào chánh định, hợp nhất với mười phương Chư Phật, và truyền thọ diệu pháp của nhất tâm. Đây là phương pháp đệ nhất.
22. Bấy giờ Hư Không Tạng Bồ Tát liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ với trán chạm sát chân của Phật và thưa với Phật rằng: Khi con và Như Lai ở chỗ của Đức Phật Định Quang, con đã được thân vô biên. Lúc ấy trên tay con cầm bốn châu báu lớn.
Chúng chiếu sáng vi trần số Phật độ ở mười phương và con thấy những Quốc Độ kia đều hóa thành hư không. Lại nữa, tâm con hiện ra như một cái gương tròn to lớn. Ở trong đó phóng ra mười loại quang minh báu vi diệu và chúng tuôn tràn khắp mười phương cho đến tận cùng ranh giới của hư không.
Hết thảy cõi nước Tràng Vương đều phản chiếu ở trong gương, rồi vào trong thân con. Thân con đồng như hư không và chẳng hề chướng ngại lẫn nhau. Con có thể khéo vào cõi nước nhiều như vi trần để rộng làm Phật sự và được sự tùy thuận như ý.
Do con quán sát tường tận về bốn đại không có chỗ nương nên thành tựu sức đại Thần Thông này. Do vọng tưởng mà bốn đại sanh ra và diệt mất. Hư không và Quốc Độ của Chư Phật vốn giống nhau và chẳng phải hai. Qua sự quán sát này mà con khai ngộ và đắc vô sanh nhẫn.
Phật hỏi về viên thông. Con do nhờ quán sát hư không vô biên nên vào chánh định và được diệu lực viên minh. Đây là phương pháp đệ nhất.
23. Bấy giờ Từ Thị Bồ Tát liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ với trán chạm sát chân của Phật và thưa với Phật rằng: Con nhớ thuở xưa vi trần số kiếp, có Đức Phật xuất hiện ở thế gian, hiệu là Nhật Nguyệt Đăng Minh. Con theo học Đức Phật kia và sau đó xin xuất gia. Tuy nhiên lòng con tham danh lợi của thế gian và thích lai vãng đến gia đình quyền quý.
Lúc ấy Thế Tôn kia đã dạy con tu tập để vào chánh định bằng cách tư duy tất cả đều chỉ tồn tại ở trong tâm thức. Từ khi vào chánh định này và trải qua nhiều kiếp cho đến nay, con phụng sự Chư Phật nhiều như cát sông Hằng. Kể từ đó, lòng mong cầu danh lợi của thế gian xưa kia đã diệt mất không dấu vết.
Mãi đến khi Đức Phật Nhiên Đăng xuất hiện ở thế gian, con mới được thành tựu Vô Thượng Diệu Viên Thức Tâm Chánh Định. Đến lúc này, con mới thấu hiểu rằng hết thảy Quốc Độ của chư Như Lai tận hư không hoặc thanh tịnh, uế trược, hay cả hai đều là từ tâm của con biến hóa hiện ra.
Thưa Thế Tôn! Do bởi con liễu giải như thế, rằng tất cả đều chỉ tồn tại ở trong tâm thức. Con giác ngộ tánh của thức lưu xuất vô lượng Như Lai và nay được thọ ký sẽ làm vị Phật kế tiếp.
Phật hỏi về viên thông. Con quán sát tường tận, rằng mọi thứ ở mười phương đều chỉ tồn tại ở trong thức tâm. Do đó tâm con được minh liễu viên mãn và vào tánh viên thành thật. Con rời xa tánh y tha khởi cùng tánh biến kế chấp và đắc vô sanh nhẫn. Đây là phương pháp đệ nhất.
24. Bấy giờ Đại Thế Chí Pháp Vương Tử và năm mươi hai vị Bồ Tát đồng hạnh như Ngài, liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ với trán chạm sát chân của Phật và thưa với Phật rằng: Con nhớ thuở xưa hằng hà sa kiếp, có Đức Phật xuất hiện ở thế gian, hiệu là Vô Lượng Quang. Khi ấy có mười hai Đức Như Lai kế nhau xuất hiện ở thế gian trong một kiếp. Đức Phật sau cùng hiệu là Siêu Nhật Nguyệt Quang. Đức Phật đó đã dạy con Niệm Phật Chánh Định.
Ví như có hai người, một người luôn nhớ, còn một người luôn quên. Hai người như thế, dù gặp cũng như chẳng gặp, dù thấy cũng như chẳng thấy. Nhưng nếu cả hai đồng nhớ nhau thì họ sẽ luôn nhớ mãi. Cho đến từ đời này sang đời khác, họ sẽ như hình với bóng và không bao giờ xa cách.
Chư Như Lai trong mười phương thương nhớ chúng sanh như mẹ nhớ con. Nếu con bỏ trốn thì dù mẹ có nhớ nhưng cũng chẳng biết làm sao. Nếu con nhớ mẹ như mẹ nhớ con, thì mẹ và con sẽ đời đời không bao giờ lìa xa.
Nếu tâm của chúng sanh nhớ Phật niệm Phật, thì hiện tại cùng vị lai sẽ nhất định thấy Phật. Do cách Phật chẳng xa nên không cần dùng phương tiện, tâm sẽ tự khai mở, như người gần hương thơm thì thân sẽ có mùi hương. Đây gọi là hương quang trang nghiêm.
Lúc xưa con ở nhân địa đã dùng tâm niệm Phật mà vào vô sanh nhẫn. Giờ con ở Thế Giới này nhiếp thọ những ai niệm Phật về tịnh độ.
Phật hỏi về viên thông. Con không có tuyển lựa để xem căn nào dễ dàng đạt đến viên thông, mà con chỉ nhận thấy rằng, thu nhiếp trọn cả sáu căn, tịnh niệm kế nhau để đắc chánh định. Đây là phương pháp đệ nhất.
25. Bấy giờ Quán Thế Âm Bồ Tát liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ với trán chạm sát chân của Phật và thưa với Phật rằng: Thưa Thế Tôn! Con nhớ thuở xưa vô số hằng hà sa kiếp, đương thời có Đức Phật xuất hiện ở thế gian, hiệu là Quán Thế Âm. Và ở trước Đức Phật kia, con đã phát khởi đạo tâm. Đức Phật kia đã dạy con vào chánh định qua sự tu hành của lắng nghe và tư duy.
Trước tiên con chuyển thính giác hướng vào trong để vào dòng thánh và như thế âm thanh bên ngoài sẽ tiêu vong. Một khi sự lắng nghe hướng vào trong và âm thanh đã lặng yên, cả hai tướng tiếng động và yên tĩnh đều hoàn toàn chẳng sanh. Và khi dần dần tăng tiến như thế, những gì con nghe và sự nhận biết của những gì đã nghe đều chấm dứt.
Một khi sự lắng nghe đó chấm dứt thì không còn gì để trụ nương. Sự nhận biết và vật của nhận biết trở thành rỗng không. Khi làm cho rỗng không của nhận biết đạt đến viên mãn cực độ, thì sự rỗng không đó và những gì đã rỗng không đều tan biến. Khi sanh diệt diệt rồi, tịch diệt sẽ hiện tiền.
Hốt nhiên con siêu việt thế gian và xuất thế gian. Mọi thứ ở mười phương được chiếu sáng tròn đầy, và con được hai điều thù thắng.
1. Tâm con thăng lên để hợp nhất với bổn giác diệu tâm của mười phương Chư Phật, và sức từ bi của con đồng nhất với Chư Phật Như Lai.
2. Tâm con hạ xuống để hợp nhất với tất cả chúng sanh trong sáu đường ở khắp mười phương, và con có thể cảm nhận nỗi ưu bi và ước nguyện của các chúng sanh giống như của mình.
Thưa Thế Tôn! Do đã cúng dường Quán Thế Âm Như Lai và nhờ hồng ân của Như Lai kia đã truyền thọ cho con Kim Cang Chánh Định như huyễn qua sự tu hành của lắng nghe và tư duy, nên sức từ bi của con đồng nhất với Chư Phật Như Lai. Do đó con có thể hiện ra ba mươi hai ứng thân để vào các Quốc Độ.
1. Thưa Thế Tôn! Giả sử có những vị Bồ Tát nào đã vào chánh định, tu hành tăng tiến, và được vô lậu. Nếu họ muốn chứng đắc thắng giải hiện tiền viên mãn, con sẽ hiện ra thân Phật mà thuyết pháp và chỉ dẫn họ đến giải thoát.
2. Giả sử có những vị thuộc hàng hữu học nào với tâm tịch tĩnh diệu minh. Nếu họ muốn chứng đắc thắng diệu hiện tiền viên mãn, con sẽ hiện ra thân Độc Giác mà thuyết pháp và chỉ dẫn họ đến giải thoát.
3. Giả sử có những vị thuộc hàng hữu học nào đã đoạn trừ mười hai nhân duyên và do nhân duyên đã đoạn nên được tánh thù thắng. Nếu họ muốn chứng đắc thắng diệu hiện tiền viên mãn, con sẽ hiện ra thân Duyên Giác mà thuyết pháp và chỉ dẫn họ đến giải thoát.
4. Giả sử có những vị thuộc hàng hữu học nào đã được tâm không, khế hợp với Bốn Thánh Đế và đang tu đạo để đạt đến tịch diệt. Nếu họ muốn chứng đắc thắng tánh hiện tiền viên mãn, con sẽ hiện ra thân Thanh Văn mà thuyết pháp và chỉ dẫn họ đến giải thoát.
5. Giả sử có những chúng sanh nào đã hiểu rõ lòng tham muốn, không còn vướng mắc ái dục của hồng trần, và muốn thân thanh tịnh, con sẽ hiện ra thân Phạm Vương mà thuyết pháp và chỉ dẫn họ đến giải thoát.
6. Giả sử có những chúng sanh nào muốn làm thiên chủ để thống lãnh Chư Thiên, con sẽ hiện ra thân Năng Thiên Đế mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
7. Giả sử có những chúng sanh nào muốn được thân tự tại để du hành khắp mười phương, con sẽ hiện ra thân Tự Tại Thiên mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
8. Giả sử có những chúng sanh nào muốn được thân tự tại để phi hành hư không, con sẽ hiện ra thân Đại Tự Tại Thiên mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
9. Giả sử có những chúng sanh nào thích thống lãnh quỷ thần để cứu hộ quốc thổ, con sẽ hiện ra thân thiên đại tướng quân mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
10. Giả sử có những chúng sanh nào thích thống lãnh Thế Giới để bảo hộ chúng sanh, con sẽ hiện ra thân của một trong Bốn Vị Thiên Vương mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
11. Giả sử có những chúng sanh nào thích sanh về thiên cung để sai khiến quỷ thần, con sẽ hiện ra thân Thái Tử của một trong Bốn Vị Thiên Vương mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
12. Giả sử có những chúng sanh nào thích làm Vua ở nhân gian, con sẽ hiện ra thân Vua mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
13. Giả sử có những chúng sanh nào thích làm chủ dòng tộc để người thế gian kính nể, con sẽ hiện ra thân Trưởng Giả mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
14. Giả sử có những chúng sanh nào thích đàm luận văn chương và sống đời trong sạch, con sẽ hiện ra thân Cư Sĩ mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
15. Giả sử có những chúng sanh nào thích quản lý Quốc Gia hoặc quyết định sự việc của tỉnh hay huyện, con sẽ hiện ra thân tể quan mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
16. Giả sử có những chúng sanh nào thích toán số và những kỳ thuật khác để bảo vệ cho cuộc sống chính mình, con sẽ hiện ra thân Phạm Chí mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
17. Giả sử có người nam nào thích học trở thành Bhikṣu và thọ trì các giới luật, con sẽ hiện ra thân Bhikṣu mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
18. Giả sử có người nữ nào thích học trở thành Bhikṣuṇī và gìn giữ các giới cấm, con sẽ hiện ra thân Bhikṣuṇī mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
19. Giả sử có người nam nào thích giữ năm giới, con sẽ hiện ra thân thanh tín nam mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
20. Giả sử có người nữ nào thích giữ năm giới, con sẽ hiện ra thân thanh tín nữ mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
21. Giả sử có người nữ nào thích quản lý hậu cung hoặc chuyện của gia tộc, con sẽ hiện ra thân vương hậu, công nương, hay đại Phu Nhân mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
22. Giả sử có những bé trai nào muốn giữ thân đồng tử vĩnh viễn, con sẽ hiện ra thân đồng nam mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
23. Giả sử có những bé gái nào muốn giữ thân trinh nữ vĩnh viễn và không muốn thân thể xâm phạm, con sẽ hiện ra thân đồng nữ mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
24. Giả sử có vị Trời nào muốn thoát khỏi cảnh Trời, con sẽ hiện ra thân Trời mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
25. Giả sử có loài rồng nào muốn thoát khỏi loài rồng, con sẽ hiện ra thân rồng mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
26. Giả sử có quỷ tiệp tật nào muốn thoát khỏi loài quỷ tiệp tật, con sẽ hiện ra thân quỷ tiệp tật mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
27. Giả sử có tầm hương thần nào muốn thoát khỏi loài tầm hương thần, con sẽ hiện ra thân tầm hương thần mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
28. Giả sử có phi thiên nào muốn thoát khỏi loài phi thiên, con sẽ hiện ra thân phi thiên mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
29. Giả sử có nghi thần nào muốn thoát khỏi loài nghi thần, con sẽ hiện ra thân nghi thần mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
30. Giả sử có đại mãng xà nào muốn thoát khỏi loài đại mãng xà, con sẽ hiện ra thân đại mãng xà mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
31. Giả sử có những chúng sanh nào vẫn yêu thích làm người, con sẽ hiện ra thân người mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
32. Giả sử có những phi nhân nào có hình tướng hay không hình tướng, có tưởng hay vô tưởng muốn thoát khỏi loài phi nhân, con sẽ hiện ra thân phi nhân mà thuyết pháp và khiến họ thành tựu.
Đây là ba mươi hai ứng thân vi diệu thanh tịnh để vào các Quốc Độ. Tất cả đều từ năng lực vi diệu vô tác của chánh định qua sự tu hành của lắng nghe và tư duy mà được thành tựu tự tại.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Nguyệt đăng Tam Muội - Phần Bốn Mươi Bảy
Phật Thuyết Kinh Chánh Pháp Niệm Xứ - Phẩm Hai - Phẩm Sinh Tử - Tập Một
Phật Thuyết Kinh Xuất Sinh Nhất Thiết Như Lai Pháp Nhãn Biến Chiếu đại Lực Minh Vương - Phần Bốn
Phật Thuyết Kinh Trung Bộ - Kinh ðoạn Giảm - Phần Bảy - Pháp Môn Giải Thoát
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Biên Tế
Phật Thuyết Kinh Phật Bản Hạnh Tập - Phẩm Năm Mươi Năm - Phẩm Nhân Duyên Của ưu Ba Ly