Phật Thuyết Kinh Tăng Nhất A Hàm - Phẩm Ba Mươi Bảy - Phẩm Lục Trọng - Phần Một
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Tăng Già Đề Bà, Đời Đông Tấn
PHẬT THUYẾT
KINH TĂNG NHẤT A HÀM
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Tăng Già Đề Bà, Đời Đông Tấn
PHẨM BA MƯƠI BẢY
PHẨM LỤC TRỌNG
PHẦN MỘT
Tôi nghe như vậy!
Một thời, Phật ở nước Xá Vệ, rừng Kỳ Đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ Kheo: Các thầy nên nhớ nghĩ pháp lục trọng, kính trọng, giữ mãi trong lòng đừng cho quên mất.
Thế nào là sáu?
Ở đây Tỳ Kheo thân hành niệm từ, như ngắm hình trong gương, đáng kính, đáng quý, chớ cho quên mất.
Lại nữa, khẩu hành niệm từ, ý hành niệm từ, đáng kính, đáng quý, chớ cho quên mất.
Lại nữa, được các thứ pháp lợi, hay cùng các người phạm hạnh dùng chung, cũng không có tưởng bỏn xẻn. Pháp này đáng kính, đáng quý, chớ để quên mất.
Lại nữa, có các cấm giới không hư không hại, rất hoàn toàn không thiếu sót, được người trí quý. Lại muốn cho giới này bủa khắp cho người khiến đồng mùi vị này. Pháp này đáng kính, đáng quý, chớ để quên mất.
Lại nữa chánh kiến Hiền Thánh được xuất yếu. Cái thấy như thế muốn các người phạm hạnh cùng đồng pháp này, cũng đáng quý, chớ để quên mất.
Ðó là, Tỳ Kheo! Có pháp lục trọng này, đáng kính, đáng quý, chớ để quên mất.
Thế nên, các Tỳ Kheo! Thường nên tu hành thân, khẩu, ý hành. Nếu được đồ lợi dưỡng, nên nhớ phân phát, chớ khởi tưởng tham. Như thế, các Tỳ Kheo nên học điều này. Bấy giờ các Tỳ Kheo nghe Phật dạy xong, hoan hỉ vâng làm.
Tôi nghe như vậy!
Một thời Phật ở bên suối A Nậu Đạt, cùng đại chúng Tỳ Kheo năm trăm người câu hội, đều là A La Hán, tam đạt lục thông, thần túc tự tại, tâm không sợ hãi, chỉ trừ một Tỳ Kheo là A Nan.
Bấy giờ Thế Tôn ngồi trên hoa sen vàng, bảy báu làm cọng, và năm trăm Tỳ Kheo ai nấy đều ngồi hoa sen báu. Khi đó, Long Vương A Nậu Đạt đến chỗ Thế Tôn, cúi lạy rồi đứng một bên.
Long Vương xem khắp Thánh Chúng xong, bạch Thế Tôn: Nay con xem trong chúng đây trống thiếu không đầy đủ, còn thiếu Tôn Giả Xá Lợi Phất. Cúi mong Thế Tôn sai một Tỳ Kheo gọi Xá Lợi Phất đến đây. Bấy giờ Tôn Giả Xá Lợi Phất ở Tinh Xá Kỳ Hoàn vá Y cũ.
Thế Tôn bảo Mục Liên:
Ông đến chỗ Xá Lợi Phất bảo Xá Lợi Phất: Long Vương A Nậu Đạt muốn gặp thầy.
Mục Liên đáp: Xin vâng Thế Tôn!
Khi ấy Tôn Giả Ðại Mục Liên như trong khoảng thời gian co duỗi cánh tay đi đến Tinh Xá Kỳ Hoàn, gặp Tôn Giả Xá Lợi Phất bảo:
Như Lai có dạy rằng: Long Vương A Nậu Đạt muốn được gặp thầy.
Xá Lợi Phất đáp: Ông đi trước đi, tôi sẽ đến sau!
Mục Liên nói: Tất cả Thánh Chúng và Long Vương A Nậu Đạt ngóng đợi tôn nhan muốn được thấy mặt thầy, mong đi ngay chớ có trễ giờ.
Xá Lợi Phất đáp: Ông đến đó trước, tôi sẽ đến sau.
Mục Liên lập lại: Thế nào Xá Lợi Phất!
Trong những người có thần túc, lại có thể hơn tôi chăng mà nay lại bảo tôi đi trước?
Nếu Xá Lợi Phất không đứng dậy đi, tôi sẽ nắm tay bắt đến suối đó.
Khi ấy, Xá Lợi Phất nghĩ: Mục Liên tìm cách đùa thử ta đây!
Bấy giờ, Tôn Giả Xá Lợi Phất tự cởi dây kiệt chi lưng để xuống đất, bảo Mục Liên rằng: Nếu thầy là thần túc đệ nhất, thì bây giờ nhấc dây này khỏi mặt đất đi, rồi hãy nắm tay tôi dẫn đến suối A Nậu Đạt.
Mục Liên liền nghĩ: Nay Xá Lợi Phất lại đùa cợt ta, muốn thử nhau chăng?
Nay ông ta cởi dây lưng để trên đất nói: Có thể nhấc lên được sau mới nắm tay ta dẫn đến suối.
Mục Liên lại nghĩ: Ðây ắt có nguyên nhân, chớ không thì đâu có khổ công vậy. Liền duỗi tay nắm dây nhấc lên, nhưng dây không nhúc nhích chút nào. Khi đó Mục Liên dùng hết sức dời sợi dây mà không thể khiến động đậy.
Xá Lợi Phất bèn lấy dây này cột vào cành cây Diêm Phù, Tôn Giả Mục Liên đem hết thần lực muốn nhấc sợi dây này mà không thể dời được. Ngay lúc nhấc sợi dây thì đất Diêm Phù chấn động mạnh.
Khi ấy Xá Lợi Phất bèn nghĩ: Tỳ Kheo Mục Liên còn có thể khiến cõi Diêm Phù chấn động, hà huống dây này. Nay ta nên cầm dây này cột vào hai Thế Giới.
Bấy giờ Mục Liên cũng lại nhấc nữa. Xá Lợi Phất lại cột dây vào ba Thế Giới, bốn Thế Giới, Mục Liên cũng có thể nhấc lên như nhấc chiếc áo nhẹ.
Bấy giờ Xá Lợi Phất lại nghĩ: Tỳ Kheo Mục Liên đủ sức nhấc bốn Thế Giới cũng không đáng kể. Nay ta cầm dây này cột vào lưng núi Tu Di. Khi ấy Mục Liên lại có thể làm động núi Tu Di này và Cung Trời Tứ Thiên Vương, Cung Trời Tam Thập Tam thảy đều dao động.
Xá Lợi Phất lại đem dây này cột ngàn Thế Giới, Mục Liên cũng có thể làm chấn động. Xá Lợi Phất lại lấy dây này cột hai ngàn Thế Giới, ba ngàn Thế Giới cũng bị Mục Liên làm chấn động.
Khi ấy đất Trời chấn động mạnh, chỉ có Như Lai ngồi ở suối A Nậu Đạt không di động, ví như lực sĩ đùa lá cây không khó khăn.
Khi ấy, Long Vương A Nậu Đạt bạch Thế Tôn: Nay Trời Đất này cớ sao chấn động?
Thế Tôn nói rõ nguyên nhân cho Long Vương:
Long Vương bạch Phật: Thần lực của hai người này, ai hơn?
Thế Tôn bảo: Tỳ Kheo Xá Lợi Phất thần lực lớn nhất.
Long Vương bạch Phật: Thế Tôn trước có thọ ký rằng Tỳ Kheo Mục Liên thần túc đệ nhất, không ai hơn.
Thế Tôn bảo: Long Vương! Ông nên biết có bốn thần túc.
Thế nào là bốn?
Tự tại tam muội thần túc. Tinh tấn tam muội thần túc. Tâm tam muội thần túc. Giáo giới tam muội thần túc.
Này Long Vương!
Có sức của Bốn thần túc này, Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni có Bốn thần túc này, thân cận tu hành không buông bỏ. Ðây tức là thần lực đệ nhất.
Long Vương A Nậu Đạt bạch Phật: Tỳ Kheo Mục Liên không được bốn thần lực này sao?
Thế Tôn bảo: Tỳ Kheo Mục Liên cũng được bốn thần lực này, thân cận tu hành chẳng hề buông bỏ, Tỳ Kheo Mục Liên muốn trụ thọ mạng hết kiếp cũng có thể làm được. Nhưng tam muội mà Xá Lợi Phất nhập, Tỳ Kheo Mục Liên không biết tên gọi.
Khi ấy Tôn Giả Xá Lợi Phất lại nghĩ: Ba ngàn Đại Thiên Quốc Độ, Mục Liên đều có thể di chuyển, côn trùng bị chết không thể kể xiết. Nhưng chính ta nghe tòa của Như Lai không thể di động. Nay ta nên lấy dây này cột vào tòa của Như Lai. Bấy giờ Tôn Giả Mục Liên lại dùng thần túc nhấc dây này lên, nhưng không nhúc nhích.
Mục Liên bèn nghĩ: Không phải ta bị thối chuyển thần túc rồi sao mà nay nhấc dây này chẳng thể động đậy?
Nay ta đến chỗ Thế Tôn, để hỏi nghĩa này. Mục Liên bỏ sợi dây, dùng thần túc đến chỗ Thế Tôn, từ xa thấy Xá Lợi Phất ngồi trước Như Lai.
Thấy rồi Mục Liên bèn nghĩ: Ðệ tử Thế Tôn thần túc đệ nhất không ai hơn ta.
Nhưng ta chẳng bằng Xá Lợi Phất sao?
Bấy giờ Tôn Giả Mục Liên bạch Phật: Con đối với thần túc có bị thối chuyển không?
Vì sao thế?
Con từ Tinh Xá Kỳ Hoàn đi trước, Xá Lợi Phất đi sau. Nay Tỳ Kheo Xá Lợi Phất lại đến trước, ngồi trước Như Lai.
Phật nói: Thần túc của thầy không thối chuyển, nhưng pháp thần túc tam muội mà Xá Lợi Phất nhập, thầy không biết.
Vì sao thế?
Tỳ Kheo Xá Lợi Phất trí tuệ không có hạn lượng, tâm được tự tại. Thầy không bằng Xá Lợi Phất theo tâm. Xá Lợi Phất tâm thần túc được tự tại. Nếu Tỳ Kheo Xá Lợi Phất tâm nghĩ đến gì liền được tự tại. Ðại Mục Liên tức thời im lặng.
Khi ấy Long Vương A Nậu Đạt hoan hỷ mừng rỡ không kiềm được: Nay Tỳ Kheo Xá Lợi Phất, rất có thần lực chẳng thể nghĩ nghì, khi nhập tam muội, Tỳ Kheo Mục Liên chẳng biết tên gọi.
Bấy giờ Thế Tôn thuyết pháp vi diệu cho Long Vương A Nậu Đạt, khuyên bảo khiến cho hoan hỷ, liền ở đó thuyết giới. Sáng sớm Phật đem các Tỳ Kheo Tăng trở về thành Xá Vệ, rừng Kỳ Đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Khi ấy, các Tỳ Kheo nói với nhau: Thế Tôn đích thân thọ ký, trong hàng Thanh Văn của ta, người thần túc đệ nhất là Tỳ Kheo Mục Liên, nhưng hôm nay chẳng bằng Xá Lợi Phất. Bấy giờ các Tỳ Kheo khởi tâm khinh mạn đối với Mục Liên.
Ðức Thế Tôn liền nghĩ: Các Tỳ Kheo này sanh tưởng khinh mạn đối với Mục Liên, sẽ chịu tội khó kể.
Ngài bảo Mục Liên: Thầy hãy hiện thần lực cho đại chúng này xem, đừng để đại chúng khởi tưởng lười biếng.
Mục Liên đáp: Xin vâng, Thế Tôn!
Bấy giờ Mục Liên lạy Phật, rồi ở trước Như Lai biến mất, đi đến cách bảy hằng sa Cõi Phật, ở phương Ðông có Phật tên Kỳ Quang Như Lai Chí Chân Ðẳng Chánh Giác xuất hiện ở đó.
Mục Liên dùng y phục bình thường đến cõi đó đi trên miệng bát. Nhân dân nước đó hình thể rất to lớn.
Các Tỳ Kheo trông thấy Mục Liên rồi, nói với nhau: Các thầy xem con sâu này giống như Sa Môn.
Các Tỳ Kheo bắt xuống đưa cho Phật.
Thưa Thế Tôn! Nay có một con sâu giống Sa Môn.
Kỳ Quang Như Lai bảo các Tỳ Kheo: Phương Tây cách đây bảy hằng sa Thế Giới. Cõi đó có Phật tên Thích Ca Văn Như Lai Chí Chân Ðẳng Chánh Giác xuất hiện ở đời. Ðây là đệ tử thần túc đệ nhất của Ngài.
Bấy giờ Phật kia bảo Tôn Giả Mục Liên: Các Tỳ Kheo này khởi ý khinh mạn, thầy hãy hiện thần lực cho đại chúng xem!
Mục Liên đáp: Xin vâng, Thế Tôn!
Mục Liên nghe lời Phật dạy, lấy bình bát đựng năm trăm Tỳ Kheo nước đó đem lên Trời Phạm Thiên.
Khi ấy Mục Liên lấy chân trái để lên núi Tu Di, chân phải đặt lên Trời Phạm Thiên, rồi nói bài kệ:
Thường nên nhớ chuyên cần,
Tu hành nơi Phật Pháp,
Hàng phục chúng ma oán,
Như điều phục được voi.
Nếu hay ở pháp này,
Năng hành không phóng dật,
Sẽ dứt nguồn mé khổ,
Không còn các não nữa.
Bấy giờ Như Lai dùng âm thanh này vang khắp Tinh Xá Kỳ Hoàn.
Các Tỳ Kheo nghe xong đến bạch Phật: Mục Liên đứng ở đâu mà nói kệ này.
Thế Tôn bảo: Ðây là Tỳ Kheo Mục Liên cách Cõi Phật này bảy hằng sa Thế Giới về phía Ðông, dùng bình bát đựng năm trăm Tỳ Kheo ở đó, chân trái bước lên núi Tu Di, chân phải đặt lên Trời Phạm Thiên mà nói kệ này.
Các Tỳ Kheo khen: Chưa từng có, thật là kỳ đặc!
Tỳ Kheo Mục Liên có đại thần túc thế mà chúng con khởi tâm coi thường Mục Liên. Cúi mong Thế Tôn khiến Mục Liên đem năm trăm Tỳ Kheo đến đây.
Khi ấy Thế Tôn từ xa hiện đạo lực khiến Tôn Giả Mục Liên biết ý. Mục Liên bèn dẫn năm trăm Tỳ Kheo đến thành Xá Vệ, rừng Kỳ Đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn đang thuyết pháp cho mấy ngàn vạn chúng. Mục Liên đem năm trăm Tỳ Kheo đến chỗ Thế Tôn. Ðệ tử Phật Thích Ca Văn ngước nhìn các Tỳ Kheo ấy. Khi đó Tỳ Kheo ở Thế Giới phương Ðông lễ chân Thế Tôn rồi ngồi một bên.
Thế Tôn bảo các Tỳ Kheo ấy rằng:
Tỳ Kheo các thầy từ đâu tới?
Là đệ tử của ai?
Ði đường hết bao lâu?
Năm trăm Tỳ Kheo kia bạch Phật Thích Ca Văn: Thế Giới của chúng con nay ở phương Ðông. Phật tên Kỳ Quang Như Lai, chúng con là đệ tử của Ngài.
Nhưng nay chúng con chẳng biết từ đâu đến, đã trải qua mấy ngày!
Thế Tôn bảo: Các thầy có biết Thế Giới của Phật chăng?
Các Tỳ Kheo đáp: Thưa vâng, Thế Tôn! Chúng con muốn trở về cõi ấy.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ Kheo ấy: Nay ta sẽ nói với các thầy về pháp lục giới. Hãy khéo suy nghĩ.
Các Tỳ Kheo đáp: Xin vâng, Thế Tôn.
Bấy giờ các Tỳ Kheo vâng lời Phật dạy rồi.
Thế Tôn bảo: Thế nào gọi là pháp lục giới?
Này Tỳ Kheo! Nên biết sáu giới của người bẩm thọ tinh khí của cha mẹ mà sanh.
Thế nào là sáu?
Nghĩa là địa giới, thủy giới, hỏa giới, phong giới, không giới, thức giới. Ðó là này Tỳ Kheo, có sáu giới này. Thân người nhân tinh huyết mà sanh lục nhập.
Thế nào là sáu?
Nghĩa là nhãn nhập, nhĩ nhập, tỷ nhập, thiệt nhập, thân nhập, ý nhập. Ðó là, này Tỳ Kheo, có sáu nhập này do cha mẹ mà có được. Ðã nương theo sáu nhập liền có sáu thức.
Thế nào là sáu?
Nếu nương nhãn nhập thì có nhãn thức, rồi nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức. Ðó là, này Tỳ Kheo, đây gọi là sáu thức thân.
Nếu có Tỳ Kheo hiểu sáu giới, sáu nhập, sáu thức này, có thể đến sáu Cõi Trời thọ nhân. Nếu ở đó hết tuổi thọ lại sanh cõi này, thông minh tài cao. Ở ngay thân hiện tại dứt hết kiết sử được đến Niết Bàn.
Bấy giờ Thế Tôn bảo Tôn Giả Mục Liên: Nay thầy đem các Tỳ Kheo này trở về Cõi Phật kia.
Mục Liên đáp: Xin vâng, Thế Tôn!
Khi ấy, Mục Liên lại lấy bát đựng năm trăm Tỳ Kheo, nhiễu Phật ba vòng lui đi, như trong khoảng thời gian co duỗi cánh tay, đã đến Cõi Phật kia.
Bấy giờ Mục Liên thả các Tỳ Kheo ra, lễ chân Phật kia rồi trở về cõi nhân này. Các Tỳ Kheo cõi kia nghe lục giới này rồi, các trần cấu sạch, được pháp nhãn thanh tịnh.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ Kheo: Trong hàng đệ tử ta, Thanh Văn thần túc đệ nhất khó ai theo kịp là Tỳ Kheo Ðại Mục Kiền Liên. Bấy giờ các Tỳ Kheo nghe Phật dạy xong, hoan hỉ vâng làm.
***
Phật Thuyết Kinh đại Thừa Mật Nghiêm - Phẩm Tám - Phẩm A Lại Da Vi Mật - Tập Sáu
Phật Thuyết Kinh đại Thừa Mật Nghiêm - Phẩm Tám - Phẩm A Lại Da Vi Mật - Tập Năm
Phật Thuyết Kinh đại Thừa Mật Nghiêm - Phẩm Tám - Phẩm A Lại Da Vi Mật - Tập Bốn
Phật Thuyết Kinh đại Thừa Mật Nghiêm - Phẩm Tám - Phẩm A Lại Da Vi Mật - Tập Ba
Phật Thuyết Kinh đại Thừa Mật Nghiêm - Phẩm Tám - Phẩm A Lại Da Vi Mật - Tập Hai
Phật Thuyết Kinh đại Thừa Mật Nghiêm - Phẩm Tám - Phẩm A Lại Da Vi Mật - Tập Một
Phật Thuyết Kinh Tín Lực Nhập ấn Pháp Môn - Phần Mười
Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Ba - Pháp Hội Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ - Phần Bốn
Phật Thuyết Kinh Thuận Quyền Phương Tiện - Phẩm Bốn - Phẩm Tên Gọi Giả - Tập Một
Phật Thuyết Kinh Tăng Nhất A Hàm - Phẩm Sáu - Phẩm Thanh Tín Sĩ - ưu Bà Tắc
Phật Thuyết Kinh Thủ Lăng Nghiêm Tam Muội - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh Phật Giáo Hóa Phạm Chí A Bạt
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội đầu - Phẩm Mười Năm - Phẩm Biện đại Thừa - Phần Bảy