Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Mười - Chuyện Tiền Thân đức Phật - Chương Một - Phẩm Nữ Nhân - Chuyện Hiền Sĩ Chà Là Tiền Thân Takka
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT KINH TIỂU BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
TẬP MƯỜI
CHUYỆN TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT
CHƯƠNG MỘT
PHẨM NỮ NHÂN
CHUYỆN HIỀN SĨ CHÀ LÀ
TIỀN THÂN TAKKA
Bọn nữ nhân đầy rẫy hận sân. Câu chuyện này do bậc Ðạo Sư kể trong khi trú tại Kỳ Viên về một Tỳ Kheo bị tham dục chi phối.
Khi được hỏi, vị Tỳ Kheo thú nhận rằng mình bị tham dục chi phối, bậc Ðạo Sư hỏi: Ðàn bà thật vong ân bội nghĩa, tại sao ông lại để dục tham chi phối vì họ?
Và Ngài kể câu chuyện quá khứ. Một thuở nọ Vua Brahmadatta trị vì Ba La Nại, Bồ Tát đã chọn đời ẩn sĩ, xây dựng cho mình một am thất bên bờ Sông Hằng, tại đó Ngài đã đạt các thắng trí cùng các thiền chứng, và an trú trong Thiền Lạc.
Thời ấy, vị quan giữ công khố ở thành Ba La Nại có một cô con gái rất hung dữ, độc ác được mệnh danh là ác tiểu thư, thường hay mắng chửi đánh đập gia nhân, nô tỳ của mình.
Một ngày kia, bọn gia nhân đưa cô tiểu chủ đến vui chơi giải trí trên Sông Hằng. Cả đám đang đùa giỡn tung tăng trên mặt nước thì Mặt Trời lặn dần và một cơn bão lớn bỗng nổi lên.
Vì thế, mọi người vội vã chạy trốn, còn lại bọn nữ tỳ của nàng kêu to: Ðây chính là thời cơ tống khứ kẻ ác độc này đi!
Rồi chúng ném thẳng cô gái xuống nước và vội vã bỏ về. Mưa trút xuống như thác, Mặt Trời dần khuất và màn đêm xuống rất nhanh.
Khi bọn nô tỳ về nhà mà không có cô tiểu chủ, liền bị tra hỏi tiểu thư đâu, họ đều thưa rằng tiểu thư đã bước lên khỏi bờ sông, nhưng họ không biết nàng đã đi đâu cả. Gia đình này đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy tung tích cô gái đi lạc. Trong lúc ấy, nàng kêu gào thất thanh vì bị nước lũ cuốn theo, đến nửa đêm thì trôi dạt vào gần am thất của Bồ Tát.
Nghe tiếng cầu cứu, Ngài tự nhủ: Ðây là tiếng đàn bà kêu cứu. Ta phải cứu người ấy khỏi nước cuốn mới được. Thế là Ngài cầm ngọn đuốc cỏ soi sáng để tìm thấy nàng giữa dòng nước.
Ðừng sợ! Ðừng sợ!
Ngài vui mừng kêu lên và lội xuống, rồi nhờ sức lực cường tráng như voi của Ngài, Ngài đưa cô gái vào bờ an toàn. Sau đó, Ngài nhóm lửa trong am thất để sưởi ấm nàng và mang trái cây ngon ngọt đủ loại cho nàng dùng.
Khi nàng vừa ăn, Ngài hỏi: Nhà cô nương ở đâu, cớ sao lại rơi xuống sông?
Cô gái kể hết mọi việc đã xảy ra cho mình.
Ngài bảo: Cô nương cứ tạm thời ở lại đây. Ngài để cô gái ở trong am thất, còn phần Ngài ra ở ngoài Trời khoảng hai, ba ngày. Sau đó, Ngài bảo cô gái ra đi, song cô ả cứ nấn ná ở lại cho đến khi quyến rủ được vị ẩn sĩ này say mê mình mà cô vẫn không chịu đi đâu cả.
Thời gian qua cô gái dùng mọi vẻ yêu kiều của mỹ nhân kế khiến Ngài mất hết thiền lực trí tuệ. Ngài vẫn cùng nàng ấy sống trong rừng.
Nhưng nàng lại không thích ở nơi hiu quạnh mãi, nên đòi Ngài đem về nơi có dân cư. Thế là chìu theo lời năn nỉ ỉ ôi kia, Ngài đành đem nàng ấy ra đi đến một làng ở biên địa, nuôi sống nàng bằng cách bán quả chà là, nên được gọi tên là Hiền Sĩ Chà Là.
Dân làng nhờ Ngài dạy cho cách biết trước lúc được mùa hoặc mất mùa, rồi trả tiền cho Ngài và biếu Ngài một túp lều để sống ở cổng làng.
Bấy giờ vùng biến địa hay bị bọn cướp từ núi xuống tàn hại phá phách. Ngày kia bọn chúng tấn công vò làng Ngài đang ở và cướp của cải. Chúng bắt dân làng khốn khổ kia thu góp hết tài sản cho chúng rồi cao chạy xa bay, mang theo cô tiểu thư con quan thủ khố cùng với nhiều người khác về sào huyệt của chúng.
Ðến nơi, chúng thả mọi người kia ra, song giữ lại cô gái có nhan sắc ấy để làm áp trại phu nhân của viên tướng cướp thủ lãnh.
Khi Bồ Tát biết việc này, Ngài suy nghĩ: Chắc nàng sẽ không chịu ở xa ta đâu. Nàng sẽ trốn về đây với ta. Thế rồi Ngài vẫn ở đó chờ đợi nàng trở về. Trong lúc ấy nàng thấy rất hạnh phúc và được phỉ nguyện với bọn cướp kia, nên cứ nơm nớp lo sợ có ngày vị Hiền Sĩ bán chà là đến bắt nàng đi về lần nữa.
Nàng nghĩ thầm: Ta sẽ được an lạc hơn nếu vị ấy chết đi. Vậy ta phải nhắn tin cho vị ấy giả vờ làm vẻ thương yêu để dụ vị ấy đến đây mà chịu chết cho xong.
Sau đó nàng tìm cách đưa tin cho Ngài biết là nàng đang khổ sở lắm, và nàng mong ước Ngài đến cứu đi về. Ngài tin lời nàng, vội lên đường đến cổng làng của bọn cướp, nhắn tin cho nàng.
Nàng bảo: Bây giờ ta trốn đi chắc phải rơi vào tay tên thủ lãnh và hắn giết ta thôi. Vậy ta hãy đợi đến nửa đêm rồi đào tẩu.
Thế là nàng đem giấu Ngài trong phòng, vào nửa đêm tên cướp trở về nực nồng hơi rượu, nàng hỏi hắn: Này lang quân, chàng sẽ làm gì nếu tình địch ở trong tay chàng?
Hắn bảo sẽ làm thế này thế nọ đối với tình địch.
Nàng bảo: Có lẽ gã kia cũng không ở đâu xa xôi như chàng tưởng đâu. Hiện nó đang ở trong phòng kế bên ấy. Cầm vội ngọn đuốc, tên cướp chạy vào chụp lấy Bồ Tát đánh đấm khắp mình mẩy cho hả giận.
Cam lòng chịu đựng những cái đánh đấm kia, Bồ Tát không hề kêu than gì, mà chỉ thì thầm: Ôi phường vong ân bội nghĩa, thật là gian ác. Bọn lừa đảo điêu ngoa xảo trá thế là cùng. Ngài chỉ nói chứng ấy thôi. Sau khi đã đánh đập và trói chân Bồ Tát lại, tên cướp ăn uống xong liền nằm lăn ra ngủ.
Sáng dậy, sau giấc ngủ tiêu tan hết cơn say sưa hồi hôm, tên cướp lại đánh đập Bồ Tát lần nữa, Ngài cũng không kêu than gì, mà chỉ lặp lại mấy lời trên. Tên cướp ngạc nhiên trước chuyện này và hỏi lý do tại sao khi bị đánh đập, Ngài cứ nói mãi như thế.
Hiền Sĩ Chà Là đáp: Này nghe đây, rồi người sẽ hiểu rõ. Trước kia ta là ẩn sĩ độc cư trong rừng hoang, đã chứng đắc thiền định thắng trí. Sau đó, ta cứu người đàn bà này ra khỏi Sông Hằng và giúp đỡ nó đủ mọi nhu cầu, song đã bị nó quyến rủ nên mất hết Thắng trí.
Rồi ta từ bỏ rừng sâu, đem nó về làng sinh sống, từ đó nó bị cướp mang đi. Nó lại nhắn tin cho ta là nó đang chịu khổ sở và xin ta đến giải cứu nó. Nay nó đưa ta vào tay ngươi, vì vậy ta cứ kêu lên như thế đó.
Nghe vậy, tên cướp bắt đầu suy nghĩ lại, hắn thầm nhủ: Nếu cô ả chẳng chút thương tiếc một người tốt đã từng làm ơn cô ả nhiều như vậy, thì ả sẽ không làm hại ta sao được?
Ả phải chết!
Thế là sau khi an ủi Bồ Tát xong, hắn đánh thức cô ả dậy, vừa cầm kiếm trong tay, hắn vừa bảo rằng hắn sắp giết Bồ Tát ngoài cổng làng. Rồi bảo ả giữ chặt Hiền Sĩ Chà Là, hắn tuốt kiếm ra, làm vẻ sắp giết Ngài, nhưng lại chặt làm đôi cô ả đàn bà kia.
Xong xuôi hắn tắm gội cho Bồ Tát sạch sẽ từ đầu đến chân và tiếp đãi Ngài đủ món cao lương mỹ vị suốt mấy ngày liền cho thỏa thích.
Thế bây giờ Ngài định đi đâu?
Cuối cùng tướng cướp hỏi: Trần thế chẳng có gì vui thú đối với ta cả, Bậc Hiền Sĩ nói. Ta sẽ sống đời ẩn sĩ như xưa kia tại am thất cũ trong rừng.
Thế thì kẻ hèn này cũng muốn làm ẩn sĩ. Như vậy cả hai đều trở thành ẩn sĩ sống tại am thất trong rừng kia, cùng đắc các thắng trí và các thiền chứng, cho đến khi mạng chung thì thọ sanh lên Phạm Thiên Giới.
Kể câu chuyện ấy xong, bậc Ðạo Sư nêu lên sự liên hệ giữa hai câu chuyện qua các vần kệ sau:
Bọn nữ nhân đầy rẫy hận sân,
Nói mồm hai lưỡi, bọn vong ân,
Kẻ gieo chia rẽ, rồi gây chiến,
Vậy hỡi Tỳ Kheo, hãy bước chân
Thẳng tiến đường thanh cao chánh hạnh
Rồi ngươi thấy Cực Lạc siêu trần.
Khi pháp thoại chấm dứt, bậc Ðạo Sư tuyên thuyết các Sự thật. Lúc kết thúc bài giảng, vị Tỳ Kheo bị tham dục chi phối đắc quả Dự Lưu.
Và bậc Ðạo Sư nhận diện tiền thân: Vào thời ấy, Ànanda là tướng cướp và ta chính là Hiền Sĩ Chà Là kia vậy.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Na Tiên Tỳ Kheo - Phẩm Năm Mươi Ba - Phẩm Bảy Sự Việc Tựu Thành Giác Ngộ
Phật Thuyết Kinh Vô Nhi Bình đẳng Tối Thượng Du Già đại Giáo Vương - Phần Hai Mươi
Phật Thuyết Kinh Trường Bộ - Kinh ðại Thiện Kiến Vương - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh Phật Bản Hạnh Tập - Phẩm Bốn - Phẩm Thác Sinh Cung Trời đâu Suất - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Tự Khủng
Phật Thuyết Kinh Phổ Diệu - Phẩm Hai Mươi Năm - Phẩm Mười Tám Phép Quyền Biến
Phật Thuyết Kinh Trung Bộ - ðại Kinh Sakuludayi - Phần Mười Ba - Tám Giải Thoát
Phật Thuyết Kinh Diệu Pháp Thánh Niệm Xứ - Phần Hai Mươi Mốt