Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Năm - Kinh Tập - Chương Ba - đại Phẩm - Kinh Naflaka

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:19 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán

PHẬT THUYẾT KINH TIỂU BỘ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư 

An Thế Cao, Đời Hậu Hán  

TẬP NĂM

KINH TẬP  

CHƯƠNG BA

ĐẠI PHẨM  

KINH NAFLAKA  

Ẩn sĩ Asita,

Trong lúc giữa ban ngày,

Thấy chúng các Chư Thiên

Cõi Trời Ba Mươi Ba,

Họ hoan hỷ vui vẻ,

Với y áo, thanh tịnh,

Họ cung kính In đa,

Các vị ấy cầm áo

Với nhiệt tình nói lên,

Những lời khen tán thán.

Thấy Chư Thiên hoan hỷ,

Dõng dạc và phấn chấn,

Với tâm tư cung kính,

Ở đây, vị ấy nói.

Asita:

Vì sao chúng Chư Thiên

Lại nhiệt tình hoan hỷ?

Họ cầm áo vui múa,

Là do nhân duyên gì?

Trong thời gian chiến trận,

Với các Asura,

Dững sĩ được thắng trận

Asura bại trận,

Thời gian ấy họ không,

Lông tóc dựng ngược dậy,

Họ thấy gì hy hữu,

Chư Thiên hoan hỷ vậy.

Họ la lớn ca hát,

Và họ tấu nhạc Trời,

Họ múa tay, vỗ tay,

Họ múa nhảy vũ điệu,

Nay ta hỏi các ông,

Trú đảnh núi Meru,

Các Ngài hãy mau chóng,

Giải tỏa điều ta nghĩ.

Chư Thiên:

Tại xứ Lumbini

Trong làng các Thích Ca,

Có sanh vị Bồ Tát,

Báu tối thắng, vô tỷ,

Ngài sanh, đem an lạc,

Hạnh phúc cho loài người,

Do vậy chúng tôi mừng,

Tâm vô cùng hoan hỷ.

Ngài, chúng sanh tối thượng,

Ngài loài người tối thắng,

Bậc Ngưu Vương loài người,

Thượng thủ mọi sanh loại.

Ngài sẽ chuyển pháp luân,

Trong khu rừng ẩn sĩ,

Rống tiếng rống sư tử,

Hùng mạnh nhiếp loài thú.

Sau khi nghe lời ấy,

Ẩn sĩ Asita,

Liền vội vàng bước xuống,

Và đi đến đầu đài,

Của Đức Vua Tịnh Phạn.

Ðến nơi Ngài ngồi xuống,

Nói với các Thích Ca:

Hoàng Tử nay ở đâu,

Ta nay muốn thấy Ngài.

Thấy Thái Tử chói sáng

Rực rỡ như vàng chói

Trong lò đúc nấu vàng,

Ðược thợ khéo luyện thành,

Bừng sáng và rực rỡ,

Với dung sắc tuyệt mỹ,

Họ Thích trình Thái Tử,

Cho ẩn sĩ Tư Đà.

Sau khi thấy Thái Tử

Chói sáng như lửa ngọn,

Thanh tịnh như sao ngưu

Vận hành giữa hư không,

Sáng chiếu như Mặt Trời

Giữa Trời thu, mây tịnh,

Ẩn sĩ tâm hân hoan

Ðược hỷ lạc rộng lớn.

Chư Thiên cầm ngôi lọng

Ðưa lên giữa hư không,

Cây lọng có nhiều cành,

Có hàng ngàn vòng chuyền.

Họ quạt với phất trần,

Có tán vàng, lông thú,

Nhưng không ai thấy được,

Kẻ cầm lọng, phất trần.

Bậc ẩn sĩ bện tóc,

Tên Kà Ha Xi Ri,

Thấy Thái Tử nằm dài

Trên tấm chăn màu vàng,

Như đồng tiền bằng vàng,

Lại trên đầu Thái Tử

Có lông trắng đưa lên,

Tâm ẩn sĩ phấn khởi,

Ðẹp ý, lòng hân hoan

Ðưa tay bồng Thái Tử.

Sau khi ẩm bồng lên

Con trai dòng họ Thích,

Bậc cầu đạo tìm hiểu,

Vượt khổ, nhờ tướng, chú,

Tâm tư được hoan hỷ,

Thốt lên lời như sau:

Vị này bậc vô thượng,

Tối thượng loài hai chân.

Khi vị ấy nghĩ đến,

Số mệnh của tự mình,

Số mệnh không tốt đẹp,

Vị ấy rơi nước mắt,

Thấy vậy, các Thích Ca,

Hỏi ẩn sĩ đang khóc.

Có sự gì chướng ngại

Sẽ xảy cho Thái Tử?

Thấy họ Thích lo lắng,

Vị ẩn sĩ trả lời:

Ta không thấy bất hạnh

Xảy đến cho Thái Tử,

Ðối với Thái Tử ấy,

Chướng ngại sẽ không có,

Vị này không hạ liệt,

Chớ có lo lắng gì.

Thái Tử này sẽ chứng

Tối thượng quả Bồ Đề,

Sẽ chuyển bánh xe pháp,

Thấy thanh tịnh tối thắng,

Vì lòng tử thương xót,

Vì hạnh phúc nhiều người,

Và đời sống phạm hạnh,

Ðược truyền bá rộng rãi.

Thọ mạng ta ở đời

Còn lại không bao nhiêu,

Ðến giữa đời sống Ngài

Ta sẽ bị mệnh chung.

Ta không được nghe pháp,

Bậc tinh cần vô tỷ,

Do vậy ta sầu não,

Bất hạnh và khổ đau.

Sau khi khiến họ Thích,

Sanh hoan hỷ rộng lớn,

Bậc sống theo phạm hạnh,

Bước ra khỏi nội thành.

Vị ấy vì lòng từ,

Thương con trai của chị,

Khích lệ nó học pháp,

Bậc tinh cần vô tỷ.

Khi ông nghe tiếng Phật,

Từ người khác nói lên,

Bậc đã đạt Bồ Đề,

Ðã đi con đường pháp,

Hãy đi đến chỗ ấy,

Hỏi kỹ về đạo pháp,

Và sống đời phạm hạnh,

Dưới Bậc Thế Tôn ấy.

Như vậy, được khuyên bảo,

Bởi vị nghĩ hạnh phúc,

Vị thấy ở tương lai,

Ðường tối thắng thanh tịnh.

Do vậy Nà la ka,

Với phước đức chất chứa,

Sống với căn hộ trì,

Chờ đợi Bậc chiến thắng.

Khi nghe tin pháp luân,

Ðược Bậc chiến thắng chuyển,

Ðến thấy được hoan hỷ,

Bậc ẩn sĩ Ngưu Vương,

Hỏi Mâu Ni tối thắng,

Pháp Mâu Ni tối thượng,

Như A Xi ta khuyên

Trong buổi gặp gỡ trước.

Kệ mở đầu đã xong.

Lời A Xi ta này,

Con biết là như thật,

Con hỏi Gotama,

Ðường giải thoát mọi pháp.

Không nhà, con đi đến

Tìm hạnh người khất sĩ,

Con hỏi Bậc ẩn sĩ

Hãy nói lên cho con,

Con đường đạo tối thượng,

Ðưa đến đạo Mâu Ni,

Thế Tôn đáp như sau:

Khó hành, khó thực hiện,

Là Đạo Hạnh Mâu Ni,

Ta sẽ cho ông biết,

Hãy đến lắng tai nghe,

Ta sẽ nói cho ông,

Hãy vững trí, an thần,

Hãy kiên trì bền chí.

Hãy tu hạnh Sa Môn,

Không để bị dao động,

Giữa khen chê trong làng,

Hãy chế ngự tâm sân,

Sống hạnh thật an tịnh,

Không cống cao kiêu mạn.

Tiếng cao thấp phát ra,

Như ngọn lửa trong vườn,

Nữ nhân hay cám dỗ,

Chớ cám dỗ ẩn sĩ.

Hãy từ bỏ dâm dục,

Xả mọi dục cao thấp.

Ðối hữu tình yếu mạnh,

Không đối nghịch, tham đắm.

Ta thế nào, họ vậy,

Họ thế nào, ta vậy,

Lấy ngã làm ví dụ,

Chớ giết, chớ bảo giết.

Hãy bỏ dục, bỏ tham,

Ðây phàm phu bị nắm,

Bậc có mắt hành đạo,

Vượt địa ngục, loài người.

Bụng đói, ăn chừng mực,

Ít dục, không tham lam.

Vị ấy không ham dục,

Không dục, thật tịch tịnh.

Sau khi đi khất thực,

Ẩn sĩ vào rừng sâu,

Ði đến dưới gốc cây,

Sửa soạn ngồi an tịnh.

Bậc Hiền Trí hành thiền,

Hoan hỷ trong rừng sâu,

Hành thiền dưới gốc cây,

Thỏa mãn sở thích mình.

Khi đêm hết, sáng đến,

Cần phải đi đến làng,

Chớ hân hoan khất thực,

Ðồ mang từ làng đi.

Ẩn sĩ không đi gấp,

Ðến làng, giữa gia đình,

Tìm ăn, cắt nói chuyện,

Không nói chuyện liên hệ.

Nếu được, thật là tốt,

Không được, cũng là tốt,

Nghĩ vậy, cả hai mặt,

Vị ấy trở về cây.

Ði với bát cầm tay,

Không câm, dáng như câm,

Chớ khinh, đồ cho ít,

Không chê người đem cho.

Bậc Sa Môn thuyết giảng,

Con đường cao và thấp,

Nhưng đến bờ bên kia,

Không có hai con đường,

Tuy vậy chớ nghĩ rằng,

Ðường này chỉ là một.

Với ai, không có tham,

Tỳ Kheo cắt dòng nước,

Ðoạn tận hành thiện ác,

Vị ấy không sầu não.

Thế Tôn lại nói thêm:

Ta dạy cho các ông

Thức tri hạnh ẩn sĩ,

Hãy tu như lưỡi dao,

Với lưỡi ấn nóc họng,

Hãy hạn chế bao tử.

Tâm chớ có thụ động,

Nhưng chớ nghĩ quá nhiều.

Không hôi hám, độc lập,

Sống cứu cánh phạm hạnh

Hãy tập ngồi một mình,

Sống đúng hạnh Sa Môn.

Sống một mình được gọi

Là hạnh Bậc ẩn sĩ,

Nếu tự mình tìm được

Thoải mái trong cô độc.

Hãy chói sáng mười phương,

Sau khi nghe tiếng nói,

Của các Bậc Hiền sĩ,

Hãy hành thiền, bỏ dục,

Mong đệ tử của Ta,

Tăng trưởng tâm và tín.

Hãy học các dòng nước,

Từ khe núi vực sâu.

Nước khe núi chảy ồn,

Biển lớn động im lặng.

Cái gì trống kêu to,

Cái gì đầy yên lặng,

Ngu như ghè vơi nước,

Bậc trí như ao đầy.

Khi Sa Môn nói nhiều,

Nói liên hệ đến đích,

Tự biết nên thuyết pháp,

Tự biết nên nói nhiều.

Ai biết, biết tự chế,

Ai biết, không nói nhiều,

Vị ấy là ẩn sĩ,

Xứng đáng hạnh ẩn sĩ,

Vị ấy là ẩn sĩ,

Ðạt được hạnh ẩn sĩ.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần