Phật Thuyết Kinh Xuất Diệu - Phẩm Mười - Phẩm Tín - Tập Một

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Giảng giải: Tôn Giả Pháp Cứu

PHẬT THUYẾT KINH XUẤT DIỆU

Giảng giải: Tôn Giả Pháp Cứu

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Trúc Phật Niệm, Đời Dao Tần  

PHẨM MƯỜI

PHẨM TÍN  

TẬP MỘT  

Của ý: Tín, tàm, giới

Pháp này, Thánh Hiền khen

Đạo này minh trí nói

Như thế, sinh Cõi Trời.

Của ý: Tín, tàm, giới: Người ta sống ở đời có dòng họ trai, dòng họ gái, đó là của cải làm tin. Còn tàm quý, giới là tài sản của ý. Nó là của quý độc nhất của ức trăm ngàn chúng sinh, được mọi người tôn kính, chúng sinh vui theo, không thể lìa bỏ.

Cho nên nói: Của ý: Tín, tàm, giới.

Pháp này, Thánh Hiền khen: Chư Phật, Thế Tôn và Bích Chi Phật đều hoàn thành mọi đức hạnh đến cùng cực, không còn thiếu sót điều gì. Được Hiền Thánh khen ngợi.

Cho nên nói: Pháp này được Thánh Hiền khen.

Đạo này minh trí nói: Người minh trí là bậc thông minh sang suốt, có khả năng giảng nói đạo lý ấy, làm rõ được tôn chỉ quan trọng.

Thế nào gọi là đạo?

Đạo là gì?

Đạo không có hình tướng, không có âm thanh, tìm dấu tích vết cũng không thấy. Nơi mà người trí đi qua, thì người ngu không thể làm theo được, việc mà người thanh tịnh tu hành thì người uế trược không thể thực hành.

Cho nên nói: Đạo này do bậc trí nói.

Như thế sinh Cõi Trời: Người ta muốn cầu phước, sống trong sự vô vi, thì phải có tín, có tàm, học rộng, bố thí, trí tuệ, đều sinh lên Cõi Trời. Hoặc có người nghiêng nặng về lòng tin, nhờ lòng tin mà sinh lên Cõi Trời thì phước báo không rộng lớn.

Hoặc có tâm hổ thẹn, nhờ hổ thẹn mà sinh lên Cõi Trời, hoặc nhờ giữ giới mà sinh lên Cõi Trời, hoặc nhờ học rộng mà sinh lên Cõi Trời, hoặc nhờ bố thí mà sinh lên Cõi Trời, hoặc nhờ trí tuệ mà sinh lên Cõi Trời. Phúc báo ấy không rộng lớn, hưởng phước ít ỏi, không đáng kể.

Hoặc có chúng sinh nhờ giữ giới mà sinh lên Cõi Trời thì chỉ sống với một thiên nữ, một kỹ nhạc và bản thân là ba mà thôi. Hoặc có các Trời, Chư Thiên cùng dùng chung đồ đựng thức ăn.

Hoặc có người nhờ giữ gìn một hạnh tu mà sinh lên Cõi Trời thì khi ăn lấy tay che miệng mà ăn. Còn như tu đầy đủ các hạnh mà sinh lên Cõi Trời thì khi ăn lấy tay cầm món ăn giơ lên giữa mọi người, không giấu giếm.

Còn người giữ giới cấm đầy đủ, có tâm hổ thẹn, học rộng mà sinh lên Cõi Trời thì ngọc nữ theo hầu nhiều không thể kể xiết, với cung điện bằng bảy chất báu, mọi điều mong muốn đều được như ý, ca hát, kỹ nhạc hết sức vui sướng.

Cho nên nói:

Như thế, sinh Cõi Trời.

Ngu không tu hạnh Trời

Cũng không khen bố thí

Tín thí giúp người lành

Từ đó sinh Cõi Trời.

Ngu không tu hạnh Trời: Họ keo kiệt, ganh ghét, ngờ vực, tính tình hẹp hòi, xấu xa, không có tâm bố thí, cũng không vun xới ruộng phước tốt cho đời sau. Hơn nữa, họ lại không hăng hái vun bồi gốc công đức.

Cho nên nói: Người ngu không biết tu hạnh Trời.

Cũng không khen bố thí: Người ngu si tự mình không bố thí, thấy ai bố thí thì nổi giận. Thích làm việc ác, không làm việc lành, gần gũi người ngu. Như đã nói là kẻ ngu không ưa bố thí, đó là điều tối kị đối với người hiểu biết. Người ngu thì lòng dạ cố chấp, tính tình ngang bướng, nên dù có bố thí cũng không làm cho tâm ý họ mở sáng ra. Người hiểu biết phân biệt rõ điều đó không quan trọng.

Cho nên nói: Cũng không khen bố thí.

Tín thí giúp người lành: Người hiểu biết thực hành tài thí với ý chí mạnh mẽ, còn người tín thí thì hưởng phước không bằng người trí, vì họ mắc bệnh ganh tị.

Cho nên nói: Tín thí giúp người lành.

Từ đó sinh Cõi Trời: Nếu từ cõi người mà sinh lên Cõi Trời, làm Vua độc nhất trên ấy, nếu sinh trở lại nhân gian thì sinh vào nhà giàu sang tột cùng. Từ đó đi đến cảnh Niết Bàn vắng lặng hoàn toàn, không còn các tai họa sinh, già, bệnh, chết, dứt hẳn phiền não, cũng không dính mắc đến sự dứt bỏ ấy.

Cho nên nói:

Từ đó sinh Cõi Trời.

Tín, chân nhân sống lâu

Nghĩ pháp, nơi sống yên

Người thật, ý cao thượng

Thọ trí, hiền trong thọ.

Thuở nọ, Đức Phật ngự trong nước của quỷ A La Tỳ. Lúc ấy, trong nước có một con quỷ hung bạo tên là A La Bà. Nó thường ăn thịt người sống. Một ngày, nó ăn hết mấy mươi kẻ tôi tớ.

Lúc ấy nhân dân trong nước quỷ này, nói với nhau: Chúng ta bị con quỷ này ăn thịt, thây chết bừa bãi đó đây, còn sống không được mấy người. Chúng ta phải cầu xin con quỷ ấy là mỗi nhà theo thứ lớp mỗi ngày chỉ đưa đến một người cho nó ăn mà thôi. Có như vậy, chúng ta mới còn đường sống.

Lúc bấy giờ, như đã bàn tính, mọi người đều đã nói, ai nấy đều xin ân quỷ là một ngày đưa đến một người thôi. Trước hết là nộp bọn tôi tớ cho hết, rồi kế đó mới đến trẻ con.

Lúc đó, có ông Trưởng Giả Na Ưu La Phụ. Ông vốn hiếm muộn, nhưng một hôm sinh được một bé trai. Dung mạo khôi ngô, ít có trên đời này. Mặt hồng như hoa đào, ai nhìn cũng không chán.

Theo thứ lớp đúng ngày phải nộp bé trai này cho quỷ ăn thịt. Vị Trưởng Giả này có rất nhiều tài sản quý, voi ngựa bảy báu, không thể kể hết. Vàng bạc, châu báu, xa cừ, mã não, san hô, hổ phách, thủy tinh, lưu ly. Bảo vật vô giá chứa đầy kho, đích thân Trưởng Giả đi vào các hang cùng ngõ hẻm tìm mua kẻ tôi tớ, để nộp cho quỷ ăn thịt, nhưng ông không mua được.

Lúc ấy Trưởng Giả hướng về các vị Thần trong Trời đất, tự trở về nương tựa cầu xin thương xót: Xin Trời Thần chớ nỡ bỏ con.

Ngày nay, con chỉ sinh có một đứa con được thỏa mãn ước nguyện. Nhưng hôm nay theo thứ lớp phải nộp con mình cho quỷ ăn thịt.

Rồi ông lại hướng về phía xa quy mạng Như Lai Thế Tôn, xin Ngài xót thương, cứu khổ cứu nạn.

Lúc bấy giờ Đức Thế Tôn với ba đạt, sáu thông biết rõ tâm Trưởng Giả đang nôn nóng buồn lo, không biết nương tựa vào ai.

Ngài dùng thần lực mà đến nước của quỷ kia. Ngay lúc ấy quỷ A La Bà nhóm họp các quỷ đến chỗ bốn vị Vua. Lúc ấy, có quỷ Ha Đà La nương hư không bay đến nước quỷ kia. Nhưng dù đã vận dụng hết sức mạnh, nó vẫn không bay đến đó được.

Nó thầm nghĩ: Kể ra với sức mạnh của ta, ta có thể dời đổi núi non, làm đảo lộn cả đất Trời. Thần lực của ta đến đâu cũng không có gì ngăn ngại, ta thường bay qua nơi đây cũng không có khó khăn gì, nhưng vì sao hôm nay lại có sự ngăn ngại như vậy. Rồi nó liền từ trên không sà xuống nhà con quỷ ăn thịt người kia.

Chợt thấy Thế Tôn với viên quang tỏa sáng, quỷ liền đến lạy dưới chân Ngài, đi quanh bên phải ba vòng rồi bỏ đi.

Nó đến chỗ con quỷ kia đang nhóm họp các quỷ mà bảo quỷ A La Bà rằng: Nay ông là Bậc Hiền sĩ được nhiều lợi ích lớn lao.

Vì sao?

Vì Đại Sa Môn Cù Đàm đang ngự trong nước ông.

Nghe xong, quỷ này nổi giận phừng phừng, tâm nghĩ, miệng nói: Ta sẽ đi, không ở đây nữa, vì ta bị Sa Môn khinh thường.

Và nói với quỷ Ha Đà La: Bây giờ tôi phải trở về nhà chiến đấu với Sa Môn ấy. Nếu ta thắng thì không còn Sa Môn Cù Đàm, nếu thua thì ta sẽ chết, không ở trên đời nữa.

Quỷ A La Bà kéo quân trở về nước mình.

Về đến nơi, nó bảo Thế Tôn: Hãy ra mau, Sa Môn kia, không được ở đây nữa!

Đức Như Lai liền bước ra.

Hãy vào, Sa Môn.

Đức Như Lai liền bước vào.

Như vậy đến ba lần, Đức Thế Tôn bảo quỷ: Ta đã theo ý ngươi ba lần bước ra, ba lần bước vào, còn sự tới lui, ta không theo ý ngươi.

Quỷ nói với Thế Tôn: Nếu Sa Môn không bước ra, tôi sẽ hỏi về pháp nghĩa. Nếu Ngài không đáp được các pháp nghĩa ấy thì tôi đập vỡ bụng ông mà uống máu. Tôi sẽ làm cho máu ông trào ra theo các căn trên mặt. Rồi tôi sẽ trói tay ông, quăng xuống sông.

Đức Như Lai bảo quỷ: Ta chưa từng thấy Sa Môn, Bà La Môn, Phạm Thiên, Ma Vương, các Thánh, Trời hoặc chẳng phải Trời mà có thể đập vỡ bụng ta và làm cho máu ta trào ra từ các căn trên mặt. Nếu ngươi muốn hỏi về pháp nghĩa thì giờ đây là lúc đúng, ta sẽ giải thích cho ngươi nghe từng pháp nghĩa một.

Quỷ liền dùng kệ hỏi Đức Thế Tôn:

Nghiệp người, gì trên hết?

Hành động nào đem vui?

Điều gì là xuất ly?

Thọ nào trên các thọ?

Đức Thế Tôn đáp bằng kệ:

Tín, chân nhân sống lâu

Nghĩ pháp, nơi sống yên

Người thật, ý cao thượng

Thọ trí, hiền trong thọ.

Lúc bấy giờ quỷ A La Bà được nghe chân thật nghĩa ấy của Đức Phật chỉ dạy, tâm hồn được bừng sáng ra, liền đến trước Như Lai, gieo năm vóc xuống đất tự quy mạng Như Lai: Hôm nay, con tự quy mạng dưới chân Đại Sa Môn, quy mạng pháp, quy mạng Tỳ Kheo Tăng. Từ nay trở đi con không còn sát sinh, nguyện làm Ưu Bà Tắc.

Đức Thế Tôn bảo: Lành thay! Hiền sĩ, ngươi hãy theo Như Lai mà vâng giữ năm giới, trong giáo pháp hiện tại ngươi sẽ được vô lượng quả phúc.

Quỷ thưa với Đức Phật: Từ khi chịu thân quỷ đến nay, con thường ăn thịt người sống, không ăn máu thịt thây chết.

Nếu con tu giữ năm giới, thì con sống như thế nào đây?

Đức Phật bảo quỷ: Từ đây, thẳng về phía Bắc, có vô lượng chúng sinh, ở nước ấy, có tục lạ là khi Vua, các quan, cha mẹ bà con, ai chết thì họ dùng dao rạch mặt, hoặc rạch ngực, cánh tay cho máu chảy ra như suối, ngươi hãy đến đó để ăn, sẽ không bị phạm giới và được bảo toàn mạng sống.

Quỷ liền thọ năm giới: Là Ưu Bà Tắc thì suốt đời không được giết hại, cũng không nghĩ đến giết hại và cũng không được dạy người khác giết hại.

Nếu giữ được thì hãy trả lời: Giữ được.

Là Ưu Bà Tắc thì suốt đời không được không cho mà lấy, không được nghĩ không cho mà lấy, không được dạy người không cho mà lấy, nếu giữ được thì hãy trả lời: Giữ được.

Là Ưu Bà Tắc suốt đời không được dâm dật với vợ người khác, không được dạy người khác dâm dật.

Nếu giữ được thì hãy trả lời: Giữ được.

Là Ưu Bà Tắc thì suốt đời không được nói dối, không được dạy người khác nói dối, làm cho đôi bên tranh chấp.

Nếu giữ được thì hãy trả lời: Giữ được.

Là Ưu Bà Tắc thì suốt đời không được uống rượu, không được nếm rượu, không được dạy người khác uống rượu.

Nếu giữ được thì hãy trả lời: Giữ được.

Lúc bấy giờ Trưởng Giả Na Ưu La Phụ ở trong nước quỷ A La Bà đích thân ẵm con tắm gội sạch sẽ, thay áo mới, đem đến nước quỷ giao cho quỷ tướng quân.

Lúc ấy quỷ kia nhận đứa bé rồi trao cho Đức Phật. Đức Phật nhận nó, rồi trao lại cho người cha. Bởi trao từ tay này qua tay khác, nên đứa đặt bé được tên là Bảo Thủ.

Do nhân duyên về đứa bé, nên Đức Phật nói bài kệ:

Tín, chân nhân sống lâu

Nghĩ pháp, nơi sống yên

Người thật, ý cao thượng

Thọ trí, hiền trong thọ.

Trong Khế Kinh nói, Đức Phật bảo các Tỳ Kheo: Nếu thấy bậc trưởng giả giàu sang, có nhiều tài sản vật quý bảy báu đầy đủ, không thiếu món gì, thì nên nghĩ đến gần gũi, nói chuyện luận đạo, nói về công đức bố thí, công đức giữ giới sinh lên Cõi Trời. Các hạnh ấy, thì lòng tin đứng đầu.

Cho nên nói: Tín, chân nhân sống lâu.

Nghĩ pháp, nơi sống yên: Người nhớ nghĩ đến pháp thì được vui sướng. Có hai thứ vui sướng là vui sướng thế tục và vui sướng nghĩa bậc nhất. Vui sướng thế tục thuộc về thế gian và Cõi Trời, còn vui sướng nghĩa bậc nhất là niềm vui của Bậc Hiền Thánh Tứ Thiền.

Người nhớ nghĩ đến pháp thì được hai thứ vui ấy.

Cho nên nói: Nghĩ pháp, nơi sống yên.

Người thật, ý cao thượng: Sự sống chết quay vòng mãi, giáp vòng thì trở lại từ đầu, chỉ có quý tín nghĩa là chân thật hơn hết.

Nếu người nói dối thì liền sinh mối bất hòa trong bà con họ hàng, chết đọa vào địa ngục, với ngàn con trâu cày trên lưỡi họ. Rồi đọa vào ngạ quỷ, súc sanh chịu khổ não vô lượng. Nếu sinh lên làm người thì thường bị phỉ báng, lời nói không ai tin.

Cho nên nói: Người thật, ý cao thượng.

Thọ trí, hiền trong thọ: Được các quả chứng đối với thế gian không còn tức giận, bỏ hẳn tuổi thọ trong sự sống chết, tiến tới tuổi thọ của Bậc Hiền Thánh. Tuổi thọ của Bậc Hiền Thánh là tâm thường dạo chơi trong trăm ngàn ý thiền. Có khả năng trả lời mọi thắc mắc của nhiều trình độ ngay.

Cho nên nói:

Thọ trí, hiền trong thọ.

Nhờ lòng tin được đạo

Tự đến pháp, diệt độ

Khéo nghe, được trí tuệ

Thoát khỏi mọi trói buộc.

Nhờ lòng tin được đạo: Bậc Thánh Hiền có lòng tin không ngờ vực, không bao giờ rời Tam Bảo, chỉ một lòng nhớ Phật, tu nghiệp La Hán. Dốc lòng nhớ nghĩ công đức mà Phật đã tu tập.

Nếu ai có lòng tin hướng về một trăm vị Tu Đà Hoàn, hướng về một trăm vị Tư Đà Hàm, hướng về một trăm vị A Na Hàm cũng không bằng có lòng tin hướng về một vị A La Hán, tin rằng vào các bậc Tu Đà Hoàn, Tư Đà Hàm, A Na Hàm đều được sinh lên Cõi Trời, còn tin vào bậc A La Hán tức là tin vào con đường tắt dẫn đến Niết Bàn.

Cho nên nói: Nhờ lòng tin được đạo, tự đến pháp, diệt độ.

Khéo nghe được trí tuệ: Nhận lãnh lời dạy của thầy từ đầu đến cuối, nghiên cứu nghĩa vị, suy nghĩ nghĩa lý, không thể mất bản tế. Thuở xưa, có một thầy Tỳ Kheo tên là Bà Da La, thích luyện tập những điều lạ kỳ, tìm kiếm những học thuật mầu nhiệm.

Thọ pháp thầy, nghĩa lý chưa được bao nhiêu, học thuật của Tỳ Kheo chưa cùng tận pháp của thầy. Một hôm, thầy ở ngoài gặp khách, uống rượu say rồi trở về nhà, vừa ngồi lên giường thì chân giường gãy ngay. Sợ thầy bị té, người học trò bèn lấy thân mình đỡ chiếc giường, suốt đêm cho đến trời sáng.

Vị thầy hỏi đệ tử: Anh làm gì vậy?

Người đệ tử trả lời: Hôm qua, thầy uống rượu say về nhà, ngồi trên giường thì chân giường bị gãy, con bèn đưa thân đỡ giường.

Cảm động về ý tốt của người đệ tử, vị thầy bèn nói: Bao nhiêu bí quyết của ta, ta sẽ dạy hết cho con, không hề tiếc rẻ.

Sau khi trao hết bí quyết rồi, vị thầy lại thử lòng người đệ tử lần nữa, èn uống nước muối nóng và mửa ra đầy đất, rồi bảo người đệ tử ăn, lúc đệ tử sắp ăn thì thầy nắm lấy anh lại và bảo: Học thuật của con đã thành, được tốt đẹp, lợi ích.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần