Phật Thuyết Kinh A Xà Thế Vương Nữ A Thuật đạt Bồ Tát - Phần Một
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Trúc Pháp Hộ, Đời Tây Tấn
PHẬT THUYẾT
KINH A XÀ THẾ VƯƠNG NỮ
A THUẬT ĐẠT BỒ TÁT
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Trúc Pháp Hộ, Đời Tây Tấn
PHẦN MỘT
Nghe như vậy!
Một thời, Đức Phật cùng với năm trăm vị Tỳ Kheo, tám ngàn vị Bồ Tát ở tại núi Kỳ Xà Quật, thuộc thành La Duyệt Kỳ.
Cả hai chúng trên đều là cac bậc tôn quý, đều chứng đắc pháp Đà Lân Ni, đâu cũng nghe biết, như biển lớn không có trở ngại, chư vị đều được năm thông.
Thâm nhập phương tiện thiện xảo vi diệu, đạt được pháp môn tổng trì, các pháp không, không bo ý chí, hành vô sắc tưởng, tùy theo pháp hành hóa, hành theo pháp không bị lệ thuộc, không tạo nghiệp, thuyết Kinh pháp không bị nhiễm chấp. Vì tất cả chúng sinh nên quán pháp gốc đã chứng pháp nhẫn, thường làm đầy đủ các việc.
Bấy giờ có. Bồ Tát Tu Di Sơn, Bồ Tát Đại Tu Di Sơn, Bồ Tát Tu Di Sơn Đỉnh, Bồ Tát Sư Tử, Bồ Tát Hòa Ha Mạt, Bồ Tát Thường Cử Thủ, Bồ Tát Thường Hạ Thủ, Bồ Tát Thường Tinh Tấn Hạnh, Bồ Tát Thường Hoan Hỷ, Bồ Tát Thường Ưu Niệm Nhất Thiết Nhân, Bồ Tát Trân Bảo Niệm, Bồ Tát Trân Bảo Thủ, Bồ Tát Bảo Ấn Thủ, Bồ Tát Chấp Ngự, Bồ Tát Đại Ngự, Bồ Tát Thường Trì Chí Thành, Bồ Tát Di Lặc. Như vậy, tất cả mười bảy vị.
Nhóm tám vị của Bồ Tát Bạt Đà Hòa gồm. Bồ Tát Bạt Đà Hòa, Bồ Tát Bảo Mãn, Bồ Tát Phước Nhật Đâu, Bồ Tát Nhân Đề Đạt, Bồ Tát Hòa Luân Điều, Bồ Tát Thường Niệm, Bồ Tát Niệm Ích Ư Thế Gian, Bồ Tát Tăng Ích Thế Gian Công Đức. Như vậy tất cả là tám vị.
Bấy giờ, Đức Phật cùng với tám ngàn vị Bồ Tát ở cách thành La Duyệt Kỳ không xa, được sự cung kính, tôn trọng, ngợi khen của Vua và Đại Thần, lại được sự tôn trọng của các hàng Bà La Môn, Cư Sĩ.
Phật vì vô số đại chúng thuyết giảng Kinh pháp, lời nói đầu đều thiện, lời nói giữa cũng thiện, lời nói sau cũng thiện. Không ai nghe thuyết pháp mà không được khai phát. Vì ở chặng đầu, giữa, sau đều hiểu rõ ràng, hoàn toàn trong sạch, không bị nhiễm ô, tinh tấn không lường.
Khi ấy, các Tôn Giả. Xá Lợi Phất, Đại Mục Kiền Liên, Đại Ca Diếp, Tu Bồ Đề, Bân Nậu, La Vân, Loa Việt, An Ba Thân, Ưu Ba Ly, A Nan cùng với chúng Đại Tỳ Kheo nhiều không thể kể, sáng sớm, y phục trang nghiêm, cầm bát vào đại thành La duyệt khất thực.
Các vị Tôn Giả Tỳ Kheo này, đi khắp nẻo đường trong thành để khất thực, lần lần đến cung điện của Vua A Xà Thế. Đến nơi ấy, các vị đều đứng một chỗ, im lặng, từ từ khất thực.
Vua A Xà Thế có người con gái tên A Thuật Đạt Hán dịch là Vô Sầu Ưu mới mười hai tuổi, tướng mạo đoan chánh, xinh đẹp bậc nhất. Ở đời trước đã tạo công đức cúng dường vô số chư Phật nên có thần thông dũng mãnh, tâm không thoái chuyển đối với đạo quả Bồ Đề vô thượng.
Lúc này, Vương Nữ A Thuật Đạt đang ngồi trên tòa bằng vàng trong cung điện của Vua cha, thấy các vị Tỳ Kheo đến khất thực, chẳng rời khỏi chánh điện, vẫn ngồi yên, không đứng dậy, không nghinh tiếp, không làm lễ, cũng không mời ngồi, không cúng dường các vật dụng. Các Tỳ Kheo cũng im lặng quan sát Vương Nữ.
Khi ấy, Vua A Xà Thế thấy công chúa Vô Sầu Ưu không cung kính, lễ bái các vị Tỳ Kheo, nên nhìn Vương Nữ và hỏi.
Con không biết sao?
Đây là các vị Tỳ Kheo, đệ tử của Đấng Chánh Biến Tri, đã chứng đắc A La Hán vô sở úy, việc làm thù thắng, đã đặt gánh nặng xuống, đoạn tận sinh tử, thâm nhập pháp diệu, cúng dường các vị đó thì phước đức không thể lường, là bậc thầy, là bậc cha lành luôn thương xót, ban phát phước đức cho tất cả. Con thấy thế nào lại ngồi yên, im lặng mà nhìn.
Con có ý gì khác mà lại không lễ bái các Bậc Tôn Túc ấy?
Vương Nữ Vô Sầu Ưu thưa.
Tâu Phụ Vương! Cha đã từng thấy Sư Tử làm lễ, đón mời các loại cầm thú nhỏ chăng?
Vua đáp.
Không thấy! Vương Nữ hỏi.
Phụ Vương đã từng nghe Vua Chuyển Luân đứng dậy nghinh tiếp, làm lễ, mời Vua các nước nhỏ ngồi chăng?
Thích Đề Hoàn Nhân có đứng dậy nghinh tiếp, làm lễ với Chư Thiên không?
Phạm Thiên vương có đứng dậy làm lễ các Phạm Thiên không?
Vua đáp.
Không thấy! Vương Nữ hỏi.
Phụ Vương đã từng thấy Thần biển lớn làm lễ các thần nhỏ ơ vũng nước, ao, rãnh, kênh, suối v.v… chăng?
Núi Tu Di có làm lễ các núi nhỏ chăng?
Ánh sáng của mặt trăng, mặt trời có sáng hơn ánh sáng của ngọn lửa, của đom đóm không?
Vương Nữ lại hỏi.
Phụ Vương phát tâm cầu đạo quả bồ đề vô thượng, muốn cứu độ tất cả chúng sinh, mặc áo giáp tịch tĩnh của Chúng Tăng, giữ vững tâm đại bi, gầm vang âm thanh của chánh pháp như tiếng Sư Tử rống thì sao lại phải sợ hãi?
Tỳ Kheo mà không có tâm đại từ, đại bi, xa lìa tiếng rống như Sư Tử, sao lại lễ bái, tin tưởng, hoan hỷ?
Phụ Vương đã từng thấy Đại Pháp Vương giáo hóa tất cả chúng sinh đều phát tâm cầu đạo quả Vô Thượng Chánh Đẳng Giác lại cung kính đảnh lễ các thầy Tỳ Kheo nhỏ tuổi, ít trí tuệ chăng?
Thưa Phụ Vương, ví như nước biển không thể lường, không thể xét, không thể thấy biên vực. Bậc đại trí cũng như vậy, không thể nhận lấy phần nước suối đọng vũng nơi dấu chân trâu bò tự cho là đầy đủ, đâu có thể so sánh với nước biển.
Tỳ Kheo này sợ sinh tử, hướng đến diệt độ, vậy người phát tâm cầu đạo quả Vô Thượng Chánh Đẳng Giác có cần phải nghinh tiếp, làm lễ không?
Phụ Vương đã từng thấy bậc đại trí như núi Tu Di, rất đáng tôn quý, là đấng Chánh Biến Tri, là bậc Đại Hùng, đâu phải nghinh tiếp, làm lễ những Tỳ Kheo trí tuệ như hạt cải?
Phụ Vương đã từng thấy ánh sáng mặt trời, mặt trăng, ánh sáng ấy soi sáng khắp, không thể lường xét. Ánh sáng của trí tuệ, của công đức, danh văn nơi đấng Chánh Biến Tri còn vượt quá hàng ngàn vạn ức lần ánh sáng kia.
Ánh sáng của đom đóm chỉ tự chiếu nơi thân mình, không chiếu cho tất cả mọi người. Những vị Tỳ Kheo trí nhỏ chỉ tự độ. Còn pháp của bậc đại trí thì soi sáng khắp ba cõi, xứng đáng để nghinh tiếp, lễ bái.
Thưa Phụ Vương! Sau khi Phật Niết Bàn còn không làm lễ những Tỳ Kheo này, huống chi là Phật còn tại thế đâu làm trái phép tắc.
Vì sao?
Vì tu học pháp ấy, thân cận pháp nơi bậc Chánh Biến Tri sẽ chứng đắc đạo quả Vô Thượng Chánh Đẳng Giác.
Vua bảo công chúa Vô Sầu Ưu.
Tâm con ngạo mạn, xúc phạm chư Đại Tỳ Kheo này, không chịu đón tiếp, cung kính, mời các vị ngồi theo đúng phép tắc chủ khách, trái lại còn đưa ra nhiều thí dụ, không nghĩ tới việc thiết trai cúng dường.
Chẳng hay con có ý gì?
Vương Nữ thưa.
Phụ Vương nói con có tâm xúc phạm sao?
Phụ Vương cho con hỏi lại. Phụ Vương có bao giờ thấy những người nghèo khổ, hạ tiện, hành khất trong nước mà đảnh lễ không?
Vua đáp.
Không! Vì những người này không cùng hàng với ta.
Vương Nữ thưa.
Phụ Vương cũng giống như những người phát tâm Thanh Văn, Phật Bích Chi, Bồ Tát, không đồng hàng với Phật.
Vua nói.
Ta lãnh hội và hành pháp Bồ Tát, từ bỏ tâm hung bạo, sân hận, hiện bày tâm nhu hòa thuan hợp hòa mình đối với tất cả mọi người.
Còn con lại không khởi tâm nhu hòa?
Vương Nữ thưa.
Người đời thật ngu si, thường ôm lòng độc ác. Bồ Tát dùng tâm từ bi đoạn trừ các sự độc hại cho mọi người. Những thứ phien não cấu uế nơi các đại Tỳ Kheo ấy đã được đoạn trừ. Nhưng chư Tỳ Kheo này thấy điều thiện không làm cho tăng trưởng, thấy việc ác cũng không làm cho tổn giảm.
Thưa Phụ Vương! Mười phương chư Phật ở đời vị lai vì các Tỳ Kheo này thuyết pháp sâu xa, vi diệu, không ai là không theo đấy để tăng trưởng sự tinh tấn.
Vì sao?
Vì đã đóng chặt con đường sinh tử. Ví như dùng bình đựng đầy nước để giữa đất trống. Khi Trời mưa, trong bình không nhận được một giọt, một giọt cũng không được vào.
Vì sao?
Vì bình đó đã đầy nước rồi.
Thưa Phụ Vương! Chúng Tỳ Kheo này cũng như vậy. Nếu mười phương Chư Phật hiện đầy đủ thần thông, biến hóa, thuyết giảng Kinh pháp thì không ai là không hướng tới các pháp Tam Muội của Như Lai, đối với công đức thì không điều gì là không tăng trưởng lợi ích.
Thưa Phụ Vương! Ví như biển lớn, ngàn vạn sông đều chảy về.
Vì sao?
Vì biển rộng dài, dung chứa tất cả, không thể lường.
Phụ Vương! Đại Bồ Tát thuyết giảng Kinh Pháp cũng vậy, làm cho mọi người thấy pháp và đạt được nhiều sự lợi ích, phát tâm đại thừa giúp nhiều người quy y.
Vì sao?
Vì sự dung thọ của Đại Bồ Tát là không thể tính đếm, lường xét. Khi ấy, Vương Nữ Vô Sầu Ưu, vì Vua A Xà Thế, nói kệ.
Ta là Vô Sầu Ưu
Con Vua A Xà Thế năm trăm
Tỳ Kheo đến Ta không chịu làm lễ.
Liền bị Vua quở trách
Không cung kính Tỳ Kheo
Ta không biết phước điền
Xa lìa hạt giống Phật.
Vô Sầu Ưu tụng kệ
Nghe ta nói lời thật
Thấy Tỳ Kheo không đứng
Tâm không muốn làm lễ.
Người lái thuyền vào biển
Mà chỉ lấy một tiền
Bỏ lại cả trăm tiền
Đến biển pháp cũng vậy.
Trăm phần bỏ lấy một
Như người thân cận Vua
Hoặc gần Bậc Luân Vương
Mà chỉ xin một tiền.
Uổng công gần gũi Vua
Người trí làm Vua vui
Xin cả ngàn ức báu
Giúp vô lượng kẻ nghèo.
Làm cho họ an vui
Người như vậy có trí
So với người xin tiền
Người ấy không hiểu rõ.
Người nghe pháp cũng vậy
Vào biển pháp bao la
Mà chỉ lấy ít phần
So với người phú quý.
Bồ Tát là châu ngọc
Nguyện cúng dường Pháp Vương
Tự cầu Phật, độ người
Ví như Đại Y Vương.
Chỉ tự trị thân mình
Không cứu hết mọi người
Cũng có Bậc Y Vương
Trị bệnh cho nhiều người.
Đó chính là y sư
Bậc thầy đầy trí tuệ
Còn vị chỉ trị mình
Bỏ rơi nhiều người khác.
Không đáng để cung kính
Hiểu biết nhiều loại thuốc
Trị bệnh cho nhiều người
Trời, người đều kính lễ.
Bồ Tát cũng như vậy
Như cây không hoa trái
Không lợi ích cho người
Cây La Hán cũng vậy.
Không lợi lạc thế gian
Như cây chiên đàn hương
Có ích cho tất cả
Pháp Bồ Tát cũng vậy.
Mở pháp vị cam lồ
Không dùng nước châu ngọc
Tẩy trừ các cấu uế
Nước Sông Hằng trong sạch.
Lợi ích vô số người
Chảy tràn vào biển cả
Còn pháp của Thanh Văn
Như nước dấu chân trâu.
Không diệt não thế gian
Pháp Bồ Tát ví như
Nước sông Hằng rộng lớn
Bao trùm cõi đại thiên.
Như khi Trời mưa báu
Người ngu lấy một tiền
Người trí lấy rất nhiều
Lợi ích cho mọi người.
Người nghèo thành giàu sang
Đức Phật mưa pháp vũ
Thanh Văn chỉ lấy một
Bồ Tát hứng đầy đủ.
Phân phát cho mọi người
Người gần núi Tu Di
Được hiện sắc thân vàng
Các núi đá nhỏ khác.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Thiên Nữ
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba - Phẩm Thiện Hiện - Phần Bảy
Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Thứ Mười Một - Pháp Hội Xuất Hiện Quang Minh - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh Xuất Diệu - Phẩm Mười Hai - Phẩm đạo - Tập Một