Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Năm Mươi Năm - Pháp Hội Hư Không Tạng Bồ Tát - Phần Tám
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế
PHẬT THUYẾT
KINH ĐẠI BẢO TÍCH
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế
PHÁP HỘI THỨ NĂM MƯƠI NĂM
PHÁP HỘI HƯ KHÔNG TẠNG BỒ TÁT
PHẦN TÁM
Này A Nan! Ma Vương Ba Tuần nay dầu phát tâm vô thượng bồ đề mà vẫn do dự bất định chút ít. Dầu vậy ông ấy sẽ lần lần thành tựu vô lượng công đức làm bậc Thế Tôn như Phật hiện nay.
Lúc bấy giờ trong đại chúng có vô lượng vô biên Chư Thiên, thế nhân đế Thích, Phạm Thiên, Hộ Thế Thiên Vương nghe Đức Phật thọ ký cho Ma Vương Ba Tuần sẽ được thành vô thượng bồ đề, tất cả đều vui mừng hớn hở than chưa từng có đồng chắp tay hướng lên Phật bạch rằng: Thật là hi hữu, ai được thấy Phật ắt được thành tựu vô lượng khối pháp bảo công đức.
Tại sao, hoặc có chúng sanh chẳng tin muốn làm nhiễu loạn Như Lai mà được thấy Phật, hoặc có chúng sanh gặp gỡ thấy Phật, thì làm nhân lành cho kẻ ấy nhẫn đến làm nhân khiến họ được Niết Bàn.
Bạch Đức Thế Tôn! Trừ ngoài Đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri, còn có ai có thể phân biệt biết rõ căn chúng sanh như vậy?
Đức Phật bảo hàng Chư Thiên và thế nhân rằng: Như lời các người đã nói, có ai được thấy Phật thì đều nhờ lợi ích cả. Các người nên biết rằng hoặc có chúng sanh thiện căn đều hết, trong vô lượng vô số na do tha kiếp không có phần được thân ngưới, các chúng sanh này thấy Phật bèn làm nhân lành nhẫn đến khiến họ được Niết Bàn.
Đức Như Lai có thể làm phước điền vô thượng vô lượng bất tư nghì như vậy.
Này Chư Thiên Nhân! Tâm tánh thường thanh tịnh mà phàm phu chúng sanh chẳng thể như thiệt thấy. Vì chẳng thể như thiệt thấy biết được nên nói là cấu. Còn người có thể chân chánh thấy biết thì nói là tịnh. Nhưng trong đệ nhất thiệt nghĩa không có một pháp nào là khả tịnh khả ố cả.
Các người nên biết các phiền não không có phương không có xứ chẳng nội chẳng ngoại, do vì chẳng thiện thuận tư duy nên sanh phiền não, còn thiện thuận tư duy thì không có phiền não.
Người tăng giảm chẳng bình đẳng thì sanh phiền não, còn không tăng giảm thì không phiền não. Hư ngụy vọng tưởng thì sanh phiền não, không vọng tưởng thì không phiền não.
Vì vậy mà Phật nói như thiệt biết tà kiến thì là chánh kiến, mà tà kiến cũng chẳng tức là chánh kiến. Người có thể như thiệt biết thì không hư vọng tăng giảm thủ trước, vì vậy nên gọi là chánh kiến.
Này Chư Thiên Nhân! Như Đại Địa thủy giới phong giới y nơi hư không mà trụ. Hư không không có chỗ y trụ, như vậy thì Đại Địa cũng không chỗ y trụ mà giả có tên là y trụ. Các người nên biết như vậy. Khổ y nơi nghiệp nghiệp y nơi kiết sử, mà khổ nghiệp kiết sử đều không có sở y, vì tâm tánh thường thanh tịnh vậy.
Do đó mà biết rằng tất cả các pháp không có căn bổn đều không có chỗ trụ, do giả ngôn thuyết mà nói là có, thiệt thì không có vậy. Do cớ này nên nói tất cả pháp bổn tánh thường tịnh cứu cánh vô sanh vô khởi.
Này Chư Thiên Nhân! Pháp môn ấy gọi là tánh thường tịnh pháp môn. Bồ Tát thông đạt pháp môn này thì không bị các phiền não làm nhiễm ô, cũng chẳng cậy dựa pháp môn thanh tịnh ấy, vì đã xả bỏ tất cả các cậy dựa động lay vậy.
Do đây mà được đạo bình đẳng quá ma giới nhập vào Phật Giới, cũng có thể nhập vào được chúng sanh giới mà chẳng động Pháp Giới. Biết tất cả pháp không có giới không có phi giới, có thể mau đến nhất thiết trí giới.
Lúc Đức Phật nói pháp ấy, có năm trăm Bồ Tát được vô sanh pháp nhẫn.
Bấy giờ Trưởng Giả Thân Việt ở trong chúng rời chỗ ngồi đứng vậy đến lễ chân Phật mà bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Đức Phật vì chúng tôi mà nói Kinh Điển thậm thâm này.
Trước kia tôi vì xúc não Phật nên làm hầm lửa lớn và dâng cơm có độc. Nhưng Đại Thánh Như Lai là đấng chẳng thể làm hại được, do đó nên tôi đối với Phật sanh lòng kính trọng. Từ ngày ấy đến nay, lòng nghi hối của tôi còn chưa có thể trừ dứt.
Hôm nay từ nơi Đức Phật được nghe Kinh Điển thậm thâm vi diệu này lòng nghi hối liền trừ tâm không chướng ngại được hạnh an lạc. Vì vậy mà nay tâm kính tin của tôi càng thêm tăng trưởng. Nay trong nhà tôi có nhiều của cải châu báu sẽ mang cúng dường Phật Pháp và Tăng cùng các Sa Môn, Bà La Môn kẻ nghèo cùng hạ tiện xin ăn.
Bạch Đức Thế Tôn! Có ai được nghe Kinh Điển dứt tất cả kiết phược thậm thâm này mà còn tham lấy các thứ của cải vật chất!.
Hư Không Tạng Bồ Tát bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Thật là hi hữu, Chư Phật Như Lai vô thượng bồ đề rất là thậm thâm khó lường biết được. Nếu có Bồ Tát ở đời vị lai xả thân mạng mình và lợi dưỡng danh dự mà có thể thọ trì Phật bồ đề rất là khó có.
Trong đại chúng có sáu mươi tám ức Bồ Tát đứng dậy chắp tay hướng lên Phật đồng nói kệ rằng:
Thế Tôn diệt độ rồi
Chúng tôi có thể nhẫn
Xả thân thọ mạng mình
Để hộ trì chánh pháp
Xả lợi dưỡng danh dự
Rời lìa các tham trước
Nguyện hộ trì chánh pháp
Vì được Phật trí vậy
Bị mắng chửi quở trách
Và lời khinh chê chọc
Vì có hộ chánh pháp
Sẽ nhẫn nhịn nhận đó
Bị khi dễ phá cợt
Xướng nói kêu ác danh
Sẽ dùng lòng từ nhẫn
Để hộ trì Kinh này
Tỳ Kheo đời vị lai
Chấp trước ham các cõi
Cùng ma làm bè đảng
Phỉ báng Phật chánh pháp
Phá cấm giới làm ác
Chuyên nghiệp thế tục lụy
Bị danh lợi che trùm
Nên chẳng thích chánh pháp
Cậy biết các tục điển
Kiêu mạn và phóng dật
Cao khoe mình hay giỏi
Khinh miệt người chánh hạnh
Thường bỏ chỗ nhàn tĩnh
Thích ở chốn ồn ào
Học văn từ thế tục
Chấp chặt lấy ngô ngã
Chẳng biết giáo hóa người
Chẳng trao giồi trí huệ
Bỏ Tọa Thiền niệm Phật
Chẳng gần kề Tam Bảo
Người không có trí huệ
Kết bè đảng cầu lợi
Siêng cùng chung kiết sử
Thích thọ người dâng cúng
Thấy người từ tâm thí
Tham tiếc như của mình
Thường qua đến chỗ người
Luận nói những thế sự
Ruộng nhà và nghề nghiệp
Cùng những sự bán buôn
Siêng ham cầu lợi tức
Còn tự sưng Sa Môn
Ngạo mạn chấp lấy có
Dựa cậy nơi tà kiến
Nghe nói pháp tánh không
Sẽ kinh hoàng sợ hải
Họ lánh xa chánh pháp
Chỉ biết cầu hiện báo
Họ sẽ hư vọng nói
Phi pháp nói là pháp
Tai hoạn lớn như vậy
Các Tỳ Kheo tệ ác
Ma cùng với ma tử
Lại sẽ tá trợ nhau
Kinh Văn thì là một
Nói nghĩa đều riêng khác
Đều luận theo ý mình
Kẻ ngu sẽ như vậy
Các Kinh Điển thâm diệu
Hay làm cho giải thoát
Họ sẽ ngăn trở đó
Trái lại nói sự cạn
Ta thắng còn ngươi liệt
Do thắng nên đắc quả
Ở trong các Phật Pháp
Sẽ tranh cạnh như vậy
Lúc cạnh tranh như vậy
Chúng sanh bị phá hoại
Bị phi pháp tri thức
Làm cho phải não bức
Vị lai mạt thế ấy
Lòng rất đáng lo sợ
Chúng tôi trì chánh pháp
Đấng cứu thế chỗ nói
Chúng tôi thường từ tâm
Chẳng rời bỏ pháp luật
Sanh khởi chánh đại bi
Để thủ hộ cho đời
Phá giới thích làm ác
Chẳng an trụ chánh pháp
Sa đọa nơi đạo nào
Chúng tôi thường lo thương
Thấy cố ý làm ác
Hủy báng nơi chánh pháp
Chúng tôi trọn chẳng cùng
Chung làm thân bạn đảng
Thường dùng sức chúng tôi
Khéo thủ hộ lỗi miệng
Thấy những người vô dụng
Chẳng nói lỗi của họ
Chúng tôi trụ dồng thánh
Đầu đà hộ tịnh giới
Ở chánh định tu huệ
Thường siêng năng tu hành
Lìa ồn náo thế gian
Thích ở chỗ nhàn tĩnh
Không tham trước như nai
Khéo điều phục tri túc
Nếu lúc đến tụ lạc
Nhiếp các căn ít nói
Thấy người diễn thuyết pháp
Cùng nhau luận chánh pháp
Ái ngữ làm lợi ích
Để giáo hóa chúng sanh
Lại thuyết pháp cho họ
Khiến họ dứt ác hạnh
Chúng tôi vì chánh pháp
Kẻ ở xa tôi đến
Vì họ mà thuyết pháp
Để lợi ích cho họ
Nếu thấy hàng phàm ngu
Có người kém mất ấy
Tôi chỉ nên tự hộ
Trụ chánh pháp hành nhẫn
Hủy nhục hay cung kính
Tôi sẽ vững như núi
Chẳng nhiễm pháp thế gian
Làm Đạo Sư cho đời
Các Tỳ Kheo phạm giới
Nếu đến quở trách họ
Bảo tự xét lỗi mình
Đó sẽ là nghiệp báo
Sẽ vì các hạng ấy
Những chúng sanh ganh ghét
Trước tỏ lời thân thiện
Hiện làm cách cung kính
Người ấy liền quan niệm
Ta cũng là Sa Môn
Thành tựu đức hạnh ấy
Không bị tiếng xấu chăng
Các người phạm cấm giới
Như là người thất chí
Nghe Kinh này lo sợ
Như sứt mũi soi gương
Những phương tiện phải làm
Họ chẳng muốn nghe theo
Lại còn bảo người khác
Rằng chẳng phải chánh pháp
Họ còn bảo Quốc Vương
Phá lòng tin thần dân
Phỉ báng pháp chân chánh
Rằng chẳng phải Phật nói
Chúng tôi ở lúc này
Do thần lực của Phật
Vì hộ trì chánh pháp
Nên chẳng tiếc thân mạng
Thế Tôn biết chúng tôi
Lời nói không hề sai
Sẽ kiên trì thủ hộ
An trụ chánh pháp ấy
An trụ lời thành thiệt
Đúng như lời mà làm
Vui đẹp Chư Như Lai
Mới thành tựu bồ đề.
Hư Không Tạng Bồ Tát khen đại thừa rằng: Lành thay lành thay, này Chư Đại Sĩ! Các Ngài có thể phát nguyện thành thiệt thọ trì đại pháp vô thượng thậm thâm vi diệu của Như Lai, thật là rất tốt vậy.
Hư Không Tạng Bồ Tát bạch Đức Phật: Bạch Đức Thế Tôn! Có thiện nam tử, thiện nữ nhân thọ trì đọc tụng Kinh Điển này thì được bao nhiêu phước?
Đức Phật nói: Này Hư Không Tạng! Ví như cả mười phương mỗi phương đều có mười đại thiên Thế Giới, đem nghiền nhỏ tất cả đại thiên Thế Giới ấy thành vi trần họp chung thành một đống.
Giả sử có người thành tựu thần túc vô lượng oai đức thọ mạng lâu dài, người này mang đống vi trần ấy đi phương đông quá số Thế Giới bằng số đống vi trần ấy mới bỏ rơi xuống một vi trần.
Cứ như vậy đi qua phương Đông mãi đến bỏ rơi hết số vi trần ấy, nhưng các Thế Giới vẫn chẳng hết. Như đi qua phương Đông bỏ rơi vi trần, đi qua chín phương kia bỏ rơi hết số vi trần cũng như vậy, nhưng các Thế Giới cũng chẳng hết.
Này Hư Không Tạng! Các Thế Giới như vậy chừng có nhiều chăng?
Hư Không Tạng Bồ Tát bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Số Thế Giới ấy rất nhiều rất nhiều vô lượng vô biên chẳng thể đếm biết được.
Đức Phật nói: Này Đại Sĩ! Các Thế Giới ấy hoặc có dính vi trần hay không dính vi trần đều đem họp cả lại làm một thành cao rộng bằng nhau, trong thành chứa đầy hột đình lịch. Số hột đình lịch này có thể đếm biết được chăng?
Hư Không Tạng Bồ Tát bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Giả sử dùng thí dụ còn chẳng rỏ được huống là có thể đếm biết, chỉ trừ Đức Như Lai, không ai có thể đếm biết được.
Đức Phật nói: Này Đại Sĩ! Đúng như vậy, đúng như vậy, như lời ông nói, chỉ có Như Lai biết được số hột đình lịch ấy.
Này Đại Sĩ! Nếu như có người thành tựu thần túc vô lượng oai đức có thể dùng miệng thổi những hột đình lịch ấy rải tan mười phương, một hột đình lịch rơi xuống một Thế Giới, trong chẳng quá một hột.
Này Đại Sĩ! Theo ý ông nghĩ thế nào?
Những Thế Giới được hột đình lịch rơi xuống ấy chừng có nhiều không?
Hư Không Tạng Bồ Tát bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Những Thế Giới ấy chẳng phải tâm lực có thể phân biệt được. Giả sử có phân biệt khiến tâm người phải mê loạn.
Đức Phật nói: Này Đại Sĩ! Nay Phật bảo với ông, nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân hành Bồ Tát đạo, ngày ngày đem vô lượng trân bảo đầy cả những Thế Giới ấy để bố thí không hề thôi nghỉ cũng chẳng làm việc khác.
Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân thọ trì đọc tụng thơ tả Kinh Điển thậm thâm này, chẳng cầu lợi dưỡng, vì bồ đề mà diễn nói cho người, nhẫn đến chỉ làm cho một người sau khi nghe rồi khuyên ở nơi vô thượng bồ đề nhẫn đến phát một niệm lành, vì muốn khiến chánh pháp được còn lâu ở thế gian
vậy. Công đức của người này hơn người bố thí kia cả trăm lần, ngàn lần, trăm ngàn vạn lần, nhẫn đến chẳng phải toán số thí dụ biết được. Huống là có thể khiến người nghe pháp này an trụ nơi vô thượng bồ đề. Tại sao, vì có thể diễn nói vô lượng thiện căn thành tựu Đại Thừa như vậy để hộ trì chánh pháp.
Này Đại Sĩ! Phật chẳng thấy Bồ Tát còn có pháp nào khác có thể hơn chánh hạnh kiên cố nhiếp các thiện pháp giáo hóa chúng sanh này.
Hư Không Tạng Bồ Tát bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Thật là hi hữu, Như Lai bất khả tư nghị, đại pháp của Như Lai cũng bất khả tư nghị. Như đại pháp của Như Lai bất khả tư nghị, người thọ trì Kinh Điển này được công đức cũng bất khả tư nghị.
Ngưỡng mong Đức Như Lai hộ trì Kinh này vì đời đương lai khiến các thiện nam tử, thiện nữ nhân thọ trì chánh pháp tay được Kinh này ôm ở trong lòng chẳng rời lìa.
Nếu là người đáng lìa khỏi sanh tử thì chẳng từ người khác nghe pháp mà tự nhiên được khai ngộ bồ đề. Ngộ bồ đề rồi lại rộng vì người mà diễn nói.
Đức Phật nói: Này Đại Sĩ! Lắng nghe lắng nghe, khéo suy nghĩ đó, Phật sẽ vì hộ Kinh Điển này mà nói chương cú triệu thỉnh Hộ Thế Tứ Thiên Vương, Thiên đế Thích, Phạm Thiên Vương các vị Thần Thiên.
Do vì được chương cú này triệu thỉnh nên Chư Thiên chư Thần ấy sẽ ủng hộ các thuyết pháp Sư thọ trì Kinh này lúc diễn nói Kinh Điển thậm thâm khó được đời tin ấy, làm cho không ai làm trở ngại được.
Đó là hoặc bị Quốc Vương đại thần đuổi ra khỏi nước, hoặc bị bịnh nặng, hoặc lúc đấu tranh nổi lên, hoặc Quốc Độ có tật dịch. Lúc các sự tai nạn ấy phát khởi do sức Thần Chú làm cho liền tiêu diệtchẳng trở ngại được.
Những gì là Thần Chú chương cú?
Liền nói Chú rằng:
Đầu đầu lệ, đề đề lệ, đà dạ ki đế, đà dạ la già la, ni đế đề, Tỳ Bà tri, xa mế, xa di đa tỳ, mục xí, chiên đế đê, ni kỳ noa nễ, a nâu đa lệ, minh da la ni, bà ki tư, bát tha thâu đà ni, bát đà nâu chỉ, bát đà tán đề, bát nhã mâu lệ, a bà cứu lệ, phù đà lặc sai, luật na tát chi, đa bà tát chi, đa bà bát đê.
Tùy Phật ý, thuận pháp tánh, cung kính Tăng, thế chủ tín hộ thế Tứ Vương vì các Phật Tử thọ Trì Chú này hộ trì người thuyết pháp.
Lúc ấy Tứ Thiên Vương liền đứng dậy chắp tay hướng lên Phật mà bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Chúng tôi sẽ hộ trì các Phật Tử thọ trì Kinh này.
Liền nói Chú rằng:
Thủ tì, thủ bà bát đê, thủ đề đế, mục đa ủng, đà lê ủng, Đà La Ni, phả đam mế, a kỳ ủng khiếp ti, a mục xí, Đà La Ni đà ủng, tẩu thủ sái hê na, tì đề tì đà lại tán đề, tam mế, bà dạ mế, ma lại di, ba phiến đa đề, hưu hưu, hê hê, khưu lâu khưu lâu lệ.
Lúc Tứ Đại Thiên Vương nói Chú bất khả phạm ấy rồi, Thiên đế Thích liền đứng dậy tâm tịnh vui vẻ chắp tay hướng lên Phật mà nói kệ rằng:
Lúc đời mạt đói kém
Các Đại Sĩ lớn rộng
Thọ trì nói Kinh này
Tôi sẽ hầu hạ họ.
Nói kệ xong, Thiên đế Thích liền nói Chú rằng:
Di đê, thủ tì, ma ha di đê, đạt ma di đê, thiên đa già lệ, ma di đê, tát giá di đê, na đề mế, a nâu đa lệ, a nâu đầu ủng, a nâu lặc sai, tát bà tát đỏa a nâu già hê, a na nâu đa ti, tu ký đê, a tỳ lô đề, a tỳ già hê, phù đề bồ xá mế, nhị ly, yết tha ni đê, nê đề la ni, a na tha bà sai đế, mế đê, mế đê xà gia tư, tu sa la.
Các Ngài khởi thiền lạc
Đến hộ người trì pháp
Các Thế Giới Thế Tôn
Thảy đều đồng thọ trì.
Phạm Tự Tại Thiên Vương đứng dậy khen Thích Phạm Hộ Thế Chư Thiên rằng: Lành thay, lành thay! Các Ngài bèn có thể vì hộ chánh pháp, vì trì pháp, vì người thuyết pháp mà phát đại trang nghiêm. Các Ngài đúng là phải nên như vậy rất được tiện nghi tùy theo pháp luật của Như Lai trụ thế lâu hay mau, trong thời gian ấy sẽ có người hiểu biết chánh hành pháp hành.
Trong bao nhiêu thời gian ấy hàng Chư Thiên và thế nhân sẽ rất hưng thạnh cung điện nhà cửa dẫy đầy. Sau khi chánh pháp này diệt, hàng Chư Thiên và thế nhân trở lại giảm ít, cung điện nhà cửa trống hoang.
Đức Phật nói với Di Lặc Bồ Tát rằng: Này Di Lặc! Ông thọ trì Kinh Điển thậm thâm này đọc tụng biên chép rộng vì người mà diễn nói.
Này Di Lặc! Nay Phật đem Kinh Điển thậm thâm như đây phó thác ông để đại pháp này còn lâu ở thế gian, để hàng phục các chúng ma, để lợi ích tất cả chúng sanh, để tất cả ngoại đạo chẳng được tiện lợi, để dạy bảo đại thừa gần kề Kinh này chẳng xa rời, vì muốn khiến Phật Pháp đại minh còn lâu ở thế gian mà chẳng suy diệt vậy, vì khiến giống Phật Pháp Tăng chẳng đoạn tuyệt vậy.
Di Lặc Bồ Tát liền bạch Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Lúc Đức Như Lai còn tại thế và sau khi diệt độ, tôi sẽ thường thọ trì Kinh Điển thậm thâm này rộng tuyên lưu bố. Tại sao, vì người thọ trì pháp này thì là thọ trì chánh pháp của tất cả Chư Phật quá khứ vị lai hiện tại, chớ chẳng phải chỉ thọ trì chánh pháp của một Đức Phật.
Bạch Đức Thế Tôn! Tôi cũng vì tự hộ pháp của mình vậy.
Bạch Đức Thế Tôn! Tôi thường cùng đại chúng Chư Thiên câu hội ở Đâu Suất Thiên cung thường vì họ mà rộng diễn nói Kinh Điển thậm thâm này. Tôi còn sẽ làm cho người thọ trì đọc tụng Kinh này tay họ được Kinh này ôm giữ trong lòng chẳng rời quyển Kinh.
Bạch Đức Thế Tôn! Đời mạt thế sau, nếu lúc pháp muốn diệt, có ai thọ trì Kinh này rồi vì người mà diễn nói, nên biết đó là do oai thần của Di Lặc kiến lập vậy.
Bạch Đức Thế Tôn! Trong lúc ấy dầu có nhiều ma sự nhiễu loạn hành nhân, các người thuyết pháp vì dựa nơi phiền não ma nên bị ma nhiếp trì mà chẳng thích Kinh này chẳng siêng tu tập tranh cạnh thị phi lẫn nhau, chúng tôi sẽ đồng siêng làm phương tiện khiến người thuyết pháp ưa thích Kinh này thường siêng tu tập đọc tụng thông thuộc rộng vì người mà diễn nói.
Đức Phật nói: Lành thay, lành thay, này Di Lặc! Ông có thể vì hộ trì chánh pháp mà làm sư tử hống. Chẳng phải chỉ hôm nay ông ở trước ta làm sư tử hống, mà ông cũng ở trước vô lượng A tăng kỳ Chư Phật quá khứ làm sư tử hống hộ trì chánh pháp.
Đức Phật bảo Tôn Giả A Nan: Này A Nan! Ông có thọ trì Kinh này chăng?
Tôn Giả A Nan bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Do thần lực của Phật nên tôi đã thọ trì.
Đức Phật nói: Này A Nan! Ông thường nên vì hàng tứ chúng mà rộng phân biệt giải nói Kinh này. Nếu có người trước đã vun trồng thiện căn thích pháp thù thắng, những người như vậy được nghe Kinh này rồi có thể tin hiểu thọ trì đọc tụng rộng diễn nói cho mọi người. Người ấy sẽ được vô lượng vô biên bất khả tư nghị khối đại công đức.
Tôn Giả A Nan bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Sẽ gọi tên Kinh này là gì và phải phụng trì thế nào?
Đức Phật nói: Này A Nan! Kinh này tên là Khuyến Phát Đại Thừa Trang Nghiêm bồ đề. Phải phụng trì như vậy.
Lúc ấy Công đức Trang Nghiêm Bồ Tát ở trong đại chúng đứng dậy gối hữu chấm đất chắp tay hướng lên Phật bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Thật là hi hữu, Đức Như Lai vì ủng hộ chánh pháp và người thuyết pháp nên khéo có thể tán thán Kinh này như vậy.
Bạch Đức Thế Tôn! Hàng tân học bồ Tát vì bồ đề nên vun trồng thiện căn, đem các thứ hoa hương, anh lạc, hương bột, hương xoa siêng cúng dường Phật mà chẳng thọ trì Kinh này, người ấy có thành tựu đệ nhất cúng dường mà cúng dường Như Lai chăng?
Đức Phật nói: Này thiện nam tử! Chẳng thành đệ nhất cúng dường Như Lai, cũng chẳng thể dùng nhân duyên ấy để được vô lượng công đức. Chẳng bằng thiện nam tử, thiện nữ nhân thọ trì Kinh này công đức rất nhiều.
Đức Thế Tôn nói kệ rằng:
Như Lai dùng Phật nhãn
Những Phật độ được thấy
Cùng khắp cả mười phương
Đều rộng lớn vô biên
Bao nhiêu Thế Giới ấy
Đựng đầy những trân bảo
Bồ Tát đem báu này
Thường dùng để bố thí
Nếu có người ở nơi
Kinh vi diệu thậm thâm
Chánh pháp vô sở đắc
Được Chư Như Lai nói
Mà có thể thọ trì
Vì người rộng diễn thuyết
Công đức của người này
Còn nhiều hơn người kia
Hoa hương và anh lạc
Hương xoa và hương bột
Lọng báu với tràng phan
Những y phục thượng diệu
Mang những món cúng này
Đầy khắp các Thế Giới
Cúng dường Chư Như Lai
Hồi hướng về Phật Đạo
Nếu đời mạt thế sau
Lúc chánh pháp sắp diệt
Nơi chánh pháp cứu thế
Siêng tu tập hộ trợ
Thọ trì nơi chánh pháp
Thường hành bất phóng dật
Khối công đức người này
Còn nhiều hơn người kia
Mười phương các Thế Giới
Tất cả những đại hải
Hương du tối thượng diệu
Đựng đầy tất cả biển
Làm tim đèn rất lớn
Dường như núi Tu Di
Thắp sáng để cúng dường
Tất cả Chư Như Lai
Đời mạt thế sau này
Lúc chánh pháp sắp diệt
Biết chúng sanh thế gian
Bị vô minh che trùm
Nếu người có thể thắp
Cây đuốc chánh pháp lớn
Người này được công đức
Còn hơn người trước kia
Chỗ được thấy của Phật
Vô lượng Chư Như Lai
Dầu trong ức ngàn kiếp
Mang các thứ cúng dường
Các y phục Cõi Trời
Món vừa ý cúng dường
Mà chẳng hay thọ trì
Kinh Điển thâm diệu này
Nếu người ở Chư Phật
Biết là có ơn nặng
Nên ủng hộ Tam Bảo
Để báo đáp ơn Phật
Vì muốn lợi chúng sanh
Nên thọ trì đọc tụng
Rộng nói Kinh Điển này
Phước nhiều hơn người kia
Ta dùng sức Phật nhãn
Những chúng sanh được thấy
Nếu có thể dạy bảo
Đều thành Trời Thích Phạm
Người này được công đức
Chẳng bằng người biên chép
Thọ trì Kinh Điển này
Được công đức rất nhiều
Toàn đại thiên Thế Giới
Có bao nhiêu chúng sanh
Nếu người hay giáo hóa
Đều thành Thánh Nhị Thừa
Nếu có người hay phát
Tâm bồ đề vô thượng
Hộ trì Kinh Điển này
Công đức lại hơn kia
Công đức thọ trì Kinh
Nếu là có hình sắc
Sẽ đầy khắp tất cả
Mười phương các Thế Giới
Chỉ trừ trí vô thượng
Của Chư Phật Như Lai
Không còn ai biết được
Công đức người thọ trì
Như trí của Như Lai
Rộng khắp vô biên tế
Hư không và pháp giới
Cũng rộng vô biên tế
Có thể thọ trì được
Kinh Pháp này của Phật
Được công đức vô biên
Cũng như hư không kia.
Nghe Phật nói kệ ấy xong, Công Đức Trang Nghiêm Bồ Tát bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Nay tôi tin hiểu nghĩa thú được Như Lai nói, năm trăm năm sau lúc pháp sắp diệt, các chúng sanh phát tâm đại thừa mà có người chẳng thọ trì Kinh Pháp này, nên biết là bị ma nhiếp sa ra ngoài Phật Pháp.
Bạch Đức Thế Tôn: Nay tôi có khả năng sau khi Đức Như Lai diệt độ thọ trì Kinh này để Phật Pháp còn lâu ở thế gian.
Lúc bấy giờ vì phó chúc Kinh Điển thậm thâm này nên Đức Thế Tôn phóng ánh sáng lớn chiếu khắp mười phương vô lượng A tăng kỳ Chư Phật Thế Giới.
Chư Như Lai ở các Thế Giới ấy cũng vì phó chúc Kinh Pháp này nên đồng phóng ánh sáng nơi lông trắng giữa chân mày chiếu khắp cả mười phương Thế Giới không đâu là chẳng chiếu khắp.
Lúc nói Kinh này rồi, Đức Như Lai dùng thần lực phóng ánh sáng lớn ấy, vô lượng A tăng kỳ Chư Phật Thế Giới chấn động sáu cách.
Có vô lượng A tăng kỳ chúng sanh phát tâm vô thượng đạo. Có vô lượng A tăng kỳ Bồ Tát được vô sanh pháp nhẫn. Còn có vô lượng A tăng kỳ Bồ Tát được thiện căn Nhất sanh bổ xứ. Lại còn có quá vô lượng A tăng kỳ chúng sanh được Thanh Văn thừa trụ bậc học vô học.
Đức Phật nói Kinh này rồi, Hư Không Tạng Bồ Tát, Tôn Giả A Nan, đại chúng Đại Thừa, Chư Thanh Văn, Chư Thiên thế nhân nghe lời Phật nói đều rất vui mừng.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Bốn Mươi Bảy - Pháp Hội Bảo Kế Bồ Tát - Phần Một
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Tỳ Da Ly
Phật Thuyết Kinh Bát Nhã Ba La Mật - Phẩm Sáu Mươi - Phẩm Học Không Bất Chứng
Phật Thuyết Kinh Kim Cương Trường đà La Ni - Phần Một
Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Năm - Kinh Tập - Chương Bốn - Phẩm Tám - Kinh Tissametteyya
Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Năm Mươi Năm - Pháp Hội Hư Không Tạng Bồ Tát - Phần Tám
Phật Thuyết Kinh Kim Quang Minh Hợp Bộ - Phẩm Hai Mươi Năm - Phẩm Phú Chúc