Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Tám - Pháp Hội Pháp Giới Thể Tánh Vô Phân Biệt - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế

PHẬT THUYẾT

KINH ĐẠI BẢO TÍCH

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế  

PHÁP HỘI THỨ TÁM

PHÁP HỘI

PHÁP GIỚI THỂ TÁNH VÔ PHÂN BIỆT  

PHẦN BA  

Lại này Thiên Tử! Bồ Tát xả bỏ được tất cả, rốt ráo chẳng thối tâm bồ đề đã có, đây gọi là bất sanh. Nếu chẳng cùng ở với các tật đố kiết sử, đây gọi là được tự tại ở tất cả.

Nếu có Bồ Tát đầy đủ thành tựu oai nghi pháp tắc các công đức giới, đây gọi là bất sanh. Chẳng cùng ở với phạm giới, đây gọi là được tự tại ở tất cả.

Nếu Bồ Tát tâm chẳng trái bỏ tất cả chúng sanh, đây gọi là bất sanh. Chẳng cùng ở với các sân hận kiết sử, đây gọi là được tự tại ở tất cả.

Nếu có Bồ Tát thiện căn vững chắc chẳng động lay, đây gọi là chẳng sanh. Ở trong thiện căn phát khởi ý siêng năng tinh tiến dũng mãnh, đây gọi là được tự tại ở tất cả.

Nếu có Bồ Tát nhập các thiền định và thứ đệ định, đây gọi là bất sanh. Chẳng đam mê thiền lạc, đây gọi là được tự tại ở tất cả.

Nếu có Bồ Tát siêng tinh tiến cầu bát nhã huệ học hỏi không nhàm, đây gọi là bất sanh. Chẳng cùng ở với ngu si, đây gọi là được tự tại ở tất cả.

Nếu có Bồ Tát chẳng sân não tránh tụng, đây gọi là bất sanh. Chẳng cùng ở với sân não các tránh tụng, đây gọi là được tự tại ở tất cả.

Nếu có Bồ Tát như thiệt ngữ, đây gọi là bất sanh. Nếu an trụ như thiệt thì gọi là bất sanh. Nếu an trụ như thiệt thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát nội tâm tịch tịnh thì gọi là bất sanh. Nếu chẳng ô nhiễm các cảnh giới ngoài thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát hay rốt ráo tâm nhất thiết trí thì gọi là bất sanh. Nếu chẳng cầu hạ thừa thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát giác sát ma nghiệp thì gọi là bất sanh.

Nếu hàng phục ma nghiệp thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát được thế gian quang minh thì gọi là bất sanh.

Nếu thế pháp chẳng nhiễm ô thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát chẳng trái nghịch chỗ an trụ thì gọi là bất sanh.

Nếu chẳng tùy theo chỗ sở tác thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát rời lìa các kiêu mạn phóng dật thì gọi là bất sanh.

Nếu có trí huệ thành tựu thánh lạc thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát chẳng thối thất bổn nguyện thì gọi là bất sanh.

Bổn nguyện xuất thế thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát thuận hành duyên sanh thì gọi là bất sanh.

Chẳng chấp pháp duyên sanh thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát dùng tận trí quán nhất thiết pháp không thì gọi là bất sanh.

Nếu đủ các thiện căn thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát cùng phương tiện trí phát khởi sở tác sanh lòng đại bi siêng tu hạnh tinh tiến thì gọi là bất sanh.

Nếu an trụ được ở các pháp giải thoát thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát chẳng ô nhiễm nơi tất cả pháp thì gọi là bất sanh.

Nếu dứt các kiến chấp mà vì người thuyết pháp thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát khéo tư duy chẳng thấy các pháp thì gọi là bất san.

Nếu đắc lực mà chẳng chứng tất cả pháp thì gọi là được tự tại.

Nếu có Bồ Tát quán nhất thiết pháp tánh không thì gọi là bất sanh.

Nếu chẳng buông bỏ tất cả các chúng sanh thì gọi là được tự tại.

Nếu cò Bồ Tát chẳng trụ tam giới thì gọi là bất sanh.

Vì chúng sanh nên chẳng nhập Niết Bàn thì gọi là được tự tại.

Lại này Thiên Tử! Nếu có ngôn ngữ thì là động diêu ngữ, là vọng tưởng ngữ, là chấp trước ngữ, là có phát khởi.

Này Thiên Tử! Nơi tất cả pháp không có ngôn ngữ, chẳng hành chẳng động, không có các hí luận ngữ, chẳng bỏ chúng sanh, cũng chẳng diệt độ, không có chỗ ngôn thuyết.

Này Thiên Tử! Nếu không có ngôn thuyết thì cũng không có văn tự không có sở thuyết. Nếu có tác dụng thì có phát khởi ngôn thuyết văn tự.

Này Thiên Tử! Do nghĩa ấy nên Bồ Tát hạnh chẳng được nói công dung, chẳng được có quan niệm, đây gọi là từ tâm, đây gọi là bất sát, ở trong hàng Thánh được gọi là tự tại.

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát nói pháp ấy xong, Đức Thế Tôn khen rằng: Lành thay, lành thay! Văn Thù Sư Lợi khéo vì Chư Bồ Tát mà nói bất sanh tự tại.

Này Văn Thù Sư Lợi! Nếu Bồ Tát hành pháp như vậy tự tại vô ngại. Bồ Tát ấy chóng được Chư Phật thọ ký đạo vô thượng.

Lúc nghe pháp ấy, trong đại chúng có năm trăm Bồ Tát được vô sanh pháp nhẫn, và liền được Đức Thế Tôn thọ ký đạo chánh chân vô thượng: Đều sẽ thành Phật Hiệu ấy tại Phật độ ấy.

Bấy giờ ở trong đại chúng có một vị Thiên Tử nghĩ rằng: Bảo Thượng Thiên Tử chừng nào sẽ thành đạo vô thượng?

Hiệu là gì?

Phật độ ra sao?

Do thần lực của Đức Phật, Ngài A Nan bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Ngài Bảo Thượng Thiên Tử ấy chừng nào sẽ thành đạo chánh chân vô thượng?

Phật độ ra sao?

Được thành Phật rồi hiệu là gì?

Đức Phật phán: Này A Nan! Bảo Thượng Thiên Tử quá trăm ngàn kiếp sẽ thành Phật Đạo hiệu là Bảo Trang Nghiêm Như Lai tại phương Đông, Quốc Độ tên là Bảo Trang Nghiêm, kiếp tên là Bảo Lai.

Này A Nan! Quốc Độ Bảo Trang Nghiêm ấy giàu vui rất đáng ưa thích, của báu nhiều, nhân dân đông, không có các nạn cũng không có ác đạo.

Này A Nan! Trong Phật độ ấy không có những ngói đá gai góc cát đất gò nổng núi hang. Mặt đất bằng phẳng do ba thứ báu tạo thành diêm phù đàn kim, lưu ly và pha lê xen lẫn nhau rất đáng ưa thích. Có lưới vàng che phía trên.

Này A Nan! Như Trời Hóa Lạc, cung điện vườn ao y phục dư dật, Quốc Độ Bảo Trang Nghiêm cũng như vậy. Nước ấy không có danh từ Thanh Văn thừa và Duyên Giác thừa, chỉ có Bồ Tát hưởng thọ những pháp lạc, nhập những thiền định trang nghiêm, hiện những thứ thần thông để tự vui.

Không có sự vui nào khác ngoài trừ sự vui pháp hỷ thiền duyệt, vì thế nên nước ấy tên là Bảo Trang Nghiêm. Đức Phật Bảo Trang Nghiêm ấy thọ sáu mươi sáu ức tuổi. Có sáu mươi sáu Bồ Tát xuất gia. Bồ Tát tại gia đông vô lượng vô biên.

Lúc thuyết pháp cho Chư Bồ Tát, đức Bảo Trang Nghiêm Như Lai bay lên hư không cao tám mươi ức cây Đa La, ngồi kiết già phóng ra ngàn tia sáng chiếu Quốc Độ ấy, rưới những hoa Trời hương Trời trỗi nhạc Trời, mỗi mỗi thứ đều có trăm ngàn thứ âm thanh thuyết pháp nghe khắp cả nước. Nói pháp vô tận chủ Đà La Ni.

Sao gọi là pháp vô tận chủ Đà La Ni?

Tất cả các pháp, vì tịch tịnh làm chủ nên hiển thị thân tâm ý tưởng tịch tịnh.

Tất cả các pháp, vì quán chiếu làm chủ nên hiển thị phân biệt nơi tất cả pháp.

Tất cả các pháp, vì thiện tư duy làm chủ nên hiên thị tất cả pháp tịch tịnh.

Tất cả các pháp, vì thiện hành làm chủ nên hiển thị tất cả pháp khả tác quang minh chiếu sáng.

Tất cả các pháp, vì trí quang minh chiếu bình đẳng làm chủ nên hiển thị các pháp không có tăng giảm.

Tất cả các pháp, vì quyết định làm chủ nên hiền thị các pháp tăng trưởng.

Tất cả các pháp, vì trí huệ làm chủ nên hiển thị tất cả pháp không tránh tụng.

Tất cả các pháp, vì thiện quán làm chủ nên hiển thị tất cả pháp không có sân.

Tất cả các pháp, vì chánh niệm làm chủ nên hiển thị tất cả pháp chẳng thất niệm.

Tất cả các pháp, vì đạo dẫn làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp tướng nghĩa.

Tất cả các pháp, vì huệ phân biệt làm chủ nên hiển thị tất cả pháp thanh tịnh ý.

Tất cả các pháp, vì không tịch làm chủ nên hiển thị các pháp dứt các kiến đạo.

Tất cả các pháp, vì vô tướng làm chủ nên nên hiển thị tất cả các pháp tịch tịnh.

Tất cả các pháp, vì vô nguyện làm chủ nên hiển thị các pháp dứt các đạo.

Tất cả các pháp, vì vô tác làm chủ nên hiển thị các pháp rời tác gỉa.

Tất cả các pháp, vì vô xuất làm chủ nên hiển thị tất cả pháp vô xuất.

Tất cả các pháp, vì vô sanh làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp vô tận.

Tất cả các pháp, vì ly dục làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp không thác loạn.

Tất cả các pháp, vì vô nhị làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp hiện tại trí.

Tất cả các pháp, vì vô nhị làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp ly nhị.

Tất cả các pháp, vì vô y làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp bất động.

Tất cả các pháp, vì không chúng sanh làm chủ nên hiển thị các pháp chúng sanh bình đẳng.

Tất cả các pháp, vì tịch tịnh làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp bất biến.

Tất cả các pháp, vì bất đắc làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp vô hành.

Tất cả các pháp, vì không cư ngụ làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp rời xứ sở.

Tất cả các pháp, vì vô định làm chủ nên hiển thị tất cả không có pháp, được tự tại.

Tất cả các pháp, vì nhân duyên làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp vượt hơn.

Tất cả các pháp,vì dũng mãnh làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp chẳng gì hơn.

Tất cả các pháp, vì không lỗi làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp không sanh khởi.

Tất cả các pháp, vì như làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp không gì chẳng như.

Tất cả các pháp, vì như thiệt tế làm chủ nên hiển thị tất cả pháp không hư hoại.

Tất cả các pháp, vì pháp tánh làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp nhất vị.

Tất cả các pháp, vì như thiệt làm chủ nên hiển thị các pháp ba đời bình đẳng.

Tất cả các pháp, vì bất khả thuyết làm chủ nên hiển thị chẳng chấp tất cả pháp ngôn ngữ đàm luận.

Tất cả các pháp, vì thiền định làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp tịch tịnh.

Tất cả các pháp, vì pháp tánh làm chủ nên hiển thị tất cả pháp vô nhân.

Tất cả các pháp, vì bồ đề làm chủ nên hiển thị tất cả các pháp bình đẳng.

Này A Nan! Đức Bảo Trang Nghiêm Như Lai ngồi trên hư không chưa đứng dậy, vì Chư Bồ Tát diễn nói pháp vô tận chủ Đà La Ni, Đà La Ni làm chủ ấy, trong cõi ấy có vô lượng A tăng kỳ Đại Bồ Tát được pháp nhẫn.

Ngài A Nan bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Chưa từng có vậy. Nếu Chư Như Lai tự nhiên vô tác, trong pháp quá khứ vị lai hiện tại được vô ngại trí.

Đức Phật phán: Này A Nan! Nay ta vì ông mà nói Chư Phật Như Lai tự nhiên vô tác ở trong pháp quá khứ vị lai hiện tại được vô ngại trí.

Ngài A Nan nói với Bảo Thượng Thiên Tử rằng: Thưa Thiên Tử! Ngài được lợi lành lớn. Đức Như Lai thọ ký cho Ngài đạo vô thượng.

Bảo Thượng Thiên Tử nói: Thưa Đại Đức A Nan! Đều không có pháp, chẳng nói thọ ký.

Tại sao vậy?

Sắc chẳng phải Bồ Tát, chẳng phải nói thọ ký cho sắc. Thọ tưởng hành và thức chẳng phải Bồ Tát, chẳng phải nói thọ ký cho thọ tưởng hành và thức. Địa giới chẳng phải Bồ Tát, chẳng phải nói thọ ký cho địa giới.

Thủy giới hỏa giới và phong giới chẳng phải Bồ Tát, chẳng phải nói thọ ký cho thủy hỏa và phong giới. Nhãn chẳng phải là Bồ Tát, chẳng phải nói thọ ký cho nhãn.

Nhĩ tỉ thiệt thân và ý chẳng phải Bồ Tát, chẳng phải nói thọ ký cho nhĩ tỉ thiệt thân và ý. Danh sắc chẳng phải là Bồ Tát, chẳng phải nói thọ ký cho danh sắc.

Quá khứ vị lai và hiện tại chẳng phả là Bồ Tát, chẳng phải nói thọ ký cho tam thế bình đẳng. Nhân kiến chẳng phải là Bồ Tát, chẳng phả nói thọ ký cho nhân kiến. Sanh diệt chẳng phải là Bồ Tát, chẳng phải nói thọ ký cho sanh diệt.

Thưa Đại Đức A Nan! Danh từ Bồ Tát là giả danh là câu tịch tịnh. Nếu pháp rốt ráo là tịch tịnh thì không có thọ ký.

Thưa Đại Đức A Nan! Luận về thọ ký là nhiếp lấy tất cả lời đã được thuyết pháp.

Thưa Đại Đức A Nan! Cũng không có pháp để Bồ Tát nắm lấy được là trong là ngoài, hoặc thiện bất thiện, hoặc hữu vi vô vi, rồi sau mới thọ ký.

Thưa Đại Đức A Nan! Bồ Tát thọ ký là, tất cả các pháp không có sở thuộc gọi đó là thọ ký. Tất cả pháp chẳng chấp thủ gọi đó là thọ ký.

Tất cả pháp không có xứ sở gọi đó là thọ ký.

Tất cả pháp không cư ngụ gọi đó là thọ ký.

Tất cả pháp không cư ngụ gọi đó là thọ ký.

Tất cả pháp không có xuất sanh gọi đó là thọ ký.

Tất cả pháp không có vọng tưởng gọi đó là thọ ký.

Thưa Đại Đức A Nan! Luận về Bồ Tát thì thọ ký như vậy.

Đức Thế Tôn khen rằng: Lành thay, lành thay! Này Thiên Tử! Bồ Tát thông đạt được các pháp ấy thì có thể nói thọ ký như vậy, như Chư Phật Thế Tôn tuyên nói thọ ký vô thượng bồ đề.

Lúc nói pháp ấy, Ma Ba Tuần và các quyến thuộc đồng đến chỗ Đức Phật đứng qua một phía nói rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Do nhân duyên gì chỉ nói thọ ký Bồ Tát mà chẳng nói thọ ký Thanh Văn?

Đức Phật đáp rằng: Này Ba Tuần! Bồ Tát ấy, Chư Thiên và nhân dân khắp Cõi đại thiên đều nghe biết nên nói thọ ký Bồ Tát. Người Thanh Văn chẳng phải được nghe biết của Trời người nên chẳng nói thọ ký Thanh Văn.

Nói thọ ký Bồ Tát thì có nhiều chúng sanh phát tâm bồ đề, nên nói thọ ký Bồ Tát. Nói thọ ký Thanh Văn thì Bồ Tát thối chuyển nên chẳng nói thọ ký Thanh Văn.

Bấy giờ Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát nói với Ba Tuần rằng: Nay ông do duyên cớ gì mà đến tại chúng hội này?

Ba Tuần nói: Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Do Đức Phật Thế Tôn tuyên nói thọ ký đạo vô thượng cho Bảo Thượng Thiên Tử rằng ông sẽ thành Phật Hiệu là Bảo Trang Nghiêm Như Lai, mà chẳng thọ ký cho Thanh Văn, làm cung điện đền đài lan can cây báu vườn rừng của tôi rúng chạm nhau phát ra âm thanh nói: Thích Ca Như Lai vì Bảo Thượng Thiên Tử mà thọ ký đạo vô thượng.

Lại nghe có tiếng nói: Ba Tuần này! Nay ông đến chỗ đại chúng ấy, chớ để lại còn thọ ký Bồ Tát sanh đến cung của ông.

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát nói: Này Ba Tuần! Tuyên nói thọ ký Bồ Tát, nay ông chẳng vui ư?

Ma nói: Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát! Tôi thiệt chẳng vui. Nói thọ ký A La Hán cho tấ cả chúng sanh ở Diêm Phù Đề tôi không sầu não, nếu chỉ thọ ký cho một Bồ Tát được vô thượng bồ đề tôi cũng sầu não chẳng nói được.

Tại sao vậy?

Vì tuyên nói thọ ký vô thượng bồ đề cho Bồ Tát thì cung điện của tôi tối om chẳng còn sáng. Rồi vị Bồ Tát ấy sẽ đem pháp ba thừa cứu vớt vô lượng a tăng kỳ chúng sanh ra khỏi Ba Cõi. Vì cớ sự ấy mà tôi lo buồn vô hạn.

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát nói: Này Ba Tuần! Ông nên trở về đi thôi. Ông không có thế lực gì ngăn trở được người thành tựu phương tiện đầy đủ hạnh bát nhã Ba la mật rốt ráo hướng đến đạo vô thượng bồ đề.

Tại sao vậy?

Chư Bồ Tát ấy đã rời những hệ phược của ma, thành hạnh rốt ráo, khéo biết phương tiện hành bát nhã Ba la mật vậy.

Lúc ấy thần lực của Đức Phật khiến Ma Ba Tuần hỏi Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát: Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Thế nào là Bồ Tát tu hạnh rốt ráo khéo biết phương tiện hành bát nhã Ba la mật?

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát nói: Này Ba Tuần! Nếu có Bồ Tát rời lìa tất cả những công hạnh chút ít phần nhỏ, đó gọi là Bồ Tát thành tựu hạnh rốt ráo. Nếu thấy tất cả kiết sử ma nghiệp đều có thể lợi ích cho đạo vô thượng, đó gọi là Bồ Tát khéo biết phương tiện. Chẳng cùng đi với tất cả kiết sử, đó gọi là Bồ Tát hành bát nhã Ba la mật.

Lại này Ba Tuần! Nếu Bồ Tát tâm vì trọn vẹn cứu vớt chúng sanh nên dùng đại trang nghiêm mà tự trang nghiêm, đó gọi là Bồ Tát rốt ráo tâm hạnh.

Nếu dùng pháp tứ nhiếp để nhiếp chúng sanh, đó gọi là Bồ Tát khéo biết phương tiện. Nếu rốt ráo quán tất cả chúng sanh thể tánh tịch diệt, đó gọi là Bồ Tát hành bát nhã Ba la mật.

Lại này Ba Tuần! Nếu có Bồ Tát xả tất cả sở hữu trong thân ngoài thân đều có thể bố thí, tâm bồ đề trọn vẹn rốt ráo, đó gọi là Bồ Tát rốt ráo tâm hạnh.

Nếu Bồ Tát vì tất cả chúng sanh mà khởi tâm làm người nhận lãnh, đó gọi là Bồ Tát khéo biết đến phương tiện. Nếu có Bồ Tát với người xin người thọ biết như thiệt tế hành bình đẳng hạnh, đó gọi là Bồ Tát hành bát nhã Ba la mật.

Lại này Ba Tuần! Nếu có Bồ Tát ở nơi các pháp lành từ sơ phát tâm trọn chẳng thối chuyển, đó gọi là Bồ Tát rốt ráo hành nơi tâm bồ đề.

Nếu có Bồ Tát chẳng bị kẻ khác bức bách, có thể xả bỏ tự lợi, đó gọi là Bồ Tát khéo biết phương tiện.

Nếu Bồ Tát nhớ nghĩa chẳng nhớ văn tự, đó gọi là Bồ Tát hành bát nhã Ba la mật.

Lại này Ba Tuần! Nếu thấy kẻ đến xin đều chẳng trái bỏ họ, đó gọi là Bồ Tát rốt ráo tâm hạnh.

Nếu có Bồ Tát họp các thiện căn nguyện cầu Nhất thiết trí, đó gọi là Bồ Tát khéo biết phương tiện. Bồ Tát khéo biết thể tánh của các pháp, đó gọi là Bồ Tát hành bát nhã Ba la mật.

Bấy giờ Bảo Thượng Thiên Tử nói với Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát rằng: Quyến thuộc Ma Ba Tuần này nên dùng thần lực nạp chúng vào trong bụng. Nếu để vậy chúng có thể làm trở ngại cho những thiện nam, thiện nữ hướng về Đại Thừa.

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát nói với Thiên Tử rằng: Chẳng phải như lời ông nói nên nạp Ba Tuần để vào bụng của Bồ Tát.

Lại này Thiên Tử! Ông đã thọ trì tướng Phật trang nghiêm thọ lạc đệ nhất, làm cho Ma Ba Tuần ngồi Tòa Sư Tử, do thần lực của Đức Phật biết thuyết pháp như Phật.

Ba Tuần nghe lời nói ấy kinh sợ muốn ẩn thân rời đại chúng mà chẳng ẩn được, vì bị thần lực của Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát giữ lại, và làm cho Ma Ba Tuần làm thân tướng Đức Phật ngồi Tòa Sư Tử. Tất cả đại chúng thấy biết là Ma Ba Tuần.

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát hỏi: Này Ba Tuần! Nay ông có được Đạo Chư Phật chăng, mà ông lại được thân Phật ngồi Tòa Sư Tử?

Do thần lực của Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát, Ma Ba Tuần nói: Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát! Đức Thế Tôn còn chẳng được đạo bồ đề, huống là tôi mà được.

Tại sao vậy?

Bồ đề là tướng báo ân, chẳng phải ly dục mà được, chẳng phải giải hướng mà được. Lại bồ đề là tướng vô vi, vì kia được tướng vô vi biết rõ tướng không, đó gọi là bồ đề. Vì chẳng phải không mà biết rõ là không vậy.

Biết rõ tướng vô tướng, đó gọi là bồ đề, vì chẳng phải lấy vô tướng để biết rõ tướng vô tướng vậy.

Biết rõ tướng vô nguyện, đó gọi là bồ đề, vì chẳng phải lấy vô nguyện để biết tướng vô nguyện vậy.

Biết rõ thể tánh Pháp Giới, đó gọi là bồ đề, vì chẳng phải lấy thể tánh để biết thể tánh vậy.

Biết rõ chân như tướng vô phân biệt gọi là bồ đề, vì chẳng phải lấy như để biết như vậy.

Biết rõ an trụ nơi như thiệt tế, đó gọi là bồ đề, vì chẳng phải lấy an trụ như thiệt tế để biết an trụ như thiệt tế vậy.

Biết rõ thể tánh không ngã không nhân không chúng sanh không thọ giả, đó gọi là bồ đề, vì không có người biết vậy.

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Nếu có Bồ Tát nào nghe nói tướng bồ đề như vậy. Nghe rồi, có thể ở nơi các pháp thể tánh không chỗ phân biệt thì gọi là Phật. Lúc Ma Ba Tuần dùng biện tài của Phật để nói pháp ấy, có năm trăm Bồ Tát được vô sanh pháp nhẫn.

Bấy giờ Ngài Xá Lợi Phất nói với Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát rằng: Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Thiệt là chưa từng có! Ngài dùng thần lực làm cho Ma Ba Tuần hiện thân Phật đủ tướng hảo ngồi Tòa Sư Tử và nói pháp thậm thâm ấy.

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát nói: Thưa Đại Đức Xá Lợi Phất! Tất cả cỏ cây rừng bụi không có tâm đều có thể làm thân tướng Như Lai và đều có thể thuyết pháp. Tôi cũng có thể khiến Đại Đức Xá Lợi Phất làm thân Phật đủ tướng hảo dùng biện tài của Phật mà thuyết pháp.

Ngài Xá Lợi Phất nghĩ rằng tôi nên ẩn khỏi đại chúng này. Nếu không, Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát hoặc giả khiến tôi làm thân Phật đủ tướng tốt để đùa cợt tôi, làm cho tôi mang tiếng giả làm Đức Thế Tôn.

Do thần lực của Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát giữ lại nên Ngài Xá Lợi Phất muốn ẩn đi mà không ẩn được. Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát biết tâm niệm của Ngài Xá Lợi Phất, liền biến Ngài Xá Lợi Phất làm thân Phật đủ tướng tốt ngồi Tòa Sư Tử. Tất cả đại chúng đều thấy biết như vậy.

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát nói với Ngài Xá lợi Phất: Đại Đức nên cùng Ma Ba Tuần luận thuyết, như Phật luận thuyết với Phật.

Ngài Xá Lợi Phất đang mang thân Phật hỏi Ma Ba Tuần cũng đang mang thân Phật: Này Ba Tuần! Luận về bồ đề, thể tánh của nó là những gì?

Ba Tuần nói: Biết rõ tất cả pháp bình đẳng là thể tánh bồ đề. Biết rõ hai pháp là thể tánh bồ đề. Nhất thiết trí quán là thể tánh bồ đề. Chẳng phải chẳng thể tánh, chẳng phải hành chẳng phải chẳng hành, dứt hẳn tất cả các hành chẳng hành, chẳng phải đạo chẳng phải chẳng đạo, đó gọi là bồ đề của Chư Phật Thế Tôn.

Ba Tuần hỏi Ngài xá lợi Phất: Ngài Xá Lợi Phất! Chư Phật Như Lai an trụ chỗ nào?

Ngài xá Lợi Phất nói: An trụ nơi bình đẳng trong sanh tử, an trụ nơi Niết Bàn bất đông, an trụ nơi tánh như thiệt của tất cả các kiến chấp, an trụ nơi kiết sử của tất cả chúng sanh, an trụ nơi căn bổn của tất cả pháp, an trụ nơi hai pháp hữu vi và vô vi, các an trụ đều chẳng an trụ vì không có an trụ vậy.

Này Ba Tuần! Chư Phật Như Lai an trụ như vậy.

Ngài xá Lợi Phất hỏi Ba Tuần: Nên tìm cầu bồ đề ở chỗ nào?

Ba Tuần nói: Đại Đức Xá Lợi Phất! Từ thân kiến căn bổn mà tìm cầu bồ đề. Từ vô minh hữu ái mà tìm cầu bồ đề. Từ điên đảo kiết sử mà tìm cầu bồ đề. Từ chướng ngại phú cái mà tìm cầu bồ đề.

Ngài Xá Lợi Phất nói: Này Ba Tuần! Do nhân duyên gì mà ông nói như vậy?

Ba Tuần đáp rằng: Đại Đức Xá Lợi Phất! Như thiệt biết rõ các pháp như vậy thì gọi là bồ đề. Lúc nói pháp ấy, có tám trăm Tỳ Kheo dứt hết phiền não được tâm vô lậu.

Vì tin lời Ngài Xá Lợi Phất và Ma Ba Tuần, nên có ba muôn hai ngàn Chư Thiên Tử phát tâm vô thượng bồ đề. Vì muốn điều phục Chư Thiên Tử nên Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát khiến Ma Ba Tuần và Ngài Xá Lợi Phất là thân Phật đủ tướng tốt.

Việc xong, Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát thâu nhiếp thần lực, Ngài Xá Lợi Phất và Ma Ba Tuần hườn lại bổn thân.

Lúc đó từ các Phật độ bốn phương có ngàn Bồ Tát ngự hư không mà đến chỗ Đức Phật đảnh lễ chân Phật đi nhiễu bên hữu rồi đứng qua một phía bạch Đức Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Chúng tôi nghe nói Kinh Pháp Giới Thể Tánh Vô Phân Biệt nên đến đây thủ hộ chánh pháp. Chúng tôi thọ trì thủ hộ Kinh này, đọc tụng thông thuộc giảng nói cho người khác để nhiếp thủ chánh pháp.

Ngài A Nan bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Chư Bồ Tát này từ xứ nào đến?

Đức Phật phán: Này A Nan! Chư Bồ Tát ấy đều riêng tụ họp ở Quốc Độ của Chư Phật. Chư Bồ Tát ấy đều do Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát giáo hóa, thường vì họ mà nói Kinh Pháp Giới Thể Tánh Vô Phân Biệt để khai hóa họ.

Vì báo ân Kinh ấy mà Chư Bồ Tát đến đây, và để chiêm ngưỡng kính lễ đi nhiễu Đức Như Lai, cũng muốn lễ bái cúng dường Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát đồng thời phát nguyện thủ hộ Kinh ấy. Do những cớ trên mà Chư Bồ Tát ấy đến đây.

Này A Nan! Sau khi ta nhập Niết Bàn, Chư Bồ Tát này sẽ rộng lưu truyền thủ hộ chánh pháp này tại cõi Diêm Phù Đề này.

Này A Nan! Ở chỗ trăm ngàn Đức Phật, Chư Bồ Tát ấy lập chí dũng mãnh hộ trì chánh pháp.

Bấy giờ trong đại chúng có Đế Thích Phạm Vương, Hộ Thế Chư Thiên Vương bạch Đức Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Hoặc đây hoặc kia có những Thiện Nam Thiện Nữ hộ trì chánh pháp, chúng tôi sẽ thủ hộ cung cấp phục dịch cho họ không có khỗ não.

Đức Phật khen Đế Thích Phạm Vương và Hộ Thế Chư Thiên Vương rằng: Lành thay, lành thay! Các Ngài có thể dũng mãnh thủ hộ những người ái hộ chánh pháp, đó chính là cúng dường Chư Phật quá khứ vị lai hiện tại và ái hộ chánh pháp vậy.

Đức Phật bảo Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát: Văn Thù Sư Lợi! Ông thọ trì Kinh này để rộng lưu truyền tại Diêm Phù Đề ở thời kỳ mạt thế sau.

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Lúc hỏa tai khởi lên, hư không chẳng được thọ trì mà cũng chẳng bị đốt cháy.

Bạch Đức Thế Tôn! Như thể tánh hư không, tất cả pháp đây cũng như vậy. Các pháp đây chẳng sanh chẳng diệt. Nếu pháp không sanh không diệt thì cũng thọ trì. Vì chư pháp thể tánh không thọ trì, đúng như pháp thể tánh, thọ trì các pháp cũng như vậy.

Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát bạch Đức Phật rằng: Cúi mong Đức Thế Tôn thọ trì Kinh này để cho các gieo trồng thiện căn. Nếu người cúng dường pháp thì ham thích Kinh này.

Bạch Đức Thế Tôn! Đúng như vậy, thọ trì Kinh này vì điều phục kiêu mạn và những oán ghét nên không bị ai làm trở ngại, ở đời tuơng lai sẽ rộng lưu truyền ở Diêm Phù Đề.

Lúc bấy giờ Đức Thế Tôn từ nơi thân phóng ánh sáng chiếu khắp đại thiên Thế Giới đều thành màu hoàng kim, rồi bảo Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát rằng: Này Văn Thù Sư Lợi! Ánh sáng của Như Lai chiếu khắp, Kinh này cũng như vậy. Người tâm hành vô ngại trọn vẹn nơi Phật Pháp, thiện nam thiện nữ ấy tay họ cầm Kinh này.

Đức Phật lại bảo Ngài A Nan rằng: Này A Nan! Ông thọ trì Kinh này, đọc tụng thông thuộc diễn nói cho người khác, như vậy là ông cúng dường Chư Phật Như Lai quá khứ vị lai hiện tại vậy.

Ngài A Nan bạch rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Kinh này tên là gì và thọ trì thế nào?

Đức Phật phán: Này A Nan! Kinh Pháp này có tên là Pháp Giới Thể Tánh Vô Phân Biệt, cũng tên là Bảo Thượng Thiên Tử Sở Vấn, cũng tên là Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát Sở Thuyết. Ông nên khéo thọ trì như vậy.

Đức Phật nói Kinh này rồi, Đại Đức A Nan, Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát, Bảo Thượng Thiên Tử, Chư Bồ Tát từ các Phật Độ đến, cùng Thiên, Nhân, A Tu La và tất cả thế gian đều rất vui mừng đảnh đới phụng hành.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần