Phật Thuyết Kinh đại Phật đảnh Cứu Cánh Kiên Cố Và Mật Nhân Của Như Lai Về Chư Bồ Tát Vạn Hạnh để Tu Chứng Liễu Nghĩa - Phần Mười Bảy

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:17 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Bát Lạt Mật Đế, Đời Đường

PHẬT THUYẾT

KINH ĐẠI PHẬT ĐẢNH CỨU CÁNH

KIÊN CỐ VÀ MẬT NHÂN CỦA NHƯ LAI

VỀ CHƯ BỒ TÁT VẠN HẠNH ĐỂ TU

CHỨNG LIỄU NGHĨA

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Bát Lạt Mật Đế, Đời Đường  

PHẦN MƯỜI BẢY  

Thưa Thế Tôn! Lại với năng lực vi diệu vô tác của Kim Cang Chánh Định qua sự tu hành của lắng nghe và tư duy, con có thể cảm nhận giống như của mình về nỗi ưu bi và ước nguyện của tất cả chúng sanh trong sáu đường ở ba đời mười phương. Cho nên với sự kết hợp của thân và tâm, con có thể làm cho các chúng sanh được công đức của mười bốn loại vô úy.

1. Do con không nghe theo âm thanh, nhưng trái lại con quán sát âm thanh của người đó ở bên trong, nên con có thể nghe âm thanh của chúng sanh khổ não khắp mười phương và khiến họ liền được giải thoát.

2. Do con đã xoay ngược và hồi phục tri kiến của mình, giả sử có những chúng sanh nào rơi vào trong lửa lớn, con có thể làm cho lửa chẳng thể đốt cháy họ.

3. Do con đã xoay ngược và hồi phục thấy nghe của mình, giả sử có những chúng sanh nào bị nước cuốn trôi, con có thể làm cho nước chẳng thể nhấn chìm họ.

4. Do con đã đoạn diệt vọng tưởng và không có tâm giết hại, giả sử có những chúng sanh nào lạc vào nước của quỷ, con có thể làm cho loài quỷ chẳng thể hại họ.

5. Do con đã thành tựu hợp nhất căn nghe với tánh giác của nghe, sáu căn hòa quyện và trở thành đồng nhất với căn nghe. Cho nên nếu có chúng sanh nào sắp bị hại, con có thể làm cho đao của người tấn công gãy từng đoạn. Binh khí của kẻ đó sẽ như chém vào nước, hoặc cũng như gió thổi vào tánh không dao động của ánh sáng.

6. Do tánh nghe của con xông ướp với diệu minh tinh nguyên nên chiếu sáng khắp pháp giới và phá tan đen tối của mọi nơi u ám. Cho dù có những chúng sanh nào ở gần cạnh quỷ tiệp tập, quỷ bạo ác, quỷ úng hình, quỷ hút tinh khí, hay quỷ xú uế thì mắt của chúng vẫn không thể nhìn thấy.

7. Do tánh của âm thanh hòa tan hoàn toàn khi con chuyển ngược sự lắng nghe vào trong, nên con lìa hư vọng của các trần và có thể làm cho những chúng sanh đang chịu gông cùm xiềng xích không bị nó trói buộc.

8. Do âm thanh đã diệt mất và sự lắng nghe viên mãn, nên con được sức từ bi biến khắp và có thể làm cho những chúng sanh đang đi qua đường hiểm không bị giặc cướp bóc.

9. Do căn nghe của con hợp nhất với tánh giác của nghe, nên con lìa trần cấu và sắc tướng chẳng thể ức chế. Con có thể làm cho tất cả chúng sanh nhiều lòng dâm dục được rời xa tham dục.

10. Do âm thanh thuần nhất rỗng không và chẳng chút trần cấu nên căn và cảnh viên dung, không có sự đối đãi hoặc có gì để đối đãi. Con có thể làm cho tất cả chúng sanh sân hận lìa khỏi sân hận.

11. Do trần cảnh tiêu vong và chuyển thành quang minh, pháp giới và thân tâm của con tựa như lưu ly trong suốt và không bị ngăn ngại. Con có thể làm cho tất cả chúng sanh với căn tánh ngu độn và tâm bất thiện vĩnh viễn lìa si ám.

12. Do hình sắc dung hòa và trở về tánh giác của nghe, con chẳng rời Đạo Tràng mà có thể vào thế gian và không hủy hoại tướng của Thế Giới. Con có thể cúng dường khắp Chư Phật Như Lai ở mười phương nhiều như vi trần và làm Pháp Vương Tử ở bên cạnh của mỗi Đức Phật. Những chúng sanh nào không có con cái và cầu mong một bé trai, con có thể làm cho họ sanh được một bé trai với phước đức trí tuệ.

13. Do sáu căn viên thông với nhau và chiếu sáng bất nhị bao hàm các Thế Giới trong mười phương, tâm con trở thành như một tấm gương tròn to lớn và phản chiếu tánh không của Như Lai tạng.

Con phụng sự mười phương Như Lai nhiều như số vi trần và lãnh thọ pháp môn bí mật của Chư Phật mà chẳng hề quên mất. Những chúng sanh nào không có con cái ở khắp pháp giới và cầu mong một bé gái, con có thể làm cho họ sanh được một bé gái với tướng mạo đoan chánh, đầy đủ phước đức, tánh nết nhu hòa, và mọi người thương mến.

14. Ở tam thiên đại thiên Thế Giới này có một tỷ mặt trời và mặt trăng, với các vị Pháp Vương Tử bằng số lượng của số cát trong sáu mươi hai Sông Hằng, hiện đang trụ ở thế gian để tu hành Phật Pháp, làm mô phạm cho hàng Trời người, và giáo hóa chúng sanh. Các Ngài tùy thuận chúng sanh với trí tuệ phương tiện của mình và mỗi vị đều chẳng giống nhau.

Do con đã chứng đắc viên thông qua bổn căn, nên căn tai phát huy nhiệm mầu như một cánh cửa. Sau đó thân tâm của con trở nên vi diệu, bao hàm vạn vật, và trùm khắp pháp giới. Vì vậy những chúng sanh nào thọ trì danh hiệu của con, con có thể làm cho họ được phước đức như người thọ trì danh hiệu của các vị Pháp Vương Tử bằng số lượng của số cát trong sáu mươi hai Sông Hằng. Phước đức của hai người ấy bằng nhau không khác.

Thưa Thế Tôn! Do sự tu tập của con đã đạt đến viên thông chân thật, nên phước đức của một danh hiệu con bằng phước đức của tất cả danh hiệu kia không chút sai khác.

Và như thế, con có thể làm cho chúng sanh được công đức từ uy lực của mười bốn loại vô úy.

Lại nữa, thưa Thế Tôn! Do con chứng đắc viên thông và tu chứng đạo vô thượng như thế, con lại khéo có thể đạt được bốn diệu đức chẳng thể nghĩ bàn của vô tác.

1. Do con giác ngộ điều vi diệu trong vi diệu ở nơi tâm của lắng nghe, và một khi sự lắng nghe hòa quyện vào tâm tinh nguyên của con, thì sự lắng nghe của con đối với thấy, ngửi, nếm, chạm, và biết trở thành không thể phân biệt với nhau. Toàn bộ sáu công năng viên dung hợp nhất để trở thành một bảo giác thanh tịnh.

Cho nên, con có thể hiện ra nhiều loại thân hình vi diệu và có thể tuyên thuyết vô biên Thần Chú bí mật. Hoặc con hiện ra với một đầu, ba đầu, năm đầu, bảy đầu, chín đầu, mười một đầu, và như vậy cho đến một trăm lẻ tám đầu, một ngàn đầu, mười ngàn đầu, hay tám mươi bốn ngàn đầu kiên cố bất hoại.

Hoặc con hiện ra với hai tay, bốn tay, sáu tay, tám tay, mười tay, mười hai tay, mười bốn tay, mười sáu tay, mười tám tay, hai mươi tay, hai mươi bốn tay, và như vậy cho đến một trăm lẻ tám tay, một ngàn tay, mười ngàn tay, hay tám mươi bốn ngàn tay đang kết ấn.

Trong những bàn tay của con hoặc có hai mắt, ba mắt, bốn mắt, chín mắt, và như vậy cho đến một trăm lẻ tám mắt, một ngàn mắt, mười ngàn mắt, hay tám mươi bốn ngàn mắt thanh tịnh báu. Hoặc hiện ra với từ bi, uy nghiêm, và định tuệ ở trong những thân hình đó, con có thể cứu hộ chúng sanh và làm cho họ được đại tự tại.

2. Do sự tu hành của lắng nghe và tư duy, con thoát ra khỏi sáu trần. Ví như âm thanh bị bức tường làm chướng ngại, nhưng giờ đây con không còn bị sáu trần làm chướng ngại nữa. Bởi vậy mà con có năng lực nhiệm mầu để hiện ra nhiều loại thân hình và tụng nhiều loại Thần Chú. Vì những thân hình cùng với Thần Chú đó có thể ban điều không sợ hãi cho các chúng sanh, cho nên hữu tình ở khắp vi trần Quốc Độ trong mười phương đều gọi con là bậc thí vô úy.

3. Do đạt đến viên thông từ sự tu tập căn bổn vi diệu, nên căn tai của con được thanh tịnh. Vì thế khi du hành qua bất kỳ Thế Giới nào, con đều làm cho chúng sanh có thể xả bỏ trân bảo và chẳng tiếc thân mạng để cầu mong con hãy thương xót cho họ.

4. Do chứng ngộ cứu cánh và chứng đắc Phật tâm, con có thể dùng muôn loại trân bảo để cúng dường mười phương Như Lai, và cũng như bố thí cho chúng sanh trong sáu đường ở khắp pháp giới. Những ai cầu mong có vợ sẽ được vợ, cầu mong con cái sẽ được con cái, cầu mong chánh định sẽ được chánh định, cầu mong trường thọ sẽ được trường thọ, và như vậy cho đến cầu mong đại tịch diệt sẽ được đại tịch diệt.

Phật hỏi về viên thông. Từ cánh cửa của căn tai mà con đắc Viên Chiếu Chánh Định. Khi tâm duyên nơi cảnh vắng lặng nên con được tự tại. Rồi nhân bởi vào dòng chảy của bậc giác ngộ mà con đắc chánh định. Đây là phương pháp đệ nhất.

Thưa Thế Tôn! Thuở xưa Quán Thế Âm Như Lai đã ngợi khen con khéo dùng pháp môn này để chứng đắc viên thông. Bấy giờ ở giữa đại chúng, Đức Phật kia đã thọ ký và đặt tên cho con là Quán Thế Âm. Do con có thể nghe thấu khắp mười phương với minh liễu viên dung, cho nên danh hiệu Quán Thế Âm của con cũng được biết khắp các Thế Giới trong mười phương.

Bấy giờ ở trên tòa sư tử, Thế Tôn đồng một lúc phóng ra quang minh báu từ hai tay, hai chân, và trên trán. Ánh sáng đó chiếu rất xa để rót vào đỉnh đầu chư Như Lai cùng những vị Pháp Vương Tử Bồ Tát và số lượng đó nhiều như vi trần trong mười phương.

Chư Như Lai kia cũng đồng một lúc phóng ra quang minh báu từ hai tay, hai chân, và trên trán. Những ánh sáng đó nhiều như vi trần từ khắp mười phương đến để rót vào đỉnh đầu của Đức Phật cùng chư Đại Bồ Tát và những vị Ứng Chân ở trong Pháp hội.

Khắp rừng cây và ao hồ đều vang Pháp âm. Các luồng ánh sáng hòa quyện như những dây tơ của lưới giăng báu. Khi ấy toàn thể đại chúng thấy được việc chưa từng có và tất cả đều đắc Kim Cang Chánh Định.

Tiếp đến, Trời mưa hoa sen trăm báu với màu xanh, vàng, đỏ, trắng và chúng xen kẽ rơi xuống. Hư không khắp mười phương trở thành màu sắc của bảy báu. Sơn hà đại địa của Thế Giới Kham Nhẫn đồng thời biến mất. Duy chỉ thấy mười phương vi trần Quốc Độ hợp thành một Thế Giới và tiếng ca vịnh thanh tịnh tự nhiên trỗi lên.

Bấy giờ Như Lai bảo Diệu Cát Tường Pháp Vương Tử: Ông nay hãy quán sát những gì đã vừa nói của hai mươi năm vị thánh, gồm có chư Đại Bồ Tát và những vị Ứng Chân đã đạt đến bậc Vô Học, về phương pháp mà họ bước lên chánh đạo lúc tối sơ.

Ai nấy đều nói rằng phương pháp tu tập để đạt đến viên thông của mình là đệ nhất. Tuy những phương pháp đã nói ở trước và sau có sai khác, nhưng sự thật thì không có cái nào là ưu việt hay hạ liệt.

Nhưng bây giờ Ta muốn chỉ dạy Khánh Hỷ đạt đến khai ngộ, thế thì phương pháp nào trong hai mươi năm vị thánh là phù hợp với căn cơ của ông ấy?

Và sau khi Ta diệt độ, phương pháp nào sẽ dẫn chúng sanh của Thế Giới này vào Bồ Tát Thừa để cầu đạo vô thượng?

Môn phương tiện nào sẽ giúp họ dễ được thành tựu?

Khi đã lãnh thọ thánh chỉ từ bi của Như Lai, Diệu Cát Tường Pháp Vương Tử liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ với trán chạm sát chân của Phật, rồi nương uy thần của Phật và nói kệ đáp rằng:

Tánh của biển giác lắng trong viên

Viên mãn lắng trong giác nguyên diệu

Nhận biết vừa khởi cảnh hiện ra

Khi cảnh thành lập bổn giác vong

Rồi từ mê vọng có hư không

Thế Giới thành lập nương hư không

Vọng tưởng cô đọng thành Quốc Độ

Do bởi tri giác có chúng sanh

Hư không sanh ra trong đại giác

Như một bọt nước nổi trên biển

Vi trần Thế Giới và hữu lậu

Đều nương hư không mà sanh ra

Bọt nổ hư không còn chẳng có

Hà huống lại có ba cõi sao?

Trở về nguồn cội tánh bất nhị

Cánh cửa phương tiện có nhiều lối

Thánh trí không gì mà chẳng thông

Thuận nghịch đều là môn phương tiện

Sơ phát đạo tâm vào chánh định

Người mau kẻ chậm chẳng đồng nhau

Sắc kết hợp tưởng thành trần lao

Tinh yếu của chúng chẳng thông suốt

Nếu mà dùng thứ không minh triệt

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Ngôn ngữ kết tạp nhiều âm thanh

Để thành danh từ và câu nghĩa

Nhưng chúng không thể gồm tất cả

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Mùi hương vào mũi mới ngửi biết

Lìa hương và mũi, ngửi vốn không

Do bởi khứu giác chẳng thường tại

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Vị nếm chẳng phải tánh bổn giác

Vị nếm chỉ có khi nếm gì

Do bởi vị giác chẳng thường tại

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Cảm nhận xúc chạm khi sờ vào

Không vật xúc chạm làm sao biết

Tánh chạm và rời chẳng cố định

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Pháp được gọi là, trần ở trong

Là trần thì tất phải có chỗ

Năng quán sở quán chẳng biến khắp

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Mặc dù căn mắt thấy rõ ràng

Nhưng chỉ thấy trước chẳng thấy sau

Bốn hướng một lúc chỉ thấy nửa

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Hít vô thở ra qua lỗ mũi

Nhưng giữa lúc nghỉ không hơi thở

Bởi có gián đoạn chẳng liên tiếp

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Nếu chẳng có gì lưỡi chẳng biết

Nhân bởi nếm vật sanh vị giác

Nhận biết chẳng còn khi vị hết

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Thân và xúc trần có tương đồng

Do chúng chẳng phải viên giác quán

Ranh giới, số lượng, chẳng luôn gặp

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Căn ý tạp loạn với suy tư

Trạm nhiên minh liễu mãi chẳng thấy

Không thể thoát khỏi tưởng và niệm

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Quán thức của mắt gồm ba phần

Suy xét căn bổn vô hình tướng

Tự thể nó vốn chẳng cố định

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Nếu thức của tai biết cùng khắp

Là sức nhân lớn ở đời trước

Tâm người mới tu chẳng thể vào

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Quán tưởng sống mũi là phương tiện

Nhằm chỉ nhiếp tâm trụ một chỗ

Tâm có chỗ trụ khi trụ thành

Làm sao mà dễ chứng viên thông?

Thuyết pháp qua tiếng của văn từ

Khai ngộ những ai đã thành tựu

Danh cú chẳng phải là vô lậu.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần