Phật Thuyết Kinh Diệu Pháp Thánh Niệm Xứ - Phần Mười Bốn
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Pháp Thiên, Đời Tống
PHẬT THUYẾT
KINH DIỆU PHÁP THÁNH NIỆM XỨ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Pháp Thiên, Đời Tống
PHẦN MƯỜI BỐN
Khi ấy, Đức Thế Tôn muốn chỉ dạy Thiên Tử, thực hành không tán loạn, nên liền nói kệ tụng:
Cung điện Trời, Người
Rễ của tán loạn
Mê say vui đắm
Nên đọa luân hồi
Nếu lìa tán loạn
Luân hồi cũng thoát
Rễ tán loạn kia
Tức là vô minh
Tự tánh tối tăm
Như người không mắt
Ta quán lỗi kia
Chẳng khác lửa mê
Ngu si sâu rộng
Tán loạn cũng vậy
Chúng sinh ngu mê
Thu gom của báu
Để nuôi dưỡng mình
Lại phải tán loạn
Rơi xuống nẻo ác
Trời cũng ngu si
Yêu đắm nữ sắc
Vốn mong lìa khổ
Ý được sướng vui
Nếu biết mạng mất
Bị khổ não lớn
Vui của tập dục
Không lâu liền mất
Tất cả chúng sinh
Thọ nghiệp có hạn
Cường tráng chốc lát
Liền sẽ già yếu
Nghiệp tốt xấu trói
Ai được tự tại!
Ví như lạc chủ
Đẽo ra người gỗ
Nhờ những sợi tơ
Mới có tác dụng,
Hữu tình cũng vậy
Tạo ra hoặc nghiệp
Mới bị luân hồi.
Nếu lìa tham ái
Thì không tác dụng
Hành nghiệp chẳng lâu
Người trí không tin
Xa lìa tất cả
Phương tiện tán loạn
Nếu lìa tán loạn
Chẳng sinh ba cõi.
Ví như có người
Rơi xuống vực sâu
Trong đó còn có
Những người sống sót
Nếu người tán loạn
Rơi xuống ba cõi
Trong đó chưa có
Người nào ra khỏi!
Tất cả hoặc nghiệp
Tán loạn hơn hết
Cả ngày lẫn đêm
Mãi không an vui
Nếu người thế gian
Mảy may tán loạn
Phá hoại hữu tình
Có ý xuất thế
Phải nên xa lìa.
Đức Thế Tôn nói rõ như vậy rồi, Trời Đế Thích khởi tâm tôn trọng trải tọa cụ ra, đầu mặt đảnh lễ, đứng dậy chắp tay nhìn Già tha thư, tâm sinh sợ hãi, nói bài kệ tụng:
Nếu không tán loạn
Như cam lồ kia
Nếu hành tán loạn
Thì bị vô thường
Người không tán loạn
Trời, Người hơn hết
Hành nghiệp tán loạn
Rễ của luân hồi
Hành nghiệp thanh tịnh
Gốc của an vui
Thế nên chánh định
Với khắp mọi nơi
Được vui hơn hết
Nếu với dục lạc
Như sợ cực khổ
Độc lớn tán loạn
Cùng hoại điều lành
Tán loạn: Độc mê
Do người tạo ác
Không theo tán loạn
Hay được an vui
Nếu người trí kia
Bình đẳng mà nói
Có đức, không đức
Tất cả chấp ngã
Là rễ khổ vui
Như Thế Tôn, ta
Già tha thư điển
Lìa dục, trong sạch
Được nhiều an vui.
Khi ấy, có loài phi cầm tên là Vị Tằng Hữu Kiến, hạnh nó chẳng tán loạn, liền nói kệ tụng:
Ý tham, sân, si
Luôn là bạn tội
Là giống địa ngục.
Tâm tham, sân, si
Làm người tạo tội
Đọa xuống tam đồ.
Sau đó mới biết
Độc tham, sân, si
Luôn luôn đáng sợ.
Người trí chế phục
Khiến chẳng tán loạn
Tham si nếu quá
Uống rượu, nói dối
Sát sinh, trộm cắp
Không tin nhân quả
Ý sân nghiệp ác
Lại chẳng đề phòng
Không sinh lên Trời
Mà chìm nẻo ác
Luôn hành ái dục
Ái càng lớn mạnh
Sai khiến hữu tình
Lười biếng mỏi mệt
Không tạo điều lành
Lại như màn mây
Che mắt trí tuệ.
Đối với giới luật
Khuyết phạm rất nhiều
Dù được thân người
Cũng hạng thấp hèn.
Nếu ý tạo tội
Tối tăm vô biên.
Nếu ý hiểu biết
Như ngày sáng tỏ
Các pháp như vậy
Phật đã tuyên nói.
Trời sinh tán loạn
Như say mê rượu
Người ấy tán loạn
Như hành địa ngục,
Luân chuyển nhân gian
Đều bị hoại diệt
Quyết định như vậy
Sinh thật vô thường
Tán loạn che lấp
Đọa biển cảnh giới
Thành nhân gông cùm.
Trời nhiều đùa giỡn
Mạng sống nếu hết
Dứt sạch sướng vui
Trời chẳng suy nghĩ
Tâm sinh tán loạn
Chuyển đổi căn lành
Đắm sâu lạc cảnh
Tâm do không đủ
Trời, Người không biết
Vì gốc khổ não
Lại chẳng giữ gìn
Trong khoảng chốc lát
Sát na không dừng
Không bị ái hàng
Cảnh dục gián đoạn
Chẳng hiểu trăm thứ
Trời luôn thọ dụng
Chìm đắm buông lung.
Bị dục hàng phục
Như lửa địa ngục
Thiêu đốt hữu tình
Lại chẳng lựa chọn
Lửa dục cũng vậy,
Thiêu đốt Thiên chúng
Cũng không lựa chọn.
Lại như ngạ quỷ
Miệng tuôn ra lửa
Đốt thức ăn kia
Các loài súc sanh
Đói khát cũng vậy
Trời người tự tạo
Lửa dục như vậy
Biến khắp thế gian
Thiêu đốt tất cả
Hữu tình chẳng biết.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba