Phật Thuyết Kinh Hoằng đạo Quảng Hiển Tam Muội - Phẩm Ba - Phẩm ðạo Vô Tập
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Trúc Pháp Hộ, Đời Tây Tấn
PHẬT THUYẾT KINH
HOẰNG ĐẠO QUẢNG HIỂN TAM MUỘI
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Trúc Pháp Hộ, Đời Tây Tấn
PHẨM BA
PHẨM ÐẠO VÔ TẬP
Lại nữa này Long Vương! Vị Bồ Tát ấy nhờ tịnh tâm này, sanh nơi Dục Giới, nhưng tại hình giới, cùng ở chung với Chư Thiên, giữa chúng Phạm Thiên, an nhiên tốt đẹp, ở tại đó, hoặc động hoặc tĩnh không ai hơn được.
Lại nữa, Bồ Tát ấy hay hàng phục Chư Thiên, dùng phương tiện để hóa độ, hoặc sanh ở hình giới, mà ở tại Dục Giới, hiện như có gia đình, cùng chúng sanh vây quanh hoặc ngồi hoặc đứng vị ấy không ở chung với chúng sanh ngã mạn, lười biếng, cũng không tự khinh. Vị ấy nhờ đó mà tịnh các định, chánh thọ, hoàn toàn dùng định tự thân, không theo định bên ngoài.
Vì sao vậy?
Vì Bồ Tát ấy dùng phương tiện quyền xảo, nên tâm thanh tịnh.
Này Long Vương! Nếu Bồ Tát hiểu biết hạnh thanh tịnh, phải tu hành thanh tịnh, rồi mới tập đạo.
Như vậy, Long Vương! Bồ Tát không tập để cầu đạo tập, nhờ không tập, vô tập, dùng tập tưởng đạo, cũng không tập, đối với sự tu tập để mong cầu đạo, cũng không cầu tập, hiểu rõ đạo tập, không tập sở sanh, mong cầu đạo tập, không tập hành diệt, mà làm đạo tập, cũng không cầu tập để làm đạo tập. Không tập vô tập làm đạo tập, không tập sự chấp hay xả đế, tập đạo tập.
Không có ngã, nhân thọ và thọ giả, không có thân vì vô thường, không có thân vì tánh khổ không có thân hữu ngã, không có thân, vì như mộng, huyễn, ngựa hoang, như bõng nắng, tiếng vang, cũng không có thân vì không, vô tướng, vô nguyện, không có thân, vì pháp vô dục, thân tập đạo.
Nói tóm lại, thân tâm các hữu tình, cũng không hưng khởi mười hai nhân duyên, cho đến pháp vô dục, già, chết, vô số không thể tính được, đạo vô nhị tập, bất tục, vô tục, bất lậu, vô lậu, bất phạm, vô phạm, tập sự bất nhị, để cầu đạo tập.
Lại nữa, các pháp, tập của vô tập là đạo vô tập. Ðó gọi là tập đạo tập, bất tập. Như hư không không tập cũng không vô tập.
Phải tập như vậy, gọi là đạo vô tập, vô tướng, vô nguyện. Vị ấy không tạo lập, cũng chẳng vô tập. Phải tập như vậy, không ngẫu nhiên, chẳng tình cờ, các pháp vô trụ. Siêng tập như vậy mới đúng như tập.
Ngay khi Đức Phật Thế Tôn thuyết hạnh thanh tịnh này là pháp Ðạo Phẩm vô sở tập, ba vạn hai ngàn vị Trời và thế nhân đều được nhẫn pháp lạc, không từ đau sanh ra, năm vạn Trời và người từ xưa không phát tâm Bồ Tát, nay đều phát đạo ý Vô Thượng Chánh Giác. Bảy vạn Bồ Tát chứng được pháp nhẫn.
Bấy giờ tất cả hội chúng đồng nói: Bạch Thế Tôn! Nếu có tộc tánh nam và tộc tánh nữ, được nghe pháp vô tập, đạo phẩm thanh tịnh này. Nếu nghe xong mà tâm không hoảng sợ, không bị thối bước, họ đều thọ tập đạo ý Vô Thượng Chánh Chân của Như Lai, họ sẽ chuyển được pháp luân mà Chư Phật đã chuyển.
Lại nữa, bạch Thế Tôn! Các Bồ Tát ấy đều được đạo ý Vô Thượng Chánh Chân, vì vô lượng người, phân giảng pháp này, cũng lại sẽ ngồi Tòa Sư Tử, ở nơi thiên thượng, nhân gian, rống lên tiếng rống thật lớn, giống như hiện nay Đức Như Lai đã làm, hàng phục các ma, xô ngã ngoại đạo, hiển liện cái lọng của cây pháp, thắp sáng đuốc pháp, trống pháp vang rền như sấm xét, hay mưa pháp.
Bấy giờ Đức Thế Tôn thấy các chúng sanh, rồng thần người và chẳng phải người và bốn chúng, nghe pháp chí thiết ấy, không ai mà không hoan hỷ.
Do đó Đức Như Lai vì A Nậu Ðạt diễn rộng lại nghĩa này nên nói bài kệ:
Ðạo chẳng tập mà được
Và không khởi tập tưởng
Hành đạo ấy thêm sức
Xa lìa tập niệm hành
Không mong cầu tập đạo
Trừ sạch các tưởng khác
Ðạo ấy vốn không tập
Thanh tịnh như Trăng rằm
Nếu ai khởi tập tưởng
Không xứ cũng không tập
Ðã qua vô tập xứ
Chứng được tối thượng đạo
Ðạo là niệm vô ngã
Cũng không có không tập
Ðạo này vốn không hai
An lạc mà vô thượng
Thọ mạng cũng như vậy
Không nhân và ngôn thuyết
Ðạo này cũng không nhân
Không mạng, cũng vô trụ
Các người tập theo đạo
Mà muốn trụ nơi không
Họ cánh xa đường Thánh
Vì không đúng đạo tập
Ðạo cũng không có không
Vì xa bỏ hữu tập
Như gốc đòng một tướng
Vốn không, không cái không
Ðạo là không khởi tướng
Cũng không có diệt tướng
Không khởi cũng không diệt
Ðó mới là đạo tập
Giọng ta giống như huyễn
Hiểu tưởng phải như vậy
Giữ tướng, hành sở tập
Ðạo từ đâu sanh ra?
Ðạo là vượt khởi đời
Nó không có thân tập
Cũng không có diệt thân hành
Mới đạt được trí tập
Là nhà của thân căn
Vốn không diễn thuyết rộng
Nó không có mong cầu
Chẳng gì không đạt được
Người thực tập đạo này
Nên như như không tịch,
Như biết được vốn không
Ðó là đúng đạo tập
Chư pháp vốn là không
Giác ngộ giống như huyễn
Hiểu tu được như vậy
Mới đúng là tập đạo
Nếu ai không đến đạo
Việc làm như chẳng trụ
Không thể dứt việc làm
Phật Pháp không nhờ đạo
Nếu như đã tập đạo
Cùng với sự không tập
Ðã diễn nói như vậy
Nhờ trụ nơi bổn tâm
Các đạo khác hữu hạn
Là chỗ nương tiểu thừa
Ðây là đạo vô thượng
Chỗ khởi ra đại thừa
Ai hưng khởi đạo này
Ðã đạt được vô trụ
Ðó là rõ hạnh đức
Có thể hợp đạo tập
Ðạo chánh mà không hiểm
Ngay thẳng mà bình thản
Phải thân hành đạo này
Vĩnh viễn lìa tà đạo
Nếu như vậy, Long Vương
Tự ở trong cung mình
Bất động nơi xứ sở
Trút mưa đầy biển cả
Ðại Sĩ cũng như vậy
Tập đạo như đã làm
Pháp thân mà không động
Hay đầy biển trí tuệ
Lại như, này Long Vương
Ở trên mặt đại thừa
Dùng mưa rưới khắp cả
Mà thân không dính ước
Ðức Bồ Tát cũng vậy
Thực hành sở tập này
Rưới pháp khắp chúng sanh
Trong lòng không đắm trước
Cũng vậy, A Nậu Ðạt
Long Vương! Ðại Thần biến
Ðạo đức lớn như vậy
Cảm động khắp mười phương
Chúng sanh đạo tà kiến
Tùy thuộc vào chấp kiến
Người trụ nơi đạo này
Tùy thuận đạo vô vi
Ðã ở nói đạo này
Quả Bồ Tát to lớn
Hàng phục Ma Ba Tuần
Cùng với tà ngoại đạo
Ðắc đạo như chân như
Như đạo không lay động
Vượt qua các pháp tục
Cũng giống như hoa sen
Tâm đạo không có ngu
Là hành vi động tác
Ngàn số các chúng sanh
Hóa độ đem về đạo
Vì thường ở đạo này
Cho đến được năm tuần
Thần túc các cảm động
Vì chúng rộng thuyết pháp
Các việc đều thanh tịnh
Thân miệng cùng với ý
Nên mong đường Hiền Thánh
Nhân tánh không thể biết
Hạnh nhẫn là vô trước
Ai làm sẽ đến đích
Sẽ đến chỗ Như Lai
Chỉ dẫn các chúng sanh
Sanh tử đã chấm dứt
Chỗ ấy là Như Lai
In tuồng như đến đó
Thật ra không chỗ đến
Chỗ chúng sanh đến được
Phải nhớ chỗ tối cao
Học đạo Phật tối thượng
Rong chơi nơi pháp huyễn
Làm vậy là tập đạo
Ðã làm đúng như đạo
Là hạnh nghi các đức
được Chư Phật khen ngợi
Ðức ấy không cùng tận
Trọn không bao giờ hết
Người tập đạo như vậy
Không tập cũng không trụ
Nơi ấy không ác ma
Hoàn toàn không chấp trước
Ai thuận theo đạo này
Không khởi cũng không diệt
Ðã được ý chí hạnh
Tổng trì đại biện tài
Huệ trí và giới nhẫn
Mãi tăng tiến như biển
Thân, miệng, uế không còn
Tâm sạc mới thanh tịnh
Uế tiêu sạch dấu vết
Người tu theo đạo ấy
Ðược chứng đắc trí đạt
Chỗ thực tập thâm diệu
Huệ bất động không khởi
Giữ tập đó là đạo
Các bậc tối Chánh Giác
Quá khứ và đương lai
Hiện tại cũng như vậy
Chí đạo đời nương tựa
NNgài đã lìa các nạn
Gặp đời nhiều tai nạn.
Mãi làm đệ tử Phật
Ai nghe được pháp nà
Tốt thay! Các chúng sanh
Nghe pháp này Chí Thiện
Ứng Chân La Hán thờ Như Lai
Nên ưa thích Kinh này
Nếu hiểu được Kinh này
Hay đoạn các tình ái
Ðức đầy, đủ các tướng
Ðược làm tướng ba cõi.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba