Phật Thuyết Kinh Tương ưng Bộ - Tập Năm - Thiên đại Phẩm - Chương Hai - Tương ưng Giác Chi - Phẩm Tống Nhiếp Giác Chi - Phần Ba - Lửa
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT
KINH TƯƠNG ƯNG BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
TẬP NĂM
THIÊN ĐẠI PHẨM
CHƯƠNG HAI
TƯƠNG ƯNG GIÁC CHI
PHẨM TỔNG NHIẾP GIÁC CHI
Tất cả nhân duyên ở Sàvatthi
PHẦN BA
LỬA
Rồi một số đông Tỳ Kheo, vào buổi sáng, đắp y cầm y bát, đi vào Sàvatthi để khất thực.
Giống như Kinh Pháp Môn.
Ðược nói vậy, này các Tỳ Kheo, các du sĩ ngoại đạo cần được trả lời như sau: Này Chư Hiền, khi tâm thụ động linam, trong khi ấy, tu tập giác chi nào là không phải thời, trong khi ấy, tu tập giác chi nào là phải thời?
Nhưng, này Chư Hiền, trong khi tâm dao động uddhatam, trong khi ấy, tu tập giác chi nào là không phải thời, trong khi ấy, tu tập giác chi nào là phải thời?
Ðược hỏi vậy, này các Tỳ Kheo, các du sĩ ngoại đạo sẽ không thể cắt nghĩa được, sẽ rơi vào khó khăn.
Vì sao?
Vì rằng, này các Tỳ Kheo, vấn đề này vượt ngoài giới vức của họ. Này các Tỳ Kheo, Ta không thấy một ai ở Thiên Giới, Thế Giới này, ở Ma Giới, Phạm Thiên Giới, cùng với quần chúng Sa Môn, Bà La Môn, Chư Thiên và loài người có thể làm thỏa mãn tâm với câu trả lời cho những câu hỏi này, ngoại trừ Như Lai, hay đệ tử Như Lai, hay những ai được nghe từ hai vị ấy.
PHI THỜI
Trong khi tâm thụ động, này các Tỳ Kheo, trong khi ấy, không phải thời là tu tập khinh an giác chi, không phải thời là tu tập định giác chi, không phải thời là tu tập xả giác chi.
Vì sao?
Khi tâm thụ động, này các Tỳ Kheo, thật khó làm tâm phát khởi nhờ những pháp này. Ví như, này các Tỳ Kheo, một người muốn đốt lên một ngọn lửa nhỏ, người ấy ném vào đấy cỏ ướt, phân bò ướt, củi ướt, để ngọn lửa ấy giữa mưa, gió và rắc bụi lên trên.
Người ấy có thể nhen đỏ ngọn lửa nhỏ ấy không?
Thưa không, bạch Thế Tôn! Cũng vậy, này các Tỳ Kheo, trong khi tâm thụ động, trong khi ấy, không phải thời là tu tập khinh an giác chi, không phải thời là tu tập định giác chi, không phải thời là tu tập xả giác chi.
Vì sao?
Vì rằng, khi tâm thụ động, thật khó làm tâm phát khởi nhờ những pháp này.
PHẢI THỜI
Và này các Tỳ Kheo, trong khi tâm thụ động, trong khi ấy, phải thời là tu tập trạch pháp giác chi, phải thời là tu tập tinh tấn giác chi, phải thời là tu tập hỷ giác chi.
Vì sao?
Vì rằng, này các Tỳ Kheo, khi tâm thụ động, thật dễ làm tâm phát khởi nhờ những pháp này. Ví như, này các Tỳ Kheo, một người muốn đốt lên một ngọn lửa nhỏ, người ấy ném vào đấy cỏ khô, phân bò khô, củi khô, dùng miệng thổi, không có rắc bụi lên trên.
Người ấy có thể nhen đỏ ngọn lửa ấy không?
Thưa có, bạch Thế Tôn! Cũng vậy, này các Tỳ Kheo, trong khi tâm thụ động, trong khi ấy, phải thời là tu tập trạch pháp giác chi, phải thời là tu tập tinh tấn giác chi, phải thời là tu tập hỷ giác chi.
Vì sao?
Vì rằng, này các Tỳ Kheo, khi tâm thụ động, thật dễ làm tâm phát khởi nhờ những pháp này.
KHÔNG PHẢI THỜI
Và này các Tỳ Kheo, trong khi tâm dao động, trong khi ấy, không phải thời là tu tập trạch pháp giác chi, không phải thời là tu tập tinh tấn giác chi, không phải thời là tu tập hỷ giác chi.
Vì sao?
Vì rằng, này các Tỳ Kheo, tâm dao động, thật khó được tịnh chỉ do những pháp ấy. Ví như, này các Tỳ Kheo, một người muốn dập tắt một đống lửa lớn.
Ở đây, người ấy ném vào cỏ khô, phân bò khô và củi khô, lấy miệng thổi, và không rắc bụi lên trên.
Người ấy có thể dập tắt đống lửa lớn ấy không?
Thưa không, bạch Thế Tôn! Cũng vậy, này các Tỳ Kheo, trong khi tâm dao động, không phải thời là tu tập trạch pháp giác chi, không phải thời là tu tập tinh tấn giác chi, không phải thời là tu tập hỷ giác chi.
Vì sao?
Vì rằng, tâm dao động, thật không dễ được tịnh chỉ nhờ những pháp ấy.
PHẢI THỜI
Và này các Tỳ Kheo, trong khi tâm dao động, trong khi ấy, phải thời là tu tập khinh an giác chi, phải thời là tu tập định giác chi, phải thời là tu tập xả giác chi.
Vì sao?
Vì rằng, tâm dao động thật dễ được tịnh chỉ nhờ những pháp này. Ví như, này các Tỳ Kheo, có người muốn dập tắt một đống lửa lớn. Ở đây, người ấy ném vào cỏ ướt, ném vào phân bò ướt, ném vào củi ướt, để giữa gió và mưa, và rắc bụi lên trên.
Người ấy có thể dập tắt ngọn lửa lớn ấy không?
Thưa có, bạch Thế Tôn! Cũng vậy, này các Tỳ Kheo, trong khi tâm dao động, trong khi ấy, phải thời là tu tập khinh an giác chi, phải thời là tu tập định giác chi, phải thời là tu tập xả giác chi.
Vì sao?
Vì rằng, tâm dao động, thật dễ được tịnh chỉ nhờ các pháp này. Nhưng đối với niệm, này các Tỳ Kheo, ta nói rằng lợi ích trong mọi trường hợp.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Ba - Kinh Phật Tự Thuyết - Chương Một - Phẩm Bồ đề
Phật Thuyết Kinh đại Thừa Nhập Lăng Già - Phẩm Chín - Phẩm đà La Ni
Phật Thuyết Kinh Trung A Hàm - Phẩm Mười - Phẩm Lâm - Kinh Lâm
Phật Thuyết Kinh Hiền Ngu - Phẩm Năm Mươi Ba - Phẩm đàn Nhị Kỳ
Phật Thuyết Kinh Chứng Khế đại Thừa - Phần Năm
Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Bốn - Kinh Phật Thuyết Như Vậy - Chương Hai - Hai Pháp - Phẩm Một
Phật Thuyết Kinh Pháp Cú Thí Dụ - Phẩm Mười Tám - Phẩm Thuật Thiên - Thí Dụ Ba Mươi Năm