Phật Thuyết Kinh Cha Con Gặp Nhau - Phẩm Hai Mươi Bảy - Vua Tịnh Phạn Tin Hiểu - Phần Một
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Nhật Xưng, Đời Tống
PHẬT THUYẾT
KINH CHA CON GẶP NHAU
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Nhật Xưng, Đời Tống
PHẨM HAI MƯƠI BẢY
VUA TỊNH PHẠN TIN HIỂU
PHẦN MỘT
Khi ấy, Đức Thế Tôn bảo Tịnh Phạn: Này Đại Vương! Như trên đã nói pháp môn giải thoát, Đại Vương nên để tâm chánh niệm quán sát dũng mãnh tinh tiến quyết định tu hành. Chư Phật quá khứ vị lai và hiện tại đều nương vào đó mà chứng bồ đề vô thượng.
Do đó nên hưởng tất cả mọi sự vui sướng của thế gian, tiêu trừ tất cả khát ái ở thế gian, có khả năng nhiếp phục tất cả ngã mạn thế gian, hay phá tất cả tà kiến thế gian, diệt trừ mọi tội ác của hữu tình, khiến cho kẻ phàm phu dị sinh chưa đạt sơ địa đều được pháp tánh bình đẳng. Các pháp yếu như vậy không phải là cảnh giới sở hành của Thanh Văn và Bích Chi Phật. Đó chỉ là việc tu hành của các Bồ Tát.
Này Đại Vương! Nên suy nghĩ như vậy: Ta làm thế nào để làm con mắt sáng nhiều đời cho hàng Trời Người và làm thuyền bè ở trong sông ái, làm Đạo Sư ở nơi đường hiểm, làm chủ cho những ai không chỗ nương tựa, tự độ rồi lại độ cho nhiều người khác, tự giải thoát rồi khiến cho người khác được giải thoát, tự được an ổn khiến cho người khác được an ổn, tự chứng Niết Bàn rồi khiến cho người khác được chứng.
Này Đại Vương! Không nên quán pháp ấy thọ hưởng vui sướng, phóng túng theo năm dục hiện tại thế gian. Các căn như huyễn cảnh giới như mộng. Đó là đối với sắc cảnh thanh hương vị xúc tâm sinh tham trước không bao giờ biết đủ.
Này Đại Vương! Thời quá khứ vô lượng vô biên kiếp, có Chuyển Luân Vương tên là Vô Biên Xưng, giàu có tự tại, oai đức to lớn, voi ngựa xe cộ và các loại xe báu, luân báu tối thắng, không ai có thể phá hoại. Đã từng thân cận vô lượng Chư Phật và đã trồng nhiều căn lành ở nơi các Đức Phật ấy, tùy theo ý nghĩ đều được thành tựu.
Này Đại Vương! Hôm nọ, Vua Vô Biên Xưng suy nghĩ: Ta nên thử xem năng lực của phước đức, nhờ phước của ta khiến cho tất cả cây cối hoa quả trong bốn thiên hạ đều được tươi tốt, thọ dụng không bao giờ hết. Vừa nghĩ xong, tất cả cây cối hoa quả trong bốn thiên hạ đều được tươi tốt.
Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng nghĩ như vậy: Nay ta hãy thử xem năng lực thiện căn của ta khiến tất cả nhân dân trong bốn thiên hạ nếu ai có nguyện gì đều được tùy ý không có sai trái. Nghĩ như vậy rồi, nhân dân trong bốn thiên hạ tất cả sự mong cầu đều được như ý.
Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng lại nghĩ: Nhờ sức thiện căn của ta khiến mưa nước hương thơm xuống bốn thiên hạ. Vừa nghĩ xong liền mưa nước hương thơm xuống khắp cả bốn thiên hạ.
Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng lại suy nghĩ: Nhờ sức thiện căn của ta khiến cho mưa hoa đẹp xuống bốn thiên hạ. Y như ý nghĩ, mưa đủ loại hoa đẹp tối thượng xuống bốn thiên hạ.
Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng lại suy nghĩ: Nhờ sức thiện căn của ta khiến mưa xuống y báu khắp bốn thiên hạ. Y như ý nghĩ, liền mưa y báu xuống bốn thiên hạ.
Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng lại suy nghĩ: Nhờ sức thiện căn của ta khiến mưa bạc xuống bốn thiên hạ. Y như ý nghĩ, liền mưa bạc xuống bốn thiên hạ.
Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng lại nghĩ: Nhờ sức thiện căn của ta khiến mưa vàng ròng xuống bốn thiên hạ. Y như ý nghĩ, liền có mưa vàng đổ xuống khắp bốn thiên hạ.
Vì sao?
Vì thuở xưa Vua Vô Biên Xưng cùng với các chúng sinh đồng tu thiện nghiệp cho nên được như vậy.
Này Đại Vương! Đại địa trong Diêm Phù Đề này ngang rộng một vạn tám ngàn du thiện na, lại có sáu mươi ức thành quách lớn. Trong đó có một thành tên là Bảo trang nghiêm, rộng ngang bằng mười hai du thiện na, bốn phía bằng phẳng thành tựu khéo léo.
Bên ngoài thành có cây Đa La xòe ra bảy lớp, tạo thành bằng bốn thứ báu như vàng, bạc, lưu ly, pha chi ca, trang nghiêm tuyệt diệu, trông thật yêu thích. Nếu cây bằng vàng thì lá hoa quả đều là bạc. Cây bằng bạc thì lá hoa quả đều là vàng ròng. Cây phệ lưu ly thì lá hoa quả đều là pha chi ca. Cây pha lê lá hoa quả đều là lưu ly.
Bảy lớp thành báu ấy đều có linh báu và các thứ trân kỳ vi diệu phủ lên trên. Ngoài thành lại có bảy lớp hào báu đều bằng bảy thứ báu, mỗi mỗi hào báu sâu nửa do tuần, rộng một do tuần, đáy trải bằng cát vàng, chứa đầy nước tám công đức mát mẻ trong trẻo.
Các loại chim tập hợp lại nơi ấy kêu hót phát ra tiếng vi diệu. Hoa Ưu Bát La, hoa Câu một na, hoa Bát nột ma, hoa Phân đà lợi nở rộ cả. Thềm bệ xung quanh đều làm bằng bốn thứ báu. Vàng ròng làm thềm, bạc làm bệ. Bạc làm thềm, vàng ròng làm bệ. Lưu ly làm thềm, pha lê làm bệ. Pha lê làm thềm, lưu ly làm bệ.
Mỗi mỗi thềm đều làm bằng bảy thứ báu, cạnh thềm đều trồng cây chuối màu vàng. Lại ở đầu thềm đặt các tòa báu, trang trí khéo léo thật đáng yêu thích. Trang nghiêm phong phú như vậy đều là nhờ sức thiện căn tích tập của Vua Vô Biên Xưng nên nới được như vậy.
Xung quanh thành Bảo Trang Nghiêm ấy lại có tám vạn bốn ngàn vườn rừng thanh tịnh, trong mỗi vườn có tám ao lớn, moi ao đều rộng nửa du thiện na, bờ của mỗi ao đều có bốn bực thềm cấp, được làm bằng bốn thứ báu trang nghiêm khéo léo. Ao ấy chứa đầy nước tám công đức, các loại hoa sen nhiều màu sắc nở rộ trên mặt ao ấy.
Trên bờ ao lại có các loại hoa như: Hoa A Đề Mục Các Đa, hoa Chiêm Bát Ca, hoa Phược Thỉ Kế, hoa Tô Mạn Na, hoa A Du Ca, hoa Bà Sư Ca. Các loại hoa thơm đẹp này làm chỗ để cho Vua Vô Biên Xưng cùng các nhân dân du ngoạn thưởng thức vui chơi.
Này Đại Vương! Cung thành của Vua ấy cao rộng đẹp đẽ. Cây Đa La báu được trồng thẳng hàng, phía trên đó lưới báu giăng khắp, linh báu phát tiếng vi diệu như là tiếng của năm thứ nhạc. Nhân dân ấy nhờ đức giáo hóa của Vua nên được giàu có vui sướng tự tại, sống đời sống an ổn.
Này Đại Vương! Hôm nọ Vua Vô Biên Xưng suy nghĩ: Nay ta nên đến Đông Thắng Thần Châu. Nghĩ thế rồi, Vua liền dẫn bốn bộ binh bay lên hư không để đến nơi ấy. Các Vua nhỏ nơi đó đều ra nghênh đón cung phụng. Tất cả đều đem đất nước chí thành dâng hiến. Vua Vô Biên Xưng ở nơi đó trải qua trăm ngàn vạn năm.
Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng lại suy nghĩ: Nay ta nên đến Tây Ngưu Hóa Châu. Nghĩ vậy rồi liền dẫn bốn binh chúng bay lên hư không để đến châu ấy. Các Vua nhỏ ở nơi ấy đều đến nghênh đón cung phụng. Tất cả đều đem đất nước chí thành dâng hiến. Vua ở châu ấy trải qua trăm ngàn vạn nam.
Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng lại suy nghĩ: Ta nay nên đến Bắc Câu Lô Châu. Nghĩ vậy rồi liền dẫn bốn bộ binh bay lên hư không để đến châu đó. Các nhân dân châu ấy đều hoan hỷ quy hóa. Vua ở châu đó trải qua trăm ngàn vạn năm.
Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng lại suy nghĩ: Ta nghe nói có Tam Thập Tam Thiên ở trên đỉnh núi Tu Di, nay ta nên đến đó. Nghĩ vậy rồi liền cỡi Long Tượng cùng với bốn binh chủng bay lên hư không để đến đảnh Tu Di.
Lúc đó Vua Vô Biên Xưng hỏi ngự thần: Ngươi thấy Tu Di cho đến biển cả và bốn thiên hạ việc ấy như thế nào?
Ngự thần tâu: Hạ thần thấy tướng ấy quay tròn không cố định. Cũng như cái khuôn của người thợ gốm.
Những gì ngươi thấy Long Tượng Vương này đi nhanh chưa dừng.
Vua lại đến trước hỏi tiếp ngự thần: Ngươi thấy Tu Di tướng ấy thế nào?
Ngự thần tâu: Nay hạ thần thấy Tu Di, biển cả thảy đều chấn động.
Nay sắp đến đảnh núi Tu Di, Long Tượng Vương đi chậm chưa dừng.
Vua lại tiến đến trước hỏi tiếp ngự thần: Ngươi thấy Tu Di tướng ấy thế nào?
Ngự thần tâu: Nay hạ thần thấy Tu Di và biển cả không còn lay động.
Long Tượng Vương này nay đã đến đảnh núi Tu Di. Khi Vua Vô Biên Xưng và bốn binh chúng đến Tu Di, chúa Trời Đế Thích từ xa trông thấy liền hoan hỷ đến nghênh đón nói như vậy: Lành thay! Đại Vương!
Nói thế rồi chia nửa tòa mời Vua đến ngồi. Lúc đó, Vua Vô Biên Xưng đến ngồi vào nửa tòa đó, ở lại Cõi Trời đó trải qua vô lượng năm cùng với Chúa Trời chia đôi cai trị.
Ở được thời gian lâu Vua lại suy nghĩ: Ta có thể rời Cõi Trời này một mình làm Vua. Vừa khởi lên ý nghĩ như thế, Vua và binh chúng tức thời đọa xuống vườn báu trong thành Bảo trang nghiêm.
Lúc đó, người giữ vườn thấy việc ấy rồi nói với người trong thành rằng: Nay có Thiên Nhân xuống nơi đây.
Vua cai trị đương thời tên là Tác Ái nghe nói như vậy liền vội nghênh giá đến vườn ấy, thấy việc trên hết sức kinh ngạc, liền cho bày biện các thứ hương hoa, hương bột, hương xoa đến trước Vua ấy, bày vai phải gối phải quỳ sát đất chắp tay thăm hỏi an ủi thưa: Thánh Vương là ai và từ đâu đến đây?
Vua ấy đáp: Ngươi đã từng nghe thuở xưa có Chuyển Luân Thánh Vương tên là Vô Biên Xưng không?
Vua Tác Ái thưa: Tôi có nghe các bậc kỳ cựu nói thuở xưa có Vua tên là Vô Biên Xưng, oai đức tự tại thống lãnh bốn thiên hạ cùng với bốn binh chúng bay lên hư không đến Tam thập tam thiên.
Vị Vua ấy bảo: Người mà ngươi đã nghe đó đâu phải ai lạ chính là ta đây.
Lúc Vua Vô Biên Xưng từ trên Trời đọa xuống rồi, đầu tiên nghe nhân gian ăn uống khí vị không thể kham nhận. Cũng như dầu tô để trên cát nóng.
Lúc đó, Vua Tác Ái thấy vị Vua ấy thay đổi không thể đứng yên liền thưa: Ngài có gì để chỉ dạy, đời tương lai tôi tuyên truyền những gì?
Vua Vô Biên Xưng bảo: Này Tác Ái! Ta từ xưa đến nay, giàu có tự tại làm Vua trong bốn thiên hạ, tất cả những gì cần dùng đều được như ý, được Chúa Trời Đao Lợi chia nửa tòa. Do lòng tham không chán nên từ trên Trời đọa xuống đây, các việc như trên nên nói như vậy. Vua nói lời ấy rồi liền mạng chung.
Đức Phật bảo: Này Đại Vương! Vua Vô Biên Xưng thuở đó đâu phải người nào lạ, nay chính là thân ta đây. Vì thế nên biết, các căn như huyễn, cảnh giới như mộng, buộc tâm chánh quán chớ sinh nghi hoặc.
Lúc đó Đức Thế Tôn nói kệ rằng:
Muốn cầu chánh pháp tài
Tịnh tâm luôn chất trực
Năm dục không bền vững
Người trí nên xa lìa.
Nếu rõ được các pháp
Thì chán vui năm dục
Khéo hàng phục tâm ấy
Hay phá các phiền não.
Do nhờ đoạn phiền não
Không thọ các đường ác
Người lìa được nghiệp ấy
Được thế gian cung kính.
Lìa tham dục nhiễm ô
Chỉ rõ lỗi của dục
Tâm làm lợi quần sinh
Xưng tối thắng thế gian.
Nghe lỗi lầm năm dục
Mau sinh tướng nhàm chán
Dùng trí tịnh tâm ấy
Thế gian không ai bằng.
Đại trượng phu tối thắng
Hay diệt ác chúng sinh
Khiến lìa nghiệp tham ấy
Thế gian không ai bằng.
Đại trượng phu tối thắng
Hay diệt ác chúng sinh
Khiến lìa nghiệp sân hận
Thế gian không ai bằng.
Đại trượng phu tối thắng
Hay diệt ác chúng sinh
Khiến lìa tâm si mạn
Là bậc Trí thanh tịnh.
Khi Đức Thế Tôn nói kệ rồi lại vì Vua Tịnh Phạn nói pháp yếu.
Đức Phật bảo: Này Đại Vương! Đời quá khứ vô lượng kiếp có Chuyển Luân Vương tên là Địa Sinh, trị thế bằng thiện pháp, đầy đủ bảy báu như: Luân báu, voi báu, ngựa báu, châu báu, binh báu, nữ báu, chân tạng thần báu. Vua có Thái Tử tên là Địa Thiên kế thừa ngôi vị của Vua cha Chuyển Luân Vương.
Phụ tướng đại thần quán đảnh cho Vua, làm Sát Đế Lợi quán đảnh Thánh Vương. Đến ngày mười lăm tháng trăng tròn tắm rửa gội đầu sạch sẽ, mặc áo mới thanh tịnh, dùng các vòng hoa ma ni, đội mũ thiên quan, các loại anh lạc để trang nghiêm thân, trên lầu cao được các thể nữ vây quanh. Phương Đông có kim luân báu, thiên bức đầy đủ, hạt võng viên mãn, ánh sáng chiếu đến bảy thước.
Lúc đó, Địa Thiên Vương thấy việc này rồi liền nói: Ta xưa từng nghe các bậc kỳ cựu nói: Nếu lúc Sát Đế Lợi làm lễ quán đảnh thì có kim luân hiện. Như trước đã nói nên quyết định biết làm Chuyển Luân Vương. Nay ta hãy thử nghiệm việc đó xem sao.
Địa Thiên Vương liền từ chỗ ngồi đứng dậy bày vai phải gối phải, quỳ sát đất, hướng về kim luân chắp tay nói như vậy: Kim luân này sẽ rơi xuống đất.
Khi Vua cầu như vậy, Kim luân liên rơi đến trước Vua. Vua dùng hương vi diệu, y phục tối thượng, dùng bánh xe báu đặt trong lòng bàn tay phải mà nói với bánh xe rằng: Ta nay muốn đến Đông Thắng Thần Châu.
Vừa nói xong, Kim luân bay lên hư không đến châu ấy. Địa Thiên Thánh Vương xuất hiện nơi đó, đất ấy bằng phẳng, trải các hoa báu, nhờ oai lực của Vua đất đều chấn động.
Những nơi như giếng, ao, sông, hồ, lâu nay khô cạn, nay chứa đầy nước tám công đức, đó là: Nhẹ, sạch, ngọt, trơn, không dơ, không hôi, người uống vào không chán, khoái thích không đau bụng. Tất cả rừng cây hoa quả sum suê, các cây khô héo đều được tươi tốt. Những nơi Vua đi đều được kim luân hướng dẫn trước.
Đến các quốc độ các Vua lớn nhỏ đều dùng mâm vàng đựng đầy bạc, hoặc dùng mâm bạc đựng đầy vàng để cung phụng nghênh đón thăm hỏi rằng: Lành thay, Thánh Vương! Nay quốc độ an ổn, cúi xin Thánh Vương hãy ở nơi đây cai trị hóa độ nhân dân, chúng tôi sẽ cung cấp những người hầu hạ.
Thánh Vương nói: Ta nay không cần quốc độ, trân báu. Các ngươi nên tùy thuận những lời răn dạy, hãy xa lìa sát sinh, trộm cắp, tà dâm. Cũng chớ có vọng ngữ cho đến tà kiến.
Mười nghiệp bất thiện. Các ngươi nên sống với mười điều thiện, cũng dạy người khác thực hành mười điều thiện, hiếu dưỡng với cha mẹ, phụng thờ, Sư Trưởng, chớ làm các việc phi pháp, tu hành thiện hạnh, cũng khuyến khích người khác tu các việc thiện.
Lúc đó, Địa Thiên và bốn binh chúng từ nơi Đông Thắng Thần Châu qua hết cảnh giới của con người, vượt qua đại hải đến Tây Ngưu Hóa Châu và Bắc Câu Lô Châu, tuyên dương công đức giáo hóa của Vua. Sau khi tất cả đều được hàng phục, Vua cùng bảo luân trở về Diêm Phù Đề, trụ trên hư không nơi cửa cung Vua.
Lúc đó, bốn thiên hạ biến thành bảy báu, tất cả các khổ của ba đường ác và tiếng bất thiện, tám vạn thảy đều tiêu diệt huống nữa lại có người tạo nghiệp ác.
Vì sao?
Vì bản nguyện của Địa Thiên Chuyển Luân Thánh Vương. Lại luân báu ấy ở trong hư không xoay tròn qua lại trong bốn thiên hạ, tất cả mọi nơi đều mọc lúa thơm tự nhiên không cần phải gieo trồng.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Năm Mươi Năm - Pháp Hội Hư Không Tạng Bồ Tát - Phần Bảy
Phật Thuyết Kinh Lục Tập độ - Phần Bốn Mươi Tám
Phật Thuyết Kinh Phật Bản Hạnh Tập - Phẩm Bốn Mươi Bốn - Phẩm Ba Anh Em Ca Diếp - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh Tăng Nhất A Hàm - Phẩm Ba Mươi Ba - Phẩm Ngũ Vương - Phần Ba