Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Nhất - Pháp Hội Tam Tụ Luật Nghi - Phần Hai

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế

PHẬT THUYẾT

KINH ĐẠI BẢO TÍCH

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế  

PHÁP HỘI THỨ NHẤT

PHÁP HỘI TAM TỤ LUẬT NGHI  

PHẦN HAI  

Này Đại Ca Diếp! Nếu có thiện nam hay thiện nữ muốn hướng đến Bồ Tát thừa, vừa nghe được pháp này nếu không có lòng tin thiết thiệt sâu chắc, thì trọn chẳng thể được Vô Thượng Chánh Giác. Vì do tu học mới chứng được quả bồ đề, chẳng phải không tu học mà có thể chứng được.

Nếu không tu tập mà chứng được bồ đề, thì những loại mèo, thỏ v.v... lẽ ra cũng được chứng. Phải có chánh hạnh mới chứng được bồ đề.

Nếu không chánh hạnh mà vẫn được bồ đề, thì ngôn thuyết tiếng tăm lẽ ra cũng chứng được bồ đề. Giả sử tất cả chúng sanh trong Đại Thiên Thế Giới đồng vì một chúng sanh trải qua trăm ngàn kiếp mà bảo rằng.

Ngươi nên làm Phật! Ngươi phải làm Phật!

Rồi đồng vây quanh liền tiếng xướng rằng.

Sẽ được thành Phật! Sẽ được thành Phật!

Bảo và xướng luôn như vậy không xen hở vẫn không thể nên được tâm bồ đề ban đầu, huống là có thể chứng quả Phật Vô Thượng.

Này Đại Ca Diếp! Chúng sanh nào tu học được hạnh này thì đáng gọi là hi hữu. Đức Như Lai xuất hiện ra đời là việc rất khó. Trong thời kỳ mạt pháp sau khi ta diệt độ, các ông cũng đã nhập Niết Bàn, Chư Thiên lại chẳng tin, chẳng hộ trợ, lúc đó có nhiều chúng sanh nghe công đức của Phật mà phát tâm bồ đề. Hoặc có hàng Tỳ Kheo dầu đã phát tâm bồ đề nhưng vẫn phạm hai mươi lỗi trên.

Này Đại Ca Diếp! Như hiện nay hàng đa văn Tỳ Kheo ở chỗ tịch tịnh, hoặc ở xóm làng, siêng tu chánh pháp, thì đời mạt pháp sau này các Tỳ Kheo ở chỗ tịch tịnh, hoặc ở xóm làng trái lại phạm lỗi.

Họ cùng các Tỳ Kheo Ni hội họp luận bàn vấn đáp pháp nghĩa. Các Tỳ Kheo và Tỳ Kheo Ni này phần nhiều sanh nhiễm tâm, ít có người sanh pháp tâm.

Này Đại Ca Diếp! Ông quan sát hạng người đó được tên Bồ Tát mà sa vào chỗ rất nguy hiểm thẳng đến ác thú. Trong thời kỳ mạt pháp đó, ban đầu họ vì pháp duyên mà gần gũi nhau, do thường thấy nhau nên lửa dục nhen nhúm trong lòng, động nơi môi miệng để nêu bày niệm dục.

Ban đầu họ gần nhau lấy lễ đệ tử cung kính A Xà Lê. Từ đó về sau họ sai người hỏi han thăm viếng rồi lần lần hẹn gặp nhau ngoài đường ngoài ngõ, kế đến trong Chùa đứng xa liếc ngó nhau.

Trong lúc ra vào họ hỏi thăm nhau, kết làm anh em, chị em. Vì họ thường gặp nhau bèn sanh nhiễm tâm, đã có nhiễm tâm bèn cùng nhau làm sự ô uế. Đã làm sự ô uế bèn dùng danh từ chẳng phải phạm hạnh để kêu gọi nhau.

Do đây họ thối thất tâm bồ đề, mất quả lành, xa Niết Bàn, bỏ Phật, trái pháp, nhàm Tăng. Những người này ở chỗ khuất sanh những tưởng niệm tham dục, sân hận, não hại. Những người này không có thắng nghiệp của Bồ Tát và bốn hạnh thanh tịnh.

Như hiện nay, các Bồ Tát chuyên cần tu phạm hạnh, trái lại, đời mạt pháp sau này phần nhiều sinh lòng tham dục, sân khuể, não hại, trụ trong chủng loại ác hạnh, tặc hạnh, kiểu hạnh.

Này Đại Ca Diếp! Ông quan sát đời vị lai những người phá hủy cấm giới nghe Kinh này liền sanh lòng phỉ báng. Nếu có người đã trụ nơi giới thật hành bố thí, phát bồ đề tâm, lúc sau nghe Kinh này trở lại sanh lòng hủy báng.

Này Đại Ca Diếp! Đời vị lai sau này, nếu có người trí tu hành tịnh giới thọ trì chánh pháp, biết Tỳ Kheo chẳng thật hành đúng pháp như trong Kinh này đã nói, phải liền lánh xa. Vì hạng Tỳ Kheo này không có lòng mến ưa và kính trọng chánh pháp.

Này Đại Ca Diếp! Đời mạt pháp sau này có người dối hiện tu hạnh Bồ Tát, tự khoe khoang rằng hơn bậc Độc Giác và A La Hán. Những người này phi pháp, phi lý, không thể sửa trị được, họ sẽ đọa ác thú.

Này Đại Ca Diếp! Đời mạt pháp sau này có người thật hành tà nghiệp, vì thuyết pháp mà đi khắp nơi. Họ chỉ thật hành những hạnh tương tợ với sáu môn Ba La Mật. Nếu có người đúng như thật giảng nói Kinh này thì bị họ ganh ghét bỏ rơi. Đối với Kinh này, họ sanh tà kiến hủy báng. Những người ngu si này chẳng rõ biết trong Kinh đây quở trách sự phá giới.

Này Đại Ca Diếp! Đời mạt pháp sau này đều bị tặc hạnh làm ô uế, nên những người ngu si đây chẳng suy nghĩ lỗi quấy của mình, có thể phá hoại vô thượng bồ đề. Do ôm ấp tội lỗi nên họ thẹn mà hủy báng Phật Quả Vô Thượng.

Này Đại Ca Diếp! Đời vị lai sau này nhiều Tỳ Kheo chẳng tùy thuận Tăng Chúng, chẳng biết báo ân, thường dùng lời khôn khéo dối lầm mọi người để được cúng dường.

Họ chẳng gìn lời nói, chê trách giới biệt giải thoát của Như Lai. Họ chẳng nhiếp oai nghi, ở chỗ bất tịnh, rồi vì những người ở chỗ bất tịnh mà giảng nói những Pháp Môn.

Này Đại Ca Diếp! Ta quan sát vào thời kỳ đó những pháp môn sai quấy có đến số năm trăm. Những người chẳng tu hành sẽ thường tùy thuận theo.

Do đây, năm trăm phiền não của họ không một mảy giảm bớt. Những việc làm của họ không khác nhà người tục. Lần lần hàng phụ nữ có nhiều người bỏ chồng vào Chùa để nghe pháp.

Các Tỳ Kheo vì họ mà giảng nói tương tợ Niết Bàn. Thời kỳ đó có những sự rất đáng sợ như vậy, mà họ lại ở trong đó mong cầu được lợi ích.

Vì những cớ trên đây, nên người cầu đạo bồ đề chẳng nên gần gũi các Tỳ Kheo Ni, cũng chẳng nên làm những hạnh như vậy. Phải tránh tất cả sự giao du.

Bỏ các lợi dưỡng mà đi khất thực. Bỏ y phục ưa thích mà mặc y phấn tảo. Bỏ lầu đài phòng nhà giường nệm chăn gối, mà ở bên khe suối, trong hang hóc, dưới bóng cây. Xa y sĩ thuốc men, mà dùng thuốc cũ thuốc thối nát.

Rõ biết tất cả chúng sanh là thân thuộc đời trước của mình nên thật hành tâm đại từ bi. Thường phải cam chịu sự đánh đập mắng nhiếc, không bao giờ đánh đập mắng nhiếc người khác.

Tránh xa nhà quyến thuộc, nhà thí chủ thân hữu. Phải tùy thuận trí hạnh xuất gia, chẳng nên đồng với người tục tại gia. Thường phải tùy thuận phụng trì giáo pháp Ba La Đề Mộc Xoa.

Này Đại Ca Diếp! Trong thế gian nếu có người sanh quan niệm trái với giới biệt giải thoát, thời chính là móng lòng trái với trí lực vô sở úy của Phật.

Đã sanh lòng trái với trí lực vô sở úy thời là sanh lòng trái với tam thế Chư Phật. Do đây đời vị lai họ sẽ mang lấy quả báo khổ sở vô lượng. Khổ báo của họ trăm ngàn muôn ức lần nhẫn đến Ưu Ba Ni Sa Đà lần hơn sự đau khổ của chúng sanh địa ngục.

Nếu muốn khỏi sự khổ não như vậy, thì phải tránh xa những hạng ác hạnh Tỳ Kheo ấy. Giả sử đã cách xa họ ngàn do tuần cũng còn phải tránh xa thêm, huống là gần họ.

Nếu nghe tên của họ còn phải quên bỏ, huống là thấy mặt nghe tiếng mà chẳng tránh xa. Phải nên quen gần một pháp, chính là tất cả pháp đều không chỗ có. Nếu được trí nhẫn các pháp không chỗ có, tất chẳng gần gũi, tôn thờ cúng dường những Tỳ Kheo ác như vậy. Lại phải đi sát hai pháp.

Một là cầu ngộ chứng các pháp vốn không chỗ có, hai là cầu ngộ chứng pháp tánh nhưng cũng chẳng nên sanh tâm mong cầu.

Phải cầu thế nào?

Như chỗ mong cầu đều bất khả đắc. Trong bất khả đắc chẳng nên sanh tâm bất khả đắc, như là chẳng sanh tà kiến. Được như vậy thì lìa được tất cả tâm trong Tam Giới mà thuận bồ đề hạnh, thời lìa được tất cả tâm hữu tướng mà thuận Bồ Tát hạnh.

Chính những điều đã nói trước kia là Bồ Tát hạnh. Do đây nên khi được nghe pháp này rồi cần phải xa lìa tà hạnh. Được như vậy thì sẽ được gần gũi phụng thờ Đức Phật Di Lặc vị lai. Người này tâm chẳng cống cao, cũng chẳng ty liệt, tự thấy sung sướng an vui được ra khỏi lưới ma và ác đạo.

Này Đai Ca Diếp! Đời sau nếu có người nghe Kinh Điển này mà chẳng sợ hãi, và thấy thân mình tùy thuận theo những điều đã dạy trong đó, lại có thể phát tâm thọ trì, Phật thấy rõ người này quyết định sẽ hộ trì chánh pháp.

Này Đại Ca Diếp! Như ông Trưởng Giả giàu có lớn, con trai ông thấy những đồ vật trong nhà nhẫn đến chậu đựng nước đều nghĩ là của cha mình.

Lúc sau Trưởng Giả chết, tài sản hư hao, con trai ông tình cờ thấy chậu đựng nước, liền nhớ là vật của cha mình, bèn lấy cất hoặc đem theo.

Này Đại Ca Diếp! Đời sau này các Tỳ Kheo cũng như vậy. Họ được nghe Kinh này, liền nghĩ rằng đây là những lời từ Phạm âm nhu nhuyến vi diệu của Đức Như Lai nói ra. Họ sẽ đính chính với hàng Tỳ Kheo hủy báng rằng. Kinh này chính thật là của Đức Như Lai nói.

Tỳ Kheo trì pháp này, chúng ít yếu thế, đem Kinh Điển này cất giữ ngày đêm, bị nhiều người bài bác!

Này Đại Ca Diếp! Hạng Tỳ Kheo trì pháp đời sau này, ta thấy và biết rõ họ, ta đem họ giao phó cho Phật Di Lặc, họ sẽ là những người bảo vệ chánh pháp của Như Lai trong thời kỳ cuối cùng, sau đó họ sẽ là bậc đại thí chủ vô ngại.

Này Đại Ca Diếp! Nếu người nào được nghe pháp này, tùy theo trí huệ của mình mà tu hành, làm cho chúng sanh có chánh kiến và chánh tín, thời đời vị lai sẽ được gặp Phật Di Lặc, trong pháp Hội ban đầu đầy đủ phạm hạnh và cũng sẽ bảo vệ chánh pháp trong thời kỳ cuối cùng.

Này Đại Ca Diếp! Ta quan sát khắp tất cả không có người nào chẳng được gần gũi ta mà có thể chẳng hủy báng, sau khi được nghe Kinh Điển này và có thể thọ trì đọc tụng trong thời kỳ năm mươi năm ở đời sau này.

Nếu hiện nay người nào được gặp ta và kính thờ cúng dường, trong năm mươi năm ở đời sau này, sẽ thọ trì đọc được Kinh Điển đây. Những người này chẳng đợi ta tán thán công đức, họ sẽ tự thành Nhất thiết chủng trí.

Lúc đó những người này sẽ nhớ đến ta, lòng họ vui mừng tự nói rằng rầt kỳ đặc, rất hy hữu! Đức Phật Thích Ca Mâu Ni khéo nhiếp thọ hộ niệm chúng tôi.

Này Đại Ca Diếp! Vì lẽ trên đây, các ông và mọi người phải học pháp này. Người học pháp này thời sự chứng được tất cả công đức theo chỗ nguyện cầu đều không khó đối với họ.

Đại Ca Diếp bạch rằng: Thế Tôn! Việc làm của tôi đã trọn đã xong, không còn cầu mong gì khác. Đối với pháp này tôi thối thất đạo vô thượng bồ đề. Tôi rất biết đủ, trọn không thể thành Nhất thiết chủng trí.

Bạch Thế Tôn! Vô Thượng bồ đề là sự quá hi hữu, hàng Thanh Văn chúng tôi khó chứng được.

Phật bảo Đại Ca Diếp: Ta chẳng phải vì ông mà nói pháp này nhưng nay do ông hỏi nên ta vì người khác và giảng nói. Đối với pháp này ông chớ sanh lòng nghi. Các ông cũng sẽ sớm chứng được vô thượng bồ đề.

Này Đại Ca Diếp! Nếu có chúng sanh khao khát pháp này, mong cầu pháp này, lần lần đều sẽ chứng vô thượng bồ đề. Khi đã chứng được bèn vì dứt tất cả tâm mong cầu nên tuyên nói chánh pháp cho chúng sanh.

Này Đại Ca Diếp! Bồ Tát phải trọn nên Bốn pháp và phát tâm tinh tấn.

Những gì là bốn pháp?

Tinh tấn như thế nào?

Nghĩa là chẳng cầu sắc thọ, tưởng, hành, thức mà cầu pháp vô lậu, chính là không địa, thủy, hỏa, phong, chẳng nói địa, thủy, hỏa, phong. Bao nhiêu ngôn thuyết đều gọi là phương tiện biểu thị. Những pháp biểu thị này đều chẳng phải có thiệt. Bồ Tát chẳng nên cho pháp biểu thị là chân thật.

Đại Ca Diếp bạch rằng.

Thế Tôn! Đối với Như Lai chúng tôi thiệt không nghi ngờ.

Nếu có người hỏi rằng pháp biểu thị đây nếu chẳng phải chân thật, thời âm thanh ngôn thuyết biểu thị của Phật cũng là hư vọng ư?

Bạch Thế Tôn! Nếu có người hỏi như vậy, thời phải đáp thế nào?

Đức Phật dạy: Này Đại Ca Diếp! Đời vị lai có hàng Tỳ Kheo chẳng tu thân, giới, tâm và huệ, nhiều sân hận, lời nói thô xẵng, không thể thọ trì đọc tụng Kinh Điển này. Vì họ ở nơi sắc, thọ, tưởng, hành, thức mà sanh tâm. Lại có một hạng Tỳ Kheo trụ nơi pháp tại gia, không cầu mong thắng nghĩa.

Như người sanh manh lấy tràng hoa bằng vàng đội lên đầu để trang sức, mà họ chẳng tự thấy được. Đời sau đây, hàng Tỳ Kheo này cũng như vậy.

Họ nghe Kinh Điển đây còn chẳng thọ trì được văn tự ngôn thuyết, huống là có thể tu và chứng nhập thắng nghĩa!

Như bọn trẻ thơ bị người lớn quở rầy, lúc sau nghe đến tên người lớn, bọn trẻ thơ này đều sợ hãi. Hàng Tỳ Kheo sau này cũng như vậy, nghe trong Kinh này cứ theo sự thật mà nói những điều lỗi lầm, họ đã chẳng ăn năn mà trở lại sợ hãi đối với Kinh này.

Như cột con ễnh ương nơi tay khỉ, mà con khỉ này chẳng xây mặt ngó đến. Hàng Tỳ Kheo đời sau này cũng như vậy. Họ nghe Kinh Điển đây bèn chống trái chẳng đoái đến, cũng chẳng chịu đứng ở trước.

Như chồn cáo bị chó rượt bèn chạy đến gò mả, trong hang, xuống hầm sâu. Hàng Tỳ Kheo đời sau này cũng như vậy, họ nghe Kinh Điển đây bèn trốn lánh.

Trên đây nói chồn cáo chạy là nói phạm giới cấm rồi hủy báng Kinh này. Họ đã nghe Kinh này bèn bỏ đạo về nhà chạy theo cảnh dục, theo phụ nữ, theo đấu tranh, theo y thuật, theo xử đoán, rồi ở trong đó phạm nhiều cấm giới.

Ta nói những người này như chồn chạy vào gò mả. Những người sau khi chết đọa ác đạo, như chồn chui xuống hang. Những người này sẽ sa địa ngục, như chồn rớt xuống hầm sâu.

Những người này trọn nên pháp tắc của chồn cáo, không thể ngộ nhập Kinh Điển này, chỉ có thể hủy báng và ca ngợi những lỗi lầm. Sau khi chết họ sẽ đọa đại địa ngục.

Này Đại Ca Diếp! Như có người hỏi. Nếu phương pháp biểu thị không phải chân thật, thời ngôn thuyết của Như Lai cũng chẳng chân thật.

Còn nếu pháp biểu thị của Phật là chân thật, thời các pháp biểu thị cũng phải đều chân thật?

Người trí nên gạn lại hỏi rằng.

Nay Đại Đức chấp lấy sự gì?

Là chấp lấy không, hay chấp lấy pháp biểu thị?

Nếu họ nói là họ chấp lấy pháp biểu thị, thời nên bảo họ rằng. Đại Đức là Phật. Vì Đại Đức có ngôn thuyết biểu thị pháp.

Nếu họ nói là họ chấp lấy không, thời nên bảo họ chỉ rõ chấp lấy những không gì?

Vì không thể lời nói gọi là không.

Nếu họ chấp lấy biểu thị cho là không, hoặc nơi ngã, ngã sở, chúng sanh, thọ giả, chẳng phải không mà chấp là không, thời hỏi họ có thích tất cả pháp không chăng?

Nếu họ nói là chẳng thích, thì nên bảo họ rằng từ lâu ông đã quên mất bổn phận Sa Môn Thích tử, vì đức Phật dạy tất cả không vô ngã. Đức Phật chẳng nói có ngã, chúng sanh, thọ giả, hữu tình.

Nếu họ nói rằng họ thích tất cả pháp không, thời nên bảo họ rằng lòng ông còn thích tất cả pháp không, huống là Đức Như Lai Ứng Cúng Đẳng Chánh Giác.

Lại này Đại Đức! Nhãn là Như Lai hay nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý là Như Lai?

Nếu họ nói rằng nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân ý là Như Lai, thời nên bảo họ rằng nay Đại Đức cũng là Như Lai. Nếu họ nói nhãn, tỷ, thiệt, thân, ý chẳng phải Như Lai, thời nên bảo họ rằng. Đại Đức nói nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý biểu thị chẳng phải Như Lai, thế thì chẳng phải biểu thị chính là Như Lai vậy.

Nếu họ nói nhãn, nhĩ v.v... chẳng phải Như Lai, cũng chẳng phải rời nhãn, nhĩ v.v... có Như Lai.

Thời nên bảo họ rằng.

Đức Như Lai nói thập nhị xứ .

Nhãn, nhĩ v.v... sắc, thinh, v.v... đây chính là chúng sanh, và là danh tự chúng sanh.

Nay Đại Đức cho nhãn là Như Lai hay chẳng phải là Như Lai?

Nhẫn đến pháp là Như Lai hay chẳng phải là Như Lai?

Nếu họ nói nhãn là Như Lai, nhẫn đến pháp là Như Lai.

Thời nên bảo họ rằng cứ như lời Đại Đức nói thời tất cả chúng sanh và núi, rừng, cây, đất lẽ ra là Như Lai cả!

Nếu họ nói nhãn chẳng phải là Như Lai, nhẫn đến ý chẳng phải là Như Lai.

Thời nên bảo họ rằng cứ như lời Đại Đức thời Như Lai chính là pháp và phi pháp?

Nếu họ lại nói sắc chẳng phải là Như Lai, nhẫn đến pháp chẳng là Như Lai.

Thời nên bảo họ rằng nếu như vậy có lẽ cho phi pháp là Như Lai chăng?

Nếu họ nói cho phi pháp là Như Lai. Thời nên bảo họ rằng nếu như vậy thời những chúng sanh chẳng hiếu thảo với cha mẹ, chẳng kính trọng bậc Sa Môn, Bà La Môn và Sư Trưởng, những kẻ sát sanh, trộm cướp đến tà kiến v.v... lẽ ra là Như Lai cả.

Nếu họ nói phi phi pháp là Như Lai, thời nên bảo họ rằng. Nếu phi phi pháp là Như Lai thời không có biểu thị.

Đại Đức cho không biểu thị là Như Lai ư?

Này Đại Ca Diếp! Nên vấn đáp như vậy để chiết phục kẻ ngu si. Ta không thấy trong loài người hay trên Trời có ai đối luận được với người nói đúng pháp như vậy.

Chỉ trừ hạng ngu si, sân hận không nhận lấy pháp đúng thật. Dầu có vì họ mà khai thị, họ vẫn không có lòng tin, họ chê bai pháp không mà bỏ đi.

Các ông phải thọ trì Kinh này. Đời vị lai sau này, có các Tỳ Kheo thọ trì Kinh Điển đây sẽ có ba danh từ để biểu thị chính là nói đoạn diệt. Không vật, không uẩn và không cung kính. Kinh Điển này sẽ bị họ hủy báng.

Các ông xem vào thời kỳ đó, họ chẳng kính Phật, chẳng kính pháp. Họ chỉ theo danh tự biểu thị. Họ luống mang danh từ là Tăng mà không có thật đức.

Dầu họ xưng niệm Danh Hiệu của Phật, có người khai thị, họ cũng chẳng hiểu được.

Như thế thời làm sao phụng trì Như Lai được! Dầu họ thuyết pháp, mà họ cũng chẳng biết được ý thú của Như Lai. Như thế thời làm sao được gọi là thuyết pháp Giới. Cả bốn đôi tám chúng Thanh Văn đệ tử Phật chỉ biết danh từ kia, mà chẳng biết thật nghĩa đối với công đức kia. Họ vì tứ sự cúng dường mà hủy báng chánh pháp.

Chư Bồ Tát phải tinh tấn thọ trì đọc tụng Kinh Điển này, hết lòng mến ưa tôn trọng, để làm người bảo hộ thành trì chánh pháp sau này.

Này Đại Ca Diếp! Ta nhớ thuở quá khứ cả chín mươi mốt kiếp, thời kỳ không có chánh pháp, Kinh Điển này không có lưu hành. Ta lại nhớ thuở quá khứ có Đức Phật Hưu Tức Nhiệt Não trụ thế tám muôn bốn ngàn kiếp giáo hóa Bồ Tát, lợi ích chúng sanh.

Ta lại nhớ thuở quá khứ có Vô Biên Lực Như Lai trụ thế hai mươi ức kiếp, thật hành Bồ Tát Đạo hai mươi ức kiếp, rồi sau mới chứng vô thượng bồ đề!

Này Đại Ca Diếp! Ông xem Chư Phật tu tập biết bao nhiêu là công hạnh khó làm để lợi ích cho chúng sanh!

Này Đại Ca Diếp! Đời trược ác mạt thế này, chúng ta không nên khinh tiện thân mình. Vì trong đời trược ác, nhẫn đến có một người nhân nơi ta mà tin hiểu pháp này thời là rất hi hữu. Tất cả chúng sanh không làm tổn hại ta cũng là hi hữu.

Vì pháp này là pháp lành của bậc trượng phu. Nghĩa là đối với các hành pháp mà không chấp lấy lành pháp, đây là khó hiểu khó biết.

Nếu có ngã kiến, chúng sanh kiến, thọ giả kiến, hữu tình kiến, nếu thấy là có. Có giới, có đa văn, có Phật, có pháp, có Niết Bàn, nếu chấp có Niết Bàn, thời Phật gọi đó là tà kiến. Vì chính Đức Phật đối với Niết Bàn vẫn vô phân biệt và vô sở đắc. Do đây nên nếu có phân biệt cùng có sở đắc đối với Niết Bàn, Đức Phật đều gọi là tà kiến.

Đã là tà kiến thời gọi là vô trí. Đã là vô trí thời tổn hại. Đã là tổn hại thời gọi là ngu phu. Đã là ngu phu thời không ưa thích Đại bồ đề và cũng xa lìa thắng đạo nhẫn đến xa lìa quả báo Cõi Trời.

Này Đại Ca Diếp! Đời vị lai, sẽ có các Tỳ Kheo vì già yếu mà trang nghiêm y phục. Dầu họ cạo bỏ râu tóc, mà hủy hoại oai nghi, không có oai quang, xu hướng tà pháp. Do ý tội che chướng nên hoặc dối hiện oai nghi, hoặc dối hiện tu trì phạm hạnh, hoặc tự xưng không ai bằng ta.

Họ dùng ba điều trên để tỏ rằng họ đã có chứng đắc. Họ sa vào lỗi tăng thượng mạn. Lúc lâm chung họ nghĩ gẫm những lỗi mà họ đã phạm, tự biết giải đãi không siêng tu hành, lòng họ ăn năn đau khổ. Sau khi chết họ phải đọa địa ngục.

Này Đại Ca Diếp! Nay Phật tuyên bố rõ ràng với các ông. Phật là chân thiện tri thức của các ông, luôn thương mến muốn làm lợi ích cho các ông, không để các ông sau này phải chịu khổ nơi ba ác đạo.

Này Đại Ca Diếp! Phật không bao giờ cho những kẻ chấp lấy ngã kiến, chúng sanh kiến, thọ mạng kiến, hữu tình kiến được xuất gia trong chánh pháp của Phật.

Phật đã không cho mà vẫn cố xuất gia thời đều là kẻ giặc ăn nhờ tín thí, và cũng không thành được Tỳ Kheo chân thật.

Này Đại Ca Diếp! Thà tuyệt thực, chớ không nên đã được xuất gia trong chánh pháp ăn nhờ tín thí mà chấp lấy ngã, chúng sanh, thọ mạng, hữu tình nhẫn đến chấp lấy Niết Bàn.

Do đây nên Chư Bồ Tát phải phát tâm tinh tấn, chẳng nên có kiến chấp ngã, chúng sanh, thọ giả, hữu tình cùng chấp lấy Niết Bàn. Phải thuyết pháp để dứt trừ tất cả kiến chấp.

Này Đại Ca Diếp! Kinh Điển này, nay Phật giao phó cho Chư Bồ Tát. Vì ý chí của Chư Bồ Tát đồng với Phật, là bạn lữ của Phật, có thể lãnh được sự giao phó của Phật.

Lúc đó Đức Phật nói kệ rằng.

Sự đau khổ quần sanh bị bức

Không có ai cứu hộ vẹn toàn

Chỉ có nhờ bậc Đại Đạo Sư

Chính là ấng không còn hí luận.

Những chúng sanh chìm trôi khổ não

Tu học theo tà đạo kém hèn

Lần lần thêm dục nhiễm tham sân

Do đây phải vào ba ác đạo

Không ai dắt cũng không người cứu

Ở mãi nơi nguy hiểm xa xuôi

Thẳng đến trong mê chấp đạo tà

Trọn không chỗ an vui yên ổn.

Ví như người đi buôn cầm vốn

Muốn lợi nhiều rong ruổi đường xa

Nơi giữa đường gặp giặc xông ra

Cướp tiền hết hóa hàng cũng hết

Mất của cải tay không trở lại

Tiếc của tiền đau xót nơi lòng

Mất hết luôn cả vốn mượn vay

Bị đòi nợ càng thêm sầu khổ.

Những chúng sanh đời sau cũng vậy

Vì pháp nên dốc chí xuất gia

Bao nhiêu pháp đã thọ đã trì

Cùng thiện nghiệp đều tiêu tan sạch.

Chỉ cạo được sạch râu cùng tóc

Mà ngu si vào giữa đạo tà

Chấp lấy ngã, thọ giả, chúng sanh

Cũng chấp lấy hữu tình là thật.

Với Tỳ Kheo đúng theo chánh pháp

Giảng Pháp không chẳng chấp ngã nhơn

Họ không tin hủy báng chê bai

Do tà kiến sa vào địa ngục

Lại thêm vì giận hờn ganh ghét

Nên kiếm điều bài bác lẫn nhau

Tự phạm lỗi vì sợ người hay

Nên họ vọng vu người phạm tội

Thân đã ác miệng càng thêm ác

Ý nghiệp nhiều tưởng niệm chẳng lành

Mãi đảo điên theo kiến chấp tà

Hạng người này tất vào ác đạo.

Đã gây tạo rất nhiều nghiệp ác

Tất mau qua đến cửa tam đồ

Biết bao nhiêu đau đớn đốt thiêu

Rất khổ sở không ai cứu được.

Đời vị lai có Tỳ Kheo chúng

Lòng vội vàng nhiều giận nhiều hờn

Bức não người chân chánh xuất gia

Đã Phát Tâm bồ đề Vô Thượng.

Đây là hạng đáng kinh đáng sợ

Đã bác bài Kinh Điển Đại Thừa

Lại không lòng lãnh thọ kính tin

Giáo Pháp của Thích Ca Văn Phật

Họ giận hờn lẫn nhau ganh ghét

Nên lẫn nhau làm khổ làm nàn

Lại rêu rao bày lỗi lẫn nhau

Tiếng xấu xa truyền lan khắp chỗ.

Đem việc xấu vu khống người khác

Lỗi của mình thời thẹn dấu che,

Người nhu hòa yếu thế ít người

Kẻ tà ác chúng đông thế mạnh,

Thấy như thế biết chánh pháp suy

Nên người ác thêm nhiều thế lực.

Những đệ tử đáng thương của Phật

Chính chỉ cho các thiện Tỳ Kheo

Phải dắt nhau tìm chỗ tìm nơi

Lánh kẻ ác ở nơi an ổn

Khỏi tai nạn sanh lòng bi mẫn

Người nhu hòa khó được chung cùng

Phải gẫm suy giáo nghĩa trong Kinh

Cố thật hành theo lời Phật dạy.

Nếu người bảo đây là xứ ác

Chớ nên ở phải gấp lìa xa

Nên mau qua đến Thánh Đạo Tràng

Là nơi Phật thành Vô Thượng Giác.

Hoặc có người hảo tâm chỉ bảo

Chính các Ngài khéo nói lời lành

Kinh hành quanh Tháp để cầu chân

Đúng thật là Thế Tôn giáo pháp

Thiện Tỳ Kheo phải cùng nhau đến

Chốn Đạo Tràng an ổn tu hành

Chớ chẳng nên thường ở nơi đây

Phải mang lấy ác tà bứt ngặt.

Đến Đạo Tràng thấy di tích Phật

Nhớ xưa kia Đức Phật kinh hành

Chính chỗ này Phật ngự tu hành

Thành đạo chuyển Pháp Luân Vô Thượng

Pháp hữu vi vô thường biến hoại

Giờ đâu còn thấy được cảnh xưa

Thiên, Long, Bát Bộ, nhân, phi nhân

Bồ Tát, Thanh Văn đồng nghe pháp

Thiện Tỳ Kheo đã đồng vân tập

Phải nhiếp tâm đúng lý nghĩ suy

Chính chỗ này Đức Phật đạo thành

Bố ma quân dẹp trừ tà ngoại

Sau khi quán bồ đề giác thọ

Vì năm người A Nhã Trần Như

Chuyển Pháp Luân Tứ Đế ba vòng

Nên Phật ngự đến vườn Lộc Uyển

Và kia là Ta La Song Thọ

Nơi cuối cùng Phật nhập Niết Bàn

Kim thân thành Xá Lợi Kim Cương

Để lợi ích quần sanh mãi mãi.

Kính mến thay! Thế Tôn Đại Thánh

Đau lòng thay! Phật nhập Niết Bàn

Nay chỉ còn nghe được Phật danh

Chẳng gặp Phật thật là đáng tiếc.

Vì trí Phật đã thấy xa biết rộng

Giờ cuối cùng lại độ thiện hiền

Đây là lần giáo hóa rốt sau

Duyên đã mãn hiện bày tịch diệt.

Đời còn Phật người tu chân chánh

Đương tu chết hoặc lúc phát tâm

Hoặc tu rồi thân chết mạng vong

Đều được sanh cõi lành tất cả.

Đời mạt pháp còn đâu chánh pháp

Được cúng dường không luận phạm trì

Của thí kia thọ dụng quá nhiều

Sau khi chết tất vào ác đạo

Này Ca Diếp! Ông nên quan sát

Hàng Tỳ Kheo thiện ác phân hai

Người chân tu dầu ở đời sau

Vẫn được hưởng quả lành phước huệ.

Chư Bồ Tát những người đại trí

Có lòng từ lợi ích chúng sanh

Phải chuyên cần tu học Kinh này

Tâm an ổn vui mừng hớn hở.

Được như thế sau đây thành Phật

Ngày gần đây gặp Đức Từ Tôn

Nghe pháp lành cung kính cúng dường

Được Di Lặc xoa đầu thọ ký.

Này Ca Diếp! Nay ta thành thật

Thốt ra lời an ủi người lành.

Đời sau này dầu chẳng thấy ta.

Nhưng không khác hiện tiền gặp Phật.

Ta cũng nhắc đời sau phụ nữ

Nếu phát tâm vô thượng bồ đề

Ta sẽ cùng Chư Phật mười phương

Hộ niệm họ ban lời an ủi.

Họ sẽ sớm rời thân phụ nữ

Được thân nam gặp Đức Từ Tôn

Hầu Di Lặc cung kính cúng dường

Lòng sở nguyện thảy đều như ý.

Ta nhắn nhủ đời sau đệ tử

Phải học đòi người trí xuất gia

Tín tâm sâu chí nguyện vững bền

Thông chánh pháp kiên trì giới luật.

Để sau này dự hội Long Hoa

Được Di Lặc xoa đầu thọ ký.

Hàng đệ tử đã nghe lợi ích

Sanh tín tâm tu hạnh thiện hiền

Tâm vững bền chí nguyện cao xa

Tận vị lai nhiếp quần sanh loại.

Này Ca Diếp! Nơi đây ai được?

Ông lắng nghe ta sẽ nói đây

Người tinh cần có huệ siêng tu

Quả Vô Thượng chứng liền không khó.

Siêng tu tập từ bi rộng lớn

Xa hẳn lòng dua bợ vạy vò

Nên thích ưa vắng vẻ rảnh rang

Chính đó là bồ đề đạo cả.

Chánh Pháp đây nếu không tin thọ

Luống nói suông không thể thật hành

Được mọi người lễ kính cúng dường

Đây là kẻ giặc loàn đáng sợ.

Nếu lại có người vì ăn mặc

Cầu mong nhiều lợi lộc cúng dường

Mà thọ trì chánh pháp Kinh đây

Truyền lẫn nhau luận bàn giảng thuyết

Đây là kẻ ác tà hoạt mạng

Cũng gọi là luống sống qua ngày

Sau khi rời bỏ mất thân người

Tất phải đọa tam đồ thọ khổ

Hoặc có kẻ vào trong Phật Pháp

Giả danh làm Đại Đức Tỳ Kheo

Họ không tin hủy báng Khế Kinh

Khéo rành rẽ giảng bày giới cấm

Rằng ta đây hoằng tuyên đầy đủ

Ba La Đề Giới Pháp Mộc Xoa

Hạng này dầu có tướng Tỳ Kheo

Trọn sa đọa mất thân thiện đạo

Nếu có kẻ chê bai thiện đạo

Hủy báng luôn nhất thiết trí lành

Đây là người báng chánh pháp Luân

Tội này lại nặng hơn tội trước

Nếu người nào khéo gìn thân ý

Cũng gìn lời không lỗi không lầm

Ác nghiệp xa thêm lớn hạnh lành

Tất sẽ được Niết Bàn quả tốt.

Đức Phật bảo Đại Ca Diếp.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần