Phật Thuyết Kinh đại Thừa Tạo Tượng Công đức - Phần Một
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Đề Cù Trí, Đời Đường
PHẬT THUYẾT KINH
ĐẠI THỪA TẠO TƯỢNG CÔNG ĐỨC
Hán dịch: Ngài Tam Tạng
Pháp Sư Đề Cù Trí, Đời Đường
PHẦN MỘT
Tôi nghe như vậy!
Một thời, Đức Phật đang ở nơi cõi Tam Thập Tam Thiên, dưới cây Ba Lợi Chất Đa La cùng với vô lượng chúng đại Tỳ Kheo và vô lượng chúng Đại Bồ Tát hội đủ. Đại Bồ Tát Di Lặc làm thượng thủ.
Bấy giờ, Đức Thế Tôn ở trên Cõi Trời ấy ba tháng an cư thuyết pháp cho mẹ, làm nhiều lợi ích cho Chư Thiên, làm cho vô lượng Chư Thiên giải thoát xa lìa đau khổ vô lượng Chư Thiên đều mong cầu pháp lợi ích được phước báo lớn.
Lúc ấy, trong chúng có một Thiên Tử, tuổi thọ sắp hết năm tướng si hiện ra, nhờ nghe được thần lực của giáo pháp, sau khi mạng chung sinh trở lại Cõi Trời này, vĩnh viễn xa lìa không rơi vào đường ác.
Bấy giờ, trong cõi Diêm Phù Đề không có Đức Như Lai, ví như đêm tối tăm không có mặt trăng, như nước không có Vua, như nhà không có chủ, tất cả các thứ ưa thích đều ngừng lại.
Lúc ấy, chúng sinh bơ vơ không nơi nương tựa, đều nghĩ đến Đức Như Lai, ôm lòng luyến mộ, sinh sầu lo lớn, như mất cha mẹ, như bị tên bắn vào tim, cùng đến chỗ Đức Thế Tôn từng ở, khu vườn, Tinh Xá đều vắng bóng Đức Phật, trong lòng họ dường như càng tăng thêm sự thương tiếc Như Lai.
Bấy giờ, Vua Ưu Đà Diên ở trong cung điện luôn có lòng thương nhớ khát ngưỡng đối với Phật. Đối với phu nhân, thể nữ, những thứ ưa thích, nhà Vua đều không để tâm.
Vua lại suy nghĩ như vậy: Hôm nay, ta lo buồn, không bao lâu nữa sẽ chết. Làm thế nào khi ta chưa bỏ mạng mạng sống cõi nhân gian mà gặp được Đức Phật.
Lại suy nghĩ: Ví như có người tâm đã ưa thích mà không được thấy nếu được thấy chỗ ở và người giống như vậy thì có thể hết sầu não.
Lại suy nghĩ: Hôm nay, ta đến chỗ Đức Phật ở trước đây mà không gặp Đức Phật, nên buồn rầu thảm thiết muốn chết.
Ta xem ở thế gian này không có người nào có trí tuệ, công đức, sắc tướng bằng Như Lai.
Làm thế nào khiến cho ta gặp được vị ấy để dứt trừ sầu não?
Nghĩ vậy rồi Vua liền tư duy: Hôm nay, ta phải tạo Hình Tượng Phật để lễ bái cúng dường.
Lại sinh ra ý niệm này: Nếu ta tạo hình tượng mà không giống Đức Phật thì sợ sẽ làm cho ta bị vô lượng tội.
Lại suy nghĩ: Giả sử trong thế gian, những người có trí tuệ đều tuyên dương công đức của Như Lai thì vẫn không thể cùng tận. Nếu có người tùy theo khả năng khen ngợi sự uy nghi đẹp đẽ của Phật thì cũng được phước đức vô lượng. Hôm nay, ta cũng vậy, nên thuận theo việc làm ấy.
Lúc đó, liền ban sắc lệnh cho tụ tập những người thợ giỏi trong nước đến.
Khi thợ đã đến rồi, Vua liền nói: Ai có thể làm Hình Tượng Phật cho ta?
Ta sẽ đem châu báu quý giá mà ban thưởng.
Những người thợ giỏi tâu với nhà Vua: Hôm nay nhà Vua đã ra lệnh làm một việc rất khó, tướng tốt của Đức Như Lai thế gian không sánh bằng. Hôm nay, thần làm sao có thể tạo Hình Tượng Phật. Giả sử Trời Tỳ thủ yết ma mà có thể làm được thì cũng không thể giống Đức Như Lai.
Hạ thần nếu vâng lệnh tạo Hình Tượng Phật, thì chỉ có thể làm viên ngọc trên bói tóc giống như tướng bạch hào được một ít, còn các tướng tốt, ánh sáng, oai đức thì ai có thể làm được ư?
Đức Thế Tôn sẽ từ trên Cõi Trời đi xuống. Sự tạo hình tượng nếu có thiếu sót sai lầm thì danh tiếng của chúng thần đều sẽ mất hết. Họ tính toán như vậy nên không dám làm.
Lúc ấy, nhà Vua lại bảo: Ta đã hạ quyết tâm rồi, chớ có từ chối.
Như người khát nước muốn uống nước sông, đâu có thể vì sự uống không hết mà không uống chăng?
Lúc ấy, mọi người nghe nhà Vua nói, đều quỳ trước mặt tâu: Bệ Hạ! Chúng thần sẽ tuân theo sắc lệnh đã ban hành nhưng xin nhà Vua chấp nhận cho chúng thần đêm nay suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Họ lại tâu với Vua: Hôm nay, nhà Vua tạo Hình Tượng Phật nên dùng loại gỗ chiên đàn tịnh khiết, thể chất của nó đẹp gọn chắc chắn nhưng hình tượng ấy ngồi hay đứng, cao thấp như thế nào?
Nhà Vua đem lời này hỏi các quan thần.
Có một vị quan trí tuệ đến trước Vua thưa: Tâu Đại Vương! Nên làm tượng của Như Lai ngồi.
Vì sao?
Vì tất cả Chư Phật đều chứng đắc đại bồ đề, chuyển bánh xe chánh pháp, thị hiện thần thông lớn, thu phục ngoại đạo, làm Phật sự lớn thảy đều là hình ngồi. Cho nên phải làm Tượng Phật ngồi kiết già trên tòa sư tử.
Bấy giờ, Trời Tỳ thủ yết ma từ xa trông thấy việc ấy, biết rõ ý nhà Vua muốn tạo Hình Tượng Phật.
Ngay trong đêm ấy, vị Trời ấy suy nghĩ: Ta biết làm việc ấy bằng kỹ xảo nhất, trong thế gian không ai bằng ta. Nếu ta làm thì cũng được giống Phật phần nào.
Vị ấy biến hình làm người thợ mộc.
Đem các vật dụng sáng sớm đi đến bên cửa của nhà Vua, vị ấy nhờ người giữ cửa tâu lại với nhà Vua: Hôm nay, tôi muốn tạo Hình Tượng Phật cho nhà Vua, công nghệ kỹ xảo của tôi trong đời không ai bằng. Muôn tâu Đại Vương, chớ có sai người khác.
Nhà Vua nghe nói như vậy rất vui mừng truyền lệnh cho vào xem mặt thì biết người này là thợ mộc giỏi.
Vua suy nghĩ: Trong thế gian làm gì có người này, hay là vị Trời Tỳ Thủ Yết Ma hoặc là đệ tử của vị Trời ấy đến đây chăng?
Lúc ấy, nhà Vua liền cởi chuỗi ngọc đang đeo trên thân ra, tự tay đeo vào cổ vị kia và hứa cho vô số, vô lượng các vật châu báu. Nhà Vua cùng với vị quan chủ kho, ở trong kho cùng chọn lựa cây thơm, tự mình gánh vác, khiêng đỡ với vị thợ trời.
Lại nói rằng: Lành thay! Nhân giả nên dùng cây này làm Hình Tượng Phật cho tôi, làm hình tượng cho giống Đức Như Lai.
Khi ấy, vị thợ Trời tâu với nhà Vua: Công nghệ điêu luyện của tôi tuy nói là đệ nhất nhưng tạo Hình Tượng Phật thì hoàn toàn không thể trọn vẹn. Ví như có người dùng cục than vẽ mặt trời nói là giống, điều này không thật có. Giả như dùng vàng ròng để làm Hình Tượng Phật cũng như vậy.
Có ngoại đạo Phạm chí tạo tất cả thế gian nhưng cũng không thể tạo Hình Tượng Phật với hết các tướng tốt. Nhưng công nghệ điêu luyện của tôi là hơn hết trong đời. Cho nên hôm nay tôi làm cho nhà Vua. Sáng ngày mai, tức là ngày mồng tám tháng giêng, khi sao Phất sa hợp với Tỳ Bà Ha để xuất hiện lúc Đức Phật Đản sinh thì có ứng hiện. Ngày này tốt lành rất thích hợp để làm tượng.
Nói lời này rồi, vị ấy liền cầm cái búa đẵn cây, tiếng vang thấu đến cõi Tam Thập Tam Thiên, đến chỗ Đức Phật. Nhờ thần lực của Phật tiếng vang đến chỗ nào mà chúng sinh nghe được thì tội cấu phiền não đều tiêu trừ.
Bấy giờ, Đức Như Lai liền mỉm cười, khen ngợi vô số công đức của vị Vua ấy, thậm chí từ xa thọ ký thành Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác.
Bấy giờ, chủ cõi Tam Thập Tam Thiên bạch: Bạch Thế Tôn! Hôm nay ở nhân gian có còn người nào mà ở kiếp trước đã từng làm Tượng Phật không?
Đức Phật bảo: Này Thiên Chủ! Những người trong các cõi mà đã từng làm Hình Tượng Phật, thì trong quá khứ đã giải thoát, trong Cõi Trời không có huống chi là nơi khác.
Chỉ có cửa phía Bắc có con Tỳ Sa Môn Là Na Lý Sa Bà, thuở xưa đã từng tạo hình tượng Bồ Tát, nhờ phước đức này cho nên đời sau được làm Vua, tên là Tần Bà Sa La. Lại nhờ được gặp ta, hôm nay được sinh lên Cõi Trời có thế lực lớn, vĩnh viễn xa lìa đường ác.
Ưu Lâu Tần Loa Ca Diếp, Già Da Ca Diếp, Nan Đề Ca Diếp. Thuở xưa đã từng tu sửa giảng đường của Phật, nhờ nhân duyên này hoàn toàn được giải thoát. Kiều Phạm Bà Đề Kiếp trước làm thân trâu tìm cỏ nước, quay quanh bên phải Tinh Xá ăn các thứ cỏ tre, nhờ thấy tôn dung của Đức Thế Tôn nên phát tâm hoan hỷ, nương vào phước ấy cho nên hôm nay được giải thoát.
Thi Tỳ La đã từng cầm lộng báu cúng dường Tượng Phật. A Dật Lâu Đà chỉ thắp một cây đèn để cúng dường Phật. Thâu Tỳ Na đã từng quét dọn giảng đường của Phật. A Bà Ma Na ở trước Tượng Phật thắp đèn bố thí sự sáng sủa. Tỳ Kheo Nan Đà ưa thích, tôn trọng dung nghi của Phật, dùng hương thơm tắm rửa.
Có vô lượng các bậc A La Hán như vậy, đều đã từng ở trước Tượng Phật đem vật mọn cúng dường. Cho đến hàng thấp nhất như Na Ca Bà La, ngồi trước Tượng Phật dùng một ít màu vàng, màu đỏ vẽ một Hình Tượng Phật để cúng dường. Nhờ phước đức này mà các vị ấy xa lìa sự đau khổ, được giải thoát.
Này Thiên Chủ! Nếu có người có thể đối với giáo pháp của ta khi chưa diệt hết, nên tạo Hình Tượng Phật thì ở trong hội đầu tiên của Phật Di Lặc được giải thoát. Nếu có chúng sinh chẳng phải vì mình mà cầu giải thoát cho đến muốn đạt được vô thượng bồ đề mà tạo Hình Tượng Phật thì nên biết đây là nhân của ba mươi hai tướng, có thể làm cho người ấy mau được thành Phật.
Bấy giờ, Vua Ưu Đà Diên tự suy nghĩ: Làm thế nào khiến cho việc ta tạo Hình Tượng Phật mau được thành tựu?
Suy nghĩ rồi, Vua nói với người thợ mộc ấy: Ngươi có thể cố gắng thêm nữa, mau hoàn tất, để ta sớm được chiêm ngưỡng, lễ bái, cung kính.
Khi ấy, vị Trời thợ mộc vận dụng công nghệ điêu luyện, chăm chú siêng năng ngay ngày ấy hoàn thành. Tượng ấy ngồi kiết già, chiều cao bảy thước, mặt và tay chân đều là màu hoàng kim.
Lúc ấy, Vua Ưu Đà Diên thấy tượng đã thành tựu, tướng tốt trang nghiêm nên sinh lòng tin thanh tịnh đạt được nhẫn nhu thuận, đã được nhẫn này rồi càng thêm sự lợi ích vui mừng. Những nghiệp chướng và các phiền não đều được tiêu trừ.
Ví như mặt trời vừa xuất hiện, thì sương mù đều tan mất, chỉ trừ một nghiệp mà thân đang chịu, vì đã từng đối với Thánh Nhân phát ra lời nói ác.
Bấy giờ, nhà Vua liền đem các vật châu báu ban thưởng cho vị thợ mộc Trời ấy.
Khi đó, vị thợ mộc Trời liền cung kính, tâu với Vua: Tâu Bệ Hạ, hôm nay, nhà Vua tạo Hình Tượng Phật tâm tôi rất tùy hỷ, nguyện cùng với Đại Vương đồng tu tập phước này.
Hôm nay, những vật mà nhà Vua đã ban cho, tôi không dám thọ nhận, nếu cần đem cho thì đợi qua ngày tốt khác. Nói lời này rồi, liền trong đêm ấy bay trở lại Cõi Trời.
Bấy giờ, các nước lớn như Vua A Xà Thế… trước đây đều có lòng ngưỡng mộ Đức Phật, nghe Vua Ưu Đà Diên tạo Hình Tượng Phật, công đức đã thành tựu đều phát tâm vui mừng cùng đến chỗ Vua, đem vô lượng hoa thơm cúng dường Tượng Phật. Lại dùng vô số các vật châu báu dâng tặng cho nhà Vua.
Họ đều cảm tạ nói: Đại Vương đã làm Hình Tượng Phật thật là điều hiếm có, có thể nhổ được mũi tên độc hại ưu sầu cho tôi.
Lúc đó, Đức Như Lai đang ở trong Cõi Trời ấy thuyết pháp cho mẹ và làm cho chúng Chư Thiên đều được lợi ích, an vui. Những việc làm này đều đã làm xong.
Phật bảo các chúng trời: Này Thiên Tử! Chư Phật Thế Tôn là thân thường trụ, đối với các chúng sinh có thể độ được thì liền xuất hiện giáo hóa giảng nói giáo pháp, nếu việc đã làm xong, lại không còn ai có thể thọ nhận giáo pháp thì Như Lai không xuất hiện nữa.
Người không trí tuệ cho rằng Đức Phật quả thật đã diệt độ. Pháp thân của Như Lai là thân thường trụ, thân chân thật không có diệt độ.
Này các Thiên Tử! Tất cả các pháp của Chư Phật đều như vậy. Vì giáo hóa chúng sinh nên có hiện hoặc không hiện.
Bấy giờ, Đức Như Lai lại nói: Các ông nên biết, các vị Chư Thiên đáng được hóa độ thì đều đã được độ rồi. Hôm nay, Như Lai sẽ trở lại cõi Diêm Phù Đề. Các ông Chư Thiên nếu có nhớ ta thì phải siêng năng tinh tấn chớ có buông lung.
Vì sao?
Vì tội buông lung sẽ làm cho các ông không đạt được quả vô thượng bồ đề. Nhưng các ông nhờ đời trước đã gieo trồng căn lành, hôm nay được ở đây thọ nhận sự vui sướng của Cõi Trời, lại tham đắm buông lung, không tu làm phước, thì các sự sung sướng này không thể thuận theo mãi, một khi đã bị tổn giảm thì đọa vào trong đường ác luân hồi.
Lại nữa, Chư Thiên các ông phiền não rất nặng, thấy có ai hơn mình lại sinh ganh ghét, chưa từng nghĩ rằng sự an vui thù thắng của vị Trời ấy là nhờ cảm được rất nhiều phước nghiệp, nếu ta siêng năng tu tập, chắc chắn cũng được như vậy.
Lại nữa, hôm nay các ông có ánh sáng của sắc thân như mặt trời mới mọc, nếu ôm tâm ganh ghét thì bị tối tăm giống như than cháy.
Lại nữa, nó sẽ làm cho đọa vào địa ngục hắc ám, cho đến không thể thấy được lòng bàn tay của mình. Sau đó, các ông sẽ làm con quỷ ăn đồ nhơ uế.
Lại nữa, Chư Thiên các ông thọ các phước báo, thân tướng trang nghiêm thanh tịnh, oai lực dũng mãnh, do vì ganh ghét nên bị làm thân người nữa, vĩnh viễn bỏ mất cái năng lực mạnh mẽ của trượng phu.
Này các Thiên Tử! Ta nhớ lúc xưa có vô lượng các vị Vua, đều bị tâm ganh ghét các ngươi, đã gây hại vô lý.
Này các Thiên Tử! Thuở xưa, có vị Vua của loài A Tu La tên là Ổ La, tu hành khổ hạnh, giữ giới thanh tịnh, mà Chư Thiên các ông, sai một Thiên Nữ tên là Ổ Bà Thi làm mê hoặc tâm vị Vua ấy, làm cho giảm bớt hạnh thanh tịnh.
Vị Vua ấy đã say đắm ô nhiễm, cho nên oai đức bị tổn giảm nên bị Trời Na La Diên sát hại và vô lượng chúng A Tu La đồng thời bại diệt. Trời Na La Diên ấy đã giết hại vị Vua này. Sau khi giết chúng rồi, vị Trời ấy liền thâu nhận Thiên Nữ Ổ Bà Thi đem về cung trời.
Lại có một vị Vua tên là Na Ha Thọ, nghe lời Chư Thiên các ông nói lời điên cuồng nên giúp cho các Chư Thiên đi đánh dẹp A Tu La. Sau khi đánh dẹp A Tu La rồi, Chư Thiên các ông lại giết hại vị Vua ấy.
Lại nữa, Chư Thiên các ông vì phu nhân Xá Chi cho nên sinh giận dữ, ganh ghét, dèm pha, chê bai, làm cho Tiên Nhân A Già Bà vô cớ bị chê bai nên khởi lên ý nguyện xấu ác.
Lại nữa, Chư Thiên các ông đã từng làm việc cuồng hoặc bảo Vua Ê trà rằng: Chỗ của Tiên Nhân có nhiều vàng.
Nhà Vua tin lời đó, ép buộc đưa ra, do đó Tiên Nhân sinh tâm giận dữ, tức thì lửa cháy mạnh thiêu đốt giết vị Vua ấy. Thuở xưa, lại có một vị Vua tên là Đề Bà từng thiết lập đại hội để cúng dường.
Nhờ phước nghiệp đó nên được oai đức tự tại, ở Cõi Trời hưởng thọ sự vui sướng Cõi Trời. Chư Thiên các ông có tâm ganh ghét, làm cho từ trên Cõi Trời Đao Lợi các ông thoái lui xuống cõi Diêm Phù Đề, thế lực đã có đều bị tan mất, như mặt trăng không có ánh sáng, như dòng sông không có nước.
Này các Thiên Tử! Ở đời, có người được oai đức tự tại hoặc đạt được các thiền định, hoặc đạt được thần thông, hoặc đã thành tựu bốn thần túc… nếu tâm họ khởi lên một niệm ganh ghét thì công đức này tức thời bị mất, giống như Đề Bà Đạt Đa ngu si sâu dày, mới đối với ta sinh tâm ganh ghét, tức thời bị mất năm thứ thần thông.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Duyên Sinh Sơ Thắng Phần Pháp Bản - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Phật Danh - Phần Bốn Mươi
Phật Thuyết Kinh đại Minh độ Kinh đạo Hành Bát Nhã Ba La Mật - Phẩm Hai Mươi Ba - Phẩm Giữ Hạnh
Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Chín - Trưởng Lão Ni Kệ - Phẩm Mười Bốn - Tập Ba Mươi Kệ