Phật Thuyết Kinh Hoằng đạo Quảng Hiển Tam Muội - Phẩm Sáu - Phẩm Do Lòng Tin Tín Gặp Pháp
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Trúc Pháp Hộ, Đời Tây Tấn
PHẬT THUYẾT KINH
HOẰNG ĐẠO QUẢNG HIỂN TAM MUỘI
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Trúc Pháp Hộ, Đời Tây Tấn
PHẨM SÁU
PHẨM DO LÒNG TIN TÍN GẶP PHÁP
Bấy giờ Long Vương A Nậu Ðạt trong lòng rất vui vẻ, cùng với năm trăm Thái Tử của Long Vương, nhờ đời trước phát ý đạo Chánh Chân, nghe Đức Phật dạy như vậy, tất cả liền được pháp nhẫn nhu nhuận, hân hoan vô lượng, đều thích cúng dường, vì liền Đức Như Lai trang điểm lọng báu, che trên Đức Thế Tôn.
Đồng thời bạch rằng: Ðức Thánh Sư Như Lai Chí Chân Chánh Giác, vì chúng con nên xuất hiện ở đời.
Vì sao vậy?
vì khiến cho chúng con nghe đạo phẩm Phổ Tín. Khi được nghe xong, ý không mệt mỏi, không có giãi đãi thối bước, cũng không kinh sợ, nghe rồi, càng thêm chuyên tâm tập làm thích nghe. Không dám Tượng Pháp như vậy.
Lại nữa cúi mong Đức Như Lai giải nói cho con: Tại sao Bồ Tát được gặp Thế Tôn?
Ðức Như Lai đáp: Các Hiền Giả, hãy siêng nhớ nghĩ, lắng nghe, ta sẽ nói cho.
Các Thái Tử thưa: Thưa vâng chúng con xin ưa thích lắng nghe. Các thương sĩ ấy vâng theo lời dạy của Đức Thế Tôn.
Ðức Như Lai bảo: Này Hiền Giả, thọ tín! Ai gieo trồng đức tin sẽ được gặp Phật.
Sao gọi là tin?
Tin là Chánh Sĩ tu theo các pháp sáng, phụng thờ trước nhất.
Sao gọi là pháp sáng?
Ðó là nương theo pháp hành, không lìa gốc đức, tập ưa thích người hiền, hâm mộ tùy thuận Thánh Chúng, siêng năng thọ tín, chí không mệt mỏi, suy tư siêng năng nghe pháp để bạt trừ sự ngăn che của ấm, thuận tập nơi đạo, được pháp lợi dưỡng.
Huệ thí cùng khắp cho người, có giới hay không có giới, bình đẳng tế độ các người nhuế nộ, nhưng thường ưa thích siêng cầu Phổ Trí, tâm không giãi đãi thối bước, tin Phật mãi mãi, chưa từng loạn pháp, ưa thích Thánh Chúng, chí đạo siêng năng, cần khổ, vui thích Chánh Chân.
Xa lìa cống cao, tự hạ thấp mình trước mọi người, thường có tâm bình đẳng, không có đắm trước các cảnh giới, trọn bỏ thân mạng, không tạo ác hạnh, tu tập đức tin chân thật.
Lời nói và việc làm tương ưng nhau, đều vượt qua chỗ đắm trước, tâm không cấu uế, hành động của thân khẩu ý tùy thuận Thánh hóa, rõ biết mọi việc được sự thanh tịnh, tri túc không tham, việc làm trong sạch, hiểu nhập trí huyễn, tập cầu gốc huệ, y vào, tùy thuận thất Thánh tài.
Tu niệm thành tín, đã đầy đủ căn lực, mà hành chánh kiến, đã thọ giáo thầy bạn thì khiếm cung, lễ kính, sống đời giản dị, tri túc, thường đến pháp hội, tâm không nhàm chán thối bước đối với tai hoạn sanh tử, thị hiện đức vô vi.
Siêng năng tinh tấn, cầu được Phổ trí, để hoằng hóa đạo, đối với pháp của Như Lai, hết lòng ưa thích xuất gia, tu vô số các phạm hạnh thanh tịnh, tạo lập từ bi, cứu độ chúng sanh, chỉ mong báo đều.
Nếu có người báo ân và không báo ân, đều bình đẳng đoán tiếp, che chở, tâm không thương, ghét, không tự nghĩ đều lợi, thường ưa cung kính kẻ khác, tu hạnh nhẫn nhục, chế ngự đầy đủ, tự thấy mình không có điều ác, không nói sau lưng người khác, nội tâm đã tịch tịnh.
Chí thích ở nhàn tịnh, tâm thường thích sự vắng vẻ, chuyên niệm tập pháp, vốn không tranh tụng, thấy lỗi của người tức là lỗi của mình, cầu giới đầy đủ, tập hợp định hạnh, siêng năng, kính cẩn đối với đạo. Ðó là Hiền Giả hành động thích ứng tục tín thọ tín như vậy. Ðó gọi là gặp Phật xuất thế.
Lại nữa, này các Hiền Giả! Nếu ở thế tục, tạo tín tâm không quên. Ðó gọi là khởi tâm, gặp Phật xuất thế.
Lại nữa, này các Hiền Giả! Sao gọi là tục tín?
Người có tín tâm, tin các pháp không, để lìa vọng kiến. Tin biết các pháp chính là vô tướng, để lìa niệm tưởng, tin biết các pháp thảy đều vô nguyện, không có đến, đi. Tin biết các pháp vô thức, vô niệm, yên lặng thân miệng ý, vắng bặc hữu Thức.
Tin biết các pháp để ly dục. Không có ngã nhân, thọ mạng. Tin biết các pháp, tin biết vốn không có, khứ lại tự nhiên. Tin biết các pháp chân tế, không dấu vết, như vốn không có dấu vết.
Tin biết các pháp rồi thảy đều tự nhiên, bình đẳng như hư không. Tin biết các pháp để vào pháp tánh. Tin biết các pháp bình đẳng ba đời. Tin biết các pháp, dục xứ, tà kiến thảy đều diệt tận.
Tin pháp không đắm trước để lìa gốc si, vốn không thanh tịnh. Tin biết các pháp, tâm thường thanh tịnh, cũng không hưng khởi cấu uế khách dục, tin biết các pháp không có quán kiến.
Tin các pháp hộ… đoạn các hành. Tin pháp vô ngã để vượt qua vui mừng mê hoặc. Tin các pháp vô tâm, vô hình tướng, nên không bắt được. Tin các pháp hư ngụy như nắm tay không đem dụ trẻ con.
Tin pháp không đối không có trên dưới, không chỗ lấy bỏ. Tin các pháp trống không, giống như cấy chuối, tin pháp tự do, như thường tịch tịnh.
Tin pháp không thẩm xét, không trụ ba nơi, tin pháp hoàn toàn không, không có chỗ sanh ra. Tin pháp như hư không vì bình đẳng vô số, tin biết các pháp giống như Nê Hoàn, thường tự tịch tịnh.
Như vậy, này Hiền Giả Với người thế tục, hưng khởi lòng tin này. Ðó gọi là tạo niềm tin để gặp Phật Pháp.
Lại nữa, này Hiền Giả Người có niềm tin gặp được tên gọi Phật Pháp. Ðó gọi là các pháp hoàn toàn không có sanh khởi.
Vì sao vậy?
Vì không phải do sắc sanh ra, không sắc, không sanh, không tập hóa chuyển. Không phải thống tưởng, hành, thức, không phải thức khởi, không phải do mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý.
Không khởi chuyển tập, không phải do thân khởi chuyển, không si mê hữu vô, không sanh Lão Tử. Vì có khởi hữu vô, như vậy gọi là gặp Phật xuất thế, không khởi có sanh, cũng không khởi có diệt.
Lại nữa, không khởi tập nơi không, diệt. Không nhờ chánh ý, không có tập chí ý mà gặp Phật xuất thế. Nói tóm lại, cũng không nhờ ba mươi bảy đạo phẩm pháp, khởi hay không khởi tập, cũng không dùng tập vô sanh của đạo, không nhờ khởi huệ, cũng không diệt huệ. Chẳng huệ, không huệ, không có đối đãi mà gặp Phật xuất thế.
Ngay khi Đức Phật nói về phẩm, nhờ đức tin mà gặp Phật xuất thế, Long Vương Vô Nhiệt, năm trăm Thái Tử đều được pháp nhẫn nhu thuận.
Bấy giờ Đức Thế Tôn lại nói bài tụng:
Tín tâm được gặp Phật
Mà tập nơi bất sanh
Ai không phát tín tâm
Ðời không gặp được Phật
Tu tín là tối thượng
Ðạt đến pháp thanh tịnh
Chất trực có báo ứng
Không chống trái việc tu
Tin tập các Hiền Thánh
Siêng tu, thường lễ kính
Tâm không có giãi đãi
Do tín này tạo ra
Siêng tu nghe thuyết pháp
Ấm cái không thể động
Từ tín được đến đạo
Thực hành hạnh nhu thuận
Nhờ pháp được tiền của
Lại huệ thí tất cả
Giữ giới và phá giới
Hành tín nên thí đều
Hoan hỷ các người sân
Ðạo tâm không giãi đãi
Siêng cầu pháp đại thừa
Có tín, vui mọi người
Lìa hẳn đại cống cao
Chí thường tự khiêm hạ
Nơi ở không đắm trước
Lập tướng tín như vậy
Chí tín không tiếc thân
Trọn không tạo ác hạnh
Giữ thiện không nói dối
Ngôn, hành thường hợp nhau
Tin vui không giới hạn
Thích hành nơi vô tâm
Thân, miệng, ý thanh tịnh
Tập theo Thánh che chở
Có hạnh tín tâm tịnh
Thường được huệ dẫn dắt
Biết căn bản của thân
Cầu hỏi và nói ra
Ðẳng niệm nơi thất tài
Ðược lực, căn đầy đủ.
Lìa hẳn các tà kiến
Chí thường tập đẳng hạnh
Lễ bái có tâm vui
Kính thờ như thầy mình
Tâm chứa thiện, khiêm cung
Tri túc không thay đổi
Trong tâm thường vô niệm
Chí nguyện nơi đạo pháp
Có người chán sanh tử
Dẫn, chỉ đức vô vi
Giải thoát việc đang làm
Thường cầu tâm hoan hỷ
Mau lìa khởi đời này
Tu phạm hạnh không mõi
Nhớ nghĩ các chúng sanh
Cứu họ không mong lợi
Báo đáp ân đã thọ
Vui tín nên cần cầu
Không vui vì lợi mình
Không ghét người được cúng
Tâm nhân, nhẫn đầy đủ
Không nịnh, sống chất trực
Hành tín tự thấy được
Không nói lỗi sau lưng
Căn tịch tánh an nhiên
Chí ưa ở nhàn hạ
Trong tâm không huyên náo
Cố gắng làm việc ân hành
Nghịch ý mình không cãi
Chỉ biết, sửa lỗi mình
Cần cầu đủ giới hạnh
Chuyên tập nơi đạo định
Thích tín ưa hạnh vui
Tướng người tín như vậy
Ai vượt qua tục tín?
Thực hành và biết nó
Cùng pháp không tranh cãi
Ðiều Phật dạy thâm diệu
Thành tín, tin nơi không
Họ không có các kiến
Các pháp không có tướng
Không ý, lìa các niệm
Sẽ đoạn trừ các niệm
Hiểu rõ việt khứ, lai
Pháp vốn không chấp trước
Không có nơi thân tâm
Tín là pháp vô dục
Lìa ngã, nhân, thọ mạng
Người tin hiểu vốn không
Ðược đến chỗ bất nhị
Nó vốn không chứa nhóm
Thể vô như hư không
Chư pháp, tín cũng vậy
Liền đồng với pháp tánh
Bình đẳng qua ba đời
Chư pháp không hữu lậu
Dục xứ cùng với tham
Ưa tin không thọ kiến
Các pháp không đắm trước
Nó vốn sáng thanh tịnh
Khách dục khó ngăn che
Tâm không hề đắm trước
Các pháp không thể thấy
Nhân duyên mà không khởi
Thường quán nơi hạnh cao
Không thọ chỗ sở đoạn
Không hiệp cũng không ly
Giải thoát, đồng không hiệp
Trạm nhiên, ý không khởi
Dối trá như cây chuối
Miệng nói vẫn tự nhiên
Không bỏ cũng không lấy
Các pháp không sở hữu
Cái thấy cũng không cần
Pháp thấy như hư không
Ðẳng duyên nhiều vô số
Các pháp như Nê Hoàn.
Vốn không, không thể thấy
Tin thích mà thực hành
Hiểu rõ thân hư không
Ai có tín như vậy
Bồ Tát và người phàm
Ðều sẽ được gặp Phật
Việc làm không có ác
Không vì tạo sắc hạnh
Ðược gặp Phật ra đời
Không sắc, không có chỗ
Không đến cũng không đi
Nơi sắc không sanh tâm
Không diệt cũng không trụ
Ðương lai không chỗ đến
Gặp Phật diễn thuyết pháp
Năm ấm cũng như vậy
Hóa tập, chuyển vô sanh
Gặp Phật đang thuyết pháp
Huệ đạt các Bồ Tát
Thân họ và hữu tình
Cũng tập nhờ vô sanh
Phật hiện nhờ vô sanh
Thường cứu kẻ đạo lạc
Si vốn không có sanh
Sanh tử cũng như thế
Duyên này như vốn không
Từ pháp mà có Phật
Không khởi không có sanh
Không diệt không có trụ
Nhờ đó, biết vô xứ
Xứ cũng không thể thấy
Nó cũng không tự sanh
Cùng Phật rộng thuyết pháp
vô chí không có trụ
Ðó cũng do Phật chuyển
Các loài cũng như vậy
Phật chúng thuận như pháp
Loại ấy cũng khởi vô
Như Phật mà xuất hiện
Nếu ai làm như vậy
Phật hiện vì người ấy
Ưa tin đại chúng này
Thật không có hạn lượng.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Bồ Tát Bản Duyên - Phẩm Tám - Phẩm Rồng
Phật Thuyết Kinh Ma Ha Bát Nhã Sao - Phẩm Hai - Hỏi Về đại Bát Nhã Ba La Mật
Phật Thuyết Kinh Nguyệt đăng Tam Muội - Phần Hai Mươi
Phật Thuyết Kinh Phóng Quang Bát Nhã - Phẩm Ba Mươi Bốn - Phẩm Cúng Dường
Phật Thuyết Kinh Hải Long Vương - Phẩm Hai Mươi - Phẩm Chúc Lụy Thọ Trì
Phật Thuyết Kinh Thí đăng Công đức - Công đức Cúng đèn - Phần Ba