Phật Thuyết Kinh Nguyệt đăng Tam Muội - Phần Bốn Mươi Bốn
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Na Liên Đề Da Xá, Đời Cao Tề
PHẬT THUYẾT
KINH NGUYỆT ĐĂNG TAM MUỘI
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Na Liên Đề Da Xá, Đời Cao Tề
PHẦN BỐN MƯƠI BỐN
Bấy giờ Đức Thế Tôn liền nói bài kệ:
Vào thuở xưa, lúc ta tu hành
Làm Vua hiệu là Dũng Kiện Đắc
Bấy giờ có thành tên Trân bảo
Nhà Vua ra thành ngắm vườn cây.
Ngồi trên xe báu gặp Tỳ Kheo
Đoan chánh, đặc biệt rất vi diệu
Ba hai tướng tốt tự trang nghiêm
Ánh sáng chiếu khắp cả mười phương.
Hiệu Thiện Hoa Nguyệt, đến các thành
An trụ từ bi, làm lợi ích
Vì cứu chúng sinh nên vào thành
Công đức, oai lực rất đoan nghiêm.
Lúc đó sắc ta không bằng Ngài
Liền khởi tâm ghen ghét tăng thượng
Bị ái dục vô minh trói buộc
Sợ Tỳ Kheo ấy đoạt ngôi Vua.
Thuở ấy ta có ngàn người con
Ngồi trên xe báu tháp tùng ta
Dùng các mão quý để trang nghiêm
Đi như các Thiên Tử Đao Lợi.
Năm trăm Thiên Tử trong số ấy
Đều mang hài ma ni diệu bảo
Trang nghiêm bằng mão báu anh lạc
Có lưới vàng phủ lên trên xe.
Có tám vạn thể nữ quyến thuộc
Thảy đều tuyệt đẹp, thật diễm lệ
Ngồi trên xe báu thấy Tỳ Kheo
Đoan chánh giống như núi Tu Di.
Họ thấy đều tưởng như cha mình
Đồng phát tâm Vô Thượng Bồ Đề
Theo Ngài để tu hạnh thanh tịnh
Cởi ngọc anh lạc dâng Tỳ Kheo.
Ta liền sinh tâm càng ganh ghét
Và sinh tâm tức giận, uế trược
Nhà Vua mê loạn bảo các con:
Hãy giết Tỳ Kheo trước mặt ta.
Các con nghe cha bảo như vậy
Hết sức buồn rầu thưa với cha:
Xin cha chớ nói lời như vậy
Chúng con không thể giết vị ấy.
Dù ai có giết hại chúng con
Trải qua hằng sa nhiều ức kiếp
Cũng không thể giết Pháp Sư này
Bởi nhờ Ngài nên phát tâm đạo.
Chính nhờ Ngài con phát tâm này
Con nguyện thành Phật Nhân Trung Thắng
Người đến Bồ Đề không làm ác
Chúng con đều là con của Phật.
Vua nghe các con nói như vậy
Liền bảo kẻ hầu gọi Chiên Đà
Gấp bảo đao phủ giết Tỳ Kheo
Người đứng ở trước trong cung ta.
Tức thì dẫn kẻ sát nhân vào
Tên là Nan Đề rất bạo ác
Tay cầm dao bén giết Tỳ Kheo
Chặt thân của Ngài thành tám khúc.
Tỳ Kheo bị chém, thân không máu
Chỗ chặt phóng ra ngàn ánh sáng
Lại có vòng công đức cát tường
Bỗng nhiên hiện ra trong thịt Ngài.
Khi làm điều cực ác vậy rồi
Lúc đó ta đi dạo vườn cây
Những việc ca múa đều không thích
Vì nghĩ đến Pháp Sư Hoa Nguyệt.
Lúc ấy ta liền ra khỏi vườn
Ta lại đi vào thành Trân bảo
Khi ta lên xe đi đến đó
Là chỗ giết chết vị Tỳ Kheo.
Liền nghe tiếng gào trên không trung
Vô lượng Chư Thiên đang kêu khóc
Đều bảo: Vua ác tạo nghiệp nặng
Chết đọa A Tỳ chịu khổ đau.
Khi Vua nghe tiếng của Chư Thiên
Ôm lòng sầu não rất lo sợ
Ta đã làm vô lượng tội nặng
Bởi vì giết Tỳ Kheo Thiện Hoa.
Như Lai đầy đủ vô lượng trí
Ngài là con Phật, Bậc Tối Thắng
Điều phục các căn, tâm tịch diệt
Ta vì ái dục nên giết Ngài.
Có người thọ trì pháp Như Lai
Khi Tạng chánh pháp bị hoại diệt
Hay vì thế gian đốt đèn trí
Ta vì ái dục, giết vị ấy.
Là bậc Y Vương của thế gian
Trị bệnh phiền não cho chúng sinh
Lại dùng cam lồ cứu thế gian
Ta vì ái dục nên giết Ngài.
Đạo Sư nắm giữ tạng thắng pháp
Chúng sinh tăm tối, thắp đèn sáng
Bậc Pháp Vương trì Đà La Ni
Ta vì ái dục nên giết Ngài.
Vì đời diễn nói thắng diệu pháp
Thậm thâm vi diệu khó thấy được
Nói rõ con đường đến Đạo Tràng
Ta vì ái dục nên giết Ngài.
Trí Ngài thanh tịnh, không uế tạp
Ngưng tịnh, tịch diệt, hằng tại định
Mắt mù ái dục, nên giết Ngài
Dục là nhân khổ cần phải bỏ.
Các Đức Phật quá khứ, vị lai
Và Nhân Trung Tôn ở hiện tại
Công đức vô lượng như biển cả
Mọi người chắp tay quy mạng Ngài.
Chết vào đường ác, ngục A tỳ
Không ai có thể cứu ta được
Đã tạo tội, không tin nghiệp quả
Bởi vì giết hại Đại Pháp Sư.
Than ôi! Tâm ác tạo nghiệp khổ
Than ôi! Ngôi Vua tự ngạo mạn
Rốt cùng ngôi Vua đâu chắc thật
Hãy bỏ tất cả sống một mình.
Trước không dục nhiễm, tu tịnh nghiệp
Từ bi, ái ngữ, đúng con Phật
Chỉ vì thương đời lìa các lỗi
Ngài Thiện Hoa Nguyệt đi về đâu.
Than ôi! Bậc Thánh đầy sức nhẫn
Than ôi! Diệu sắc, đức tương ưng
Không hề hý luận công đức tụ
Nay Ngài bỏ con đi về đâu?
Nay con mới biết lời Đại Tiên
Thế gian vì dục nên bị hại
Thân tâm nóng bức, nhân đường ác
Biết như vậy rồi bỏ dục hành.
Chết vào đường ác, trong địa ngục
Không ai có thể cứu ta được
Tạo ra nghiệp ác thật nặng nề
Bởi vì giết hại Tỳ Kheo ấy.
Bỏ ngôi Vua lao nhọc, sợ hãi
Phụng trì cấm giới tu phạm hạnh,
Nay con nhờ Ngài được tự tại
Hoan hỷ, tịnh tâm dựng tháp lớn.
Cúng dường bậc trí tuệ vô não
Kho tàng trí tuệ bậc tàm quý,
Chớ để con đọa ba ác đạo
Xa lìa tiếng ác và hủy báng.
Phi, hậu, cung nhân, các thân thích
Tể tướng tối cao và nô tỳ
Sát Lợi, trưởng giả cùng các quan
Lúc đó Vua khóc, nói họ rằng:
Các khanh vì ta mau sửa soạn
Các thứ hương hoa thật tốt tươi
Y phục thượng diệu và dầu sữa
Dùng để hỏa táng Tỳ Kheo này.
Bây giờ các khanh mau chất lên
Tất cả củi thơm thật thắng diệu
Chiên đàn theo mùa, nước trầm hương
Tô tỳ lực ca và long não.
Trăm ngàn y phục tẩm dầu sữa
Thảy đều quấn vào thân Tôn Giả
Ta dùng tín tâm thật tối thượng
Dâng các vật quý báu cúng Ngài.
Nghe sắc lệnh Đại Vương ban bố,
Tể tướng đệ nhất, dân trong thành
Dùng các dầu thơm, tẩm gỗ hương
Các thứ hương bột thật thắng diệu.
Lấy nước hương bột rửa sạch Ngài
Lại dùng các hương tẩm thân Ngài
Dùng y dầu sữa quấn quanh thân
Để thân Ngài lên các gỗ thơm.
Thân vi diệu Mâu Ni thuở xưa
Ba hộc và sáu đấu Xá Lợi
Nhà Vua đã làm tháp thắng diệu
Cúng dường các thứ, luôn lễ bái.
Vòng hương xoa, bột, trăm lời khen,
Treo các linh đẹp và dù lọng
Phi hậu, cung nhân và con cháu
Từ đó ra thành đến chỗ Ngài.
Nhà Vua mỗi ngày cúng ba lần
Sau đó mới từ tháp trở về
Vòng hoa tươi tốt để cúng dường
Trang nghiêm bằng tràng phan, bảo cái.
Bởi Vua ngu si tạo các tội
Ngay chỗ tháp ấy thành tâm sám
Trải qua chín mươi lăm ức năm
Luôn luôn sám hối không mệt mỏi.
Trí tuệ có được rất thanh tịnh
Kiên trì cấm giới không sứt mẻ
Suốt ngày đêm thọ tám trai giới
Hộ trì thanh tịnh không hủy phạm.
Vua bị ngăn che bởi ái dục
Tự thân tạo ra nghiệp bất thiện
Thân hoại mạng chung đọa địa ngục
Ở trong A tỳ chịu cực khổ.
Từ trước đến nay không được gặp
Chín mươi lăm ức các Như Lai
Trong chín mươi lăm ức kiếp ấy
Sinh ra ở đời thường bị mù.
Sáu mươi hai ức na do kiếp
Tuy có mắt sáng lại bị hư
Lại trong một ức na do kiếp
Dù có mắt sáng lại bị mù.
Cũng lại luôn bị chặt tay chân
Và bị cắt tai, mũi, môi, lưỡi
Sinh trong loài người na do kiếp
Sinh các chỗ khác, cũng như vậy.
Nhà Vua đã tạo vô lượng tội
Ở các thế gian thường bị khổ
Nếu ai muốn được sự an lạc
Hãy nhớ đừng làm nghiệp ác nhỏ.
Nhà Vua tuy đã sám hối rồi
Mà vẫn không thoát nghiệp đã tạo
Đã tạo nghiệp ác như vậy rồi
Sau chết phải đọa ngục A tỳ.
Chặt hết thân đầu và tứ chi
Lại bị cắt tai và xẻo mũi
Móc hai con mắt, nói không hết
Vô lượng ức kiếp vì dục vậy.
Tạo nhiều nghiệp ác, lúc mạng chung
Sau bị xẻ thân, thí cho người
Đó là chặt đầu và tay chân
Bỏ Vua, bỏ con vì Bồ Đề.
Bỏ vợ thương yêu nhiều tiền của
Cung nhân, thể nữ, voi và ngựa
Xe chạy, thuyền chèo, các báu vật
Vô lượng ức đời vì đại đạo.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba