Phật Thuyết Kinh Pháp Cú Thí Dụ - Phẩm Hai Mươi Năm - Phẩm An Ninh - Thí Dụ Bốn Mươi Tám
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Pháp Cự, Đời Tây Tấn
PHẬT THUYẾT
KINH PHÁP CÚ THÍ DỤ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Pháp Cự, Đời Tây Tấn
PHẨM HAI MƯƠI NĂM
PHẨM AN NINH
THÍ DỤ BỐN MƯƠI TÁM
Thuở xưa, Đức Phật trú tại thành La Duyệt Kỳ. Cách phía Đông Nam thành này ba trăm dặm, có một làng dân sơn cước, gồm hơn năm trăm gia đình.
Dân làng này tánh tình cứng cỏi khó có thể giáo hóa. Song nhờ họ có phước duyên đời trước nên nay mới được Phật Độ. Bấy giờ Đức Thế Tôn hóa làm một vị Sa Môn đến làng đó khất thực. Khất thực xong, Ngài ra ngoài làng đến ngồi dưới một cội cây nhập vào định Nê Hoàn, không thở, không động đậy suốt bảy ngày.
Người làng thấy vậy cho là đã chết, nên bảo với nhau: Ông Sa Môn này đã chết chúng ta nên đem chôn cất. Do đó, họ mang củi đến để thiêu. Sau khi củi tắt hết Đức Phật từ chỗ ngồi đứng dậy hiện thần thông giáo hóa, quang minh tỏa chiếu chuyển động mười phương. Hiện thần thông xong, Ngài lại ngồi xuống chỗ cũ, dung mạo an định, từ hòa.
Người trong làng nhỏ ai cũng hết sức kinh sợ vội dập đầu tạ lỗi: Người sơn dã chúng con ngu độn, không biết là thần nhân đã càn rỡ đem củi đến thiêu Ngài khi còn sống. Chúng con tự nghĩ tội mình nặng hơn núi Thái Sơn. Xin Ngài hãy từ bi tha thứ đừng oán trách.
Không biết thần nhân có an lành không?
Có buồn lo, đói khát, nóng bức chăng?
Bấy giờ Đức Thế Tôn từ hòa mỉm cười nói kệ:
Ta đã an tịnh
Không có oán hờn
Giữa người hờn oán
Ta không oán hờn.
Ta đã an tịnh
Không còn bệnh não
Giữa người bệnh hoạn
Ta không não bệnh.
Ta đã an tịnh
Không còn lo buồn
Giữa người lo buồn
Ta không buồn lo.
Ta được an tịnh
Thanh tịnh vô vi
Hưởng vị an lạc
Như Trời Quang Âm.
Ta đã an tịnh
Vô sự và lặng trong
Dầu lửa thế gian
Không thiêu ta được.
Lúc đó, năm trăm người dân trong làng nghe kệ xong đều xin làm Sa Môn, tu chứng được quả A La Hán. Người trong làng lớn nhỏ đều tin Tam Bảo. Đức Phật cùng năm trăm vị Sa Môn này bay về Tinh Xá Trúc Lâm.
Hiền Giả A Nan thấy Đức Phật và các vị A La Hán cùng đến vội ra trước Phật bạch: Bạch Đức Thế Tôn, những vị Tỳ Kheo này có phước đức gì đặc biệt mà được Đức Thế Tôn đích thân đến hóa độ.
Đức Phật bảo: Này A Nan, thuở ta chưa thành Phật, có một vị Bích Chi Phật trú tại núi đó. Một hôm vị ấy ngồi dưới một cội cây cách làng không xa định nhập Niết Bàn. Vị ấy hiện thần thông xong liền nhập diệt. Người trong làng mang củi lửa đến để thiêu, rồi gom lấy Xá Lợi đựng trong bình báu chôn trên đỉnh núi.
Mọi người cùng nhau nguyện đời sau được đắc đạo, có thể an lạc diệt độ như vị Sa Môn này. Nhờ nhân duyên phước đức đó mà ngày nay họ có thể đắc đạo và Đức Như Lai mới đích thân đến để độ họ.
Đức Phật nói xong, vô số Trời Người nhân đó được đắc đạo quả.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Chín - Phẩm Thanh Tịnh
Phật Thuyết Kinh Phật Bổn Hạnh - Phẩm Ba Mươi - Phẩm Thân Vô Vi
Phật Thuyết Kinh Tăng Chi Bộ - Chương Tám - Tám Pháp - Phẩm Tám - Phẩm Song đôi - Phần Tám - Vừa ðủ
Phật Thuyết Kinh đại Bi đại ái - Phẩm Mười Ba - Phẩm Chủng Loại Chúng Sinh
Phật Thuyết Kinh Phát Khởi Bồ Tát Thù Thắng Chí Nhạo - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện - Phẩm Bảy - Phẩm Lợi ích Cả Kẻ Còn Người Mất