Phật Thuyết Kinh Phật Bản Hạnh Tập - Phẩm Ba Mươi - Phẩm Hướng Về Cây Bồ đề - Phần Một
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Xà Na Quật Đa, Đời Tùy
PHẬT THUYẾT
KINH PHẬT BẢN HẠNH TẬP
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Xà Na Quật Đa, Đời Tùy
PHẨM BA MƯƠI
PHẨM HƯỚNG VỀ CÂY BỒ ĐỀ
PHẦN MỘT
Khi Bồ Tát dùng thức ăn thô là chỉ muốn cơ thể phục hồi một ít khí lực, trong thời gian này nàng Thiện Sinh là con gái chủ thôn nọ, từ khi gặp Bồ Tát cho đến nay, vì cầu nguyện cho Bồ Tát, nên ngày ngày nàng bố thí thức ăn chín vào bình bát cho những ai khất thực.
Vào buổi sáng, nếu thấy ai khất thực là Sa Môn hay Bà La Môn đến khất thực thức ăn chín và bình bát, nàng ta đều bố thí, với tâm nghĩ miệng nguyện thế này: Nhờ việc bố thí thức ăn này, có bao nhiêu công đức đều hối hướng về Thái Tử họ Thích tu khổ hạnh, nguyện Ngài sớm thành tựu các thần thông, nguyện Ngài mau thành tựu diệu quả bồ đề, nguyện bậc khổ hạnh được như tâm nguyện, tất cả đều được đầy đủ viên mãn. Nàng bố thí thức ăn và bình bát như vậy trải qua sáu năm.
Khi Bồ Tát đã mãn sáu năm, vào mùa xuân, ngày mười sáu tháng hai, trong tâm tự nghĩ thế này: Ta chẳng nên ăn những thức ăn như vậy để thành đạo Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác.
Ta không biết nhờ ai tìm thức ăn thơm ngon?
Ai là người có thể cho ta thức ăn như vậy, để ta ăn rồi chứng đạo quả Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác?
Khi Bồ Tát suy nghĩ như vậy, thì ngay lúc đó có một Thiên Tử biết được tâm niệm của Ngài, liền đến nhà nàng Thiện Sinh chủ thôn nọ, bảo: Này nàng Thiện Sinh, người nếu biết đến lúc Bồ Tát đang muốn dùng thức ăn mỹ vị, Bồ Tát đang cầu thức ăn vô thượng mỹ vị, Ngài dùng thức ăn mỹ vị như vậy để rồi sau đó chứng quả Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác. Nay nàng nên sắm cháo sữa đủ mười sáu phần diệu hảo.
Sau khi nàng Thiện Sinh chủ thôn nọ nghe Chư Thiên mách bảo như vậy, vui mừng hớn hở khắp cả thân, không thể tự chế, vội vã cho dồn một ngàn con bò sữa để vắt lấy sữa, rồi đem sữa này cho năm trăm con bò khác uống.
Lại ngày sau vắt lấy sữa năm trăm con bò sữa này đem cho hai trăm năm mươi con bò sữa khác uống, lại ngày sau vắt lấy sữa hai trăm năm mươi con bò sữa này đem cho một trăm hai mươi lăm con bò sữa khác uống.
Ngày sau đó vắt lấy sữa một trăm hai mươi lăm con bò sữa này đem cho sáu mươi con bò khác uống.
Ngày sau vắt lấy sữa sáu mươi con bò sữa này đem cho ba mươi con bò khác uống.
Ngày sau vắt lấy sữa ba mươi con bò sữa này, đem cho mười lăm con bò khác uống.
Ngày cuối cùng vắt lấy sữa mười lăm con bò sữa này, đem trộn với một phần cháo gạo ngon trong sạch, rồi vì Bồ Tát nấu cháo sữa này.
Trong khi nàng nấu cháo sữa, thấy nồi cháo hiện ra hiện tượng lạ: Hoặc hiện ra bình hoa nở, hoặc hiện ra dòng nước sâu thẳm với năng lực, hoặc hiện lên chữ Vạn hoặc hiện bánh xe năng lực ngàn tăm, hoặc lại hiện hình trâu chúa, hoặc hiện Tượng Vương hay Long Vương.
Hoặc hiện hình con cá, hoặc có khi lại hiện hình đại trượng phu, hoặc lại hiện hình Đế Thích, hoặc có khi hiện hình đại Đại Phạm Vương, hoặc cháo sữa sôi phun lên cao bằng nửa cây Đa La trong giây lát rồi hạ xuống.
Hoặc cháo sữa phun lên cao bằng một cây Đa La rồi hạ xuống, hoặc cháo sữa phun lên cao bằng một đại trượng phu rồi hạ xuống trong nồi cháo, hoàn toàn không có một giọt nào rơi bên ngoài cả.
Đang khi nấu sữa, có một vị toán số tướng sư đại tài đến chỗ này, thấy cháo sữa xuất hiện cấc hiện tượng như vậy, quán sát kỹ lưỡng rồi bảo: Hy hữu thay! Hy hữu thay!
Vị nào ăn được cháo này chẳng bao lâu chứng được diệu dược cam lộ. Vào ngày hai mươi ba tháng hai, sáng sớm, Bồ Tát mặc y phục chỉnh tề, đi về hướng Ưu Lầu Tần Loa để khất thực, lần lần đến thôn Nan Đề Ca.
Đến thôn kia rồi, Ngài đứng yên lặng bên ngoài nhà Đại Bà La Môn chủ thôn để cầu vật thực. Lúc bấy giờ nàng Thiện Sinh con của chủ thôn, thấy Bồ Tát đứng yên lặng ngoài ngõ nhà mình, muốn khất thực. Thấy rồi, nàng lấy một bình bát bằng vàng đựng đầy cháo sữa hòa với mật, tự tay mình bưng bát cháo đầy đến trước mặt Bồ Tát.
Đến nơi, nàng bạch Bồ Tát: Cúi xin Tôn Giả thương xót nạp thọ bát cháo sữa hòa với mật này.
Khi Bồ Tát thấy cháo sữa hòa lẫn với mật, suy nghĩ thế này: Ta đang được thuốc tốt chữa lành bệnh về thân, vậy ta cần phải nỗ lực phát hạnh tinh tấn, sẽ chứng cam lộ và chánh pháp. Lại nữa, từ trước đến nay, ta đã mất pháp thể và pháp hạnh, ngày nay ta phải mở ra con đường đạo ta đã phát thệ nguyện, phải hoàn thành ý nguyện này.
Như ta ngày nay đối với cháo sữa rất bổ hòa với mật này, đúng lúc nhận lãnh để thọ dụng, rồi y theo pháp mà thọ thực. Ta phải vượt qua cảnh giới tử ma, phải chinh phục tử ma đó, vượt qua bờ giải thoát bên kia.
Bồ Tát tư duy như thế rồi mới nhận cháo sữa, rồi hỏi nàng Thiện Sinh con chủ thôn: Thưa Thiện tỷ Tôn Giả, sau khi ta dùng hết cháo sữa, chiếc bình bát này trao lại cho ai?
Nàng Thiện Sinh đáp: Tôi xin cúng cho Tôn Giả.
Bồ Tát lại nói: Ta không cần dùng vật như thế này.
Nàng Thiện Sinh nói: Sử dụng bằng cách nào tùy ý nhân giả.
Vì tôi từ trước đến giờ hễ bố thí vật thực cho ai thì luôn luôn bố thí cả bình bát. Khi Bồ Tát nhận vật thực rồi, từ xứ Ưu Lầu Tần Loa chánh niệm ra về, ung dung lần lần hướng về bờ sông Ni Liên.
Đến nơi, Ngài đặt bình bát vào chỗ sạch sẽ, rồi cởi y phục xuống sông tắm rửa giải sức nóng trong người. Trong khi Ngài đang tắm rửa thân thể, ở trên hư không Chư Thiên dùng các loại bột hương thơm vi diệu hòa lẫn với nước mưa tuôn xuống trên mặt sông.
Lúc bấy giờ, trên mặt sông Ni Liên tràn ngập bột hương thơm xen lẫn với các loại hoa tạo thành dòng. Bồ Tát tắm xong rồi lấy chiếc Ca Sa ở trong nước giặt giũ, vắt phơi khô khan rồi đắp lên thân.
Ngài muốn sang qua bờ sông bên kia, nhưng sóng và dòng nước chảy quá mạnh, mà thân thể lại ốm yếu không thể lội được, vả lại trong sáu năm siêng tu khổ hạnh, sức yếu đuối không tài nào qua bên kia được.
Khi ấy bên bờ sông có một đại thọ tên là Át Thùy Na nhà Tùy dịch là Kim Giả, vị thần ở cây này là Kha Câu Bà nhà Tùy dịch là Tiểu Phong, lúc đó Thọ Thần dùng xâu chuỗi anh lạc đeo nơi tay để dìu Bồ Tát, khi ấy Bồ Tát nắm tay Thọ Thần mà qua được bờ bên kia.
Nước hương thơm Bồ Tát tắm trên sông, tất cả Chư Thiên đều múc lấy mang về Cung Điện, dùng nước công đức cát tường này rưới lên Cung Điện của mình.
Thuở ấy vị chủ sông Ni liênthiền có một Long Nữ, tên là Ni Liên Trà Da nhà Tùy dịch là Bất Quả, từ dưới đất vọt lên tay cầm bảo tọa hết sức tốt đẹp dâng cho Bồ Tát.
Bồ Tát thọ nhận rồi, an tọa trên đó, an tọa xong Ngài lấy cháo sữa do nàng Thiện Sinh con gái chủ thôn nọ cúng. Ngài vừa ăn no thì cháo cũng vừa hết.
Sau khi Bồ Tát ăn cháo sữa vào, do sức phước báo nhân duyên bố thí đời trước huân tập, cho nên thân thể hồi phục đoan chánh dễ thương, các tướng hảo đầy đủ như cũ không có khuyết giảm. Bồ Tát dùng cháo sữa xong rồi, ném bát vàng xuống dòng sông.
Lúc đó Hải Long Vương rất vui mừng cho là việc quá hy hữu, vì Bồ Tát khó xuất hiện ở đời, nên nhặt lấy bát vàng này, định đem về thờ nơi Cung Điện mình.
Khi ấy chúa Trời Thích Đề Hoàn Nhân hóa thành chim cánh vàng mỏ bằng ngọc kim cương, đoạt lấy bát vàng từ nơi tay Hải Long Vương, bay hướng về Cõi Trời Đao Lợi Ba Mươi Ba, tự mình luôn luôn thờ cúng.
Thuở ấy Chư Thiên Cõi Trời Ba Mươi Ba lập ngày hội đặt tên là lễ cúng dường Bát vàng Bồ Tát, từ đó đến ngày nay không gián đoạn. Khi Bồ Tát dùng cháo xong, đứng dậy, ung dung đi hướng về cây Bồ Đề. Long Nữ thâu cất bảo tọa, đem về cung của mình để thờ cúng.
Có kệ:
Bồ Tát như pháp dùng cháo sữa
Cô gái Thiện Sinh dâng thượng vị
Dùng xong hoan hỷ đến cội cây
Rồi đây nhất định chứng Bồ Đề.
Sau khi Bồ tất tắm rửa nơi sông Ni liên Thiền, thọ cháo sữa, thân thể tươi sáng, dung nghi hồi phục đầy đủ như trước, oai lực tự tại, chậm rãi hướng về cây Bồ Đề.
Dáng đi lúc ấy của Ngài giống như dáng đi của Chư Vị Bồ Tát trong quá khứ. Nghĩa là dáng đi khoan thai chậm rãi, trong lòng hoan hỷ, tiến tới đàng hoàng.
Từng bước đi vững vàng, chánh niệm an trú, như núi chúa Tu Di, dáng đi đường đường oai vệ, đi không sợ sệt, bước đi không loạn, đi với tâm tri túc không vội vã, không chậm chạp, không nghiêng vẹo, hai chân đi ngay thẳng không giẫm đạp lên nhau.
Hai chân không đuổi nhau mà đi, đi không thúc bách, đi không lắc thân, an ổn mà đi, đi một cách thanh tịnh, đi chăm chú có vẻ kỳ diệu, dáng đi không có hoạn nạn tổn hại, như dáng sư tử chúa đi, như Đại Long Vương đi, như trâu chúa đi, như nhạn chúa đi, như voi chúa đi.
Dáng đi không khiếp sợ, dáng đi không do dự, dáng đi không dị tướng, bước đi thong thả như dáng đi lực sĩ Kim Cang, đi bàn chân không đụng đất mà vằn chỉ bánh xe ngàn tăm in trên mặt đất, đi với các ngón chân có mành lưới, có móng chân đỏ mịn như đồng. Bước đi động khắp Cõi Đại Địa, bước đi có tiếng rền vang như tiếng dội trong hang núi.
Trên mặt đất, nơi nào Ngài đi đến hầm hố tự nhiên bằng phẳng. Trên mặt đất nơi nào có đất đá sỏi sạn, Ngài đi đến tự nhiên sạch sẽ. Mành lưới bàn chân phóng ra hào quang sáng rực chạm vào chúng sinh có tội thì được an ổn.
Dáng đi hoàn hảo, mỗi bước đi thanh tịnh sinh các hoa sen nhiệm mầu. Ngài bước trên đóa sen đó mà đi, vì trong quá khứ Ngài đã làm các thiện hạnh thanh tịnh, nên được bước đi như vậy.
Thuở xưa Chư Phật ngồi trên Tòa Sư Tử cao, nương trên tòa này mà đi, tâm ý kiên cố như Kim Cang đi san bằng rừng rậm các cảnh giới, ngang nhiên mà đi.
Nay Ngài vì tất cả các cảnh giới chúng sinh được an lạc mà đi, bẻ gãy tất cả ngọn cờ ma quân mà đi, dẹp tan tất cả ma lực mà đi, dập tắt tất cả ma khí mà đi, đập tan oai thế của ma mà đi, tước hết tất cả ma nghiệp mà đi.
Làm tiêu tan tất cả ma quân mà đi, làm cho sụp đổ tất cả thế lực của ma mà đi, vứt bỏ tất cả hành động ma mà đi, sát hại tất cả ma quân mà đi, xé tan tất cả lưới ma mà đi, dẹp tan tất cả ma thuyết phi pháp, như pháp thu phục ngoại đạo mà đi, chiếu sáng bóng tối phiền não mà đi.
Giúp đỡ bằng hữu phá tan phiền não mà đi, oai lực che khuất cả Đế Thích, Phạm Thiên, Đại Tự Tại Thiên và Cõi Trời Hộ thế khỏi bị sợ hãi mà đi.
Ở trong Cõi tam Thiên Đại Thiên này chỉ có một mình Ngài tôn trọng bậc nhất mà đi, không học theo người khác, tự mình chứng đạo, phân minh mà đi, muốn chứng nhất thiết chủng trí mà đi, làm tất cả các hạnh chánh niệm, chánh ý tri túc, chánh hạnh mà đi.
Muốn diệt sinh lão bệnh tử mà đi, muốn hướng đến chỗ thường, lạc, ngã, tịnh, vô úy vi diệu tôi thắng mà đi, muốn vào cửa Niết Bàn mà đi, có những hạnh như vậy, nên Bồ Tát chánh diện nhìn thẳng về cây Bồ Đề mà đi đến.
Bồ Tát lại suy nghĩ: Ta đến Bồ Đề Đạo Tràng, sẽ làm tòa bằng gì để chứng quả Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác?
Rồi Ngài tự biết nên ngồi trên tòa làm bằng cỏ.
Khi ấy Chư Thiên Cõi Tịnh Cư bạch Bồ Tát: Thưa Đại Thánh nhân giả, đúng vậy, đúng vậy! Tất cả Chư Phật Như Lai trong quá khứ sắp chứng đạo Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác đều ngồi trên tấm thảm cỏ mà thành đạo Bồ Đề.
Bồ Tát lại suy nghĩ tiếp: Ai có thể cho ta nệm cỏ như vậy?
Nghĩ như vậy, Ngài đưa mắt nhìn quán sát bốn phía tả hữu trước sau. Khi ấy chúa Trời Đế Thích Cõi Đao Lợi với Thiên trí biết được tâm niệm của Ngài, liền hóa thân làm người cắt cỏ đứng bên phải cách Bồ Tát chẳng bao xa đang cắt cỏ.
Màu cỏ xanh biếc giống như sắc lông nơi cổ con chim khổng tước Vương mềm mại óng mượt như Thiên y Ca Thi Ca mịn mỏng, cỏ này cũng như vậy sắc đẹp tuyệt vời, hương thơm ngào ngạt, ngọn cỏ xoay về bên phải.
Thấy người cắt cỏ đứng bên phải cách mình chẳng bao xa, đang cắt những thứ cỏ như vậy, Bồ Tát liền từ từ tiến đến chỗ người cắt cỏ này, chậm rãi hỏi người cắt cỏ: Này nhân giả hiền thiện, người tên gì?
Người cắt cỏ đáp: Tôi tên Cát Lợi Lợi ích tốt đẹp.
Bồ Tát vừa nghe tên người cắt cỏ, suy nghĩ: Ta đang muốn cầu tự thân được điều tốt đẹp lợi ích, rồi cũng vì người khác cầu cho họ được những điều tốt đẹp lợi ích. Người Cát Lợi này đang ở trước mặt ta, nhất định ta sẽ chứng quả Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác.
Bồ Tát suy nghĩ như vậy rồi, bảo với người cắt cỏ với lời êm ái dịu hiền, giống như những lời nói vi diệu của chư vị Bồ Tát trong quá khứ đã nói.
Đó là: Lời nói chân thật không giả dối, dùng lời ngay thẳng với tiếng trong trẻo, êm dịu, nhẹ nhàng, hoan hỷ khiến người nghe được tiếng này liền vâng theo.
Tiếng nghe không trái tai.
Tiếng nghe trôi chảy.
Tiếng giáo hóa.
Tiếng hướng đạo.
Tiếng không cà lăm.
Tiếng không ú ớ rên rỉ.
Tiếng không thô lỗ.
Tiếng không phá nhau.
Tiếng dịu dàng. Thanh tao. Ngọt ngào.
Tiếng từ xa rõ ràng phân minh, người nghe.
Tiếng này thân khẩu ý đều hoan hỷ.
Người nghe được tiếng này thì các thứ dục nhiễm. Ngu si. Sân nhuế. Đấu tranh phẫn nộ đều được tiêu trừ.
Tiếng nghe như tiếng chim Ca Lăng Tần Già.
Tiếng chim Mạng Mạng.
Như Tiếng sấm rền.
Như tiếng nhạc ngâm vịnh.
Tiếng trầm bổng du dương.
Tiếng không chướng ngại, chẳng phải.
Tiếng hơi mũi.
Tiếng thanh tịnh.
Tiếng chánh trực.
Tiếng như thật.
Như Tiếng Phạm Thiên?
Tiếng như hải triều âm.
Như Tiếng núi đổ.
Tiếng vang dậy.
Như tiếng tán thán của Chư Thiên Vương, như tiếng ngâm vịnh của A Tu La.
Tiếng diệt trừ tận gốc nạn ma lực.
Tiếng chinh phục tất cả ngoại đạo.
Như tiếng sư tử, như tiếng gió thổi, như tiếng Tượng Vương, như tiếng mây cuộn.
Tiếng lan rộng khắp mười phương Chư Phật.
Tiếng giáo hóa chúng sinh.
Tiếng không nhanh không chậm.
Tiếng không bị dừng.
Tiếng không khuyết giảm.
Tiếng không trược uế.
Tiếng phù hợp với tất cả người nghe.
Tiếng hòa nhập vào tất cả tiếng khác.
Tiếng giải thoát.
Tiếng không ràng buộc.
Tiếng không nhiễm trước.
Tiếng phù hợp các nghĩa.
Tiếng nói hợp thời, không phải tiếng lỗi thời.
Tiếng khéo léo trình bày tám ngàn vạn ức pháp môn.
Tiếng không bị tắt.
Tiếng không bị ngăn chặn.
Tiếng có đủ tất cả loại tiếng.
Tiếng tùy tâm nguyện được viên mãn.
Tiếng phát sinh tất cả an lạc.
Tiếng thị hiện tất cả giải thoát.
Tiếng lưu thông tất cả đạo lộ.
Tiếng nói ở trong chúng không ra ngoài chúng, làm cho đại chúng được hoan hỷ.
Tiếng phát ra phù hợp với pháp âm của Chư Phật.
Bồ Tát dùng những âm thanh như vậy bảo người cắt cỏ: Này nhân giả, người có thể cho ta cỏ không?
Hóa nhân đáp: Dạ được.
Lúc đó Đế Thích liền cắt cỏ sạch đẹp dâng cho Bồ Tát.
Khi Bồ Tát đưa tay nhận bó cỏ này, thì ngay lúc đó mặt đất chấn động sáu cách.
Bồ Tát cầm bó cỏ, đi về gốc cây Bồ Đề.
Trong khi Bồ Tát cầm bó cỏ đang đi, giữa đường bỗng xuất hiện năm trăm con chim sẻ màu xanh từ mười phương bay đến, nhiễu quanh Bồ Tát ba vòng, rồi bay theo sau Ngài. Lại có năm trăm con chim Câu Si La từ bốn phương bay tới nhiễu quanh Bồ Tát như bầy chim trước.
Lại có năm trăm con chim Khổng Tước bay đến, đại thể như nói ở trên. Lại có năm trăm con Ngỗng Trắng, năm trăm Hồng Nhạn, năm trăm Bạch Âu, năm trăm chim Ca Lăng Tần Già, năm trăm chim Mạng Mạng, năm trăm bạch tượng sáu ngà, năm trăm bạch mã mà đầu đen như quạ, bờm đuôi đỏ như son phủ dài.
Năm trăm trâu chúa đều có sừng vòng qua cổ, giống như vầng mây đen. Lúc ấy lại có năm trăm đồng tử và năm trăm đồng nữ, mỗi người đều mang chuỗi anh lạc quý giá trang sức trên thân.
Năm trăm Thiên Tử, năm trăm Thiên Nữ, năm trăm bình báu có đầy hoa đẹp hương thơm. Chứa đầy các thứ nước thơm, không có người cầm, tự nhiên từ hư không bay đến.
Lại trong thế gian xuất hiện các điềm lành, theo mây nổi từ bốn phương kéo đến, nhiễu quanh bên phải Bồ Tát ba vòng, rồi kéo theo sau Bồ Tát.
Lại tất cả cây lớn, cây nhỏ, khi Bồ Tát đi ngang qua đều hướng theo nép mình sát đất. Lại bốn phương nổi làn gió mát mẻ điều hòa, thổi tan các đám mây mù khói bụi, bầu Trời hoàn toàn trong tạnh.
Lại nữa, trong khi Bồ Tát đi về hướng cây Bồ Đề, trên hư không có vô lượng ngàn vạn Chư Thiên đều đi theo sau Bồ Tát, mỗi người vui mừng hớn hở tràn ngập châu thân không sao tự chế, reo hò các âm thinh như: Huýt gió, ca hát, xướng vịnh, hoặc tay tung các Thiên y và chuỗi anh lạc, đồng thời hô lên thế này: Ngày nay Cõi Diêm Phù Đề, có Đức Phật Thế Tôn xuất hiện.
Có vô lượng Chư Thiên Địa cư đến đứng chung quanh tả hữu trước sau, đảnh lễ và bạch Bồ Tát: Đại Thánh Tôn Giả, Ngài đã từ lâu luôn luôn cầu nguyện, ngày nay sở nguyện của Ngài sắp được thành tựu. Tất cả Chư Thiên trong thế gian có thể vì nhân giả mà làm những việc tốt đẹp, có thể vì nhân giả mà tạo những phương tiện an lành, lại có thể trợ giúp nhân giả thành tựu tâm nguyện.
Họ đang ở trước Ngài. Tất cả số Chư Thiên này đi theo sau Bồ Tát hướng về cây Bồ Đề. Khi Bồ Tát đến gần gốc cây Bồ Đề thì cõi mặt đất chấn động sáu cách.
Lại khi Bồ Tát đi bộ, dáng đi của Ngài như sư tử đi, như Long Vương đi, như trâu chúa đi, như hồng nhạn đi, như Tượng Vương đi, dáng đi không sợ sệt, không chướng ngại, không lệ thuộc.
Trừ diệt tất cả, không dựng lông tóc, không một ai có thể chiến thắng vì thuở xưa khéo tu tập thiền định. Vì chân chánh, tối thắng, tối diệu mà đi.
Hàng phục các oán nghiệp mà đi, đoạn tuyệt tất cả điều bất lợi mà đi, muốn chứng được pháp bảo tối thượng nên đi, muốn tiếp nhận an lạc tối thượng nên đi, muốn chứng cảnh tịch tịnh nên đi.
Khi Bồ Tát đi bộ, tất cả các loại chúng sinh sống trên quả đất như Chư Thiên Địa Cư, A Tu La, tất cả các loài Rồng, Càn Thát Bà, nhân loại, chim muôn thú vật, người đều nghe tiếng đất chấn động, nên rất kinh ngạc.
Chúng đều quán sát khắp nơi có hiện tượng gì lạ chăng mà mặt đất chìm nổi chấn động như vậy?
Lúc ấy Cõi đất này có một Long Vương tên là Ca Trà nhà Tùy dịch là Hắc Sắc. Con rồng này sống trải qua nhiều kiếp số lâu dài, đã từng chứng kiến nhiều Đức Phật xuất hiện trong quá khứ.
Cảnh giới rồng này thời gian ngày đêm rất dài, Long Vương ngủ chưa được bao lâu lại thấy Cõi Đại Địa chấn động, rồi nghe tiếng chấn động, liền giật mình thức giấc, vội vã ngồi dậy, hấp tấp bỏ Cung Điện chạy ra ngoài.
Khi ra bên ngoài quán sát bốn phường, Long Vương Ca Trà thấy cách chỗ ở của mình chẳng bao xa, có một vị Bồ Tát đang đi chậm rãi.
Khi Long Vương thấy Bồ Tát, dự đoán sẽ có điềm lành, giống như chư vị Đại Bồ Tát trong quá khứ phát tâm muốn đến gốc cây Bồ Đề, không khác gì cả.
Thấy được như vậy trong tâm không còn nghi ngờ, quyết định biết đây là vị Bồ Tát Đại Sĩ sắp chứng quả Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác, sinh tâm vui mừng, Long Vương liền chắp tay nhất tâm nói kệ tán thán:
Nhân giả oai đức thật trang nghiêm
Như ta từng thấy trong quá khứ
Có các Bồ Tát đến xứ này
Nhân giả ngày nay không có khác
Nay thấy Bồ Tát đến nơi đây
Nhất định thành Phật quyết chẳng nghi.
Thế Tôn ung dung đi tản bộ
Cất bước rảo đi, chân phải trước
Mắt nhìn chăm chứ quán các phương
Nhất định sẽ thành Phật, Thế Tôn.
Tôn Giả đang đến bên Cát Lợi
Xin một bó cỏ cầm nơi tay
Chánh diện hướng về Bồ Đề thọ
Hôm nay nhất định chứng Chánh Giác.
Gió mát bốn phương đồng xuất hiện
Giống như tiếng vang trâu chúa rống
Cùng các loài chim vỗ cánh theo
Trước sau tả hữu quanh bốn mặt.
Hắc ám đêm ngày ngập thế gian
Bị vô minh ngu si che lấp
Thánh giả thành tựu bậc Trượng phu
Hào quang tỏa khắp bốn phương Trời
Linh thú dị cầm đồng kéo đến
Trăm ngàn vạn chúng bủa trước sau
Cùng nhau nhiễu quanh bên tay phải
Nhân giả giờ đây chắc đạo thành.
Súc Sinh các loài, ngựa cùng voi
Tràng phan bảo cái đồng xuất hiện
Vội vã tranh nhau hướng đến Ngài
Biết chắc sẽ thành Phật Thế Tôn.
Lai nữa Tịnh Cư Chư Thiên nọ
Dùng vật thanh tịnh trang nghiêm thân
Cúi đầu đảnh lễ chân Bồ Tát
Biết chắc nhân giả chứng Phật Đà.
Ngày nay hữu lậu tâm nhân giả
Tất cả phiền não bức xúc Ngài
Các kết sử ấy nay diệt sạch
Bồ Tát quyết thành vô thượng đạo.
Ngài nay đầy đủ vi diệu pháp
Sâu rộng cao xa khó nghị bàn
Chứng rồi quán sát ung dung bước
Do đó tâm ta chẳng nghi ngờ.
Nhân giả hôm nay đều như pháp
Thuyết pháp tối thượng khó ai bằng
Tất cả Trời người không sánh kịp
Tâm ta do vậy chẳng hồ nghi.
Khi Hắc Long Vương nói kệ tán thán Bồ Tát như vậy xong, tâm rất vui mừng hơn hở vô cùng, đứng trước Bồ Tát chắp tay đảnh lễ.
Bồ Tát bảo Long Vương: Hay thay Long Vương! Đúng vậy, đúng vậy. Đúng như lời ông nói, ta sẽ nhất định thành tựu Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác.
Rồi Ngài nói kệ:
Hay thay Long Vương!
Như ông nói:
Càng làm cho ta thêm tinh tấn
Nhất định nay thành đạo vô thượng
Nhân Thiên khắp cõi chẳng sánh bằng.
Ngươi thấy các tướng trang nghiêm khác
Nhiều điều an lành đến giúp ta
Ta đối với biển phiền não này
Quyết lên bờ giác chẳng nghi ngờ.
Lúc đó Hoàng Hậu của Hắc Long Vương tên là Kim Quang, cùng vô số Long Nữ hầu hạ tả hữu chung quanh và mỗi Long Nữ cầm đủ các thứ hoa thơm tuyệt diệu, phấn thơm, dầu thơm, cùng các thứ y phục đầy đủ màu sắc, cờ lọng phướn quý, các chuỗi anh lạc, đi theo sau Bồ Tát trổi các nhạc Trời, trong tiếng nhạc này phổ ra đủ các lời ca xướng ngâm vịnh để ca ngợi Bồ Tát.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh đại Tập Những điều Bồ Tát Hư Không Tạng Hỏi Phật - Phần Tám
Phật Thuyết Kinh đại Bát Niết Bàn - Phẩm Mười Năm - Phẩm Nguyệt Dụ
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Hữu Học Lậu Tận
Phật Thuyết Kinh Trung Bộ - Kinh Saleyyaka
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Sa Môn Bà La Môn - Phần Năm
Phật Thuyết Kinh Lục độ Tập - Chương Một - Bố Thí độ Vô Cực - Kinh Số bốn