Phật Thuyết Kinh Phật Bổn Hạnh - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tám Vua Chia Xá Lợi - Tập Hai
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Thích Bảo Vân, Đời Tống
PHẬT THUYẾT
KINH PHẬT BỔN HẠNH
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Thích Bảo Vân, Đời Tống
PHẨM BA MƯƠI MỐT
PHẨM TÁM VUA CHIA XÁ LỢI
TẬP HAI
Xin phiền Ngài vào thành
Đến chỗ các Lực Sĩ
Hết lòng tìm cách để
Đem ý ta trần tình
Việc này xin giao Ngài.
Nếu nhất định chiến đấu
Chúng ta mài tên bén
Quyết tâm sẽ giao chiến.
Nghe Ngài nói pháp lành
Lời nói thật chánh chân
Nơi tâm liền hư mất
Tâm ác độc giận sân
Như rắn độc bị chú
Độc hại diệt không còn.
Lúc bấy giờ, Phạm Chí
Vâng giáo lệnh các Vua
Liền đi vào trong thành
Đến chỗ các Lực Sĩ
Xin gặp các Lực Sĩ
Quý trọng người có thế
Liền dùng ý khiêm nhường
Nói giáo lệnh các Vua:
Binh các Vua ngoài thành
Đều sửa soạn khí giới
Đội mũ sắt, mặc giáp
Sáng rỡ như mặt trời
Phát tâm đồng lên tiếng
Phải dùng hết võ lực!
Ý mạnh như sư tử
Giương mắt hướng nhìn thành
San sát cùng phô trương
Cung, tên mạ vàng báu
Ý mạnh không mệt mỏi
Ngày đêm không cởi giáp
Tâm bỗng chợt nhớ về
Pháp từ minh của Phật
Nên dùng nghĩa nhường nhau
Chứ không sợ đánh nhau
Không vì tranh đất đai
Kéo đến dưới thành này!
Không tham lam tự đại
Đến không vì giận hờn
Vì kính công đức Phật
Mà đến thành này vậy.
Khách vì nghĩa lành đến
Người chủ nên kính đãi
Phật là thầy tất cả
Chúng ta đồng kính thờ,
Muốn cúng dường Xá Lợi
Nên họ đến thành này
Cũng vì pháp huynh đệ
May được chia Xá Lợi
Khiến chúng sinh khắp nơi
Thảy đều được cúng dường.
Người sẻn tiếc tài sản
Thì không lấy làm xấu
Người sẻn tiếc pháp lành
Đó mới đáng hổ thẹn,
Nếu yêu tiếc tài vật
Sẽ bị gọi nhơ xấu
Dứt sẻn tiếc làm lành
Được Thánh Hiền khen ngợi.
Nếu nhất định các Ngài
Không chịu chia Xá Lợi
Thì nay nên rời thành
Để cùng khách đấu tranh
Ở trong thành đóng cửa
Không xuất chiến phân tranh
Thì đó không phải Vua
Không quý, không dũng sĩ.
Ý các Vua ngoài thành
Đều hướng về đây nói
Bọn họ có tâm tốt
Nghĩa tình hai bên bằng,
Lại có ý riêng tư
Muốn hướng về các Vua
Mong các Ngài lóng nghe
Xin nói pháp chân chánh
Xin các Ngài chớ nên
Nhất định chiến đấu nhau
Xưa nay trong chiến đấu
Không lợi, không nghĩa nhân.
Phật, Thầy Trời thường khen
Đức nhẫn nhục bậc nhất
Nay vì sao các Ngài
Giận bừng bừng đòi chiến
Vì sáu dục gây chiến
Vì của báu tranh giành?
Nếu vì vậy mà tranh
Sự lý còn thông cảm
Vì lý do phước đức
Và pháp lành ngợi khen
Nếu cùng gây oán hờn
Thì nghĩa này phải xét!
Thường dùng tâm từ bi
Tính điều hòa yên ổn
Đạo Giáo Phật, thầy Trời
Lòng từ hộ chúng sinh
Còn giết hại chúng sinh
Mà kính thờ Thế Tôn
Thì không có nghĩa lợi
Việc này không nên vậy.
Các Ngài nên mở ý
Chia Xá Lợi các Vua
Pháp lành nên truyền bá
Nhân kia không làm trước
Nếu có thể làm được
Thì không có chiến tranh
Sẽ được hai nghĩa lành
Phước đức và tiếng tăm.
Kia có, chỉ mình thấy
Rời chánh, theo đường tà
Người lành tìm mọi cách
Phải dắt vào đường chánh
Các Vua tìm nhiều cách
Muốn xây dựng pháp lành
Muốn dẫn dắt thế gian
Đến con đường người Trời.
Thế Tôn thường khen ngợi:
Các thí, thí pháp hơn
Hễ đến là làm thầy
Chỗ khen của người Trời.
Xem khắp các thế gian
Không ít người thí tài
Người đem pháp bố thí
Thì khi có, khi không
Pháp thí được khen rộng
Yên ổn khắp thế gian.
Các chúng Lực Sĩ ấy
Nghe lời pháp lành này
Trong lòng thấy hổ thẹn
Lặng nhìn nhau đăm đăm
Rồi dùng lời ái kính
Nói với Phạm Chí rằng:
Ngài bày phương tiện khéo
Thân yêu kính mọi người
Vì Phạm Chí không dối
Siêng xây dựng pháp lành
Hàng phục được chúng tôi
Vào đường người làm lành,
Như cỡi ngựa không điều
Không cho vào chiến trường
Bèn có thể theo ý
Như thầy đã mở bày
Rất thương, rất kính tin
Chúng ta đáng theo vậy
Chợt bỏ lời khéo can
Trung thứ, chính thực ấy
Việc bại gặp gian nan
Về sau hối không kịp.
Tức thời lấy bình vàng
Đem chia Xá Lợi Phật
Làm tám phần riêng biệt
Sao cho thật đều nhau.
Bấy giờ các Lực Sĩ
Lấy một phần trong đó
Trao bảy phần còn lại
Cho bảy vị Quốc Vương.
Khi ấy các Lực Sĩ
Đãi các Vua như khách
Các Vua được Xá Lợi
Buồn vui trở về nước.
Lúc đó Vua bảy nước
Mỗi vị ở nước mình
Cho quân xây Tháp thần
Cao đến tận chân mây.
Phạm Chí Thảo Hương Tánh
Muốn xây tháp chỗ mình
Liền xin các Lực Sĩ
Chiếc bình đựng Xá Lợi.
Các Phạm Chí trong nước
Xin tro than Thế Tôn
Cùng nhau gom nhóm lại
Cung kính xây Tháp Thần.
Các Vua ban đầu xây
Tám tháp thần Xá Lợi
Ở cõi Diêm Phù Đề
Đức vòi vọi như núi,
Phạm Chí đã xây dựng
Tháp bình vàng thứ chín
Là tháp tro than Phật
Đủ mười thứ nguy nga.
Vô số các vị Trời
Các Vua, các Phạm Chí
Đều ngày đêm siêng năng
Ca ngợi lễ tháp Phật
Hoa hương, phướn lọng báu
Bày biện cúng dường tháp
Trang hoàng tháp tốt đẹp.
Như hương xông sườn núi
Các làng, nước gần bên
Vô số người nhóm họp
Hoặc vui buồn kêu khóc
Lễ bái, kính tháp thần
Họ cùng theo luyến mộ
Nhớ thương công đức Phật.
Đau khổ buồn đắng cay
Mất hẳn sao khổ quá?
Ban điều lành cho đời
Chỗ chúng sinh tựa nương
Dẫn lối người lạc đường
Bệnh nặng thầy thuốc hay.
Nắng xuân cho người lạnh
Ao mát cho người nóng
Che chở cho ba cõi
Bỗng nhiên vắng lặng rồi!
Ba Cõi mất che chở
Không chỗ nương, đáng thương!
Sẽ quên mất đường chánh
Theo tà gặp gian nan
Đời mất chánh nghiêng tà
Trôi dạt ba đường ác
Đời còn ai sức mạnh
Chế ngự được khiến về?
Các chúng sinh thế gian
Bị ngu si che mắt
Lửa tham dâm, giận tức
Bị kiến chấp thiêu đốt,
Mọi chúng sinh trên đời
Bị bệnh nặng trần lao
Thế Tôn tâm từ khắp
Thầy thuốc hay ba cõi.
Mặt Trời Phật sáng chói
Khi Ngài mới xuất hiện
Phát ánh sáng rực rỡ
Soi Tam Thiên Thế Giới
Mở bày khắp cõi đời
Hoa sen của Trời, người
Giống như hoa các ao
Nhờ ánh Trời mà nở.
Các Trời và người đời
Cùng các đại Quốc Vương
Buồn khóc than, luyến tiếc
Nhìn tháp khen Phật đức:
Ôi! Bậc che chở đời
Thầy từ bi bậc nhất!
Chợt bỏ lại chúng sinh
Ra đi sao nhanh quá!
Ánh sáng mặt trời Phật
Bỗng nhiên sao vụt tắt
Sương ngu phủ kín đời
Sẽ từ đâu thấy rõ?
Ai thương dẫn chúng sinh
Bày con đường chánh đế
Để đến thành Nê Hoàn
Vắng lặng không lo sợ?
Khi Lực Sĩ Mật Tích
Rộng vì các Trời người
Lần lượt nói pháp này
Tuyên dương đức hạnh Phật
Các Trời nghe lời nói
Bỗng khắp mình nổi ốc
Suy nghĩ lý đã nói
Nhớ nghĩ công đức Phật.
Chứa nhóm gốc các lành
Vô hạn, không thể lượng
Khó mà tính số kiếp
Đã chứa nhóm hạnh lành,
Hành sáu độ vô cực
Như ao sâu, biển cả
Các báu đức tướng, tuệ
Sung mãn và đầy tràn.
Nay trong hiền kiếp này
Ngàn Bồ Tát ra đời
Giả sử các La Hán
Tuệ như Xá Lợi Phất
Trọn kiếp khen Phật đức
Cũng không thể nào hết
Huống ta trí nông cạn
Bày kiến văn hạn hẹp.
Thời, người Trời trong hội
Nghe Ngài nói pháp xong
Trong lòng chợt tỏ ngộ
Như tận mặt thấy Phật.
Mọi người đều cảm thương
Bùi ngùi luyến nhớ Phật
Chí nguyện theo Đại Thừa
Dốc lòng tâm vững chắc
Cúi đầu quy mạng Phật
Rồi bỗng nhiên bay đi.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Bạt Ca Lê
Phật Thuyết Kinh Nhân Duyên Của Vua đảnh Sinh - Phần Sáu
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Vô úy - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh Tứ Thập Nhị Chương - Chương Ba Mươi Sáu - Sự Chuyển đổi Thù Thắng
Phật Thuyết Kinh Bát Nhã Ba La Mật - Phẩm Ba Mươi Tám - Phẩm Pháp Thí
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Tam Ma đề - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh Phóng Quang Bát Nhã - Phẩm Ba Mươi Ba - Phẩm Thủ Hạnh