Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Mười - Chuyện Tiền Thân đức Phật - Chương Ba - Phẩm Bốn - Phẩm Ba Bài Kệ Số Hai - Chuyện Trái Xoài Chính Trung Tiền Thân Abkhantara

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:19 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán

PHẬT THUYẾT KINH TIỂU BỘ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư 

An Thế Cao, Đời Hậu Hán  

TẬP MƯỜI

CHUYỆN TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT  

CHƯƠNG BA  

PHẨM BỐN

PHẨM BA BÀI KỆ SỐ HAI  

CHUYỆN TRÁI XOÀI CHÍNH TRUNG

TIỀN THÂN ABKHANTARA  

Có cây nọ trên cành mang trái. Chuyện này do Bậc Ðạo Sư kể tại Kỳ Viên về sự việc Trưởng Lão Xá Lợi Phất biếu nước xoài cho Tỳ Kheo Ni Bimbàdevi.

Khi Đức Phật khai mở Giáo Hội trên thế giới, vị chánh thất của đức Cồ Đàm đang sống tại Vesàli Tỳ Xá Ly, đã cùng với năm trăm phụ nữ Thích Ca xin gia nhập Giáo Hội và được thọ đại giới. Về sau năm trăm Tỳ Kheo Ni này đắc Thánh Quả khi nghe Tôn Giả Nandaka thuyết pháp.

Bấy giờ trong lúc Bậc Ðạo Sư trú gần Xá Vệ, mẹ của Tôn Giả La Hầu La tự nghĩ: Trượng phu ta sống đời phạm hạnh, đã trở thành Bậc Toàn trí, con ta cũng đã là một vị xuất gia và đang sống cùng Ngài.

Ta còn phải làm gì trong gia đình nữa?

Ta sẽ sống đời sống phạm hạnh kia, sẽ đi đến Xá Vệ và sẽ sống mãi theo gương Đức Phật và con ta. Vì thế bà đến một ni xá gia nhập giáo hội rồi đến sống trong một tịnh thất ở Xá Vệ cùng với các vị Sư Trưởng và giáo thọ. Bà thường chiêm ngưỡng Bậc Ðạo Sư và con trai yêu dấu của bà. Sa Di La Hầu La cũng thường đến thăm mẹ.

Một hôm bà bị đau chứng sình bụng. Khi La Hầu La đến thăm, bà không thể ra tiếp được. Nhưng có người đến báo cho ông hay rằng mẹ ông đang bệnh.

Thế rồi ông vào gặp mẹ và hỏi: Mẹ phải dùng thứ gì mới khỏi được?

Bà đáp: Con ơi, nếu như hồi còn ở nhà thì cơn đau này thường được chữa bằng nước xoài có pha với nước đường.

Nhưng giờ đây, chúng ta đang sống bằng khất thực thì kiếm đâu ra thứ đó?

Vị Sa Di đáp: Con sẽ kiếm thứ ấy cho mẹ. Và ông ra đi.

Bấy giờ Sư Trưởng của Tôn Giả La Hầu La là tướng quân chánh pháp Xá Lợi Phất và giáo thọ của ông là Ðại Mục Kiền Liên, chú ông là Trưởng Lão Ànanda và thân phụ ông là Đức Phật, như vậy ông thật có phước lớn.

Tuy thế ông chỉ đến xin cầu cứu Trưởng Lão Xá Lợi Phất, Sư Trưởng của ông. Sau khi thi lễ, ông đứng trước mặt thầy với vẻ buồn rầu.

Trưởng Lão hỏi: Sao con có vẻ buồn rầu thế La Hầu La?

Bạch thầy ông đáp mẹ con đang mắc chứng sình bụng.

Thế người phải dùng thứ gì?

Có nước xoài ép với đường thì người mới khỏi bệnh.

Ðược rồi, ta sẽ có, con chớ lo!

Hôm sau Trưởng Lão dẫn La Hầu La đến Xá Vệ, bảo ông ngồi trong phòng đợi, còn Tôn Giả đi vào cung Vua. Vua Kosala mời Trưởng Giả ngồi.

Ngay lúc ấy, người giữ vườn mang vào một giỏ xoài chín ngọt. Vua gọt vỏ, rắc đường, tự tay ép xoài rồi đổ đầy bình bát của Trưởng Lão.

Trưởng Lão trở lại phòng đợi, giao xoài cho vị Sa Di bảo đem về cho mẹ. Vị Tỳ Kheo Ni khỏi bệnh ngay sau khi dùng xoài.

Nhà Vua cũng phái thị giả đến và bảo: Trưởng Lão không ngồi đây để dùng nước xoài. Hãy đi xem Ngài có cho ai chăng. Người kia đi theo Trưởng Lão, khám phá sự việc rồi trở về trình Vua.

Nhà Vua tự nghĩ: Nếu Bậc Ðạo Sư trở về đời thế tục, Ngài sẽ là vị Hoàng Đế của cả thiên hạ, Sa Di La Hầu La sẽ là Hoàng Thái Tử, Thánh nữ Tỳ Kheo Ni ấy sẽ là Hoàng Hậu.

Tất cả thế giới này đều thuộc quyền các vị ấy. Ta cần phải đến hầu thăm các vị ấy. Các vị đang sống gần đây, không nên để mất thì giờ.

Thế là từ hôm ấy, Vua vẫn tiếp tục cúng dường nước xoài cho vị Tỳ Kheo Ni. Các Tỳ Kheo biết được sự việc Trưởng Lão biếu nước xoài cho vị Thánh nữ Tỳ Kheo Ni.

Và một hôm họ bắt đầu bàn tán trong Chánh Pháp Đường: Này Hiền hữu, tôi nghe rằng Trưởng Lão Xá Lợi Phất đã chữa lành bệnh Tỳ Kheo Ni Bimbàdevi bằng nước xoài.

Bậc Ðạo Sư bước vào và hỏi: Các ông đang nói chuyện gì thế?

Và khi các vị ấy thuật lại, Ngài dạy: Này các Tỳ Kheo, đây không phải là lần đầu tiên mẹ của La Hầu La được Trưởng Lão ấy chữa lành bệnh bằng nước xoài đâu, trước kia cũng đã từng xảy ra sự việc như vậy.

Rồi Ngài kể một chuyện đời xưa. Ngày xưa, khi Vua Brahmadatta trị vì xứ Ba La Nại, Bồ Tát sinh ra trong một gia đình Bà La Môn, sống tại một ngôi làng Kàsi. Lớn lên, Ngài được giáo dục ở Takkasilã, rồi thành lập gia đình.

Khi cha mẹ mất, Ngài sống đời tu hành. Sau đó Ngài trú tại một vùng thuộc dãy Hy Mã Lạp Sơn Tuyết Sơn, tu tập các Thắng trí và Thiền chứng. Một nhóm Hiền Giả đến tụ tập quanh Ngài và Ngài trở thành thầy của họ.

Một thời gian lâu sau, Ngài xuống núi để kiếm muối, tương. Trên đường đi đây đó, Ngài đến Ba La Nại và trú tại một vườn cây nọ.

Ðức hạnh sáng ngời của hội chúng Hiền Giả này đã làm rung động cung điện của Thiên Chủ Ðế Thích. Ðế Thích Quán Chiếu và thấy được sự việc.

Ngài nghĩ: Ta sẽ làm hại trú xứ của họ, như vậy chỗ ở của họ sẽ bị xáo trộn và họ sẽ chịu nhiều gian khổ nên không thể an định tâm trí. Sau đó, ta mới lại được yên ổn. Ngài suy nghĩ phải làm thế nào để thực hiện được việc đó và vạch ra một kế hoạch.

Ta sẽ vào phòng chánh hậu vào đúng lúc nửa đêm rồi bay lên không và nói:  Thưa Hoàng Hậu, nếu lệnh bà ăn một trái xoài chính trung, bà sẽ có một hoàng nam và hoàng nam ấy sẽ là vị Hoàng Đế trị vì cả thiên hạ.

Thế là bà ta sẽ kể lại với Vua, Vua sẽ sai vào vườn hái xoài. Ta sẽ làm cho tất cả trái biến mất đi.

Người ta sẽ trình với Vua rằng không còn trái nào cả và khi Vua hỏi ai đã ăn hết thì sẽ được trả lời: Các nhà tu khổ hạnh đã ăn hết.

Ðúng nửa đêm, Thiên Chủ Ðế Thích hiện ra trong phòng của Hoàng Hậu, để lộ đầu của Ngài và nói với Hoàng Hậu, vừa ngâm hai bài kệ đầu tiên:

Có cây nọ trên cành mang trái

Thật diệu kỳ tên gọi Chính trung

Phu nhân ăn trái vào lòng,

Sinh con ngôi báu nắm tròn thế gian.

Thưa Chánh hậu, bà hoàng trọng đại,

Ðấng Quân Vương sủng ái người thay,

Hãy xin Ngài bảo mang xoài

Chính trung trái ấy mà người cần ăn.

Ðế Thích đọc cho Hoàng Hậu nghe hai bài kệ trên rồi bảo là hãy cẩn thận và chớ trì hoãn, phải đích thân đến nói chuyện với nhà Vua. Nói xong Ðế Thích khích lệ bà rồi quay trở về cung điện của mình.

Hôm sau, Hoàng Hậu nằm liệt như là đang bệnh và gọi các thị nữ đến dặn dò. Nhà Vua đang ngồi trên ngai dưới chiếc lọng trắng và xem khiêu vũ. Không thấy Hoàng Hậu, Vua hỏi một nữ tỳ xem bà ở đâu.

Hoàng Hậu đang bệnh. Cô gái đáp. Nhà Vua đến thăm, ngồi bên cạnh và vỗ lưng bà.

Ngài hỏi: Hoàng Hậu làm sao thế?

Thưa chẳng sao cả bà đáp có điều thiếp đây đang khao khát một chuyện.

Hoàng Hậu muốn gì?

Vua lại hỏi.

Một trái xoài chính trung, thưa Ðại Vương.

Ở đâu có các trái xoài chính trung ấy?

Thần thiếp không biết trái xoài chính trung là gì, nhưng thần thiếp biết rằng thần thiếp sẽ chết nếu không có được một trái ấy.

Ðược rồi, ta sẽ mang cho ái khanh một trái, chớ buồn lo. Nhà Vua khuyên bảo bà như vậy rồi ra đi.

Ngài ngủ trên Vương sàng và cho đòi các cận thần đến rồi bảo: Hoàng Hậu đang khao khát một trái xoài chính trung, bây giờ phải làm sao đây?

Có người tâu: Một trái xoài chính trung là một cây xoài mọc giữa hai cây khác, hãy hái trái của nó rồi dâng cho Hoàng Hậu. Thế là nhà Vua sai người làm theo như vậy.

Nhưng Ðế Thích dùng quyền lực của mình làm cho tất cả trái cây biến mất như đã bị người ta ăn hết. Những người được phái đi kiếm xoài đã lục xét khắp vườn cây nhưng vẫn không kiếm được một trái xoài nào. Do đó, họ trở về tâu với Vua là không còn trái nào cả.

Ai đã ăn xoài hết thế?

Vua hỏi.

Tâu Ðại Vương, các nhà tu khổ hạnh đấy!

Hãy lấy gậy đánh chúng rồi tống cổ chúng ra khỏi vườn cây!

Vua ra lệnh như thế và người ta thi hành theo. Ðế Thích được toại nguyện, còn Hoàng Hậu cứ nằm dài khao khát trái xoài. Nhà Vua không biết phải làm gì.

Ngài họp các triều thần và các Bà La Môn lại rồi hỏi: Các khanh có biết một trái xoài chính trung là gì không?

Các Bà La Môn thưa: Tâu Ðại Vương, cây xoài Chính trung là vật sở hữu của các vị thần. Nó mọc trong dãy Hy Mã Lạp Sơn, trên Núi Vàng, Chúng Thần nghe truyền thuyết như vậy.

Ðược rồi, ai có thể đi kiếm nó?

Người thường không thể đi được, ta phải sai một con vẹt trẻ. Bấy giờ trong cung có một con Vẹt trẻ và đẹp, to bằng cái đùm xe ngựa của các Hoàng Tử. Nó mạnh khỏe, khéo léo và nhiều mưu lược.

Vua cho gọi con Vẹt đến và bảo nó:

Này vẹt yêu quí, ta đã ban cho con nhiều thứ: Con được ở trong một cái lồng bằng vàng, ăn các hạt ngon ngọt trong một cái đĩa bằng vàng, uống nước đường. Giờ đây, ta muốn con làm cho ta một việc.

Tâu Ðại Vương, xin Ngài cứ dạy. Con Vẹt nói. Này con, Hoàng Hậu rất thèm một trái xoài chính trung, cây xoài này mọc trong dãy Hy Mã Lạp Sơn, trên Núi Vàng, đó là nơi của các vị thần, không ai có thể đến đó được. Con phải đến đó và mang trái ấy về đây.

Tốt lắm, thưa Ðại Vương, con sẽ làm như thế. Con vẹt đáp. Nhà Vua lấy một cái đĩa bằng vàng, bỏ vào đó thứ hạt ngon ngọt cho nó ăn, rồi cho nó uống nước đường. Ngài xức dầu thơm ở dưới đôi cánh nó bằng một thứ dầu trăm lần tinh luyện, rồi Ngài cầm nó bằng cả hai tay, ra đứng trước cửa sổ và thả cho nó bay đi.

Con Vẹt thực hiện nhiệm vụ nhà Vua giao, bay mãi trên cao, vượt xa những lối đi của người, cho đến khi nó đến chỗ những con vẹt trú ở vùng đồi đầu tiên của dãy Hy Mã Lạp Sơn.

Nó hỏi những con vẹt ấy: Cây xoài chính trung ở đâu?

Hãy chỉ chỗ cho ta đi!

Chúng tôi không biết chúng đáp nhưng bọn vẹt ở dãy đồi thứ hai sẽ biết nó ở đâu.

Con Vẹt nghe xong liền bay đến dãy đồi thứ hai.

Và cứ thế, nó bay đến dãy đồi thứ ba, thứ năm, thứ sáu.

Tại đây, bọn vẹt cũng nói: Chúng tôi không biết nhưng bọn vẹt ở dãy đồi thứ bảy sẽ biết. Thế là Vẹt tiếp tục bay đến đó và hỏi cây xoài Chính trung mọc ở đâu. Ở tại một nơi kia trên Núi Vàng, chúng đáp.

Vẹt nói: Hãy dẫn ta đến đó và kiếm cho ta trái cây kia. Ðó là địa phận của Vua Vessavana Tỳ Sa Môn Thiên Vương không thể đến gần được.

Toàn bộ cái cây từ rễ trở lên đều được vây bọc bằng bảy lần lưới sắt, nó còn được canh gác bởi hàng ngàn triệu Quỷ Thần Kumbhanda Cưu Bàn Trà, hễ thấy kẻ nào là chúng hại ngay. Chỗ ấy giống như lửa thiêu hủy và lửa địa ngục.

Xin chớ đòi hỏi một việc như thế!

Nếu các bạn không muốn đi với tôi, xin hãy chỉ đường cho tôi, Vẹt nói. Thế rồi bọn chúng chỉ cho con vẹt phải đi lối nào. Nó cẩn thận nghe theo những lời chỉ dẫn. Ban ngày nó dấu mình, rồi đợi đến đêm khuya khoắt, bọn quỷ đã ngủ, nó mới tiến đến gần cây mà nhẹ nhàng trèo lên.

Nhưng cách!

Lưới sắt rung bọn quỷ thức dậy nhìn thấy con Vẹt, liền vây lấy nó và la lên: Trộm! Rồi chúng bàn nhau phải làm gì với con Vẹt.

Một con quỷ nói: Tôi sẽ đè bẹp nó bỏ vào mồm rồi nuốt nó!

Một quỷ khác nói: Tôi sẽ đè bẹp nó, nhồi xác nó trong tay rồi làm nó rã ra từng miếng!

Con quỷ thứ ba nói: Tôi sẽ cắt nó ra làm hai, sẽ nướng nó trên than rồi ăn nó!

Con Vẹt nghe chúng bàn tính cẩn thận.

Nó bình tĩnh nói với bọn chúng: Này các bạn quỷ, các bạn là quân hầu của ai?

Chúng ta thuộc quyền Vua Vessavana. Này, các bạn có một ông Vua làm chủ các bạn và tôi cũng có một ông Vua khác làm chủ tôi. Vua xứ Ba La Nại sai tôi tới đây tìm một trái của cây xoài chính trung.

Tôi đã hiến ngay đời mình cho Vua tôi và giờ đây, tôi đang làm như thế. Kẻ nào hy sinh đời mình vì cha mẹ hay vì chủ thì lập tức được sinh lên Cõi Trời.

Do đó, tôi sắp thoát xác loài vật để đi đến thế giới của Thiên Thần!

Rồi Vẹt đọc bài kệ thứ ba:

Những người dũng cảm quyên mình

Một lòng sốt sắng hy sinh cuộc đời,

Chốn nào họ đạt đến rồi,

Nơi kia chốc lát nữa tôi tới gần.

Con Vẹt thuyết giảng như vậy và đọc bài kệ xong, bọn quỷ lắng nghe và lấy làm vừa lòng.

Chúng bảo: Này chim Vẹt, bạn được tự do!

Hãy an nhiên mà ra khỏi tay chúng ta!

Xin chớ để cho tôi tay không trở về Vẹt nói hãy cho tôi một trái xoài!

Này Vẹt, bọn quỷ nói chúng ta không thể lấy ra khỏi cây một trái mà cho bạn được đâu!

Tất cả trái trên cây này đều đã được đánh dấu. Nếu thiếu trái nào là chúng ta mất mạng ngay. Hễ Ðại Vương Vessavana nổi giận lên và chỉ nhìn một cái là một ngàn quỷ sẽ vỡ vụn, vung vãi ra như đậu rang vung tóe trên chảo nóng.

Vì thế, chúng ta không thể cho bạn trái nào được. Tuy nhiên, chúng ta chỉ cho bạn một chỗ bạn có thể lấy vài trái. Tôi chẳng cần biết ai cho con Vẹt nói Nhưng tôi phải có trái ấy. Hãy cho tôi biết tôi có thể kiếm nó ở đâu.

Tại một trong những con đường mòn khúc khuỷu của Núi Vàng có một nhà tu khổ hạnh tên là Jotirasa, ở trong một chòi lá, canh chừng ngọn lửa thiêng được gọi là Kancanapatti hay Kim Diệp, ông ấy được Ðại Vương Vessavana ưu ái.

Ðại Vương Vessavana vẫn thường gửi cho ông ta bốn trái cây kia, hãy đi đến đó! Con Vẹt từ giã rồi đến nhà tu khổ hạnh. Sau khi chào hỏi, nó ngồi xuống một bên.

Nhà ẩn dật hỏi: Ngươi từ đâu đến?

Từ cung Vua xứ Ba La Nại.

Tại sao ngươi đến đây?

Thưa Ngài, Hoàng Hậu của chúng tôi ao ước một trái xoài chính trung, vì thế mà tôi đến đây. Bọn quỷ đã không cho tôi trái nào nhưng lại bảo tôi đến Ngài. Ngồi xuống đi nào, ngươi sẽ có một trái.

Vị ẩn sĩ đi lấy bốn trái mà Ðại Vương Vessavana vẫn thường gởi cho, ăn hết hai trái, cho con Vẹt ăn một trái, sau đó ông treo trái thứ tư vào một sợi dây rồi cột chắc vào cổ con Vẹt và để nó ra đi.

Ông nói: Nào đi đi! Con Vẹt bay trở về và dâng trái xoài lên Hoàng Hậu. Bà ăn xoài, thỏa mãn điều ao ước kia, nhưng từ đó bà vẫn không có con trai.

Khi Bậc Ðạo Sư kể xong pháp thoại này, Ngài nhận diện tiền thân: Lúc ấy, mẹ của La Hầu La là Hoàng Hậu, Ànanda là con Vẹt, Xá Lợi Phất là nhà tu khổ hạnh cho xoài kia, còn nhà tu sống trong vườn cây kia chính là ta.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần