Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Mười - Chuyện Tiền Thân đức Phật - Chương Bốn - Phẩm Một - Phẩm Bốn Bài Kệ Số Một - Chuyện Vị Thánh Vương Tiền Thân Ekaràja

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:19 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán

PHẬT THUYẾT KINH TIỂU BỘ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư 

An Thế Cao, Đời Hậu Hán  

TẬP MƯỜI

CHUYỆN TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT  

CHƯƠNG BỐN  

PHẨM MỘT

PHẨM BỐN BÀI KỆ SỐ MỘT   

CHUYỆN VỊ THÁNH VƯƠNG

TIỀN THÂN EKARÀJA  

Xưa Ðại Vương sống trong Vương Quốc. Chuyện này do bậc Ðạo Sư kể khi Ngài trú tại Kỳ Viên về một cận thần của Vua sứ Kosala. Các tình tiết đưa đến câu chuyện đã được kể trong chuyện Tiền Thân Seyyamsa.

Lần này bậc Ðạo Sư dạy: Ông chẳng phải là người độc nhất tạo được cái tốt từ trong cái xấu, các trí giả ngày xưa cũngđã tạo được cái tốt từ trong cái xấu.

Rồi Ngài kể một chuyện đời xưa. Ngày xưa, một quan cận thần của Vua xứ Ba La Nại phạm tà hạnh trong hậu cung của Vua. Sau khi chính mắt chứng kiến lỗi lầm của ông, Vua đuổi ông ra khỏi Vương Quốc.

Ông ta đã đầu phục Vua xứ Kosala tên là Dabbasena như thế nào, tất cả đều đã được kể trong chuyện Tiền Thân Mahàsilava.

Nhưng trong chuyện này, Dabbasena bắt Vua xứ Ba La Nại khi Vua đang ngồi trên ngai, giữa đám triều thần, rồi trói Ngài và treo ngược đầu bằng một sợi dây mắc vào thanh cửa.

Vua vẫn phát triển lòng từ đối với ông Vua phản nghịch kia và nhờ định lực tinh tấn, Ngài nhập trạng thái thiền định, làm bung các dây trói và ngồi tréo chân trên không.

Ông Vua phản loạn bị tấn công bởi cơn đau đốt cháy cả thân xác, lăn lộn trên đất và la: Ta bị đốt cháy, ta bị đốt cháy.

Khi ông hỏi các triều thần tại sao như thế thì họ trả lời: Ðó là vì ông Vua mà Ngài treo ngược đầu xuống bằng một sợi dây mắc ở thanh cửa kia là một người vô tội và là một vị Thánh Nhân.

Vua liền phán: Hãy thả Vua ấy ra nhanh lên. Quân hầu đến đó và thấy Vua ấy đang ngồi tréo chân trên không, liền trở về kể lại cho Vua Dabbasena.

Thế là Vua này vội vã chạy đến cúi mình xin lỗi vị Vua kia và đọc bài kệ đầu:

Xưa Ðại Vương sống trong Vương Quốc

Hưởng bao nhiêu hạnh phúc, ai bằng!

Mặt Ngài sao quá khinh an

Giữa cơn địa ngục nhọc nhằn đớn đau?

Nghe thế, Bồ Tát đọc tiếp các bài kệ còn lại:

Xưa ta đã nguyện cùng Trời Đất

Nhập vào hàng ẩn dật, chẳng dừng.

Ta nay vinh hiển sáng lừng,

Mặt ta há lại ra tuồng héo hon?

Ðạt cứu cánh, ta tròn bổn phận,

Vua thù ta còn hận ta đâu?

Vinh danh, ta đạt mong cầu,

Mặt ta há lại đổi màu xấu xa?

Khi vui sướng chuyển ra khổ cực,

Kẻ bền lòng lọc được an khang.

Khổ, vui, nào phải hai đàng,

Khi người đời đạt Niết Bàn tịch không.

Nghe kệ xong, Dabbasena xin Bồ Tát tha thứ và thưa: Xin Ngài hãy trị dân của chính Ngài và tôi sẽ đánh đuổi bọn phiến loạn nghịch chống Ngài. Sau khi trừng phạt ông quan gian ác kia, Vua Dabbasena trở về xứ. Nhưng Bồ Tát lại trao Vương Quốc cho các đại thần rồi sống đời khổ hạnh của một ẩn sĩ và sau đó tái sinh vào cõi Phạm Thiên.

Khi bậc Ðạo Sư kể xong pháp thoại này, Ngài nhận diện tiền thân: Bấy giờ Ànanda là Dabbasena, còn ta là Vua xứ Ba La Nại.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần