Phật Thuyết Kinh Trung Bộ - Kinh Hiền Ngu - Phần Ba - địa Ngục

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán

PHẬT THUYẾT KINH TRUNG BỘ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư 

An Thế Cao, Đời Hậu Hán  

KINH HIỀN NGU PHẦN BA

ĐỊA NGỤC  

Này các Tỳ Kheo, nếu có ai nói một cách đúng đắn về người ấy, phải nói rằng người ấy hoàn toàn không tốt đẹp, hoàn toàn không khả ái, hoàn toàn không thích ý.

Cũng như muốn nói một cách đúng đắn về địa ngục, phải nói rằng địa ngục, hoàn toàn không tốt đẹp, hoàn toàn không khả ái, hoàn toàn không thích ý. Về vấn đề này, này các Tỳ Kheo, cho đến một ví dụ cũng không dễ gì, vì rất nhiều là sự đau khổ của địa ngục.

Khi được nói vậy, một Tỳ Kheo khác bạch Thế Tôn: Bạch Thế Tôn, Thế Tôn có thể cho con một ví dụ được không?

Thế Tôn đáp: Có thể được, này Tỳ Kheo. Ví như, này Tỳ Kheo, có người bắt được một tên trộm cắp, dẫn đến trước mặt Vua và thưa: Tâu Ðại Vương, đây là một tên trộm cướp phạm tội cho Ngài! Hãy hình phạt nó như Ðại Vương muốn.

Và vị Vua ấy nói như sau về tên trộm cướp ấy: Này các ông, hãy đi và vào buổi sáng hãy đâm người này với một trăm ngọn giáo. Và vào buổi sáng, họ đâm người ấy với một trăm ngọn giáo.

Rồi đến trưa, Vua nói như sau: Này các ông, người ấy ra sao?

Tâu Ðại Vương, nó vẫn còn sống.

Rồi Vua lại nói như sau về tên trộm cướp ấy: Này các ông, hãy đi và vào buổi trưa, hãy đâm người này với một trăm ngọn giáo. Và vào buổi trưa, họ đâm người ấy với một trăm ngọn giáo.

Rồi đến chiều, Vua nói như sau: Này các ông, người ấy ra sao?

Tâu Ðại Vương, nó vẫn còn sống.

Rồi Vua lại nói như sau về người kia: Này các ông, hãy đi và vào buổi chiều, hãy đâm người này với một trăm ngọn giáo. Và vào buổi chiều, họ đâm người ấy với một trăm ngọn giáo.

Này các Tỳ Kheo, ông nghĩ thế nào?

Người ấy bị đâm ba trăm ngọn giáo, do nhân duyên ấy, có cảm thọ khổ ưu không?

Bạch Thế Tôn, chỉ bị ngọn giáo đâm một lần, người kia do nhân duyên ấy cũng cảm thấy khổ ưu, còn nói gì đến ba trăm ngọn giáo!

Rồi Thế Tôn lượm lên một hòn đá nhỏ, lớn bằng bàn tay và nói với các Tỳ Kheo: Này các Tỳ Kheo, các ông nghĩ thế nào?

Cái gì lớn hơn, hòn đá này, to bằng bàn tay do ta lượm lên, hay núi Tuyết Sơn Himalaya, Vua các loại núi?

Thật là quá nhỏ, bạch Thế Tôn, hòn đá này lớn bằng bàn tay do Thế Tôn lượm lên. So sánh với Tuyết Sơn Vua các loại núi, nó không đáng kể gì, nó không bằng một phần ngàn vạn lần của núi Tuyết, không thể so sánh được.

Cũng vậy, này các Tỳ Kheo, người ấy bị đâm bởi ba trăm ngọn giáo, do nhân duyên ấy cảm thọ khổ ưu.

Khổ ưu ấy so sánh với khổ ưu ở địa ngục không đáng kể gì, không bằng một phần ngàn vạn lần, không thể so sánh được.

Này các Tỳ Kheo, các người giữ địa ngục bắt người ấy chịu hình phạt gọi là năm cọc pancavidhabandhanam.

Họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng vào một bàn tay, họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng vào bàn tay thứ hai, họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng vào bàn chân, họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng vào bàn chân thứ hai, họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng vào giữa ngực.

Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, thống khổ, khốc liệt. Nhưng người ấy không có thể mệnh chung cho đến khi ác nghiệp của người ấy chưa được tiêu trừ.

Này các Tỳ Kheo, các người giữ địa ngục bắt người ấy nằm xuống và lấy búa chặt người ấy. Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, thống khổ, khốc liệt. Nhưng người ấy không thể mệnh chung cho đến khi ác nghiệp của người ấy chưa được tiêu trừ.

Này các Tỳ Kheo, các người giữ địa ngục dựng ngược người ấy chân phía trên, đầu phía dưới và lấy búa chặt người ấy. Người ấy ở đây cảm thọ. Chưa được tiêu trừ.

Này các Tỳ Kheo, các người giữ địa ngục cột người ấy vào một chiếc xe, kéo người ấy chạy tới chạy lui trên đất được đốt cháy đỏ, cháy thành ngọn, cháy đỏ rực. Người ấy ở đây cảm thọ. Chưa được tiêu trừ.

Rồi này các Tỳ Kheo, các người giữ địa ngục đẩy người ấy lên kéo người ấy xuống trên một sườn núi đầy than hừng, cháy đỏ, cháy thành ngọn, cháy đỏ rực. Người ấy ở đây cảm thọ. Chưa được tiêu trừ.

Rồi này các Tỳ Kheo, các người giữ địa ngục dựng ngược người ấy chân phía trên, đầu phía dưới và quăng người ấy vào một vạc dầu bằng đồng nung đỏ, cháy đỏ, cháy thành ngọn, cháy đỏ rực.

Người ấy ở đây bị nấu với bọt nước sôi sùng sục, ở đây bị nấu với vạc nước sôi sùng sục, khi thì nổi lên trên, khi thì chìm xuống đáy, khi thì trôi dạt ngang. Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, thống khổ, khốc liệt. Nhưng người ấy không có thể mệnh chung cho đến khi ác nghiệp của người ấy chưa được tiêu trừ.

Rồi này các Tỳ Kheo, những người giữ địa ngục quăng người ấy vào đại địa ngục. Này các Tỳ Kheo, đại địa ngục ấy, có bốn góc, bốn cửa, chia thành phần bằng nhau, xung quanh có tường sắt, mái sắt lợp lên trên. Nền địa ngục bằng sắt nung đỏ, cháy đỏ rực, đứng thẳng, luôn có mặt, rộng một trăm do tuần.

Này các Tỳ Kheo, với rất nhiều pháp môn, ta nói về địa ngục, nhưng thật khó nói cho được đầy đủ, này các Tỳ Kheo, vì đau khổ ở địa ngục quá nhiều.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần