Phật Thuyết Kinh Tương ưng Bộ - Tập Ba - Thiên Uẩn - Chương Bốn - Tương ưng Vô Thỉ - Phần Một - Cỏ Và Củi
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT
KINH TƯƠNG ƯNG BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
TẬP BA
THIÊN UẨN
CHƯƠNG BỐN
TƯƠNG ƯNG VÔ THỈ
PHẦN MỘT
CỎ VÀ CỦI
Như vậy tôi nghe!
Một thời Thế Tôn trú ở Sàvatthi, Jetavana, tại vườn ông Anàthapindika.
Tại đấy, Thế Tôn gọi các Tỳ Kheo: Này các Tỳ Kheo.
Thưa vâng, bạch Thế Tôn! Các Tỳ Kheo vâng đáp Thế Tôn.
Thế Tôn nói như sau: Vô thỉ là luân hồi này, này các Tỳ Kheo, khởi điểm không thể nêu rõ đối với lưu chuyển luân hồi của các chúng sanh bị vô minh che đậy, bị tham ái trói buộc.
Ví như, này các Tỳ Kheo, có người chặt các cành cỏ, khúc cây, nhành cây, nhành lá, trong cõi Diêm Phù Đề này, chất chúng thành một đống, làm chúng thành những que đặt theo hình các ô vuông, cầm từng que đặt xuống và nói: Ðây là mẹ tôi, đây là mẹ của mẹ tôi. Và không thể cùng tận, này các Tỳ Kheo, là các bà mẹ, mẹ của người ấy.
Nhưng nhành cỏ, khúc cây, nhành cây, nhành lá trong cõi Diêm Phù Đề này có thể đi đến đoạn tận, đoạn diệt.
Vì sao?
Vô thỉ là luân hồi, này các Tỳ Kheo, khởi điểm không thể nêu rõ đối với lưu chuyển luân hồi của các chúng sanh bị vô minh che đậy, bị tham ái trói buộc.
Cũng vậy, đã lâu ngày, này các Tỳ Kheo các ông chịu đựng khổ, chịu đựng thống khổ, chịu đựng tai họa, và các mộ phần ngày một lớn lên.
Cho đến như vậy, này các Tỳ Kheo, là vừa đủ để các ông nhàm chán, là vừa đủ để các ông từ bỏ, là vừa đủ để các ông giải thoát đối với tất cả các hành.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba