Phật Thuyết Kinh Tương ưng Bộ - Tập Ba - Thiên Uẩn - Chương Một - Tương ưng Uẩn - Năm Mươi Kinh ở Giữa - Phẩm Trưởng Lão - Phần Năm - Vakkàli
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT
KINH TƯƠNG ƯNG BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
TẬP BA
THIÊN UẨN
CHƯƠNG MỘT
TƯƠNG ƯNG UẨN
NĂM MƯƠI KINH Ở GIỮA
PHẨM TRƯỞNG LÃO
PHẦN NĂM
VAKKÀLI
Như vậy tôi nghe!
Một thời Thế Tôn trú ở Ràjagaha Vương Xá, Veluvana Trúc Lâm, tại chỗ nuôi dưỡng các con sóc. Lúc bấy giờ, Tôn Giả Vakkali trú tại nhà một thợ gốm, đang bị bệnh, đau đớn, trầm trọng.
Rồi Tôn Giả Vakkali gọi những người thị giả: Ðến đây, các Hiền Giả! Hãy đi đến Thế Tôn.
Sau khi đến, nhân danh ta cúi đầu đảnh lễ chân Thế Tôn và thưa: Bạch Thế Tôn, Tỳ Kheo Vakkali bị bệnh, đau đớn, trầm trọng. Vakkali.
Cúi đầu đảnh lễ chân Thế Tôn và thưa: Lành thay, bạch Thế Tôn, Thế Tôn vì lòng từ mẫn hãy đi đến Tỳ Kheo Vakkali.
Thưa vâng, Hiền Giả.
Các Tỳ Kheo ấy vâng đáp Tôn Giả Vakkali, đi đến Thế Tôn. Sau khi đến đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên.
Ngồi xuống một bên, các Tỳ Kheo ấy bạch Thế Tôn: Tỳ Kheo Vakkali, bạch Thế Tôn, bị bệnh, đau đớn trầm trọng.
Vị ấy cúi đầu đảnh lễ chân Thế Tôn và có thưa như sau: Lành thay, bạch Thế Tôn! Thế Tôn vì lòng từ mẫn hãy đi đến Tỳ Kheo Vakkali.
Thế Tôn im lặng nhận lời. Rồi Thế Tôn đắp y, cầm y bát, đi đến Tỳ Kheo Vakkali. Tôn Giả Vakkali thấy Thế Tôn từ xa đi đến, thấy vậy liền cố gắng từ giường ngồi dậy.
Thế Tôn nói với Tôn Giả Vakkali: Thôi Vakkali, ông chớ có cố gắng từ giường ngồi dậy. Có chỗ ngồi đã soạn sẵn, ta sẽ ngồi trên chỗ ngồi ấy. Rồi Thế Tôn ngồi xuống trên chỗ ngồi đã soạn sẵn.
Sau khi ngồi, Thế Tôn nói với Tôn Giả Vakkali:
Ông có kham nhẫn được không?
Ông có chịu đựng được không?
Có phải khổ thọ tổn giảm, không tăng trưởng?
Có phải có những dấu hiệu tổn giảm, không phải tăng trưởng?
Bạch Thế Tôn, con không có thể kham nhẫn!
Con không có thể chịu đựng!
Khổ thọ kịch liệt tăng trưởng nơi con, không có tổn giảm. Có những dấu hiệu tăng trưởng, không có tổn giảm.
Này Vakkali, ông có gì phân vân, hối hận không?
Bạch Thế Tôn, thật sự con có nhiều phân vân, có nhiều hối hận!
Này Vakkali, ông có gì tự trách mình về giới luật không?
Bạch Thế Tôn, con không có gì tự trách mình về giới luật.
Này Vakkali, nếu ông không có gì tự trách mình về giới luật, vậy ông có gì phân vân, có gì hối hận?
Ðã từ lâu, bạch Thế Tôn, con muốn đến để được thấy Thế Tôn. Nhưng thân con không đủ sức mạnh để được đến thấy Thế Tôn.
Thôi vừa rồi, này Vakkali, có gì đáng thấy đối với cái thân hôi hám này. Này Vakkali, ai thấy pháp, người ấy thấy ta. Ai thấy ta, người ấy thấy pháp.
Này Vakkali, đang thấy pháp, là thấy ta. Ðang thấy ta, là thấy pháp.
Này Vakkali, ông nghĩ thế nào, sắc là thường hay vô thường?
Là vô thường, bạch Thế Tôn!
Cái gì vô thường, là khổ hay là lạc?
Là khổ, bạch Thế Tôn!
Cái gì vô thường, khổ, chịu sự biến hoại, có hợp lý chăng khi quán cái ấy là: Cái này là của tôi. Cái này là tôi.
Cái này là tự ngã của tôi?
Thưa không, bạch Thế Tôn!
Thọ, Tưởng, các Hành, Thức là thường hay vô thường?
Là vô thường, bạch Thế Tôn!
Cái gì vô thường là khổ hay lạc?
Là khổ, bạch Thế Tôn!
Cái gì vô thường, khổ, chịu sự biến hoại, có hợp lý chăng khi quán cái ấy là: Cái này là của tôi. Cái này là tôi.
Cái này là tự ngã của tôi?
Thưa không, bạch Thế Tôn!
Do vậy, ở đây, thấy vậy, không còn trở lui trạng thái này nữa. Vị ấy biết rõ như vậy. Rồi Thế Tôn, sau khi giáo giới cho Tôn Giả Vakkali với bài giáo giới này, từ chỗ ngồi đứng dậy và đi đến núi Gijjhakuuta Linh Thứu.
Rồi Tôn Giả Vakkali, sau khi Thế Tôn đi không bao lâu, liền gọi các thị giả: Hãy đến ta, này Chư Hiền, hãy nhắc cái giường ta và đi đến tảng đá đen kàlasilà, tại sườn núi Isigili hang của Tiên Nhân.
Làm sao người như ta, lại nghĩ đến mệnh chung trong một căn nhà?
Thưa vâng, Hiền Giả.
Các Tỳ Kheo ấy vâng đáp Tôn Giả Vakkali, nhắc chiếc giường với Tôn Giả Vakkali đi đến tảng đá đen, tại sườn núi Isigili.
Thế Tôn, đêm ấy và ngày còn lại Trú tại núi Gijjhakuuta. Rồi hai vị Thiên, trong khi đêm đã gần tàn, với nhan sắc thù thắng, chói sáng toàn vùng núi Gijjakuuta, đi đến Thế Tôn, liền đứng một bên.
Ðứng một bên, một vị Thiên bạch Thế Tôn: Tỳ Kheo Vakkali, bạch Thế Tôn, đang có ý nghĩ muốn giải thoát.
Vị Thiên khác bạch Thế Tôn: Vị ấy muốn giải thoát, chắc chắn được khéo giải thoát. Chư Thiên ấy nói như vậy xong. Sau khi nói vậy, liền đảnh lễ Thế Tôn, thân bên hữu hướng về Ngài, rồi biến mất tại chỗ.
Rồi Thế Tôn, sau khi đêm ấy đã qua, liền gọi các Tỳ Kheo: Hãy đến, này các Tỳ Kheo. Hãy đi đến Tỳ Kheo Vakkali.
Sau khi đến, nói với Tỳ Kheo Vakkali như sau: Này Hiền Giả Vakkali, hãy nghe lời nói của hai vị Thiên nói với Thế Tôn. Này Hiền Giả, đêm nay, hai vị Thiên, sau khi đêm đã gần tàn, với nhan sắc thù thắng, chói sáng toàn vùng Gijjhakuuta, đi đến Thế Tôn, sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi đứng một bên.
Ðứng một bên, này Hiền Giả, một vị Thiên bạch Thế Tôn: Bạch Thế Tôn, Tỳ Kheo Vakkali đang có ý nghĩ muốn giải thoát.
Vị Thiên khác bạch Thế Tôn: Vị ấy muốn giải thoát, chắc chắn được khéo giải thoát.
Và Hiền Giả Vakkali, Thế Tôn nói với Hiền Giả như sau: Này Vakkali, chớ có sợ! Này Vakkali, chớ có sợ!
Cái chết của ông sẽ không phải là ác hạnh, sự mệnh chung không phải ác hạnh!
Thưa vâng, bạch Thế Tôn! Các Tỳ Kheo ấy vâng đáp Thế Tôn, đi đến Tôn Giả Vakkali.
Sau khi đến, thưa với Tôn Giả Vakkali: Này Hiền Giả Vakkali, hãy nghe lời nói của Thế Tôn và hai vị Thiên.
Rồi Tôn Giả Vakkali gọi các vị thị giả: Hãy đến, này Chư Hiền! Hãy nhắc tôi ra khỏi giường. Làm sao một người như tôi, có thể nghĩ ngồi trên chỗ ngồi cao để nghe Thế Tôn Giảng dạy.
Thưa vâng, này Hiền Giả.
Các Tỳ Kheo ấy vâng đáp Tôn Giả Vakkali, nhắc Tôn Giả Vakkali ra khỏi giường. Này Hiền Giả, đêm nay, hai vị Thiên, sau khi đêm đã gần tàn, đứng một bên.
Ðứng một bên, này Hiền Giả, một vị Thiên bạch Thế Tôn: Tỳ Kheo Vakkali, bạch Thế Tôn, đang nghĩ đến tự giải thoát.
Vị Thiên kia bạch Thế Tôn: Vị ấy, bạch Thế Tôn, muốn giải thoát sẽ được khéo giải thoát.
Và Thế Tôn, này Hiền Giả Vakkali, nói với Hiền Giả như sau: Chớ có sợ, này Vakkali! Chớ có sợ, này Vakkali!
Cái chết của ông không phải là ác hạnh, sự mệnh chung không phải là ác hạnh!
Vậy này Chư Hiền, hãy nhân danh ta cúi đầu đảnh lễ chân Thế Tôn và thưa: Tỳ Kheo Vakkali, bạch Thế Tôn, bị bệnh, đau đớn, bệnh trầm trọng!
Vị ấy cúi đầu đảnh lễ chân Thế Tôn, và nói như sau: Sắc là vô thường, bạch Thế Tôn! Con không có ngờ gì vấn đề này, bạch Thế Tôn!
Cái gì vô thường là khổ, con không có nghi ngờ gì vấn đề này.
Cái gì vô thường, khổ, chịu sự biến hoại, ở đây con không có lòng dục, lòng tham, lòng ái. Con không có nghi ngờ gì vấn đề này. Thọ là vô thường, bạch Thế Tôn, con không có nghi ngờ gì vấn đề này.
Cái gì vô thường, khổ, chịu sự biến hoại, ở đây con không có lòng dục, lòng tham, lòng ái. Con không có nghi ngờ gì vấn đề này. Tưởng là vô thường, các hành là vô thường, thức là vô thường, bạch Thế Tôn, con không có nghi ngờ gì về vấn đề này.
Cái gì vô thường là khổ, con không có nghi ngờ gì vấn đề này.
Cái gì vô thường, khổ, chịu sự biến hoại, ở đây con không có lòng dục, lòng tham, lòng ái.
Con không có nghi ngờ gì về vấn đề này.
Thưa vâng, này Hiền Giả.
Các Tỳ Kheo ấy vâng đáp Tôn Giả Vakkali rồi ra đi.
Tôn Giả Vakkali, khi các Tỳ Kheo ấy đi không bao lâu liền đem lại con dao. Rồi các Tỳ Kheo ấy đi đến Thế Tôn. Sau khi đến, liền ngồi xuống một bên.
Ngồi xuống một bên, các Tỳ Kheo ấy bạch Thế Tôn: Tỳ Kheo Vakkali, bạch Thế Tôn, bị bệnh, đau đớn, bị trọng bệnh.
Vị ấy cúi đầu đảnh lễ chân Thế Tôn, và nói như sau: Sắc là vô thường, bạch Thế Tôn, con không có nghi ngờ gì về vấn đề này. Cái gì vô thường là khổ, con không có nghi ngờ gì về vấn đề này. Cái gì vô thường, khổ, chịu sự biến hoại, ở đây con không có lòng dục, lòng tham, lòng ái.
Con không có nghi ngờ gì về vấn đề này. Thọ, tưởng, các hành, thức là vô thường, bạch Thế Tôn, con không có nghi ngờ gì về vấn đề này.
Cái gì vô thường là khổ, con không có nghi ngờ gì về vấn đề này. Cái gì vô thường, khổ, chịu sự biến hoại, ở đây con không có lòng dục, lòng tham, lòng ái. Con không có nghi ngờ gì về vấn đề này.
Rồi Thế Tôn gọi các Tỳ Kheo: Này các Tỳ Kheo, chúng ta hãy đi đến Isigili, chỗ tảng đá đen. Ở đấy, Thiện Gia Nam Tử đem lại con dao.
Thưa vâng, bạch Thế Tôn! Các Tỳ Kheo ấy vâng đáp Thế Tôn.
Thế Tôn cùng với số đông Tỳ Kheo đi đến Isigili, chỗ tảng đá đen. Và ở đàng xa, Thế Tôn thấy Tôn Giả Vakkali nằm trên giường, với vai co quắp lại.
Lúc bấy giờ, một đám khói đen, một luồng ám khí đi về phía Ðông, đi về phía Tây, đi về phía Bắc, đi về phía Nam, đi về phía trên, đi về phía dưới, đi về phía bốn góc.
Rồi Thế Tôn gọi các Tỳ Kheo: Này các Tỳ Kheo, các ông có thấy đám khói đen ấy, luồng ám khí ấy đi về phía Ðông, đi về phía bốn góc không?
Thưa có, bạch Thế Tôn!
Ðó là Ác Ma, này các Tỳ Kheo, đang đi tìm thức của Thiện Nam Tử Vakkali và nói: Thức của Thiện Nam Tử Vakkali an trú tại chỗ nào?
Nhưng này các Tỳ Kheo, với thức không an trú tại một chỗ nào, Thiện Nam Tử Vakkali đã nhập Niết Bàn một cách hoàn toàn!
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Ba Mươi Tám - Pháp Hội đại Thừa Phương Tiện - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh ưu Bà Tắc Giới - Phẩm Hai Mươi Bảy - Thiền Ba La Mật
Phật Thuyết Kinh Hải Long Vương - Phẩm Một - Phẩm Hạnh - Phần Một
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Thánh Mặc Nhiên
Phật Thuyết Kinh Trung A Hàm - Phẩm Sáu - Phẩm Vương Tương ưng - Kinh Tần Bệ Sa La Vương Nghinh Phật
Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Năm Mươi Bốn - Pháp Hội Hải Huệ Bồ Tát - Phần Một
Phật Thuyết Kinh Văn Thù Thi Lợi Hành
Phật Thuyết Kinh Diệu Pháp Thánh Niệm Xứ - Phần Mười Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Mười Sáu - Phẩm Bát Nhã Ba La Mật đa - Phần Sáu