Phật Thuyết Kinh Tương ưng Bộ - Tập Hai - Thiên Nhân Duyên - Chương Một - Tương ưng Nhân Duyên - Phẩm Phật đà - Phần Mười - Mahà Sakya Muni Gotama đại Thích Ca Mâu Ni Cù đàm
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT
KINH TƯƠNG ƯNG BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
TẬP HAI
THIÊN NHÂN DUYÊN
CHƯƠNG MỘT
TƯƠNG ƯNG NHÂN DUYÊN
PHẨM PHẬT ĐÀ
PHẦN MƯỜI
MAHÀ SAKYA MUNI GOTAMA
ĐẠI THÍCH CA MÂU NI CÙ ĐÀM
Tại Sàvatthi!
Thuở xưa, này các Tỳ Kheo, trước khi ta giác ngộ, chưa chứng Chánh Ðẳng Giác, còn là Bồ Tát, tư tưởng sau đây được khởi lên: Thật sự Thế Giới này bị hãm trong khổ não, bị sanh, bị già, bị chết, bị đoạn diệt và bị tái sanh. Và từ nơi đau khổ này, không biết sự xuất ly, thoát khỏi già, chết. Từ nơi đau khổ này, không biết khi nào được biết đến sự xuất ly già, chết.
Rồi này các Tỳ Kheo, ta lại suy nghĩ như sau: Cái gì có mặt, già, chết có mặt?
Do duyên gì, già, chết sanh khởi?
Rồi này các Tỳ Kheo, sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ, ta phát sinh minh kiến như sau: Do sanh có mặt nên già, chết có mặt. Do duyên sanh nên già, chết sanh khởi.
Rồi này các Tỳ Kheo, ta lại suy nghĩ như sau: Cái gì có mặt, sanh mới có mặt, hữu, thủ, ái, thọ, xúc, sáu xứ, danh sắc, thức, hành, Do duyên gì hành sanh khởi?
Rồi này các Tỳ Kheo, sau khi như lý tư duy về vấn đề này, nhờ trí tuệ, ta phát sanh minh kiến như sau: Do vô minh có mặt nên hành có mặt. Do duyên vô minh nên hành sanh khởi. Như vậy vô minh duyên hành, hành duyên thức, như trên, hữu duyên sanh, sanh duyên già, chết, sầu, bi, khổ, ưu, não sanh khởi.
Như vậy là sự tập khởi của toàn bộ khổ uẩn này. Tập khởi, tập khởi, này các Tỳ Kheo, đối với các pháp từ trước chưa từng được nghe, chính nơi ta, nhãn khởi lên, trí khởi lên, tuệ khởi lên, minh khởi lên, quang khởi lên.
Rồi này các Tỳ Kheo, ta lại suy nghĩ như sau: Cái gì không có mặt, già, chết không có mặt?
Do cái gì diệt, nên già, chết diệt?
Rồi này các Tỳ Kheo, sau khi như lý tư duy về vấn đề này, nhờ trí tuệ, ta phát sanh minh kiến như sau: Do sanh không có mặt nên già, chết không có mặt. Do sanh diệt nên già, chết diệt.
Rồi này các Tỳ Kheo, ta lại suy nghĩ như sau: Cái gì không có mặt, sanh không có mặt, hữu, thủ, ái, thọ, xúc, sáu xứ, danh sắc, thức, hành.
Do cái gì diệt, hành diệt?
Rồi này các Tỳ Kheo, sau khi như lý tư duy về vấn đề này, nhờ trí tuệ, ta phát sanh minh kiến như sau: Do vô minh không có mặt nên hành không có mặt. Do duyên vô minh diệt nên hành diệt. Như vậy, vô minh diệt hành diệt. Hành diệt, thức diệt, như vậy là sự đoạn diệt của toàn bộ khổ uẩn này.
Ðoạn diệt, đoạn diệt, này các Tỳ Kheo, đối với các pháp từ trước chưa từng được nghe, chính nơi ta nhãn khởi lên, trí khởi lên, tuệ khởi lên, minh khởi lên, quang khởi lên.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba