Phật Thuyết Kinh Bồ Tát Anh Lạc Hiện Tại Báo - Phẩm Năm - Phẩm Nói Về Các Pháp Môn Anh Lạc - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Trúc Phật Niệm, Đời Dao Tần

PHẬT THUYẾT KINH

BỒ TÁT ANH LẠC HIỆN TẠI BÁO

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Trúc Phật Niệm, Đời Dao Tần  

PHẨM NĂM

PHẨM NÓI VỀ

CÁC PHÁP MÔN ANH LẠC  

PHẦN BA  

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Thức phân biệt vô ngã, hoặc có lúc nhận thấy căn môn là chẳng tịnh mà chấp cho là tịnh. Hoặc lại có niệm tiếp cận căn môn tịnh mà chấp cho là chẳng tịnh. Ở trong sự thâu phục ý không dấy hai tưởng chấp ấy. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ ba.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Thức nhận thấy sự giận dữ ấy là thiện hay bất thiện. Thiện thì cho là thiện thường còn, bất thiện thì cũng như vậy. Ở trong sự thâu phục ý ấy luôn có đầy đủ nhẫn nhục. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ tư.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Thức nhận biết các chúng sinh hướng về nẻo thiện hay chẳng hướng về nẻo ấy, có nẻo hành kiên trụ và không kiên trụ. Ở trong sự thâu phục ý, tâm không hề thoái chuyển. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ năm.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Thức quan sát đối tượng sắc có đạo có tục, thấy đạo chẳng biết là đạo, thấy tục chẳng biết là tục. Ở trong sự thâu phục ý phải khéo phân biệt đạo, tục. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ sáu.

Nhĩ thức hướng đến tưởng lại có sáu pháp.

Những gì là sáu?

Này các vị Tộc Tánh Tử! Nếu tai nghe âm thanh với mười tám thứ biến động, hoặc nghe tiếng gió rung cây cối, tiếng núi đồi nghiêng đổ. Hoặc là nghe âm thanh của các loài chim thú hòa tấu… âm thanh có thiện có ác, có thể ghi nhớ hay không thể ghi nhớ. Ở trong sự thâu phục ý, nhĩ thức không hề bị lầm lạc. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ nhất.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Chúng sinh có lúc đạt được sự nghe biết thông triệt về các pháp thế tục, hoặc một trăm, hai trăm do tuần.

Lại đến vô số Quốc Độ của Chư Phật giống như Thế Tôn dũng mãnh đi tới Đạo Tràng để dốc thành tựu Bậc Chánh Giác, lúc ấy Trời Đất hiện đủ sáu cách chấn động. Nhận rõ mọi âm thanh tiếng vang thảy đều trở về hư không. Ở trong sự thâu phục ý ấy không hề dấy tưởng chấp trước. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ hai.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Nhĩ thức nghe biết âm thanh gốc là không chốn có. Các tưởng kia liền sinh và dấy khởi ngần ấy niệm. Ở trong sự thâu phục ý ấy luôn dứt sạch các niệm tà. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ ba.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Nhĩ thức luôn thanh tịnh. Nhận biết điều ấy để khi tiếp nhận các hình tướng của âm thanh có trong dục.

Thấy dục không dấy phiền não, thấy trong không sinh đạo tâm. Ở trong sự thâu phục ý ấy không dấy bỉ ngã. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ tư.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Hoặc có lúc nhĩ thức nghe diễn thuyết ở nơi chốn thuộc Quốc Độ khác, nói về năm phần Pháp Thân thị hiện nơi thai mẹ mà không nhiễm chút trần cấu tham dục. Lại thị hiện việc xuất gia, tâm không biến đổi, ở nơi gốc cây Bồ Đề thành tựu Bậc Chánh Giác. Ở trong sự thâu phục ý ấy luôn nhận rõ nẻo đạo tục. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ năm.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Nhĩ thức nghe thấy rõ Chư Phật Thế Tôn nơi các Quốc Độ trong mười phương Chuyển Pháp Luân Hư Không, chỉ trong khoảnh khắc búng ngón tay để nhằm cứu độ vô lượng các loài chúng sinh nhưng không hề tự nêu bày cho rằng: Ta có sự hóa độ như vậy.

Ở trong sự thâu phục ý ấy không dấy chấp về sự hóa độ chúng sinh. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ sáu.

Đức Phật lại bảo Bồ Tát Vô Đảnh Tướng rằng: Nương tựa vào Nhĩ thức ấy thì sẽ tu tập được sáu pháp.

Những gì là sáu pháp?

Này các vị Tộc Tánh Tử! Thực hiện các phương tiện quyền xảo, ghi nhớ về sự tạo tác từ gốc, tu tập các pháp Anh Lạc theo đúng thứ lớp. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ nhất.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Hành hóa luôn dựa theo nẻo vô ngã nên không tính toán chấp về gốc của thân mạng. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ hai.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Luôn gồm đủ sáu pháp không hủy hoại tánh của giới luật. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ ba.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Nhĩ thức soi thấu các nẻo huyền diệu, thông đạt không hề bị ngăn ngại, do không rời bỏ thệ nguyện lớn lao của tâm đại từ. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ tư.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Nhĩ thức nhận biết thấu đạt về các nẻo tiến tới, trải qua. Rõ pháp ấy là đường thiện pháp, kia là nẻo ác. Pháp này là pháp hữu vi, pháp kia là vô vi. Ở trong sự phân biệt ấy, nhĩ thức không hề bị lầm lẫn. Đó gọi là pháp Anh Lạc thứ năm.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Nhĩ thức nhận rõ Thế Giới của Chư Phật, nghe biết và lãnh hội các pháp thâm diệu, thù thắng. Mỗi mỗi đều vâng theo thực hiện đúng lời dạy của Chư Phật Thế Tôn. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ sáu.

Lại có sáu pháp luôn nhớ nghĩ để tu tập.

Những gì là sáu pháp?

Các Bậc Như Lai Thế Tôn sắc thân thanh tịnh, không phải là thân ái dục, thân luôn tỏa ra các hương thơm lan rộng khắp vô lượng Thế Giới trong mười phương.

Nơi mỗi mỗi làn hương thơm ấy đều diễn nói vô lượng pháp môn Anh Lạc, không dựa cậy vào chúng sinh để dấy tưởng về chúng sinh. Ở trong ấy, tỷ thức đã được thành tựu đầy đủ. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ nhất.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Như Lai Thế Tôn có vô lượng cảnh giới hương, dùng hương thơm của giới đức xông tỏa khắp hằng sa Quốc Độ trong mười phương, ở trong ấy đã thu giữ vô lượng chúng sinh. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ hai.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Lại dùng tỷ thức để tiếp cận cõi hương ấy, hợp theo ba đường để dứt sạch mọi thứ trói buộc, không làm mất cái gốc hành hóa thích ứng của Tỳ Kheo. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ ba.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Do tỷ thức ấy thông đạt nên diễn nói phát ra vô lượng giáo pháp chân thật, tường tận. Như vậy là tỷ thức luôn thanh tịnh và các hạnh gồm đủ. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ tư.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Tỷ thức có ba, từ cảnh giới bên ngoài đi vào trong thức, ngửi lấy các mùi hương thiện ác, nhận rõ tám đường và mười sáu nẻo hành hóa của Bậc Giác Ngộ. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ năm.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Tỷ thức tiếp cận mùi hương, mỗi niệm mỗi ý biết rõ tâm của chúng sinh đó nên ở chỗ nhớ nghĩ các pháp, mỗi mỗi đều diễn nói thông suốt vô lượng pháp môn. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ sáu.

Đức Phật bảo Bồ Tát Vô Đảnh Tướng: Lại phải thực hiện đầy đủ sáu pháp, từ đấy thấu đạt thân tướng Phật là vô tướng, không thể giữ gìn.

Lấy sự thành đạo trang nghiêm để tự tô điểm thân tâm.

Những gì là sáu pháp ấy?

Này các vị Tộc Tánh Tử! Ngồi nơi gốc cây Bồ Đề tu tập pháp nhất tướng, quan sát nhận thấy nẻo hành của chúng sinh là không tự tại. Từ Cõi Trời Đâu Suất giáng thần vào thai mẹ. Tuy hiện đủ sự chuyển biến theo tập tục nhưng không làm mất tính chất Hiền Thánh. Hương đức giới luật của Như Lai tỏa khắp vô lượng Thế Giới. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ nhất.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Tu tập tướng của tỷ thức có thể nhận biết khắp Thế Giới Chư Phật trong mười phương, cũng biết nẻo hướng tới của chúng sinh để nhận lấy hình tướng là không đồng. Lại dùng Thần Túc để giáo hóa họ. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ hai.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Tỷ thức nhận rõ muôn ngàn hình tướng không chán. Lại xem vô lượng Thế Giới trong mười phương tất thấy Bồ Tát Nhất sinh bổ xứ, hương thơm tỏa khắp mười phương Thế Giới. Ở trong sự thu giữ ý ấy không để cho phân tán. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ ba.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Lúc mới an tọa nơi gốc Bồ Đề đã tự tư duy: Ta nay tất nhiên là thành Phật, không còn hồ nghi gì nữa! Dùng cái gì để chứng nghiệm?

Nên khiến cho Chư Thiên, Long, Quỷ Thần, cho đến Chư Phật Thế Tôn trong mười phương đều biết rằng: Ta nay đang ngồi nơi gốc cây Bồ Đề.

Liền phóng ra từ nơi các lỗ chân lông trên thân tướng, mỗi mỗi lỗ chân lông ấy tỏa ra các hương thơm khiến mười phương Thế Giới thảy đều đến để túc trực hầu cận, giúp đỡ Bồ Tát cho tới khi thành tựu đạo quả. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ tư.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Ở nơi gốc cây Bồ Đề ấy đã thành Bậc Chánh Giác, các tướng gồm đủ. Chỉ trong khoảng một đêm đã thành tựu trí tuệ ba Minh. Vào đầu đêm đã tự nhớ nghĩ về hằng sa Chư Phật Thế Tôn thời quá khứ từng thành đạo ở nơi này.

Pháp nào được nêu bày trước cùng làm thế nào để giáo hóa chúng sinh?

Tư duy như vậy, lại đến giữa đêm thì tỏ rõ là từ xa xưa Chư Phật thành đạo ở đây thảy đều thuyết giảng vô lượng các pháp Ba la mật. Ta nay cũng nên theo đúng pháp của Chư Phật. Thế là bèn nhập pháp định ý chúng hương vô hình.

Lại ra khỏi pháp định và trở lại tư duy: Chư Phật thời xa xưa tuy thành Phật ở nơi chốn này, đã hóa độ người nào trước tiên và làm thế nào để thuyết pháp?

Lúc ấy liền nghe tất cả các thứ hương thơm trong mười phương Thế Giới, mỗi làn hương đều có âm thanh thúc giục nên hóa độ những người thích hợp. Lại ở nơi chốn ấy mỗi mỗi đều tư duy, cho đến hết đêm. Như thế mà không thoái chuyển, không hề thiếu cảnh giới hương thơm. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ năm.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Tỷ tướng đã đạt được nên tự tư duy: Các mùi hương của thế gian đều vô thường, là các pháp được trồng từ cõi sinh tử.

Vậy nên dùng phương tiện gì để mong có được hương đạo đức?

Bèn tự nhập định, tuệ phát từ định, thấy rõ về năm phần pháp thân. Dùng thứ để luôn được nhận rõ, dùng hương thơm giới luật để thâu phục thân, dùng hương thơm định để thu giữ ý, dùng hương thơm của trí tuệ để thu giữ mọi vọng loạn, dùng trí tuệ giải thoát để thu giữ mọi nhận thức điên đảo, dùng sự thông tỏ các pháp Ba la mật để thu giữ vô minh.

Đó chính là pháp hương Anh Lạc của năm phần pháp thân Như Lai. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ sáu.

Đức Phật lại bảo Bồ Tát Vô Đảnh Tướng rằng: Tướng lưỡi của Như Lai là hình tướng kỳ diệu trong các tướng, diễn nói rộng khắp những lời giáo hóa, không hề để gây ra bốn thứ lỗi lầm. Cội nguồn của sự phát nguyện là nhằm thuyết pháp giáo hóa chúng sinh, dùng miệng để giáo hóa luôn thanh tịnh, không hề mất hình tướng của lưỡi. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ nhất.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Gốc của sự tu tập thanh tịnh là luôn giữ gìn ba hành, biết rõ nẻo hướng tới của thần thức các chúng sinh, nhanh chóng sử dụng phương tiện để thuyết pháp, không để mất thứ lớp và thiệt thức luôn thanh tịnh. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ hai.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Tuy miệng thuyết pháp đủ cả lời giảng dạy và âm thanh của chúng, lời nói từ thức phát ra ngoài liền được thọ nhận, chuyển hóa. Lại chọn lựa lấy ngôn ngữ để thuyết pháp, ở trong sự thu giữ ấy, luôn giữ cho thiệt thức được thanh tịnh.

Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ ba.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Lưỡi có các hình tướng và những hình tướng ấy không đồng, mỗi mỗi đều chuyển hóa lãnh hội để thuyết pháp không cùng, không hề mất bốn thứ biện tài. Thiệt thức luôn thanh tịnh, cho đến vô lượng hằng sa các Quốc Độ, ngôn ngữ luôn liên tục thích hợp, không ai là không tin tưởng thọ thân. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ tư.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Như lúc có người được nghe thuyết pháp, hoặc thiện, hoặc bất thiện, hoặc thuyết giảng về tà kiến hay chánh kiến thì lại có thể chất vấn, phản bác, suy cứu để lý giải ý nghĩa. Ở trong ấy luôn đầy đủ mọi lãnh hội, không để mất thiệt thức. Đó gọi là pháp Anh Lạc thanh tịnh thứ năm.

Lại nữa, này các vị Tộc Tánh Tử! Chỗ thuyết pháp của Chư Phật thời quá khứ gồm đủ cả nẻo hành, nẻo hiểu biết và nẻo hướng tới. Chư Phật thời tương lai cũng đủ ba nẻo ấy. Chư Phật hiện tại cũng thế.

Vậy thì Chư Phật thời quá khứ đã làm thế nào để thuyết pháp gồm đủ ba nẻo kia?

Này các vị Tộc Tánh Tử! Chư Như Lai thời quá khứ không hề chấp trước nơi đạo quả Chánh Giác của mình. Thân, sắc, tướng thảy đều diệt.

Thế nào gọi là thân diệt?

Chư Như Lai quá khứ thân không thường trụ. Sắc thân biến đổi chẳng phải một hai lần mà là sinh sinh tự diệt. Tuy sự diệt hoàn toàn còn khá lâu mới xảy ra. Cũng có thân gọi là bất diệt. Điều trước có là vì thân không nhập vào cảnh giới vô vi.

Thân của Như Lai ấy gồm có năm phần pháp tánh, luôn an định bất biến dù có Phật hay không Phật. Đó gọi là thân diệt chứ chẳng phải là năm phần thân diệt. Chỗ gọi là tướng diệt ấy tức là gồm cả có tướng có sắc, có tướng không sắc.

Thế nào gọi là có tướng có sắc, có tướng không sắc?

Như nhãn thức với cảnh giới ở bên ngoài còn gốc là sáu nhập. Đó gọi là có tướng có sắc. Còn có tướng không sắc là các pháp hữu vi, vô vi, các pháp định và không định đều chẳng phải là cảnh giới của nhãn thức. Đó gọi là có tướng không sắc.

Chỗ gọi là sắc diệt ấy là sắc có ba phẩm: Sắc hữu hình, sắc vô hình và sắc tăng đại thêm lớn.

Thế nào là sắc hữu hình?

Nơi miệng phát ra lời chỉ dạy, tâm thức tạo hành tùy theo đối tượng mà dấy tham đắm. Đó gọi là sắc hữu hình.

Thế nào gọi là sắc vô hình?

Như nay đang nói, có điều thiện, điều ác và biết là về sau sẽ nhận quả báo, điều ấy là tất nhiên, không hề hồ nghi. Như hiện nay đang ở đây mà nói về những tạo tác ở quá khứ hay hiện tại, nhãn thức hiện không thể thấy được. Đó gọi là sắc vô hình.

Còn thế nào gọi là sắc tăng đại?

Sắc có trường hợp không cùng tận, chẳng phải sắc có trường hợp cùng tận. Có sắc cũng cùng tận mà không sắc cũng đều cùng tận. Đó gọi là sắc tăng đại.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần