Phật Thuyết Kinh Cha Con Gặp Nhau - Phẩm Hai Mươi Bảy - Vua Tịnh Phạn Tin Hiểu - Phần Hai
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Nhật Xưng, Đời Tống
PHẬT THUYẾT
KINH CHA CON GẶP NHAU
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Nhật Xưng, Đời Tống
PHẨM HAI MƯƠI BẢY
VUA TỊNH PHẠN TIN HIỂU
PHẦN HAI
Lại luân báu quay tròn trên thiên hạ các cây Kiếp ba, phát sinh ra y báu, tất cả hữu tình thọ dụng như ý. Lại luân báu xoay quay tròn trong thiên hạ, những ai mang bệnh nặng đều được thuyên giảm. Chỉ có ba bệnh. Một là ý vui, hai là đoàn thực, ba là già suy.
Các chúng sinh ấy sống đến ngàn năm. Nếu như có khổ nhỏ thì tự nhiên tiêu trừ. Có vô lượng vô biên việc hy hữu như vậy đồng thời xuất hiện.
Lúc đó, Địa Thiên Vương bỗng suy nghĩ: Nay ta ở đây giàu có tự tại, lại còn có nhiều chỗ hơn cả nơi đây.
Vua lại nghĩ tiếp: Ta xưa từng nghe trên đỉnh núi Tu Di có Tam Thập Tam Thiên khoái lạc vô cùng, nay ta nên đến đó. Nghĩ thế rồi liền cùng bốn binh chúng đến nơi ấy.
Lúc đó, chúa Trời Đế Thích thấy Địa Thiên Vương từ xa đi đến liền đứng dậy nghênh đón, dùng lời hay để thăm hỏi, chia tòa mời ngồi và cùng nhau cai trị. Vua ở nơi ấy trải qua đã lâu, Địa Thiên Vương muốn rời khỏi Đế Thích để làm Vua một cõi. Nghĩ như vậy rồi Vua cùng binh chúng đọa xuống Diêm Phù Đề nơi thành Mạt Độ La.
Địa Thiên Vương ở lâu nơi Thiên cung hưởng thọ các thú vui vi diệu tối thượng, bỗng đọa vào nhân thế, không có tạm an ổn. Cũng như dầu tô để trên cát nóng, thân tâm bỗng biến đổi không thể kham nhận.
Lúc đó, Địa Thiên Vương nói kệ rằng:
Vương giả xưng tự tại
Nhưng chưa đoạn tham dục
Như lửa thêm củi khổ
Thế nên mau xa lìa.
Như khát uống nước muối
Thì tâm càng khát thêm
Nên biết người trước dục
Không chán cũng như vậy.
Như các sông chảy biển
Chưa bao giờ tràn đầy
Nên biết người trước dục
Không chán cũng như vậy.
Như gương soi hình dung
Hiển hiện luôn thay đổi
Nên biết người trước sắc
Không chán cũng như vậy.
Như tiếng vang hang trống
Ứng đáp không dừng dứt
Nên biết người trước thanh
Không chán cũng như vậy.
Cũng như đựng đầy hương
Thọ luân chưa từng đủ
Nên biết người trước hương
Không chán cũng như vậy.
Như trộn thức ăn ngon
Lúc nào cũng ăn dùng
Nên biết người trước vị
Không chán cũng như vậy.
Như gió thổi hư không
Chuyển động mãi không dừng
Nên biết người trước xúc
Không chán cũng như vậy.
Như uống nước trong mộng
Không thể hết tưởng khát
Người ý trước các pháp
Không chán cũng như vậy.
Nếu ham thích các dục
Lửa tham càng cháy thêm
Nên dùng nước tịnh trí
Dập tắt không còn gì.
Khi Địa Thiên Chuyển Luân Thánh Vương nói kệ rồi, liền diệt mất.
Đức Phật bảo: Này Đại Vương! Địa Thiên Vương đâu phải ai lạ, chính là ta đây.
Đức Phật bảo: Này Đại Vương! Nay ta nói tiếp, vào thời xa xưa có Chuyển Luân Thánh Vương tên là Mạn Đạt Đa có oai thế lớn, phước đức đầy đủ, sinh ra từ đảnh của Vua cha. Đời trước đã từng tu phạm hạnh, từng gặp vô lượng vô biên Chư Phật.
Ở chỗ Đức Phật ấy trồng các công đức căn bản, kế thừa ngôi vị quán đảnh của Phụ Vương, thống trị bốn thiên hạ, giàu có tự tại, xuất hiện ở Diêm Phù Đề cai trị giáo hóa, vui thích năm dục thù thắng số một, an ổn sung túc, nhân dân đông nhiều, làng xóm thành ấp gà bay đến nhau, đất không có ngói gạch sạn đá gai gốc. Giá như có gò núi thì phần nhiều phát sinh ra vàng báu, ao suối vườn rừng trang nghiêm.
Trong nước có một thành lớn tên là A Du Xà, phía Đông Tây của thành ấy rộng mười hai do tuần, Đông Bắc rộng bảy do tuần, lưới báu, linh báu được treo phủ lên trên. Vua có nhiều quyến thuộc cung kính vây quanh. Cũng như thành lớn Diệu kiến của Đế Thích. Vua Mạn Đạt Đa xây cung điện hợp với ba mùa.
Cung thứ nhất tên là Nguyệt Quang, mùa nóng thì Vua ở cung này. Cung điện thứ hai tên là Lưu Ly Tạng, vào mùa mưa thì Vua ở cung này. Cung điện thứ ba tên là Nhật Quang, mùa lạnh thì Vua ở cung này. Nếu khi Vua vào điện Nguyệt Quang cùng với hậu phi, thế nữ, quyến thuộc vây quanh trước sau thì thân thể mát mẻ.
Cũng như hương Ngưu đầu chiên đàn xoa vào thân, thân thể của Vua an ổn điều hòa cũng lại như vậy. Cũng như Đế Thích cùng các Thiên Tử ở tại Điện Quảng Thắng, hưởng thọ vui thích tối thắng vi diệu. Nếu gặp mùa mưa thì Vua và quyến thuộc vào điện Lưu Ly.
Ví như dùng hương Đa Ma La Bạt Đát La Xoa vào thân, ý Vua khoái thích cũng lại như vậy. Nếu mùa lạnh Vua và quyến thuộc vào điện Nhật Quang. Như dùng hương trầm thủy xoa vào thân, thân thể của Vua ấm áp khi vào điện ấy cung như vậy.
Này Đại Vương! Bỗng nhiên trong cung của Vua Mạn Đạt Đa trong bảy ngày mưa xuống các vàng báu. Mãn bảy ngày rồi Vua khen chưa từng có, phước nghiệp thanh tịnh cẩm báo đến như vậy. Vua trụ thế cai trị giáo hóa trải qua vô lượng năm.
Lúc đó, Vua Mạn Đạt Đa suy nghĩ: Ta nghe phía Tây có Đại Ngưu Hóa Châu. Nghĩ vậy rồi cùng với bốn binh chúng bay lên hư không, từ Diêm Phù Đề dần dần đến châu ấy. Đến rồi, Vua thọ dụng những món ăn uống tối thượng, quốc độ nhân dân an ổn vui sướng sung túc, ở trong cung Vua mưa xuống châu báu trong bảy ngày, bằng với Diêm Phù Đề không khác. Vua ở châu đó trải qua trăm ngàn vạn năm.
Lúc đó, Vua Mạn Đạt Đa suy nghĩ: Ta nghe phương Đông có Đại Thắng Thần Châu. Nghĩ vậy rồi cùng với bốn binh chúng bay lên hư không, từ Ngưu Hóa Châu dần dần đến nơi ấy. Vua đến nơi ấy rồi thọ dụng các món ăn ngon vi diệu tối thượng, cai trị giáo hóa nhân dân an ổn vui sướng sung túc, trong cung cũng mưa châu báu bảy ngày bằng với Ngưu Hóa Châu không khác. Vua ở châu đó trải qua trăm ngàn vạn năm.
Này Đại Vương! Vua Mạn Đạt Đa tự suy nghĩ: Ta nghe phương Bắc có Câu Lô Châu, nhân dân châu ấy không sinh tưởng phân biệt ngã và ngã sở, ta nay nên đến đó thử xem. Nghĩ vậy rồi cùng với bốn binh chúng bay lên hư không, từ Thắng Thân Châu dần dần đi đến châu ấy. Đến rồi Vua thử xem quyến thuộc mới biết đúng như vậy. Ở châu ấy Vua hưởng thọ khoái lạc trải qua vô lượng năm.
Này Đại Vương! Vua Mạn Đạt Đa lại suy nghĩ: Ta từng nghe có Tam Thập Tam Thiên an trụ trên đảnh núi Tu Di, nay ta đích thân đến đó quán sát. Nghĩ vậy rồi cùng bốn binh chúng bay lên hư không, từ Câu lô châu liền đến nơi ấy.
Lúc đó, Thiên chủ cùng các Thiên Tử tập hợp tại Diệu pháp đường đàm luận việc trời. Thấy Mạn Đạt Đa từ xa đến, chúa Trời Đế Thích liền chia nửa tòa mời Vua ngồi. Khi Vua Mạn Đạt Đa vừa ngồi vào tòa có mười điều hơn Thiên Chủ.
Đó là:
1. Thọ mạng.
2. Dung nghi.
3. Danh xưng.
4. Khoái lạc.
5. Tự tại.
6. Đoan chánh.
7. Âm thanh.
8. Trong thân luôn thoảng mùi hương thơm.
9. Hương vị thức ăn.
10. Xúc chạm mịn màng.
Sự thọ dụng của Vua Mạn Đạt Đa và Thiên chủ đều giống nhau, chỉ có mắt nháy là khác biệt. Các Thiên Tử đem việc đó để bàn luận, biết được Thiên chủ và Nhân Vương hai thứ có khác.
Đức Phật bảo: Này Đại Vương! Vua Mạn Đạt Đa tuy sinh ở nhân gian nhưng hình nghi cùng với Thiên chủ như nhau không khác, phước báo thù thắng chưa từng có. Vua ở cõi Trời ấy trải qua vô lượng năm được làm Thiên chủ tự tại tối thắng, ở trong bốn thiên hạ giàu có vui sướng hơn hết. Mặc dù được Đế Thích chia nhau cai trị, nhưng tâm vẫn chưa thấy đủ.
Hôm nọ, Vua Mạn Đạt Đa bỗng đổi ý: Nay ta một mình có thể làm Thiên chủ, cần gì Đế Thích, vậy mau rời nơi đây. Vừa khởi ý nghĩ như vậy, Vua cùng bốn binh chúng từ cõi Trời đọa xuống Diêm Phù Đề trong vườn Tối thắng thuộc thành A Du Xà.
Khi rơi xuống, oai quang của Vua chiếu khắp Diêm Phù Đề, ánh sáng ấy che cả ánh sáng của Mặt Trời, Mặt Trăng.
Lúc đó, nhân dân ra khỏi thành để xem, thấy việc ấy rồi kinh ngạc chưa từng có, liền vào thành rao lên như vậy: Nay có Thiên Nhân và bốn binh chúng từ trên hư không rơi xuống trong vườn Tối thắng.
Này Đại Vương! Lúc đó, Vua và nhân dân trong thành liền sửa soạn các thứ hương xoa, hương bột, ca múa, kỹ nhạc, tràng phan, bảo cái, vòng hoa, anh lạc, các món trang nghiêm thân vội vã đến vườn Tối Thắng.
Này Đại Vương! Lúc Vua Mạn Đạt Đa mới rơi xuống nhân gian, đất sáu cách chấn động. Lúc đó, nhân dân có tất cả hương trang nghiêm thù thắng tối thượng đều đem đến vườn Tối thắng để xoa lên thân Vua cúng dường.
Vua Mạn Đạt Đa từ lâu đã hưởng thọ khoái lạc tối thượng vi diệu của thiên cung nên không thể kham nhận những thứ của con người. Thí như dầu tô để trên cát nóng, thân thể chi phần của Vua mệt mỏi biến đổi không khi nào yên.
Lúc đó, Vua trong thành thưa hỏi: Ngài là vị Trời nào đọa xuống đây?
Vua Mạn Đạt Đa đáp: Ngươi từng nghe xưa có Chuyển Luân Thánh Vương tên là Mạn Đạt Đa không?
Vua và nhân dân thưa: Chúng tôi từng nghe có Chuyển Luân Thánh Vương tên là Mạn Đạt Đa có oai đức lớn, thống lãnh bốn thiên hạ, rời cõi người cùng với bốn binh chúng bay lên Tam Thập Tam Thiên.
Vị Trời mới rơi xuống nói: Vua Mạn Đạt Đa thuở xưa đó chính là ta đây, do không biết nhàm chán nên mới như thế này.
Ai đối với phước báo mà biết đủ ư?
Lúc đó, Vua và các thần dân trong thành dùng kệ hỏi:
Tôi nghe kỳ cựu nói
Xưa có Chuyển Luân Vương
Tên là Mạn Đạt Đa
Có oai thế to lớn
Cùng bốn binh quyến thuộc
Lên Tam Thập Tam Thiên
Giáo hóa các Thiên Nhân
Vì họ nói chánh pháp.
Vua Mạn Đạt Đa ấy
Bỏ vui Trời chịu khổ
Sức vô thường gia hại
Do tâm không biết đủ,
Nhân dân đều chắp tay
Đảnh lễ chân Đại Vương
Vua di chúc lời gì
Vị lai tôi sẽ nói.
Lúc đó Mạn Đạt Đa
Nói với mọi người rằng
Ta do đắm trước vui
Từ Trời mà đọa xuống,
Co sức oai đức lớn
Thống lãnh bốn thiên hạ
Thọ dục lạc không chán
Từ Trời mà đọa xuống,
Xưa tự ở trong cung
Bảy ngày mưa trân báu
Thọ dục lạc không chán
Từ Trời mà đọa xuống
Chúa Trời Đế Thích kia
Chia nửa tòa cùng trị
Bị ác giác não loạn
Từ Trời đọa xuống đây.
Đối dục lạc không chán
Không tin lời của Phật
Tự phá hoại phước nghiệp
Lưu chuyển biển luân hồi.
Đời có bậc đại trí
Hay lìa dục si ám
Và giáo hóa người khác
Biết đủ khéo quán sát,
Nếu suy nghĩ chân chánh
Tùy thuận các thiện pháp
Phá hoại nghiệp luân hồi
Và khổ sinh, già, chết.
Quán xúc như lửa cháy
Quán thọ cũng như vậy
Biết rõ như thế rồi
Không còn khởi tham lam.
Người ngu trước cảnh giới
Như nghe tiếng âm nhạc
Rõ căn cảnh vốn không
Biết pháp lìa tự tánh.
Sáu xứ không vắng lặng
Chỉ biến kế phân biệt
Nếu rõ được sắc không
Thì không sinh tham trước.
Người trí khéo phòng hộ
Nhàm chán khổ luân hồi
Mắt tuệ thường chiếu sáng
Lìa hết mọi lỗi lầm.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba