Phật Thuyết Kinh Phật Bản Hạnh Tập - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Ma Vương Khủng Bố Bồ Tát - Phần Ba
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Xà Na Quật Đa, Đời Tùy
PHẬT THUYẾT
KINH PHẬT BẢN HẠNH TẬP
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Xà Na Quật Đa, Đời Tùy
PHẨM BA MƯƠI MỐT
PHẨM MA VƯƠNG
KHỦNG BỐ BỒ TÁT
PHẦN BA
Lúc bây giờ lũ con gái của Ma Vương Ba Tuần không đủ sức huyễn hoặc Bồ Tát, tâm rất xấu hổ, tự thấy thẹn thùng, đều cúi thân đảnh lễ dưới chân Bồ Tát, nhiễu quanh ba vòng rồi thoái lui, thất thểu đi về bên Ma Vương Ba Tuần.
Đến nơi, chúng bạch Phụ Vương: Thưa Phụ Vương, chẳng nên có ý nghĩ đến nơi chúng sinh đó gây oán thù.
Vì sao?
Vì từ xưa đến nay chưa từng thấy một chúng sinh nào ở trong Dục Giới bị chúng con bày đủ trò tình tứ mê hoặc bên họ mà họ không chút động tâm như vậy. Lại nữa, khi chúng con khêu gợi dâm dục thì làm cho ý chí của người khác đều khô cạn, giống như khi Trời hạn, tất cả cây cỏ đều bị cháy rụi, giống như bơ để dưới ánh nắng Trời mùa xuân đều tự chảy ra nước.
Ngày nay bậc Trượng phu này vì nhân duyên gì vẫn độc lập như vậy?
Vì lý do đó, xin Phụ Vương chớ nên gây oán thù với vị ấy.
Rồi hướng về Phụ Vương, chúng nói kệ:
Thân Ngài vàng hơn hoa Chiêm Bặc
Vô biên công đức danh đồn khắp
Không động, giống như núi Tu Di
Đảnh lễ Ngài rồi, giờ trở về.
Con xin trình rõ đủ mọi điều
Mắt Ngài xanh biếc tợ hoa sen
Mỉm cười nhìn con, tâm không động
Diện mạo trong sạch, nhìn không nháy
Không sân, không giận, không dục nhiễm
Xem lũ chúng con như huyễn hóa.
Giả sử Tu Di ngã đổ nhào
Nhật nguyệt tinh tú đều rơi rụng
Biển lớn cạn sạch, nước không còn
Ngài thấy ái dục, tâm chẳng thoái.
Giọng Ngài thanh thót, nghe hoan hỷ
Tâm từ nhìn con, không dục nhiễm
Thấy con không sinh tâm sân hận
Tư duy sáng suốt về thân người
Quán biết ý con và thân thể
Tư duy tỉ mỉ nạn nữ nhi
Do vậy, tâm không hưởng ngũ dục
Lìa dục không tham, nào ai biết
Chẳng phải trình độ của người, Trời.
Chúng con bày trò của phụ nữ
Tâm Ngài nếu còn có dục ái.
Thì tâm ý cháy như củi khô.
Tuy Ngài thấy con, tâm không nhiễm
Đứng yên sừng sững tợ Tu Di
Phước trí trang nghiêm trăm công đức
Bố thí, trì giới, hạnh viên toàn.
Từ hàng vạn kiếp tu phạm hạnh
Là Bậc thanh tịnh oai đức lớn.
Chúng con đảnh lễ Kim thân Ngài
Ma ta bị bại hẳn không nghi.
Chánh Giác Bồ Đề, Ngài phải chứng
Chúng ta chẳng nên gieo oán nghiệp
Trận này ta đánh thật khó thắng
Muốn Ngài hàng phục cũng gian nan.
Phụ Vương hãy xem trên không trung
Nhiều chúng Bồ Tát phương khác đến
Thân đều trang nghiêm bằng anh lạc
Trân trọng, cung kính lễ Ngài ấy
Hoa Mạn đà la rơi như mưa
Nói kệ vi diệu tán thán Ngài.
Chư Phật mười phương cho sứ đến
Mang theo nhiều thực phẩm cam lộ
Các loài hàm thức đều kéo đến
Vô tình các núi cùng cây cối
Thần núi Tu Di cùng Đế Thích
Đảnh lễ hướng về rừng công đức.
Như vậy Phụ Vương, chẳng phải lúc
Chúng con cần phải trở về đây.
Lúc ấy Ma Vương liền nói kệ:
Qua sông phải qua đến bờ sông
Muốn đào lấy cây phải chặt rễ
Đã kết oán phải trừ tận gốc
Việc đã làm rồi, không thể hối.
Khi ấy Ma Vương Ba Tuần không nghe lời khuyên của trưởng tử Thương Chủ, lại cũng không nghe lời can gián của các ái nữ, liền đích thân đến cây Bồ Đề.
Khi đến bên cây Bồ Đề rồi, Ma Vương liền nói với Bồ Tát: Này Sa Môn họ Thích, vì cầu gì mà đến đây, ngồi một mình dưới rừng cây trong đêm mây mù, mưa gió tối tăm, đầy các loài thú hoang dữ và nhiều loài Rồng độc ác đáng kinh sợ?
Này Tỳ Kheo, người không sợ những tên giặc cướp tàn bạo hay sao?
Khi ấy Bồ Tát đáp lời Ma Vương Ba Tuần: Này Ma Vương Ba Tuần, ta muốn cầu quả Niết Bàn tịch diệt, là việc làm của Chư Phật trong đời quá khứ là chỗ tối thượng vô úy, dứt sạch các hữu. Vì lý do đó, hôm nay ta đến an tọa dưới cội Bồ Đề, trong cảnh thanh vắng này.
Lúc ấy Ma Vương liền dùng kệ nói Bồ Tát:
Sa Môn một mình nơi vắng lặng
Khổ hạnh mong cầu điều rất khó
Tiên Nhân tuổi già đầy phương tiện
Còn mất thiền định đều thoái lui
Huống chi ngươi sung sức cường tráng
Cầu quả thắng diệu do đâu được?
Khi ấy, Bồ Tát dùng kệ bảo Ma Vương Ba Tuần:
Chư Thiên thuở xưa tu khổ hạnh
Tinh tấn dũng mãnh chưa sâu xa
Phước báo thiện lực sức không mạnh
Ta xưa giữ giới thệ kiên cố
Ba Tuần, nếu ta không chứng đạo
Trọn đời chẳng bỏ cội cây này.
Khi ấy Ma Vương lại nói kệ:
Ta, đấng tối tôn trong Dục Giới
Đế Thích, Hộ Thế đều do ta
Tu la, Long Vương, Khẩn Na La
Atỳ đến nay đều dân ta
Người cũng đang ở trong nước ta
Tự nghĩ nên sớm rời cây này.
Khi ấy Bồ Tát lại dùng kệ bảo Ma Vương Ba Tuần:
Ngươi ở Dục Giới tuy quyền lực
Nhưng không tự tại trong pháp giới
Chỉ biết địa ngục cùng ngạ quỷ
Nhưng ta chẳng phải người ba cõi
Chứng đạo quyết phá cung ma ngươi
Khiến ông về sau mất quyền lực.
Khi ấy Ma Vương Ba Tuần lại nói với Bồ Tát: Này Thích Tử, người nên sớm rời khỏi nơi đây, nhất định sẽ được ngôi Chuyển Luân Thánh Vương, làm vị đại địa chủ cai trị bốn châu thiên hạ đầy đủ bảy báu, thống lãnh tất cả sơn hà đại địa.
Này Thích Tử, người lẽ nào chẳng nhớ những lời dự đoán là ngươi sẽ làm Vua.
Của các vị Tiên Nhân thuở trước như vậy sao?
Người nên mau đứng dậy về làm chủ cõi đời một cách tự do. Nếu, người trở về sẽ được oai đức tối thượng không ai sánh bằng, trú trong chánh pháp cai trị giáo hóa dân chúng, được dân chúng tất cả nước đồng khát ngưỡng, đến cung kính cúng dường.
Lại nữa Thích Tử, thân ngươi mềm yếu, từ nhỏ đến lớn được nuôi dưỡng trong thâm cung, nay sống ở trong rừng hoang vắng, ít người lui tới, nhiều loài mãnh thú đáng sợ, sống đơn độc không bè bạn, e thân người bị tổn hại, làm cho ta mãi ưu sầu.
Lại nữa Thích Tử, người sớm rời khỏi chỗ này trở về hoàng, cung. Những điều thế gian khó có được mà người đã được, ngũ dục tuyệt vời đẹp mắt vừa ý mà người từ khước không thọ hưởng. Người tuy muốn cầu đạo vô thượng nhưng điều này thật khó được.
Này Thích Tử, người chưa thật biết đạo Bồ Đề rất khó chứng được, chỉ uổng công mệt sức mà thôi. Ba Tuần nói như vậy rồi, đứng yên lặng.
Khi ấy Bồ Tát bảo Ma Vương Ba Tuần: Này Ma Vương Ba Tuần, ngươi chẳng cần nói như vậy.
Vì lý do gì?
Vì tâm ta không thích thú vui ngũ dục. Này Ma Vương Ba Tuần, ta từ lâu đã biết hiểm họa của ngũ dục, một khi đam mê ngũ dục rồi thì không bao giờ biết đủ.
Thú vui ngũ dục chỉ trong chóc lát, không được lâu dài, vì vô thường, khổ, không, vô ngã nên không chắc chắn, giống như hạt sương trên cỏ, như đầu lưỡi rắn độc đáng sợ khó đụng vào, như đống xương hôi thối chẳng sạch.
Giống như khúc thịt các loài thú cùng tham ăn tương tranh tương sát, giống như quả chín muồi trên cây, ở cành chẳng được bao lâu, như chiêm bao, như bọt nước, như trò ảo thuật, như sóng nắng không có chân thật, như lửa vùi trong đống phân dê, thình lình đốt cháy người.
Này Ma Vương Ba Tuần, ta muôn chứng pháp vô vi. Này Ba Tuần, ngươi phải biết, ta đã xả bỏ cảnh giàu sang phú quý và cho đến bảy báu trong bốn châu thiên hạ.
Lại nữa, Ma Vương Ba Tuần, ví như có người dùng cao lương mỹ vị rồi lại mửa ra, sau đó muốn ăn trở lại, thì không có việc như vậy.
Đúng như vậy! Như vậy!
Ta nay đã xả bỏ các phước báo như trên, đây là việc hết sức khó làm, giống như người mửa đồ đã ăn, không thể ăn trở lại.
Ta đâu có thể trở về Hoàng Cung!
Này Ma Vương Ba Tuần, ta chẳng bao lâu nữa chắc chắn tỏ ngộ Bồ Đề, chứng thành Phật Quả, dứt sạch các khổ sinh, già, bệnh, chết.
Này Ba Tuần, ngươi nên trở về cung điện của ngươi, không nên đứng đây. Ông nói lắm lời phù phiếm, lời nói không lợi ích, là lời nói của kẻ ngu si.
Khi ấy Ba Tuần lại suy nghĩ: Người này không thể dùng ngũ dục dối gạt, ta nên dùng các sách lược khác, đem lời hoa mỹ cám dỗ lòng người, khiến bỏ đi nơi khác.
Khi đó Ma Vương Ba Tuần suy nghĩ như vậy xong, lại thưa Bồ Tát: Nhân Giả, Sa Môn Thích Tử dòng Cam Giá mau đứng dậy! Mau đứng dậy!
Nhân Giả từ ấu thời đến nay chưa từng thấy chiến đấu, đao binh tranh nhau, thật đấng khủng khiếp. Nhân Giả chỉ làm theo Vương Pháp của mình, trận chiến đôi địch không phải là việc Nhân Giả có thể chịu được.
Lại Nhân Giả chẳng nên cùng kẻ khác gây oán thù. Nếu gây oán thù thì các thứ tham dục, ngu si triền miên làm uế trược tâm thức, không thể thoát các ấm: Sắc, thọ, tưởng, hành và thức. Nhân Giả mau mau đem tấm thân với tâm bất thiện, bất chánh kiến này trở về.
Này Sa Môn Thích Tử, Ngài về Hoàng Cung lập hội Vô giá, thọ ngôi Kim Luân Thánh Vương, dùng Pháp Vua hàng phục thế gian, cai trị thiên hạ, chẳng nên luyến tiếc nơi đây mà bị thương tổn vì chiến đấu.
Này Nhân Giả, khi Ngài trở về cung của mình, thì sẽ được phước đức, oai thế lớn, trên con đường Vương vị chánh đáng, đáng hân hoan mà thuở xưa các vị Vua đều khen ngợi. Quốc gia Ngài ở rộng rãi, thống lãnh bốn châu thiên hạ, tất cả đều được đầy đủ không thiếu một vật gì.
Nhân Giả đã hạ sinh trong thâm cung của một Đại Vương, ngày nay lại cạo bỏ râu tóc làm Tỳ Kheo, thật không thích hợp đời sống khất sĩ.
Tại sao Nhân Giả con dòng họ Thích, thuộc giai cấp Vua chúa, lại chọn lấy đời sống bần cùng của Sa Môn?
Tôi thương xót Ngài cho nên mới nói ra những lời như vậy, cũng chẳng phải tôi dùng sức mạnh buộc Nhân Giả rời khỏi đây, chỉ vì ý tôi không nỡ thấy Nhân Giả làm những điều không tốt đẹp.
Rồi ma nói kệ:
Này người Sát Lợi, chết đáng sợ
Nên bỏ giải thoát về Hoàng Cung
Lập pháp cung tên trị thế gian
Đời nay khoái lạc, sau lên Trời
Con đường Vua chúa danh đồn khắp
Thuở trước các Vua đồng tiến bước
Nhân Giả đã sinh trong dòng Vua
Không hợp Sa Môn sống khất thực.
Khi Ma Vương Ba Tuần nói như vậy rồi, Bồ Tát nhìn chăm chú, xác định không theo, không động thân, không rời chỗ ngồi, trong tâm thầm nghĩ: Ôi thôi! Ba Tuần, ngươi mưu cầu tự lợi chẳng phải vì thương ta.
Nghĩ như vậy rồi, Bồ Tát nói với Ba Tuần: Này Ma Vương Ba Tuần, ta đã ngồi trên tòa Kim Cang kiên cố, ngồi kiết già rồi, rất khó phá hoại, vì ta muốn chứng Pháp Cam Lộ. Này Ma Vương Ba Tuần, theo ý nghĩ của ông, tùy ý làm, có thể làm được, tùy ý thực hiện.
Khi ấy Ba Tuần nổi sân, bực tức nói với Bồ Tát: Này Tỳ Kheo họ Thích, ngày nay vì cớ gì ngồi dưới gốc cây nơi thanh vắng.
Với tiếng rống la của ma quân như vậy, ý ngươi nghĩ gì mà cứ ngồi yên?
Hay cho rằng như ngồi trong thành, được bảo vệ vững chắc bởi bốn bức tường chung quanh.
Này Tỳ Kheo, lẽ nào không thấy ta thống lãnh bốn binh chủng: Tượng, mã, xa, bộ cùng các binh chủng khác, đồng thời cờ phướn, cờ lệnh, cờ lông, lọng lông, cờ xí kéo đến đây?
Có nhiều quỷ Dạ Xoa đều ăn thịt người, bắn tên giỏi như thần, đều cầm cung nỏ hoặc cầm tên nhọn, giáo mâu, câu liêm, mác, dao, gậy, bánh xe chiến đấu bằng kim cương, búa đủ các loại binh khí.
Xe thì có hàng vạn voi, lạc đà, ngựa đầy khắp hư không, đồng cất tiếng rống vang. Ngoài ra, còn có vô lượng các loài Rồng đều ẩn trong những tảng mây đen kịt, điện chớp lòe lẹt, lẫn trong trận mưa tuyết cuồng loạn.
Bấy giờ Ma Vương Ba Tuần rút một thanh kiếm nhọn ở nơi thắt lưng, cầm nơi tay, vội vã chạy về phía Bồ Tát, miệng xướng to: Này gã Tỳ Kheo họ Thích, thanh kiếm này của ta chặt đứt thân thể ngươi, giống như lực sĩ chẻ tre.
Rồi nói kệ:
Bảo kiếm của ta thật cứng bén
Đang cầm nơi tay, người xem rõ
Sa Môn, nếu người không chạy gấp
Sẽ chém thân ngươi như chẻ tre.
Khi ấy Bồ Tát nói kệ đáp Ma Vương:
Dù cả Ma Vương chật đất này
Tay đều cầm dao như Tu Di
Các ngươi chẳng động một lông
Ta Thân ta làm sao ngươi chặt đứt?
Ma Vương, nếu ngươi có sức mạnh
Ta nay sắp chứng quả Bồ Đề
Như ngươi ngăn cản, ta không thuận
Hãy mau ra tay, tùy ý ngươi.
Khi Bồ Tát nói kệ này rồi, lại bảo Ma Vương: Này Ma Vương Ba Tuần, giá sử cả ngàn vạn ức chúng sinh đều có thân hình như ông, dốc toàn sức lực đến đây làm trở ngại, mong làm tổn hại đạo quả Bồ Đề của ta, để ta không chứng Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác, ta quyết không rời khỏi nơi đây để ngồi dưới những gốc cây khác.
Ma Vương Ba Tuần nói với Bồ Tát: Này Tỳ Kheo họ Thích, người thuở trước ngồi bên bờ sông Ni Liên Thiền, thuộc xứ Ưu Lâu Tần Loa phát tâm tinh tấn, sáu năm khổ hạnh không tiếc thân mạng vẫn không chứng được quả Vô Thượng.
Huống chi ngày nay đã bỏ tâm tinh tấn, thoái thất thiền định, sinh tâm giải đãi, nương vào đâu mà ngươi mong đắc quả?
Bồ Tát đáp lời Ma Vương Ba Tuần: Này Ma Vương Ba Tuần, thuở xưa vì ta mới phát tâm tinh tấn nên ngồi nơi vắng lặng bên bờ sông kia để điều phục tự tâm. Ngày nay sự tinh tân dũng mãnh đó ta đã thành tựu.
Lại thuở trước, ta tu khổ hạnh sáu năm là để đối trị sự mỏi mệt, ngày nay không còn như vậy nữa. Này Ma Vương Ba Tuần, những lời can gián của ông như vậy thật chẳng phải là lòng thương xót.
Nếu có lòng thương xót ta thì đâu có nói lời như vậy. Ông đã sinh tâm như vậy, ta nhất định sẽ được giải thoát, rồi làm kẻ khác cũng giải thoát như ta.
Này Ma Vương Ba Tuần, ta quyết định chứng quả Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác, quyết định sẽ được giải thoát vi diệu.
Khi ấy Ba Tuần nghe Bồ Tát nói những lời như vậy, tâm rất ưu sầu nên bỏ tất cả sức cố gắng, lại nghĩ: Ta đã dùng lời hoa mỹ cám dỗ nhưng không thể khiến người rời khỏi gốc đạo thọ. Người đã phát lời thệ nguyện sâu nặng, không thể dùng lời tình cảm mà lay động được, vậy nên dùng sức chiến đấu khủng bố, quở trách, bắt ép để giải quyết, khiến người tâm sinh kinh sợ mà vội vã đứng dậy bỏ đi.
Ma Ba Tuần nghĩ như vậy rồi, nói với Bồ Tát: Này Tỳ Kheo họ Thích, ta đã dùng lời chân chánh nói với ông, ông không nhận lòng tốt của ta khuyên can như vậy, không đứng dậy gấp đi đến nơi khác. Ông thật là ngu si, đến giờ này ông sẽ thấy rõ những điều không tốt.
Khi ấy Bồ Tát nói với Ma Vương Ba Tuần: Này Ma Vương Ba Tuần, khi ta còn trong thai Thánh Mẫu, các người còn không thể làm chướng ngại ta, huống chi ngày hôm nay.
Này Ma Vương Ba Tuần, các ngươi nên mau trở về chỗ ở của các ngươi, từ xưa đến nay ta đã chưa từng sợ các ngươi, ngày nay cũng không sợ.
Rồi Bồ Tát hướng về Ba Tuần, nói kệ:
Hư Không dù mưa đao gậy xuống
Cắt xén thân ta ra từng mảnh
Nếu ta không qua biển sinh tử
Trọn đời chẳng rời cội Bồ Đề.
Bấy giờ Ma Vương Ba Tuần nói với Bồ Tát: Này Tỳ Kheo họ Thích, nay ông nói như vậy là do ông chưa thấy sức mạnh quân ma.
Tại vì sao?
Vì quân ma của ta mặc chiến giáp kiên cố, cầm đủ thứ loại binh khí lao vào thân ông.
Ngay khi ấy, Tỳ Kheo họ Thích tự vội vàng đứng dậy rời khỏi gốc cây này chạy đến bên ta và chắc chắn miệng sẽ nói to lên thế này: Ma Vương, Ngài hãy cho ta nương tựa?
Này Tỳ Kheo, người chưa hay biết thần thông của ta, nên ông mới ngồi nơi Tòa Sư Tử, rống lên tiếng Sư Tử.
Này Tỳ Kheo họ Thích, hãy mau đứng dậy, cần gì ngày nay phải rống lên tiếng Sư Tử một cách uổng phí.
Ma Vương nói kệ:
Ta có binh chủng voi, ngựa, lính
Cùng các thần tướng rành binh pháp
Thân mặc chiến bào, tay cầm trượng
Ông còn mạng sống hãy chạy nhanh
Để sau cầu ta, thật khó giúp
Khi ta muốn cứu, lại chẳng kham.
Bấy giờ Bồ Tát nói với Ma Vương Ba Tuần:
Này Ba Tuần, bốn biển lớn và cõi Đại Địa này có thể dời đi nơi khác.
Mặt Trời, Mặt Trăng cùng tinh tú có thể từ hư không rơi xuống đất.
Núi chúa Tu Di có thể bửa ra làm trăm mảnh.
Cõi Đại Địa và núi Tu Di cũng có thể đưa lên Trời hay có thể lật úp.
Cũng có thể lấy đất khô lấp sông Hằng, ngăn không cho nước chảy.
Nhưng tâm ta ngày nay không ai ngăn cản, chế phục được.
Thân ta không thể dời di nơi khác.
Vì sao?
Này Ma Vương Ba Tuần, như ta thuở xưa khi tu khổ hạnh, các sức thiền định, giới hạnh, thần lực của ta là như vậy.
Này Ba Tuần, với sức ta như vậy, dù Trời, dù rồng không thể hơn ta, không thể thắng ta.
Ta nhờ thuở xưa tu hạnh Bồ Đề trong ngàn ức kiếp được thành tựu viên mãn.
Rồi Bồ Tát nói với Ma Vương:
Tịnh Cư các Trời, chúng của ta
Trí lực làm tên, cung phương tiện
Nay ta thu phục ngươi chẳng khó
Giống như voi say đạp trúc khô.
Ma Ba Tuần nghe Bồ Tát nói những lời như vậy, tăng thêm tức giận.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Lòng Ham Muốn Dẫn đến đau Khổ
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Tát Giá
Phật Thuyết Kinh Tô Tất địa Yết La - Phẩm Bảy - Phẩm Trì Giới
Phật Thuyết Kinh Bách Dụ - Kinh Thứ Hai - Kinh để Dành Sữa
Phật Thuyết Kinh đà La Ni Tập - Phần Mười - Kim Cang Tạng Hàng Ma Pháp
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Miêu Ly
Phật Thuyết Kinh Bách Dụ - Kinh Thứ Bốn Mươi Sáu - Kinh Trộm Trâu ăn Thịt