Phật Thuyết Kinh Phật Bổn Hạnh - Phẩm Hai Mươi Chín - Phẩm đại Diệt - Tập Hai

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Thích Bảo Vân, Đời Tống

PHẬT THUYẾT

KINH PHẬT BỔN HẠNH

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Thích Bảo Vân, Đời Tống  

PHẨM HAI MƯƠI CHÍN

PHẨM ĐẠI DIỆT  

TẬP HAI  

Không nhịn lời thô tục

Không được rốt giải thoát

Mất tên pháp nhuế hoại

Lòng lành vui kẻ thù

Không nên thuận tâm độc

Phải dừng lại cho mau

Kẻ thù của các lành

Không gì qua tức giận

Mau mau đừng bị dụ

Hoại giới, hủy lòng nhân.

Tại gia nhiều ái đắm

Tội lỗi sân không nặng

Giữ giới sân càng nặng

Như nước lạnh ra lửa

Cạo tóc mặc pháp y

Ôm bát đi khất thực

Oai nghi gương cho đời

Không nên có tâm sân.

Mạn tăng thì lành giảm

Người tại gia còn vậy

Huống xuất gia lìa đắm

Người điều phục tâm định

Pháp trung bình chánh chân

Không hề có tà ngụy

Chánh pháp tạo việc lành

Tà ngụy là dối lừa.

Chứa của, Thánh buồn lo

Ít muốn là lìa khổ

Cho nên đệ tử ta

Ít cầu thêm các lành.

Các thầy phải biết đủ

Đó là tâm an định

Biết đủ, nhân gian vui

Kẻ tham, sinh khổ nàn

Giàu, tham lam thành nghèo

Nghèo, biết đủ thành giàu

Tham rong ruổi không chán

Người biết đủ được thương.

Người muốn cầu giải thoát

Không nương chỗ ồn náo

Trời Đế Thích sẽ xuống

Kính lễ Bậc độc cư

Các thầy bỏ thân ái

Khổ thân ái dừng ngay

Bỏ nhà luyến thân ái

Như voi già sa lầy.

Người ý chí tinh tấn

Mọi việc không nghi nan

Tính nước tuy mềm mại

Chảy hoài xuyên thủng đá

Kéo lửa mà ngưng nghỉ

Không thể được lửa đâu!

Siêng kéo thì tìm lửa

Tinh tấn gặp lửa mau

Nên phải lập tinh tấn

Hướng về cửa Nê Hoàn.

Tà trái đạo vô vi

Các thầy chớ nên làm

Giữ chí không lầm loạn

Các tà không được vào.

Bạn Sa Môn giữ chí

Thất chí mất các lành

Chí mặc giáp trượng đủ

Địch đâu thể thắng được

Lòng chuyên mặc giáp đức

Trần lao không thể thắng.

Người chuyên tinh định ý

Hiểu rõ đời tử sinh

Cho nên phải định ý

Định ý, khổ không sinh,

Như muốn qua dòng nước

Nương cầu nổi bắc sang

Muốn qua tất cả khổ

Định ý, thuyền bậc nhất.

Nếu các thầy lìa tuệ

Nay cố bày thế pháp

Có vậy thì được độ

Pháp ngoài thì không thích

Không gọi là bỏ nhà

Giáp, thuốc hay lợi khí

Thuyền bè qua sông nước

Tuệ đưa qua sinh tử.

Cho nên thường nghe pháp

Phải theo lời dạy pháp

Bậc tuệ có chánh kiến

Người không tuệ tối tăm.

Tâm chạy theo trần lao

Sẽ không được giải thoát

Người xét muốn cầu độ

Siêng dứt bỏ trần lao

Sa Môn phải điều tâm

Dứt bỏ tâm buông lung

Tâm Vua Trời điều lạc

A Tu Luân thì không.

Ta dạy các thầy thiện

Các thầy phải siêng tu

Lập ra nhiều phương tiện

Để giúp đến Nê Hoàn.

Giữa núi non vắng lặng

Nhà rảnh rang rừng sâu

Ở đó tu định ý

Ta đi không hận lòng.

Thầy thuốc đem hết thuật

Hòa hợp nhiều thuốc thang

Người bệnh uống được khỏi

Thuốc không uống tại mình.

Đạo Sư dẫn đường chánh

Người theo không lo lắng

Người sai lầm bị tổn

Chẳng đoái hoài các nạn.

Ta đã vì các thầy

Giảng nói bốn chánh đế

Kẻ còn nghi thì hỏi

Nay là lúc hỏi han.

Lúc Phật lệnh như vậy

Đệ tử lặng không thưa

A Na Luật nghĩ biết

Ở giữa đại chúng thưa:

Mặt Trời có thể lạnh

Trăng có thể nóng lên

Bốn đế chân chánh này

Không bao giờ sai chạy.

Khổ đế, khổ bức bách

Duyên ái thì khổ sinh

Lời các Phật nói ra

Diệt tận đế, diệt ái

Tám đường chánh cam lộ

Vắng lặng là Nê Hoàn.

Biết chúng Sa Môn này

Phật cuối cùng đã độ

Người chưa độ trong hội

Trẻ già mới vào đạo

Phật nói sơ La Hán

Như đường tối sáng lòa

Họ đã được giải thoát

Ra khỏi vòng sống chết

Họ đều mang bi hận

Thầy diệt sao quá nhanh.

Phật nghe lời chánh đế

Của Na Luật như vậy

Muốn kiên định ý chúng

Từ bi nói lời này:

Giả sử có kiếp thọ

Rồi cũng sẽ cùng tận

Ta đem lành ban đủ

Sống lâu để làm gì?

Trên Trời và dưới thế

Kẻ đáng độ đã độ

Nửa độ, nửa bày đạo

Chuyển giáo pháp được trụ.

Các thầy phải tự chế

Không cần nhớ nghĩ ta

Chỉ siêng nói phương tiện

Không gặp khổ chia lìa,

Dùng đèn tuệ trừ tối

Biết đời không bền chắc

Rũ trọn lòng vui vẻ

Giống như hết hoạn nạn.

Người trí thoát hung suy

Xa lìa kẻ tệ ác

Bỏ được hai họa ấy

Thì đâu có âu lo?

Các thầy siêng tu thiện

Tất cả rồi sẽ chết

Ta vào thành Nê Hoàn

Bây giờ đã đến lúc

Bấy giờ hành xả thọ

Là lời cuối của ta.

Lúc ấy Phật tư duy

Thiền ly dục bậc nhất

Xuất thiền bậc nhất rồi

Tư duy thiền đệ nhị

Trải bốn thiền như thế

Như thế trải qua khắp

Qua lại trong chín thiền

Thuận nghịch tận đầu mối.

Thế Tôn, Trời trong Trời

Trở lại thiền bậc nhất

Ra khỏi thiền bậc nhất

Trở lại đến Tứ Thiền

Khi Phật tư duy kỹ

Nghịch thuận trải thiền quán

Lại từ đây xuất thiền

Ý Ngài hơi chấn động

Sau đó xả thọ hành

Chợt vào thành Nê Hoàn.

Phật vừa xả thọ hành

Đất rung chuyển sáu cách

Không trung có đuốc lớn

Như kiếp tận lửa cháy

Bốn phương lửa cháy lớn

Giống như A Tu La

Đốt Trời, rừng, cây, đầm

Gọi là Ái Tận Lạc

Mưa đá to cõi ấy

Chớp sáng như phun lửa

Khắp đời như lửa lớn

Sấm rền rất đáng sợ

Gió bụi mù nổi lên

Cây gãy, núi băng đổ

Giống như gió kiếp tận

Gãy đổ nát vô hạn.

Mặt trời không ánh sáng

Trăng sao đều tối đen

Nhật nguyệt đều không sáng

Giống như bị phủ bùn

Đông, Tây không phân biệt

Không biết được ngày đêm

Thế gian tối trùm khắp

Sông nước chảy ngược dòng.

Phật nằm bên Song Lâm

Buồn cảm hoa rơi rụng

Sông ngòi nước đều nóng

Giống như nồi nước sôi

Song Thọ vì đó héo

Nghiêng che thân Thế Tôn.

Vua rồng năm đầu lớn

Đau buồn thân buông dài

Hoặc buồn bã nhìn Phật

Khóc lóc mắt đều đỏ

Tức thời phun hơi nóng

Xông hơi độc không lường

Đốt nóng cổ họng ấy

Như nhả hoạn trong lòng

Thấy đời đều vô thường

Tự ngăn, trở ưu sầu

Tự ý Vua theo đến

Niệm Phật ngăn khóc gào.

Các Vua Trời Tịnh Cư

Hiểu đạo, tâm điều định

Lặng yên không khóc gào

Thương đời hoặc sinh diệt

Thần Chấp lạc bậc nhất

Thần Đại lực Long Vương

Thiên thần ái trọng pháp

Bi cảm chật hư không

Khắp nơi buồn che kín

Thảm thương chướng khắp cùng

Tiếng lớn của các loại

Đầy khắp cả thế gian.

Ma đã được toại nguyện

Cùng ác binh vui mừng

Vũ điệu như sấm động

Đủ loại tiếng lớn vang

Kêu to truyền lệnh rằng:

Cường địch chúa ta vong

Từ nay ai có thể

Vượt qua cảnh giới này.

Cây Phật đức gãy đổ

Như voi lớn gãy ngà

Như núi cao sụp đổ

Trâu lớn sừng rơi rồi.

Nay Phật xả thọ mạng

Các Trời, người thế gian

Không còn chỗ quy ngưỡng

Mất cây nương như vậy.

Như hư không không nhật

Như nước mất kho tàng

Như ao hoa phủ sương

Các hoa đều tổn thương,

Thế Tôn xả thân mạng

Lặng ẩn vào Nê Hoàn

Tất cả loài hữu hình

Không khỏi mất tinh vinh.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần