Phật Thuyết Kinh Tăng Chi Bộ - Chương Ba - Ba Pháp - Phẩm Bốn - Phẩm Sứ Giá Của Trời - Phần Mười - Tăng Thượng
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT
KINH TĂNG CHI BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
CHƯƠNG BA
BA PHÁP
PHẨM BỐN
PHẨM SỨ GIÁ CỦA TRỜI
PHẦN MƯỜI
TĂNG THƯỢNG
Này các Tỳ Kheo, có ba tăng thượng này.
Thế nào là ba?
Ngã tăng thượng, Thế Giới tăng thượng, pháp tăng thượng.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là ngã tăng thượng?
Ở đây, này các Tỳ Kheo, vị Tỳ Kheo đi đến ngôi rừng, hay đi đến gốc cây, hay đi đến ngôi nhà trống, quan sát như sau: Không phải vì y áo, ta xuất gia từ bỏ gia đình, sống không gia đình.
Không phải vì món ăn khất thực, không phải vì sàng tọa, không phải vì nhân có mặt hay không có mặt ở đây mà ta xuất gia từ bỏ gia đình, sống không gia đình, nhưng với ý nghĩ như sau: Nay ta bị rơi vào sanh, già, chết, sầu, bi, khổ, ưu, não, rơi vào khổ, bị khổ chi phối. Có thể do làm như vậy, sự đoạn tận tất cả khổ uẩn này được hiện khởi lên cho ta.
Và ta đã xuất gia từ bỏ gia đình, sống không gia đình, sau khi đã đoạn tận tất cả các dục vọng như vậy, lại còn đeo đuổi các dục vọng như kia hay còn ác tệ hơn. Như vậy, thật không xứng đáng cho ta.
Vị ấy quan sát như sau: Thắng tấn là tinh tấn của ta, không có thụ động. An trú là niệm của ta, không có thất niệm. Khinh an là thân của ta, không có dao động.
Định tĩnh là tâm của ta, được nhất tâm. Vị ấy làm cho tăng thượng tự ngã, từ bỏ bất thiện, tu tập thiện, từ bỏ có tội, tu tập không tội, gìn giữ cho tự ngã được thanh tịnh. Này các Tỳ Kheo, đây gọi là tự ngã tăng thượng.
Như thế nào, này các Tỳ Kheo, là Thế Giới tăng thượng?
Ở đây, này các Tỳ Kheo, vị Tỳ Kheo đi đến ngôi rừng hay đi đến gốc cây, hay đi đến ngôi nhà trống, rồi thẩm sát như sau: Không phải vì y áo, ta xuất gia từ bỏ gia đình, sống không gia đình.
Không phải vì món ăn khất thực, không phải vì sàng tọa, không phải vì nhân có mặt hay không có mặt ở đây mà ta xuất gia từ bỏ gia đình, sống không gia đình, nhưng với ý nghĩ như sau: Nay ta bị rơi vào sanh, già, chết, sầu, bi, khổ, ưu, não, rơi vào khổ, bị khổ chi phối. Có thể làm như vậy, đoạn tận của tất cả khổ uẩn này được hiện khởi lên cho ta.
Và ta đã xuất gia như vậy, lại có thể suy nghĩ về dục tầm hay có thể suy nghĩ về sân tầm, hay có thể suy nghi về hại tầm. To lớn là đại chúng này sống ở trong đời.
Trong đại chúng sống ở đời, có các vị Sa Môn, Bà La Môn có thần thông, có thiên nhãn, có tha tâm thông. Các vị này có thể thấy từ xa, tuy ở gần nhưng không thể thấy chúng được, và chúng có thể biết tâm ta với tâm của chúng.
Chúng biết về ta như sau: Hãy xem Thiện Nam Tử này, tuy vì lòng tin xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình, nhưng sống xen lẫn với các pháp ác, bất thiện. Lại có các Chư Thiên có thần thông, có thiên nhãn, có tha tâm thông. Các vị này có thể thấy từ xa, tuy ở gần nhưng không thấy chúng được, và chúng có thể biết tâm ta với tâm của chúng.
Các vị ấy có thể biết về ta như sau: Hãy xem thiện nam tử này, tuy vì lòng tin xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình, nhưng sống xen lẫn với các pháp ác, bất thiện.
Vị ấy lại quan sát như sau: Thắng tấn là tinh tấn của ta, không có thụ động. An trú là niệm của ta, không có thất niệm. Khinh an là thân của ta, không có dao động. Định tĩnh là tâm của ta, được nhất tâm.
Vị ấy làm cho tăng thượng Thế Giới, từ bỏ bất thiện, tu tập thiện, từ bỏ có tội, tu tập không có tội, giữ gìn cho tự ngã được thanh tịnh. Này các Tỳ Kheo, đây gọi là Thế Giới tăng thượng.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là pháp tăng thượng?
Ở đây, này các Tỳ Kheo, vị Tỳ Kheo đi đến ngôi rừng hay đi đến gốc cây, hay đi đến ngôi nhà trống, rồi thẩm sát như sau: Không phải vì y áo, ta xuất gia từ bỏ gia đình, sống không gia đình.
Không phải vì món ăn khất thực, không phải vì sàng tọa, không phải vì nhân có mặt hay không có mặt ở đây mà ta xuất gia từ bỏ gia đình, sống không gia đình, nhưng với ý nghĩ như sau: Nay ta bị rơi vào sanh, già, chết, sầu, bi, khổ, ưu, não, rơi vào khổ, bị khổ chi phối. Có thể do làm như vậy, đoạn tận tất cả các khổ uẩn này được hiện khởi lên cho ta.
Pháp được Thế Tôn khéo thuyết, thiết thực hiện tại, có kết quả ngay tức thời, đến để mà thấy, có khả năng hướng thượng, được người có trí tự mình giác hiểu. Nay ta có những người đồng phạm hạnh, chúng sống biết và thấy. Ta đã được xuất gia trong pháp và luật khéo giảng như vậy, không lẽ ta lại có thể sống biếng nhác phóng dật. Như vậy, thật không xứng đáng cho ta.
Vị ấy lại quán sát như sau: Thắng tấn là tinh tấn của ta, không có thụ động. An trú là niệm của ta, không có thất niệm. Khinh an là thân của ta, không có dao động. Định tĩnh là tâm của ta, được nhất tâm. Vị ấy làm cho tăng thượng pháp, từ bỏ bất thiện, tu tập thiện, từ bỏ có tội, tu tập không tội, giữ gìn cho tự ngã được thanh tịnh.
Này các Tỳ Kheo, đây gọi là pháp tăng thượng. Này các Tỳ Kheo, có ba pháp tăng thượng này.
Trên đời không giấu được
Ác nghiệp tự mình làm
Ngã của ngươi ta biết
Là thật hay là giả
Ngươi thật khinh thiện ngã
Mặt giáp mặt chứng kiến
Muốn che giấu tự ngã
Ðiều ác tự ngã làm
Chư Thiên và Như Lai
Thấy rõ ở trong đời
Sở hành của kẻ ngu
Làm các hạng tà vạy
Vậy vị ngã tăng thượng
Sở hành phải chánh niệm
Vị Thế Giới tăng thượng
Hãy khôn khéo, thiền tịnh
Với vị pháp tăng thượng
Hãy sống theo tùy pháp
Ðại sĩ không thối thất
Tinh cần theo chân lý
Nhiếp phục được ma quân
Chiến thắng được tử thần
Với tinh cần tinh tấn
Sanh đã được đoạn tận.
Bậc Đạo Sĩ như vậy,
Hiểu thế gian diệu chí
Ðối với tất cả pháp
Không có gì xúc phạm.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba