Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Mười - Chuyện Tiền Thân đức Phật - Chương Hai Mươi Hai - Phẩm Bảy - Phần Hai
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT KINH TIỂU BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
TẬP MƯỜI
CHUYỆN TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT
CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI
PHẨM BẢY
CHUYỆN BẬC ĐẠI TRÍ VÔ SONG
TIỀN THÂN VIDHURAPANDITA
PHẦN HAI
Chàng đến Kinh Thành Indàpatta, giáng lâm tại Triều Đình xứ Kuru Câu Lâu, dũng tướng Dạ Xoa liền triệu tập một trăm chiến sĩ tại đó:
Ai muốn chiếm phần thưởng Đế Vương?
Ai, ta sẽ thắng cuộc tranh hùng?
Vô song bảo ngọc nào ta đoạt?
Ai sẽ chiếm ưu hạng bảo trân?
Chàng nói lên bốn câu kệ tán thán Ðại Vương Koravya như vậy.
Vua nghĩ thầm: Ta chưa từng nghe một vị anh hùng nào mở lời ca ngợi như thế này, vậy vị này là ai đây?
Và Ngài liền hỏi chàng qua vần kệ này:
Công Tử sinh ra Quốc Độ nào,
Lời này chẳng phải không ra đâu,
Chàng hơn tất cả về hình tướng,
Cho biết quý danh, quyến thuộc mau.
Chàng suy nghĩ: Nhà Vua hỏi danh tánh của ta, hiện nay chỉ là tùy tướng phục dịch Punnaka song nếu ta bảo ta là Punnaka, Vua sẽ nói:
gã kia chỉ là một tùy tướng, tại sao gã dám nói với ta quá bạo gan như vậy?
Và Vua sẽ khinh thị ta, thôi ta sẽ nói cho Ngài nghe danh tánh của ta trong đời sống vừa rồi.
Thế là chàng ngâm kệ:
Tiểu sinh tên gọi Kac Cà Na,
Người chẳng gọi tên khác xấu xa,
Thần đến đây tìm trò giải trí,
Thân bằng, quyến thuộc ở An Ga.
Vua liền hỏi: Thế Công Tử định trao ta vật gì nếu Công Tử bại cuộc?
Công Tử đã có những gì nào?
Rồi Vua ngâm kệ:
Ngọc gì Công Tử có trong tay,
Mà kẻ thắng mong được có ngay?
Một vị Vua nhiều châu ngọc quý,
Chàng nghèo sao dám thách như vậy?
Punnaka đáp:
Ðây ngọc làm say đắm cõi lòng,
Huy hoàng bảo ngọc tạo vinh quang.
Người nào thắng chiếm vô song mã,
Mọi địch thủ, thần mã phá tan.
Khi Vua nghe chàng nói, liền đáp:
Một viên ngọc ích lợi gì chăng?
Một tuấn mã sao lập chiến công?
Vua chúa có nhiều viên ngọc quý,
Và nhiều tuấn mã Tốc Như Phong!
ÐẶC TÍNH CỦA BẢO CHÂU NHƯ Ý
Khi nghe lời Vua phán, chàng thưa trình: Tâu Ðại Vương, tại sao Ðại Vương lại nói vậy?
Chỉ có một thần mã và cũng có cả ngàn cả vạn tuấn mã khác. Chỉ có một bảo châu và cũng có cả ngàn bảo châu khác. Nhưng mọi tuấn mã hiệp lực lại cũng không sánh được với thần mã này, xin Ðại Vương xem sức phi nhanh của nó đây.
Nói xong, chàng lên ngựa phi trên đỉnh trường thành và bức trường thành bảy dặm này tựa hồ được vây quanh bởi bầy ngựa kề cổ nhau trùng trùng điệp điệp, rồi chẳng bao lâu chẳng còn phân biệt được đâu là ngựa, đâu là thần Dạ Xoa nữa, mà chỉ còn thấy dải lụa hồng trên lưng chàng như thể phủ khắp trường thành.
Rồi chàng xuống ngựa, tâu Vua rằng bây giờ Vua đã chứng kiến sức phi nhanh của thần mã, chàng lại xin Vua chứng kiến một chuyện kỳ lạ khác: Chàng bảo thần mã phi nhanh trong hoa viên của Kinh Thành, trên mặt nước, ngựa phóng nhanh không ướt đến móng chân. Rồi chàng lại bảo ngựa dạo bước trên đám lá sen và khi chàng vỗ tay, xòe bàn tay ra, ngựa liền đến đứng trên lòng bàn tay chàng.
Sau đó chàng lại nói: Ðây chính là ngựa báu, tâu Ðại Vương.
Ðúng vậy, thưa Công Tử.
Giờ đây xin hãy để ngựa báu qua một bên trong chốc lát, xin Ðại Vương hãy xem thần lực của bảo châu. Tâu Chúa Thượng, xin Ngài ngự lãm viên bảo châu vô song địch của tiểu sinh: Trong bảo châu này có đủ thân hình nam nhân cùng nữ nhân, thân hình của thú vật, cùng thân hình của chim muông, Long Vương và Ðiểu Vương, tất cả muôn loài đều hiện ra trong bảo châu này.
Cả một đàn voi, một đàn xe ngựa, quân sĩ, cờ xí, xin Chúa Thượng ngự lãm cả đoàn kỵ mã, vệ sĩ của Vua, chiến sĩ đang chiến đấu trên cỗ xe, chiến sĩ chiến đấu trên bộ, quân sĩ đang bày binh bố trận, xin Chúa Thượng ngự lãm mọi vật xuất hiện trong viên bảo châu này.
Xin ngự lãm trong viên bảo châu này một Kinh Thành đầy đủ dinh thự kiên cố lầu đài với nhiều cổng thành và trường thành, với nhiều tụ điểm đầy lạc thú nơi bốn đại lộ giao nhau các đại trụ, hào lũy, chấn song, then cửa, tháp canh, cổng thành. Xin ngự lãm mọi vật xuất hiện trong viên bảo châu này.
Xin ngự lãm các đàn chim muông đủ loại, trên đường sá, dưới cổng thành: Thiên nga, công, hạc, hồng nga, hải âu, sơn ca, cu cườm, jivajivaka, xin ngự lãm muôn loài chim đều tụ họp về đây và xuất hiện trong viên bảo châu này.
Xin ngự lãm một Kinh Thành diệu kỳ với trường thành cao cả, khiến ta phải dựng tóc gáy vì kinh ngạc, thật vui mắt vì cờ xí rợp Trời, đất cát toàn vàng ròng, xin ngự lãm các lều ẩn sĩ được phân chia đều đặn thành từng khu vực, nhà cửa đủ loại, sân bãi, đường sá cùng các đường nhỏ chen kẽ.
Xin ngự lãm các trà đình tửu quán, các nhà tể sinh, cùng các tiệm thực phẩm cho các nội nhân, các gái giang hồ cùng các chàng phóng đãng, tất cả đều hiện ra trong bảo ngọc này. Những người kết tràng hoa, thợ giặt, các chiêm tinh gia, những lái buôn y phục, thợ kim hoàn nữ trang, tất cả đều hiện ra trong bảo châu này.
Xin ngự lãm các loại trống, lớn nhỏ, tù và, trống đồng, trống rung, đủ loại thanh la, đều xuất hiện trong bảo châu này.
Xin ngự lãm các loại vĩ cầm, khiêu vũ, ca hát thật du dương, các loại nhạc cụ, tiếng gồng chiêng rung đều xuất hiện trong bảo châu này.
Các tay đô vật, nhảy cao cũng có mặt nơi đây, cảnh hề múa rối, các thi sĩ, thợ hớt tóc của Vua chúa tất cả đều xuất hiện trong bảo châu này.
Dân chúng tụ tập nơi đây, xin ngự lãm các dãy ghế sân khấu hàng hàng lớp lớp xuất hiện trong bảo ngọc này.
Xin ngự lãm các tay đô vật đánh bằng hai cánh tay gập lại, xin ngự lãm kẻ đánh cùng người bị đánh vật đều xuất hiện trong bảo châu này.
Xin ngự lãm trên triền núi các đoàn hươu, nai, Sư Tử, cọp beo, gấu, chó sói, hoẵng, tê giác tây ngu , gayal, trâu bò, hồng lộc, ruru, linh dương, lợn rừng, nimka, lợn nhà, hươu sao kadali, mèo, thỏ, muôn loài súc sinh đều hiện ra trong bảo ngọc này.
Những dòng sông đào thật đẹp, đáy lót toàn kim sa, nước trong vắt chảy nhẹ nhàng với đủ loại cá, cá sấu, các loài thủy quái, rùa, trạnh, pàthìna, pàvusa, vàlaja và muñjarohita.
Xin ngự lãm trong viên bảo châu này đủ loại cây, đủ loài chim và một khu rừng có những cành cây làm bằng ngọc bích lapi lazuli .
Xin Chúa Thượng ngự lãm các hồ nước được xây thật đều đặn bốn góc thành với muôn loại chim cá rộn rã tung tăng. Xin ngự lãm quả đất được biển cả vây phủ, nước tràn khắp nơi, điểm tô đủ loại cây cỏ, tất cả đều hiện ra trong bảo ngọc này.
Xin ngự lãm xứ Videha phía trước, Goyàniya phía sau, Kuru Câu Lâu và Jambudìpa Diêm Phù Đề , đều xuất hiện trong bảo ngọc này.
Xin ngự lãm mặt Trời, mặt trăng, chiếu sáng bốn phương trong khi đi vòng quanh núi Sineru Tu Di cũng xuất hiện trong bảo ngọc này.
Xin ngự lãm núi Sineru và Tuyết Sơn cùng Thần Hải và Tứ Ðại Thiên Vương bảo hộ Thế Giới, thảy đều xuất hiện trong bảo ngọc này.
Các hoa viên của Thiên Chủ Indra như Phàrusaka, Cittalatà, Missaka, Nandana và cung Vejayanta, thảy đều xuất hiện trong bảo ngọc này.
Cung Sudhamma Thiện Pháp của Thiên Chủ Indra ở Cõi Trời Ba Mươi Ba, cây Trời Pàricchatta San hô đang nở rộ hoa, thiên tượng Eràvana, đều xuất hiện trong bảo châu này.
Xin ngự lãm các Ngọc Nữ của các vị Trời đang hiện ra như tia chớp giữa không gian, nhởn nhơ trong ngự viên Nandana, tất cả đều xuất hiện trong bảo châu này.
Xin ngự lãm các Ngọc Nữ Cõi Trời đang mê hoặc các tiên đồng, và các Tiên Đồng đang thơ thẩn dạo chơi, tất cả đều xuất hiện trong bảo châu này.
Xin ngự lãm hơn ngàn cung điện phủ đầy ngọc bích hiện ra sáng ngời trong viên bảo châu này. Thiên Chúng ở các Cõi Trời Ba Mươi Ba, Dạ Ma, Ðâu Suất và Tha hóa tự tại thảy đều xuất hiện trong viên bảo châu này. Xin ngự lãm các hồ nước trong suốt đầy san hô và sen súng trên Cõi Trời.
Trong bảo ngọc này có mười đường vân trắng, mười đường vân xanh đậm thật tuyệt trần, hai mươi mốt đường vân nâu và mười bốn đường vân vàng nhạt, hai mươi đường vân vàng chói, hai mươi đường vân bạc, ba mươi đường vân đỏ.
Mười sáu đường vân đen, hai mươi lăm đường vân màu thiên thảo đỏ sẫm chen lẫn với hoa bandhuka và tô điểm thêm những đóa sen xanh.
Tâu Chúa Thượng, xin ngự lãm viên ngọc sáng rực như lửa này với vẻ đẹp toàn mỹ, đó sẽ là giải thưởng dành cho kẻ thắng cuộc.
GIẢI THƯỞNG CỦA CUỘC CHƠI BÀI
Sau khi nói xong, Punnaka liền hỏi: Tâu Ðại Vương, ví thử tiểu thần thua cuộc, tiểu thần xin dâng viên bảo ngọc này, song ví thử tiểu thần thắng cuộc, xin Chúa Thượng ban vật gì cho tiểu thần?
Ngoài thân ta cùng chiếc lọng trắng ra, tất cả giang sơn ta ngự trị đều đem ra treo giải được cả. Tâu Chúa Thượng, xin Chúa Thượng đừng chậm trễ nữa, vì tiểu thần từ phương xa lại đây, xin Chúa Thượng ra lệnh chuẩn bị phòng đánh bài.
Thế là Vua ra lệnh cho các Đại Thần chuẩn bị phòng đánh bài và trải tấm thảm dệt đẹp nhất cho Vua ngự, cùng bảo tọa cho các vị Quốc Vương khác. Khi đã sắp đặt một chỗ thích hợp cho Punnaka, họ trình Vua đã đến lúc chơi bài.
Punnaka liền tâu Vua qua bài kệ sau:
Ðại Vương, hãy đến đích cầu mong,
Ngài sẽ không giành được bảo trân,
Ta hãy thắng không nhờ bạo lực,
Và ta thắng bởi lẽ công bằng,
Khi Ngài thất bại, xin đem trả,
Phần thưởng Ngài ban tặng tiểu thần.
Vua liền đáp: Hỡi thiếu sinh, chàng đừng sợ ta là một vị đại Vương, mọi cuộc thắng bại của ta đều theo lẽ công bình và không dùng bạo lực.
Thế rồi Punnaka ngâm kệ thỉnh cầu các vị Vua kia chứng kiến cuộc thắng trận bằng lẽ công bình:
Hỡi các Ðại Vương Pañcala,
Su ra se na và Mac cha,
Mad da cùng với Ke ka ka,
Xin các Ðại Vương ngắm cuộc cờ,
Không có dối gian hay phỉnh gạt,
Không ai can thiệp việc đôi ta.
Sau đó Vua được cả trăm vị Vua khác hộ tống cùng Punnaka vào phòng đánh bài, tất cả đều ngồi xuống các bảo tọa, đặt con súc sắc vàng lên tấm bảng bằng bạc.
Punnaka vội tâu: Tâu Ðại Vương, có hai mươi bốn lần ném súc sắc, gọi là màlika, sàvata, bahula, santi và bhadra v.v... xin Ðại Vương chọn con bài nào vừa ý.
Vua ưng thuận, rồi chọn con bài bahula, Punnaka chọn con bài sàvata.
Rồi Vua bảo: Này thiếu sinh, chàng đánh bài trước đi. Tâu Ðại Vương, lần ném đầu tiên không phải của tiểu thần, xin Ðại Vương đi trước.
Vua chấp thuận. Lúc bấy giờ mẫu thân của Vua trong đời sống ngay trước đời này là thần hộ vệ của Ngài, nên nhờ thần lực của bà, Ngài thắng cuộc. Bà đứng cạnh đó, Vua vừa nhớ lại Nữ Thần vừa ca bài đánh súc sắc, rồi xoay con bài trong tay và ném lên không. Nhờ thần lực của Punnaka, các con bài rơi xuống đúng cho chàng thắng Vua.
Phần Vua với tài chơi súc sắc nhận ra rằng các con bài rơi xuống không hợp ý Ngài, nên Ngài chụp chúng lại, trộn đều chúng trên không rồi ném lên lần nữa, nhưng Ngài vẫn thấy chúng rơi xuống không đúng ý Ngài nên vội chụp chúng lại trong lúc đang rơi.
Lúc ấy Punnaka nghĩ thầm: Vị Vua này đang chơi bài với một thần Dạ Xoa như ta, vừa trộn bài khi chúng rơi xuống rồi lại chụp lấy chúng, tại sao như vậy chứ?
Khi biết có thần lực của Nữ Thần hộ vệ Ngài, chàng giương to mắt như thể tức giận lắm và nhìn Nữ Thần khiến bà kinh hoàng chạy đi trốn trên đỉnh núi Cakkavàla mà vẫn còn run rẩy.
Khi ném bài đến lần thứ ba, mặc dù Vua biết chúng rơi xuống không đúng ý, Ngài cũng không thể đưa tay ra chụp lấy chúng vì thần lực của Punnaka, nên chúng rơi xuống thất lợi cho Ngài. Rồi Punnaka ném các con bài rơi xuống thắng thế cho chàng.
Khi biết rằng chàng đã thắng, chàng vỗ tay ầm ĩ và nói ba lần: Tiểu thần đã thắng! Tiếng chàng vang dội rung động cả cõi Diêm Phù Đề Ấn Ðộ.
Bậc Ðạo Sư tả lại sự việc như sau: Vua Câu Lâu và thần Dạ Xoa Punnaka say sưa bước vào mê hồn trận. Vua chơi bài thua cuộc và Punnaka thắng cuộc. Cả hai vị giao đấu trước sự chứng kiến của các vị Vua và nhiều chứng nhân khác. Thần Dạ Xoa thắng vị Vua tối cao của loài người và tiếng reo hò vang dội từ nơi ấy.
Vua không đẹp ý vì thua cuộc, và Punnaka vội ngâm kệ an ủi Ngài:
Thắng, bại thuộc về một phía thôi,
Giữa hai phe chiến đấu tranh tài,
Ðại Vương đã mất phần ưu thắng,
Chiến bại, xin trao giải thưởng tôi.
Sau đó Vua bảo chàng nhận giải qua vần kệ:
Ngựa, voi, bò, ngọc quý, hoa tai,
Bất cứ gì ta có ở đời,
Hãy lấy món nào cao quý nhất,
Kac cà na, nhận rồi đi thôi.
Punnaka đáp:
Ngựa, voi, bò, ngọc quý, hoa tai,
Bất cứ gì Ngài có ở đời,
Vi dhu ra Đại Thần ưu thắng,
Người đã được tôi chiếm đoạt rồi!
Vua phán bảo:
Vị Đại Thần ta, chỗ trú an,
Là người giúp đỡ, chốn nương thân,
Chính là thành lũy, thần phù hộ,
Vị Đại Thần không thể sánh bằng,
Giá trị bạc vàng, tài sản quý,
Người như sinh mạng của Vương quân.
Punnaka đáp:
Chúng ta tranh chấp sẽ dài dòng,
Ta hãy đi tìm vị Đại Thần,
Hỏi vị ấy điều gì ước muốn,
Ðể người quyết định vấn đề chung,
Những gì người định phần tiên quyết,
Là bản án phân xử cuối cùng.
Vua phán:
Công Tử, chàng ăn nói chánh chân,
Quả chàng chẳng nói thiếu công bằng,
Chúng ta đi gặp người và hỏi,
Theo cách này, ta sẽ đẹp lòng.
Nói xong Vua đưa cả trăm vị Vua kia cùng đi, Punnaka sung sướng vội vàng đến tòa án và bậc Trí Nhân từ chỗ ngồi đứng dậy chào đón Vua rồi ngồi xuống một bên.
Sau đó Punnaka nói với bậc Ðại Sĩ: Thưa bậc Trí Giả, Ngài thật chí công, Ngài không hề nói lời hư vọng dù có đổi cả sinh mạng đi nữa, đó là danh tiếng Ngài lẫy lừng khắp Thế Giới này.
Hôm nay tiểu sinh sẽ biết được Ngài có thật chí công như vậy chăng?
Rồi chàng ngâm kệ sau:
Thật Chư Thiên phái xuống phàm trần,
Ðến xứ Câu Lâu làm Đại Thần,
Cố vấn Vi dhu ra chánh trực,
Ngài là quyến thuộc hoặc tùy tùng,
Của Vương Gia đấy, xin Ngài nói,
Giá trị của Ngài giữa thế nhân?
Bậc Ðại Sĩ nghĩ thầm: Người này hỏi về ta, nhưng ta không thể cho người ấy biết được ta là quyến thuộc của Vua hay là thượng nhân đối với Vua, hay chẳng có giá trị gì đối với Vua cả. Trên thế gian này không có gì bảo đảm cho ta bằng sự thật, ta phải nói lên sự thật.
Rồi Ngài ngâm hai vần kệ chứng tỏ Ngài không phải là quyến thuộc hay thượng nhân của Vua, mà chỉ là một trong bốn loại tùy tùng của Vua:
Một số nô tài thuở mẹ sinh,
Kẻ vì tiền phải bán thân mình,
Nhiều người tự nguyện làm nô lệ,
Kẻ khác nô tài bởi hãi kinh.
Ðây bốn loại nô tài tất cả,
Ở trên trần thế giữa nhân sinh.
Ta chính nô tài tự mẹ cha,
Khổ ưu phát xuất tự Vương Gia,
Ta là nô lệ Đức Vua đó,
Cho dẫu ta theo kẻ khác mà.
Ngài có quyền đem ta tặng cậu,
Hỡi chàng nam tử tự phương xa!
Punnaka nghe lời này vô cùng thích thú, vừa vỗ tay vừa nói:
Hôm nay tôi chiến thắng lần hai,
Ðược hỏi, Đại Thần đã đáp Ngài,
Thật vậy, Ðại Vương không đúng lý,
Việc này đã quyết định xong xuôi,
Nhưng Ngài không muốn đem trao trả,
Phần thưởng Ngài dành để tặng tôi!
Nghe vậy, Vua liền nổi giận với bậc Ðại Sĩ và bảo: Ngươi chẳng hề quan tâm đến ta là người đã ban vinh quang cho ngươi, lại quan tâm đến chàng thiếu sinh này hợp nhãn ngươi mà thôi.
Rồi quay về phía Punnaka, Vua nói: Nếu gã kia là một nô tài thì hãy đem gã và đi ngay.
Vua lại ngâm kệ sau:
Nói gã trả lời câu hỏi ta:
Ta là nô lệ của Vương Gia,
Chứ không quyến thuộc, thì chàng nhận,
Bảo vật tối ưu này của ta,
Kac cà na, nhận ngay, chàng hỡi,
Rồi hãy đi đâu hợp ý mà.
Nhưng khi nói vậy, Ngài suy nghĩ: Thiếu sinh này sẽ đem Ðại Trí Nhân đi đâu tùy ý, sau khi vị ấy đi rồi, ta tìm đâu ra được một buổi đàm đạo lý thú về các thánh sự, vậy sao ta lại không thử thỉnh cầu vị ấy lên bảo tọa ngồi rồi ta hỏi vài câu liên quan đến cuộc sống cư sĩ tại gia?
Thế là Vua bảo: Thưa bậc Trí Giả, khi Ngài đi rồi, trẫm sẽ khó tìm đâu ra được một buổi đàm đạo thú vị về các Thánh sự.
Vậy xin Ngài ngồi xuống bảo tọa đã được trang hoàng uy nghi đúng theo cương vị của Ngài và giải thích cho trẫm một vấn đề liên quan đến cuộc sống cư sĩ tại gia có được chăng?
Bậc Ðại Sĩ liền ưng thuận, và sau khi ngồi xuống bảo tọa được trang hoàng uy nghi, Ngài giải thích vấn đề Vua hỏi, đó là vấn đề: Thưa bậc Trí Giả Vidhura, làm thế nào có được cuộc sống hưng thịnh cho một cư sĩ tại gia?
Làm thế nào có được lòng ưu ái của đồng loại mình?
Làm thế nào thoát được đau khổ?
Và làm thế nào chàng niên thiếu nói điều chân thật thoát được mọi ưu não khi qua đến đời sau?
Lúc ấy Vidhura đầy đủ đại trí và minh sát, là bậc thấy mục đích chân lý và đang vững tâm tiến lên, bậc thông thạo mọi pháp lành liền nói những lời này: Ðừng chung chạ vợ người, đừng hưởng cao lương mỹ vị một mình, đừng nói chuyện phù phiếm, vì việc này không tăng trưởng trí tuệ.
Phải đức độ, tận tụy với nhiệm vụ mình, không phóng dật, sáng suốt, khiêm tốn, không nhẫn tâm, đầy từ bi, thân ái, hòa nhã, khéo léo chinh phục bạn lành, sẵn sàng phân phát bố thí, thận trọng sắp xếp công việc tùy theo mùa, luôn luôn sẵn sàng cúng dường các Sa Môn, Bà La Môn đầy đủ vật thực.
Phải mong cầu công chính và làm cột trụ hộ trì chánh pháp, sẵn sàng học hỏi và cung kính theo hầu các bậc đa văn đầy đức độ.
Như vậy sẽ là cuộc sống hưng thịnh cho một cư sĩ tại gia, như vậy là sẽ chiếm được lòng ưu ái của đồng loại mình, như vậy là sẽ thoát khổ. Và như vậy là chàng trẻ tuổi nói điều chân thật sẽ thoát khỏi sầu bi khi sang đến đời sau.
Như vậy sau khi giải đáp câu hỏi liên quan cuộc sống cư sĩ, bậc Ðại Sĩ bước xuống từ bảo tọa và vái chào Vua. Phần Vua cũng đáp lễ Ngài vô cùng cung kính, rồi đi cùng với cả trăm vị Vua khác, đến viếng tư thất của Ngài.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba