Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Mười - Chuyện Tiền Thân đức Phật - Chương Một - Phẩm Apannaka - Chuyện Trưởng Lão Sukhavihàri Tiền Thân Sukhavihàri

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:19 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán

PHẬT THUYẾT KINH TIỂU BỘ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư 

An Thế Cao, Đời Hậu Hán  

TẬP MƯỜI

CHUYỆN TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT  

CHƯƠNG MỘT  

PHẨM APANNAKA  

CHUYỆN TRƯỞNG LÃO

SUKHAVIHÀRI

TIỀN THÂN SUKHAVIHÀRI  

Người không được bảo vệ. Câu chuyện này, khi ở tại rừng xoài Anupiya, bậc Ðạo Sư đã kể về Trưởng Lão Bhaddiya Sukhavihàri. Trưởng Lão Bhaddiya Sukhavihàri đã xuất gia cùng với sáu vị trong hoàng tộc, cùng Upali là người thứ bảy.

Trưởng Lão Bhaddiya, Trưởng Lão Kimbila, Trưởng Lão Bhagu và Trưởng Lão Upàli chứng quả A La Hán, Trưởng Lão Ànanda chứng quả Dự Lưu, Trưởng Lão Anuruddha chứng được thiên nhãn, Trưởng Lão Đề Bà Đạt Đa chứng được thiền định.

Câu chuyện của sáu vị trong hoàng tộc này dẫn đến sự kiện ở Anupiya, sẽ được trình bày trong Tiền Thân Khandahàla. Trong thời kỳ làm Vua, Tôn Giả Bhaddiya tự bảo vệ mình như một vị Thiên sắp đặt sự bảo vệ, nay nghĩ đến tâm trạng sợ hãi mà vị ấy đã sống, dầu được bảo vệ với nhiều sự bảo vệ, vẫn nằm lăn qua trở lại trên đại sàng tọa đặt trên lầu cao.

Vị ấy so sánh sự sợ hãi ấy với trạng thái không sợ hãi, vì nay vị ấy đã chứng quả A La Hán, khi vị ấy đi lang thang đây đó trong các khu rừng v.v...

Khi nghĩ vậy, vị ấy nói lên lời cảm hứng: Ôi hạnh phúc thay! Ôi hạnh phúc thay! Các Tỳ Kheo nghĩ rằng Tôn Giả Bhaddiya nói lên chánh trí của mình, nên trình lên Thế Tôn.

Thế Tôn nói: Này các Tỳ Kheo, Bhaddiya không phải chỉ nay mới sống hạnh phúc, mà thuở trước vị ấy cũng đã sống hạnh phúc!

Các Tỳ Kheo thỉnh thoảng cầu Thế Tôn trình bày rõ ý nghĩa này. Thế Tôn làm sáng tỏ ý nghĩa qua câu chuyện quá khứ. Thuở xưa, ở Ba La Nại, trong khi Vua Brahmadatta đang trị vì Vương Quốc, Bồ Tát sinh làm một vị Bà La Môn giàu có ở phương Bắc.

Thấy nguy hiểm trong các dục, lợi ích trong xuất ly, Ngài từ bỏ các dục, vào núi Tuyết xuất gia làm Ẩn Sĩ, đạt được tám Thiền chứng. Số tùy tùng của Ngài lên đến năm trăm vị khổ hạnh. Khi mùa mưa đến, Ngài rời núi Tuyết với chúng khổ hạnh vây quanh đi bộ qua làng, qua thị trấn, đến Ba La Nại, Ngài trú ở ngôi vườn của Vua, nương tựa Nhà Vua.

Tại đấy, sau khi sống bốn tháng trong mùa mưa, Ngài đến từ biệt Nhà Vua.

Nhà Vua nói: Thưa Tôn Giả, Tôn Giả đã lớn tuổi, Tôn Giả sống ở núi Tuyết làm gì?

Hãy để các đệ tử đến núi Tuyết, còn Tôn Giả ở lại đây.

Bồ Tát giao năm trăm người khổ hạnh cho đệ tử trưởng và nói: Con hãy đi, sống ở núi Tuyết với những người này. Còn ta sẽ sống ở đây. Vị đệ tử trưởng ấy, trước kia làm Vua, sau tử bỏ Vương Quốc lớn, xuất gia, lấy đề tài làm thiền quán, chứng được tám thiền chứng. Vị ấy sống ở núi Tuyết với các vị khổ hạnh.

Một hôm, muốn yết kiến Bổn Sư, vị ấy gọi các vị khổ hạnh kia và bảo: Hãy sống thoải mái ở đây, ta đi đảnh lễ Bổn Sư rồi lại về. Vị ấy đi đến Bổn Sư, đảnh lễ Ngài, chào mừng Ngài rất chân tình, rồi trải tấm thảm, nằm xuống bên cạnh Bổn Sư.

Lúc bấy giờ, Nhà Vua đi đến ngôi vườn để yết kiến vị khổ hạnh, đảnh lễ Ngài rồi ngồi xuống một bên.

Vị đệ tử khổ hạnh thấy Vua đến, nhưng không đứng dậy, vẫn nằm dài và nói lời cảm hứng: Ôi hạnh phúc thay! Ôi hạnh phúc thay! Nhà Vua không hoan hỷ với vị khổ hạnh thấy Vua mà không đứng dậy, nên nói với Bồ Tát. 

Thưa Tôn Giả, người khổ hạnh này có lẽ đã ăn quá đầy đủ nên nằm sung sướng, nói lên lời cảm hứng.

Thưa Ðại Vương, người khổ hạnh này trước cũng làm Vua như Ngài.

Vị ấy suy nghĩ: Trước kia còn là Cư Sĩ, đầy đủ uy quyền Nhà Vua, được bảo vệ bởi nhiều người có binh khí cầm tay, nhưng không được hạnh phúc như thế này. Nay do tự mình được hạnh phúc xuất gia, được hạnh phúc thiền định, nên nói lên lời cảm hứng như vậy.

Ðể giảng pháp thoại cho Nhà Vua, Bồ Tát đọc bài kệ này:

Người không được bảo vệ,

Không bảo vệ người khác,

Thưa Ðại Vương, người ấy.

Thật sự được an lạc.

Vì không chờ đợi gì,

Ðối với các dục vọng.

Nhà Vua nghe pháp thoại xong, cảm thấy thoải mái, đảnh lễ, rồi đi về cung. Vị đệ tử đảnh lễ Bổn Sư, rồi đi về núi Tuyết. Bồ Tát tiếp tục sống tại đấy, thiền định không gián đoạn và khi mạng chung, sanh lên Phạm Thiên Giới.

Bậc Ðạo Sư, kể lại hai câu chuyện, kết hợp chúng với nhau rồi nhận diện tiền thân: Lúc ấy, vị đệ tử là Tôn Giả Bhaddiya, còn vị Bổn Sư chính là ta đây.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần