Phật Thuyết Kinh Tương ưng Bộ - Tập Bốn - Thiên Sáu Sứ - Chương Một - Tương ưng Sáu Xứ - Năm Mươi Kinh Thứ Hai - Phẩm Channa - Phần Bốn - Channa

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:19 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán

PHẬT THUYẾT

KINH TƯƠNG ƯNG BỘ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư 

An Thế Cao, Đời Hậu Hán  

TẬP BỐN

THIÊN SÁU SỨ  

CHƯƠNG MỘT

TƯƠNG ƯNG SÁU XỨ  

NĂM MƯƠI KINH THỨ HAI  

PHẨM CHANNA  

PHẦN BỐN

CHANNA  

Một thời Thế Tôn ở tại Ràjagaha Vương Xá, Veluvana Trúc Lâm, tại chỗ nuôi dưỡng các con sóc.

Lúc bấy giờ, Tôn Giả Sàriputta, Tôn Giả Mahà Cunda và Tôn Giả Channa trú ở núi Gijjhakù.

Lúc bấy giờ, Tôn Giả Channa bị bệnh, đau đớn, bị trọng bệnh.

Rồi Tôn Giả Sàriputta, vào buổi chiều, từ thiền tịnh đứng dậy, đi đến Tôn Giả Mahà Cunda.

Sau khi đến nói với Tôn Giả Mahà Cunda: Này Hiền Giả Cunda, chúng ta hãy đi đến Tôn Giả Channa để hỏi thăm về bệnh hoạn.

Thưa vâng, Hiền Giả.

Tôn Giả Mahà Cunda vâng đáp Tôn Giả Sàriputta.

Rồi Tôn Giả Sàriputta và Tôn Giả Mahà Cunda đi đến Tôn Giả Channa, sau khi đến ngồi trên chỗ đã soạn sẵn.

Sau khi ngồi, Tôn Giả Sàriputta nói với Tôn Giả Channa: Này Hiền Giả Channa, Hiền Giả có kham nhẫn được chăng?

Có chịu đựng được chăng?

Có phải khổ thọ giảm thiểu, không có tăng trưởng?

Có phải có triệu chứng giảm thiểu, không phải tăng trưởng?

Thưa Hiền Giả Sàriputta tôi không có thể kham nhẫn, không có thể chịu đựng.

Mãnh liệt là các khổ thọ tôi cảm giác!

Chúng tăng trưởng, không có giảm thiểu.

Có triệu chứng tăng trưởng, không phải giảm thiểu.

Này Hiền Giả, ví như một người lực sĩ chém đầu một người khác với một thanh kiếm sắc.

Cũng vậy, này Hiền Giả, những ngọn gió kinh khủng thổi lên đau nhói trong đầu tôi.

Thưa Hiền Giả, tôi không có thể kham nhẫn, không có thể chịu đựng, không phải giảm thiểu.

Này Hiền Giả, ví như một người lực sĩ lấy một dây nịt bằng da cứng quấn tròn quanh đầu rồi xiết mạnh.

Cũng vậy, này Hiền Giả, tôi cảm thấy đau đầu một cách kinh khủng.

Này Hiền Giả, tôi không thể kham nhẫn, không có thể chịu đựng, không phải giảm thiểu.

Này Hiền Giả, ví như một người đồ tể thiện xảo hay một đệ tử người đồ tể mổ bụng với một con dao cắt thịt bò sắc bén.

Cũng vậy, này Hiền Giả, những ngọn gió kinh khủng cắt mổ bụng của tôi.

Thưa Hiền Giả, tôi không có thể kham nhẫn, không có thể chịu đựng, không phải giảm thiểu.

Này Hiền Giả, ví như hai người lực sĩ sau khi nắm một người yếu hơn với những cánh tay của mình, nướng người ấy, đốt người ấy trên một hố than hừng. Cũng vậy, này Hiền Giả, một sức nóng kinh khủng khởi lên trong thân tôi.

Này Hiền Giả, tôi không có thể kham nhẫn, không có thể chịu đựng.

Mãnh liệt là các khổ thọ tôi cảm giác!

Chúng tăng trưởng, không có giảm thiểu.

Có triệu chứng tăng trưởng, không phải giảm thiểu.

Thưa Hiền Giả Sàriputta, tôi sẽ đem lại con dao.

Tôi không muốn sống nữa.

Tôn Giả Channa, chớ có đem lại con dao!

Tôn Giả Channa, hãy chịu đựng!

Chúng tôi muốn Tôn Giả Channa chịu đựng.

Nếu Tôn Giả Channa không có các món ăn, không có các dược phẩm thích hợp, thời tôi sẽ tìm các dược phẩm thích hợp cho Tôn Giả Channa.

Nếu Tôn Giả Channa không có người hầu hạ thích ứng, thời tôi sẽ hầu hạ Tôn Giả Channa.

Tôn Giả Channa chớ có đem lại con dao.

Tôn Giả Channa hãy chịu đựng.

Chúng tôi muốn Tôn Giả Channa chịu đựng.

Thưa Hiền Giả Sàriputta, không phải tôi không có các món ăn thích hợp, tôi có các món ăn thích hợp.

Không phải tôi không có các dược phẩm thích hợp, tôi có các dược phẩm thích hợp.

Không phải tôi không có những người hầu hạ thích ứng, tôi có những người hầu hạ thích ứng.

Ðã lâu ngày tôi hầu hạ bậc Ðạo Sư với tâm thích thú, không phải không thích thú.

Ðây, thưa Hiền Giả, là xứng đáng với người đệ tử.

Vì rằng đã hầu hạ bậc Ðạo Sư với tâm thích thú, không phải không thích thú.

Không có phạm tội, nếu Tỳ Kheo Channa đem lại con dao.

Này Hiền Giả Sàriputta, Hiền Giả hãy thọ trì như vậy.

Chúng tôi sẽ hỏi Tôn Giả Channa một câu, nếu Tôn Giả Channa kham nhẫn được hỏi và trả lời.

Hãy hỏi đi, Hiền Giả Sàriputta, sau khi nghe, chúng ta sẽ biết.

Này Hiền Giả Channa, mắt, nhãn thức, những pháp do nhãn thức nhận biết, Hiền Giả có quán: Cái này là của tôi, cái này là tôi, cái này là tự ngã của tôi?

Tai, Mũi, Lưỡi, Thân, Này Hiền Giả Channa, ý, ý thức, các pháp do ý thức nhận biết, Hiền Giả có quán: Cái này là của tôi, cái này là tôi, cái này là tự ngã của tôi?

Này Hiền Giả Sàriputta, mắt, nhãn thức, các pháp do nhãn thức nhận biết, tôi quán: Cái này không phải của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải tự ngã của tôi.

Này Hiền Giả Channa, trong mắt, trong nhãn thức, trong các pháp do nhãn thức nhận biết, do thấy gì, do thắng tri gì mà Hiền Giả quán: Cái này không phải của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải tự ngã của tôi?

Thưa Hiền Giả Sàriputta, trong mắt, trong nhãn thức, trong các pháp do nhãn thức nhận biết, sau khi thấy đoạn diệt, sau khi thắng tri đoạn diệt, tôi quán: Cái này không phải của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải tự ngã của tôi.

Trong tai, trong mũi, trong lưỡi, trong thân.

Thưa Hiền Giả, Trong ý, trong ý thức, trong các pháp do ý thức nhận biết, sau khi thấy đoạn diệt, sau khi thắng tri đoạn diệt, tôi quán: Cái này không phải của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải tự ngã của tôi.

Ðược nghe nói vậy, Tôn Giả Mahà Cunda nói với Tôn Giả Channa:

Hiền Giả Channa, Hiền Giả cần phải luôn luôn chú ý đến lời dạy này của Thế Tôn:

Ai còn tham luyến, thời có dao động.

Ai không tham luyến, thời không dao động.

Ai không dao động, thời được khinh an.

Ai được khinh an, thời không thiên chấp.

Ai không thiên chấp nati, thời không có đến và đi.

Ai không có đến và đi, thời không có diệt và sanh.

Ai không có diệt và sanh, thời không có đời này, đời sau, không có giữa hai đời.

Ðây là sự đoạn tận đau khổ. Rồi Tôn Giả Sàriputta và Tôn Giả Mahà Cunda, sau khi giáo giới Tôn Giả Channa với lời giáo giới này, từ chỗ ngồi đứng dậy, và ra đi.

Tôn Giả Channa, sau khi hai vị Tôn Giả ấy đi không bao lâu, liền đem lại con dao. Rồi Tôn Giả Sàriputta đi đến Thế Tôn, sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên.

Ngồi xuống một bên, Tôn Giả Sàriputta bạch Thế Tôn: Bạch Thế Tôn, Tôn Giả Channa đã đem lại con dao.

Sanh thú của vị ấy là gì?

Ðời sau vị ấy sẽ như thế nào?

Có phải trước mặt ông, này Sàriputta, Tỳ Kheo Channa đã tuyên bố là không phạm tội?

Thưa có, bạch Thế Tôn!

Có một làng của dân tộc Vajji tên là Pubbavijjhamam. Tại đấy, có những gia đình thân hữu, có những gia đình thân thích với Tôn Giả Channa, chính những gia đình ấy mới có lỗi.

Này Sàriputta, những gia đình thân hữu và những gia đình thân thích ấy của Tôn Giả Channa là những gia đình có lỗi. Tuy vậy, này Sàriputta, với sự việc như vậy, ta không nói Channa là có lỗi.

Này Sàriputta, ai bỏ thân này và chấp thủ thân khác.

Người ấy, ta nói là có lỗi. Nhưng Tỳ Kheo Channa thời không vậy. Tỳ Kheo Channa không có tội lỗi khi đem lại con dao.

Này Sàriputtra, ông cần phải thọ trì như vậy.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần