Phật Thuyết Kinh ưu Bà Tắc Giới - Phẩm Mười Một - Trang Nghiêm Mình Và Người

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:04 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Đàm Vô Sấm, Đời Bắc Lương

PHẬT THUYẾT

KINH ƯU BÀ TẮC GIỚI

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Đàm Vô Sấm, Đời Bắc Lương  

PHẨM MƯỜI MỘT

 TRANG NGHIÊM MÌNH VÀ NGƯỜI  

Thiện Sinh bạch Phật: Kính bạch Đức Thế Tôn! Bậc Đại Bồ Tát đầy đủ bao nhiêu pháp mới có thể làm lợi mình lợi người?

Thiện nam tử! Bậc Đại Bồ Tát đầy đủ tám pháp, có thể làm lợi mình lợi người.

Tám pháp đó là gì?

Một là tuổi thọ lâu dài.

Hai là dung nhan tuyệt thế.

Ba là sức lực mạnh mẽ.

Bốn là dòng dõi tôn quí.

Năm là của cải tràn đầy.

Sáu là làm thân người nam.

Bảy là ăn nói hùng hồn.

Tám là ở giữa đám đông không sợ.

Thiện Sinh bạch Phật: Kính bạch Đức Thế Tôn! Do nhân duyên nào mà Bồ Tát được tuổi thọ lâu dài, nhẫn đến ở giữa đám đông không sợ?

Đức Phật bảo Thiện Sinh: Thiện nam tử! Bậc Đại Bồ Tát: Trong vô lượng đời tu tâm từ bi không giết hại, do nhân duyên này được thọ mệnh lâu dài. Trong vô lượng đời thường bố thí y phục, đèn đuốc, do nhân duyên này được dung nhan tuyệt thế. Trong vô lượng đời thường trừ diệt sự kiêu mạn, do nhân duyên này sinh vào dòng dõi tôn quý.

Trong vô lượng đời thường bố thí các món ăn uống, do nhân duyên này được sức lực mạnh mẽ. Trong vô lượng đời thường ưa nói pháp, do nhân duyên này được của cải tràn đầy. Trong vô lượng đời chê trách thân người nữ, do nhân duyên này được thân người nam.

Trong vô lượng đời chuyên tâm giữ giới, do nhân duyên này ăn nói hùng hồn. Trong vô lượng đời cúng dường Tam Bảo, do nhân duyên này ở giữa đám đông không sợ.

Tám pháp như vậy, có ba nhân duyên:

Một là vật bố thí thanh tịnh.

Hai là tâm thanh tịnh.

Ba là phước điền thanh tịnh.

Thế nào gọi là vật bố thí thanh tịnh?

Vật ấy chẳng phải là vật do trộm cướp. Chẳng phải vật mà bậc Thánh ngăn cấm. Chẳng phải vật chung của nhiều người. Chẳng phải vật của Tam Bảo.

Chẳng phải vật trước đã bố thí cho một người, sau lấy lại đem cho nhiều người. Chẳng phải vật trước đã bố thí cho nhiều người, sau lấy lại đem cho một người. Chẳng phải vật có được bằng sự não loạn, dối gạt, hay chèn ép người khác. Đây gọi là vật bố thí thanh tịnh.

Thế nào gọi là tâm thanh tịnh?

Lúc bố thí không vì quả lành trong cõi sinh tử, hoặc muốn được danh tiếng hơn người khác, hoặc muốn được sắc đẹp, sức lực, tài sản, hoặc muốn gia phong lưu truyền bất tuyệt, quyến thuộc đông nhiều, mà chỉ vì muốn trang nghiêm bồ đề, muốn điều phục chúng sinh mà bố thí.

Đây gọi là tâm thanh tịnh.

Thế nào gọi là phước điền thanh tịnh?

Nếu người nhận bố thí đã xa rời tám điều tà ngụy, đây gọi là phước điền thanh tịnh.

Thiện nam tử! Vì ba nhân duyên như thế, cho nên đầy đủ tám pháp.

Thiện nam tử! Bồ Tát cầu sống lâu, vì muốn chúng sinh khen ngợi giới không sát sinh. Bồ Tát cầu dung nhan tuyệt thế, vì muốn chúng sinh thấy mặt đều vui mừng. Bồ Tát cầu dòng dõi tôn quí, vì muốn chúng sinh khởi lòng cung kính.

Bồ Tát cầu sức lực mạnh mẽ, vì muốn trì giới, tụng Kinh, ngồi thiền. Bồ Tát cầu của cải tràn đầy, vì muốn điều phục chúng sinh. Bồ Tát cầu thân người nam, vì muốn thành pháp khí để chứa đựng pháp lành.

Bồ Tát cầu ăn nói hùng hồn, vì muốn chúng sinh nghe lời dạy dỗ của mình. Bồ Tát cầu ở giữa đám đông không sợ, vì muốn phân biệt pháp chân thực.

Thiện nam tử! Bồ Tát đầy đủ tám pháp như vậy có thể lợi mình lợi người. Nếu có thể làm được như vậy, gọi là hạnh chân thực.

Thiện nam tử! Bậc Đại Bồ Tát có tám pháp, thọ trì đủ mười pháp lành, ưa đem mười pháp dạy dỗ người. Cũng thế, Bồ Tát thọ trì đủ giới Ưu Bà Tắc, ưa đem giới pháp dạy dỗ người.

Tuy được dung nhan tuyệt thế, nhưng không vì vậy mà sinh tâm kiêu mạn. Tuy giữ giới thanh tịnh, nghe nhiều, tinh tấn, sức lực mạnh mẽ, dòng dõi tôn quí, của cải dồi dào, cũng không vì vậy mà sinh tâm kiêu mạn. Không đem những sự huyễn hoặc để lừa dối chúng sinh.

Không sinh tâm phóng dật, thường tu pháp lục hòa. Bồ Tát đầy đủ những pháp như vậy, tuy là người tại gia, mà không khác gì người xuất gia. Bồ Tát như vậy, quyết định không vì người khác mà làm điều ác.

Vì sao?

Vì tâm hổ thẹn vững chắc.

Thiện nam tử! Người tại gia, giả sử trong một đời thọ trì giới Ưu Bà Tắc như vậy, tuy đời sau sinh vào nơi không có Tam Bảo, quyết không tạo những ác duyên.

Vì sao?

Có hai nhân duyên:

Một là có trí tuệ.

Hai là không phóng dật.

Thiện nam tử! Trong đời sau, ở chỗ ác mà không tạo nghiệp ác, có bốn nhân duyên:

Một là hiểu rõ lỗi lầm của phiền não.

Hai là không chiều theo phiền não.

Ba là có thể chịu đựng được sự khổ đau.

Bốn là không sinh tâm khiếp sợ.

Bồ Tát nếu đầy đủ bốn pháp như vậy, không bị sự khổ cùng tất cả phiền não làm lay động.

Thiện nam tử! Bồ Tát đối cảnh không lay động, có năm nhân duyên:

Một là ưa tu tập pháp lành.

Hai là phân biệt rõ sự thiện ác.

Ba là gần gũi chánh pháp.

Bốn là thương xót chúng sinh.

Năm là thường biết đời trước.

Thiện nam tử! Nếu Bồ Tát đầy đủ tám pháp, khi nghe người chê bai, hủy báng, tâm có thể nhẫn thọ. Nếu nghe người khen ngợi, lại cảm thấy hổ thẹn. Lúc tu hành đạo nghiệp, lòng tuy vui mừng, nhưng không sinh kiêu mạn.

Có thể điều phục người ác, thấy nhóm đông chia rẽ, có thể làm cho họ hòa hợp. Phô bày việc tốt của người, che dấu điều quấy của họ. Không nói ra những điều mà người khác hổ thẹn. Nghe việc bí mật của người, không đem nói với người khác.

Không vì việc đời mà thề thốt. Nhận chút ít ân của người, thường nghĩ trả ơn thật nhiều. Đối kẻ oán địch, thường sinh tâm lành. Nếu người thân, kẻ oán đồng chịu khổ, cứu kẻ oán địch trước. Thấy người chửi rủa mình, lại đem lòng thương xót.

Thấy người đến trộm của, mặc nhiên không khua động. Thấy người đến đánh mình, sinh lòng từ bi. Coi tất cả chúng sinh như cha mẹ. Thà mất thân mạng, quyết không nói dối.

Vì sao?

Vì biết rõ quả báo. Xem phiền não như kẻ thù, nhìn pháp lành như quyến thuộc. Nếu đối với pháp của ngoại đạo khởi tâm tham luyến, bèn lập tức quán sát lỗi lầm của sự tham đắm. Đối với các phiền não khác cũng như vậy.

Tuy ở lâu với kẻ ác, quyết không bao giờ thân thiện với họ. Tuy không ở chung với người lành, nhưng không bao giờ xa cách.

Tuy cúng dường cha mẹ, Sư Trưởng, nhưng không vì đó mà làm việc ác. Lúc thiếu tiền của, thấy người đến xin, không sinh tâm nhàm ghét.

Tuy không gần gũi kẻ ác, mà vẫn sinh lòng thương xót. Nếu kẻ ác đến hại, đem điều lành đền đáp. Lúc hưởng cảnh vui, không khinh người khác. Thấy người chịu khổ, không sinh vui mừng.

Thân nghiệp thanh tịnh, giữ bốn uy nghi, lại đem pháp ấy dạy dỗ chúng sinh. Khẩu nghiệp thanh tịnh, đọc tụng mười hai phần giáo của Như Lai, lại đem pháp ấy dạy dỗ chúng sinh. Ý nghiệp thanh tịnh, tu bốn vô lượng tâm, lại đem pháp ấy dạy dỗ chúng sinh.

Nếu nhân chịu khổ mà người khác được vui sướng, cũng vui vẻ cam chịu sự khổ ấy. Sự việc ở đời, đối với Bồ Tát tuy không lợi ích, nhưng vì chúng sinh, Bồ Tát bèn học hỏi tất cả. Những chỗ học hỏi, đều là cao nhất thế gian.

Tuy được thông thái, nhưng không sinh lòng kiêu mạn. Đem chỗ mình đã biết, siêng năng dạy dỗ chúng sinh, muốn cho việc ấy lưu truyền không dứt. Đối người thân bạn bè, không khiến họ làm ác. Ưa đem tám pháp dạy dỗ chúng sinh. Nói nhân nói quả, quyết không lầm lẫn.

Lúc cùng người yêu mến chia ly, tâm không buồn khổ, vì biết quán sát việc đời vô thường. Lúc hưởng sự vui sướng, tâm không đam mê, vì biết quán pháp hữu vi là vô thường, là khổ.

Thiện nam tử! Bồ Tát đầy đủ tám pháp, ắt có thể thực thi những việc như vậy.

Thiện nam tử! Bồ Tát có hai hạng:

Một là tại gia.

Hai là xuất gia.

Bồ Tát xuất gia tu tập tám pháp, điều này không khó. Bồ Tát tại gia tu tập tám pháp, điều này mới khó.

Vì sao?

Vì người tại gia bị nhiều ác duyên ràng buộc.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần