Phật Thuyết Kinh Văn Thù Sư Lợi Phật độ Nghiêm Tịnh - Phần Một
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Trúc Pháp Hộ, Đời Tây Tấn
PHẬT THUYẾT
KINH VĂN THÙ SƯ LỢI
PHẬT ĐỘ NGHIÊM TỊNH
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Trúc Pháp Hộ, Đời Tây Tấn
PHẦN MỘT
Nghe như vậy!
Một thời, Đức Phật du hóa tại núi Linh Thứu, thuộc thành Xá Vệ, cùng với mười vạn chúng Đại Tỳ Kheo và tám vạn bốn ngàn Bồ Tát đều đã đạt quả vị không thoái chuyển, không từ đâu sinh, được quyền tuệ thần thông vô cưc, tùy thời mà hóa độ cứu giúp ba cõi.
Tên của các vị là: Văn Thù Sư Lợi, Quán Thế Âm, Đại Thế Chí, cùng các Bồ Tát đều đến vân tập.
Lại có bảy mươi hai ức các Thiên Tử đều để tâm hướng đến Đại Thừa như: Tứ Thiên Vương Đế Thích, Phạm Thiên Vương, cùng với bốn vạn hai ngàn các Thích Phạm đều cung kính đạo.
Bốn phương A Tu Luân Vương và các Long Vương như: Long Vương Nan Đầu Hòa Nan, Long Vương Hòa Luân, Long Vương Sa Kiệt, Long Vương Ma Na Tư, Long Vương Trì Địa, Long Vương A Nậu Đạt, Long Vương Sơn Tích, Long Vương Hàng Ma, Long Vương Thượng Nguyệt. Các Long Vương như vậy mỗi mỗi đều có sáu vạn hai ngàn quyến thuộc.
Lại có Quỷ Thần Kim Tỷ, Quỷ Thần Khoáng Dã, Quỷ Thần Diệu Mao, Quỷ Thần Phổ Đẳng, Quỷ Thần Thiện Phổ, Quỷ Thần Thiện Tài, Quỷ Thần Phổ Tượng, Quỷ Thần Vô Tranh.
Các loại Quỷ Vương này, cùng với trăm ngàn chúng quyến thuộc đều đến chỗ Phật đảnh lễ rồi đứng theo thứ tư. Tất cả đều chuyên tinh, chí nguyện luôn khao khát giáo pháp, thân, khẩu, ý thường quy kính Phật, tĩnh tâm lắng nghe.
Khi ấy, Quốc Vương, Thái Tử, Đại Thần, Bá Quan, Trưởng Giả, Cư Sĩ, dân chúng lớn nhỏ, Trời, Rồng, Quỷ Vương đều cùng cúng dường tùy theo khả năng của mình.
Vào sáng sớm, Đức Phật quấn y, ôm bát cùng với đại chúng, Trời, Rồng, Quỷ Vương theo hầu hai bên bay lên hư không, bốn thứ hoa sen rơi lả tả như mưa, trăm ngàn kỹ nhạc không trổi tự kêu, tấu lên tám tiếng nhã tụng của Thích Phạm, cùng đến chỗ của Vua A Xà Thế thỉnh mời. Đức Phật hiển thần túc ánh sáng chiếu mười phương, hoa sen bảy báu theo bước chân nở ra.
Lại có hóa Bồ Tát ngồi trên hoa ấy, ánh sáng hóa tượng rõ ràng không thể ke hết, nhiễu quanh thành bảy vòng rồi tán thán tụng rằng:
Bậc Đạo Sư chí chân
Lòng thương xót vô lượng
Phương tiện hộ chúng sinh
Tiêu bệnh trừ ghẻ lở.
Năng Nhân vô sở trước
Tâm vắng lặng điều hòa
Rống tiếng rống hộ thế
Hôm nay sắp vào thành.
Ý Ngài đã giải thoát
Độ sinh, già, bệnh, chết
Chư Thiên chúng tập hội
Với tâm chí vui thích,
Tâm ấy rất kiên cường
Hàng ma và quyến thuộc
Thích Sư Tử chí thành
Đạo sư đã đến đây.
Chúng ma không thể hoại
Tiếng chí chân khó gặp
Rất mạnh hay chế ngự
Hành đạo ức ngàn kiếp,
Lòng thương xót cao cả
Cứu tất cả muôn loài
Hôm nay Bậc Thánh Giác
Sẽ vào thành Vương Xá.
Đã từng hành bố thí
Khó lường không ngằn mé
Nào cơm áo xe báu
Không thể tính kể hết,
Cho cả trai, gái yêu
Vợ, nhà và đất nước
Nay Thích Sư Tử ấy
Muốn vào cung Quốc Vương.
Đời trước thí tay chân
Đầu mắt và tai mũi
Thì hết không trái nghịch
Không keo kiệt trân báu,
Nhiếp hết các công đức
Thí tất cả sở hữu
Tôn nhân bởi vì thế
Mà nhập nhất thiết trí,
Thường hay siêng tu học
Bố thí đến giới tuệ
Hộ giới không khuyết lậu
Nên gọi chân trượng phu,
Giới soi chiếu nhẫn nhục
Trì công huân vô lượng
Ngài tịch nhiên tâm định
Hôm nay sẽ vào thành.
Trong trăm ngàn ức kiếp
Hành tinh tấn giải thoát
Vì thương xót chúng sinh
Tâm chưa từng mệt mỏi,
Nhất tâm đến tột đỉnh
Đã đến bờ bên kia
Âm thanh hơn Phạm Thiên
Hôm nay sắp vào thành.
Trí tuệ sáng của Ngài
Không thể có hạn lượng
Cũng không có ngằn mé
Dụ như cả hư không,
Nhân trung quý như vậy
Trí đức không cùng tận
Duyên từ đạt các hạnh
Nghiêm tịnh đến tôn tuệ,
Nhân ngồi cây Bồ Đề
Hàng ma và quyến thuộc
Không thoái chuyển chánh đạo
An lạc không lo buồn,
Đạo Thánh chuyển pháp luân
Hóa độ thật vô tận
Hôm nay Thích Sư Tử
Muốn vào thành Vương Xá.
Nếu có phát đạo ý
Ta sẽ được thành Phật
Mau chóng được rốt ráo
Ba mươi hai tướng tốt,
Thường khởi ý vô lượng
Chí thành phát đạo tâm
Quy về với tối thắng
Cúng dường Nhân Trung Tôn.
Muốn đoạn dâm, nộ, si
Tiêu trừ dơ trần lao
Chí hàng phục tất cả
Không có các tỳ vết,
Hãy mau đến nơi ấy
Thích Sư Tử Thánh Tôn
Dâng cúng các vật tốt
Cung kính không cùng tận.
Nếu muốn sinh lên Trời
Thiên Đế Thích, Phạm Vương
Trăm ngàn ức Chư Thiên
Đều thấy biết tôn ngưỡng,
Luôn gặp việc an lạc
Ở Trời không tổn thất
Nên đến Thích Sư Tử
Bậc Chí Chân tuyên nói.
Muốn cung kính Thánh Đế
Chúa khắp cả chúng sinh
Tự nhiên có bảy báu
Khiến ta đến tôn quý,
Thiên Tử đủ các đức
Thù thắng thật dũng mãnh
Luôn siêng năng phụng sự
Chí Chân Đại Tôn Nhân.
Nếu thích vị tôn quý
Trưởng Giả nhiều của báu
Sự nghiệp luôn to lớn
Và thường được tự tại,
Quyến thuộc đều giàu có
Đoan chánh tướng đẹp đẽ
Nên đến Thích Sư Tử
Vật tốt cúng Thế Tôn.
Ngài là Bậc giải thoát
Vậy nên cầu độ thoát
Phải chí thành lắng nghe
Đại Thánh nói tịch mặc,
Nếu nghe câu cam lồ
Tịch nhiên không lo lắng
Bậc thầy trong Trời người
Âm thanh rất khó gặp.
Lúc đó, trong thành Vương Xá có vô số chúng, nghe tiếng tán thán khuyến khích này, ai nấy đều vui thích phát đạo tâm. Tất cả đều đem hương hoa thơm trộn lại với nhau, cùng tràng phan, bảo cái, trăm ngàn kỹ nhạc ra khỏi thành nghênh đón đảnh lễ Thế Tôn rồi đi theo sau.
Đức Thế Tôn vào thành, chân bước qua cửa, lúc đó trái đất sáu cách chấn động, các nhạc cụ sáo, tiêu không thổi tự kêu, các châu ngọc của phụ nữ tự phat ra tiếng.
Trời mưa hương bay lả tả, người mù được thấy, người điếc được nghe, người câm nói được, người què đi được, người bệnh thuyên giảm, người cuồng hết cuồng, người tay chân quặn vẹo liền co duỗi được, người bị sâu độc cắn được giải, người lõa thể được áo mặc, người nghèo được của cải, loài chim bay thú chạy đua nhau kêu hót.
Lúc đó chúng sinh khởi tâm từ không có dâm dục, sân hận, si mê, diệt trừ cống cao sân nhuế nghi ngờ, nhìn nhau vui vẻ như cha mẹ, anh em, bà con, mỗi mỗi đều vui thích tán thán:
Nhân Trung tối thắng như trăng tròn đầy
Là Chánh Đạo Sư Trượng phu Sư Tử
Thế Tôn vào thành lợi ích chúng sinh
Làm an tất cả, đui thấy, điếc nghe
Đói được no, rét ấm, loạn được định
Người nghèo được giàu, cuồng tà được chánh
Chư Thiên từ Trời mưa xuống hoa hương
Trổi các kỹ nhạc dâng lên cúng dường.
Chúng sinh từ tâm không có ba độc
Nhún nhường, ý vui, trừ tánh kiêu mạn
Như cha, như mẹ, như em, như anh
Như thân, như con, tâm luôn bình đẳng,
Thế Tôn ban pháp nhuần khắp mười phương
Trời, người, chúng sinh hiểu không mong cầu
Công huân như vậy hiện ra khó lường
Oai đức mười phương tuyên nói ba tạng.
Khi ấy, trong thành có một người con thuộc dòng họ quyền quý tên là Khí Ác, từ xa trông thấy Thế Tôn, bước đi ngay thẳng, dung nghi đoan chánh, oai thần sáng rỡ, các căn tịch định, điềm đạm vắng lặng, hòa nhã như mặt nước phẳng lặng thanh tịnh.
Cũng như Sư Tử, chúa của muôn thú, như mặt trời mới mọc chiếu sáng sớm, như mặt trăng tròn sáng chói giữa các sao. Đức Phật giữa đại chúng nguy nguy đường đường, tướng hảo rạng ngời, oai phong lẫm lẫm.
Thấy vậy, tâm sinh vui thích kính trọng, đến nghênh đón Phật đảnh lễ sát chân, nhiễu quanh ba vòng, quỳ gối chắp tay bạch Phật và thưa: Bạch Thế Tôn! Nay con muốn nghe Bồ Tát thực hành bao nhiêu pháp thì mới đến chánh chân tối Chánh Giác, dốc lòng để chóng thành trang nghiêm Cõi Phật thanh tịnh. Cúi xin Thế Tôn rủ lòng thương xót phân biệt đầy đủ.
Đức Phật khen: Hay thay! Này Bồ Tát Khí Ác! Chỉ có ngươi mới hỏi Như Lai về công đức trang nghiêm Cõi Phật thanh tịnh và các hạnh thù thắng của các Bồ Tát. Vậy nay ngươi hãy lắng nghe cho kỹ, khéo suy nghĩ về nghi tắc.
Khí Ác Bồ Tát và tất cả chúng hội đều vui vẻ phấn khởi, nhất tâm cung kính, cùng nhau đến trước đảnh lễ Thế Tôn thọ giáo lắng nghe.
Đức Phật dạy: Bồ Tát có một pháp mau chóng thành Chánh Đẳng Chánh Giác, tự tâm thành Cõi Phật trang nghiêm thanh tịnh. Đó là tâm thường thương xót cứu giúp tất cả chúng sinh, hưng phát chí chân nhân và đạo tâm.
Sao gọi là chí chân nhân và đạo tâm?
Là do phát đạo tâm không hành các pháp.
Tại sao không hành?
Không hành ba cấu, các lợi gia nghiệp, chí muốn xuất gia, không dựa vào lợi dưỡng, bản nguyện của tâm luôn tôn sùng pháp này.
Sao gọi là xuất gia tôn sùng pháp hạnh?
Là tu hành chân chánh, phụng trì tất cả pháp.
Sao gọi là tất cả pháp chánh chân?
Là phân biệt rõ ấm và các nhập.
Sao gọi là hiểu rõ ấm?
Là pháp hữu vi vô vi đều là năm ấm. Hiểu ấm như huyễn nên không đắm trước, biết ấm vốn không. Đây gọi là hiểu rõ pháp huyễn vốn vắng lặng. Từ đó mới phân biệt được một cách rõ ràng, gốc rễ không thấy. Có hai pháp không thấy, đó là không suy nghĩ và không vọng tưởng. Đây mới có thể chuyên tu phụng hành xuất gia, thành hạnh Bồ Tát, không bỏ chúng sinh.
Vì sao?
Vì tự có khả năng thông đạt các pháp. Đó mới là học tập biện luận vì các chúng sinh, không có chúng sinh cũng không có cac pháp.
Đức Phật dạy: Này thiện nam! Đây là pháp của Bồ Tát, mau chóng đến Chánh Đẳng Chánh Giác, chính nơi tâm thành Cõi Phật trang nghiêm thanh tịnh.
Bồ Tát Khí Ác nghe Phật dạy, vui vẻ phấn khởi, liền được pháp nhẫn không thoái, bay lên hư không cách đất bảy nhẫn. Lúc đó, trong chúng thấy việc biến hóa này, có hai vạn người phát tâm vô thượng chánh chân. Một vạn bốn ngàn Trời, người xa lìa trần cấu, được các pháp nhãn tịnh.
Nhân đó, Đức Phật mỉm cười, có vô số ánh sáng từ miệng phóng ra chiếu khắp mười phương vô lượng Thế Giới, rồi quay lại nhiễu Phật ba vòng xong lại nhập vào đảnh.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba