Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Sáu Mươi Mốt - Pháp Hội Vô Tận ý Bồ Tát - Phần Hai
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế
PHẬT THUYẾT
KINH ĐẠI BẢO TÍCH
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế
PHÁP HỘI THỨ SÁU MƯƠI MỐT
PHÁP HỘI VÔ TẬN Ý BỒ TÁT
PHẦN HAI
Bạch Đại Sĩ! Xin Ngài phân biệt nói từ xứ nào đến.
Vô Tận Ý Bồ Tát nói: Thưa Tôn Giả! Nay Ngài tự hỏi Đức Như Lai, Phật sẽ nói cho Ngài hết nghi.
Tôn Giả bạch Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Duy nguyện nói Bồ Tát ấy từ xứ nào đến, Phật hiệu là gì, Thế Giới tên là gì, cách đây bao xa?
Nếu được nghe tên hiệu Phật và Thế Giới ấy, thì làm cho vô lượng vô biên Bồ Tát trang nghiêm bồ đề.
Đức Phật nói: Lắng nghe lắng nghe, khéo suy nghĩ đó, nay ta sẽ nói công đức cõi ấy và Danh Hiệu Phật. Lúc ông nghe chớ có nghi sợ phải nên nhất tâm tín thọ phụng trì.
Tôn Giả nói: Lành thay lành thay, bạch Đức Thế Tôn!
Nguyện phải thời tuyên nói, tôi sẽ nhất tâm đảnh đới thọ trì.
Đức Phật nói: Này Xá Lợi Phất! Phương Đông cách đây chừng mười hằng hà sa Quốc Độ vi trần số Thế Giới, có Thế Giới tên là Bất Thuấn, Phật Hiệu là Phổ Hiền Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật Thế Tôn nay hiện tại thế.
Này Xá Lợi Phất! Cõi ấy không có Thanh Văn, Duyên Giác, nhẫn đến không nghe tên Nhị Thừa. Tất cả Thánh Chúng thuần là Bồ Tát đã lâu từ quá khứ tu đức bổn, thiện nghiệp thành xong đầy đủ bố thí, điều phục, tự thủ, phòng hộ, thí giới, đa văn, tâm không phóng dật an trụ công đức, oai nghi thành tựu nhẫn lực vô ngại, nơi Vô Thượng Đạo kiên cố tinh tiến, các thiện căn được tu tất cả đều thành tựu chư thiền giải thoát tam muội, du hí thần thông trí huệ lớn chiếu sáng.
Khéo phân biệt biết rõ tất cả các pháp, lòng từ các Ngài bình đẳng như hư không, đại bi kiên cố cứu tế chúng sanh, thường hành hỉ tâm khiến người khác đồng vui, xả tâm các Ngài khéo dứt tắng ái, lưới ma tranh tụng dứt hết không thừa, khéo hiểu chúng sanh các căn lợi độn theo căn họ mà ban cho pháp tài.
Tâm các Ngài bình đẳng như địa, thuỷ, hoả, phong, hay phá tất cả ngoại đạo dị luận, xô dẹp địch trận kiến lập thắng phan, nhập thâm Phật Pháp Thập lực, Tứ vô sở uý, nơi các đại chúng tâm không có sợ, các Ngài thường quán thậm thâm thập nhị nhân duyên, lìa hữu kiến.
Vô kiến thường hành trung đạo, không có các tướng ngã, ngã sở, chúng sanh, thọ mạng, dưỡng dục, sĩ phu, tác giả, thọ giả, đoạn, thường, hữu, vô, tất cả các kiến chấp kiết phược nhân duyên đều dứt chẳng còn khởi.
Dùng tổng trì vương ấn để ấn đó. Từ biện phân biệt diễn giải của các Ngài na do tha kiếp nói chẳng hết được, có đại thần lực cảm động vô lượng vô biên Phật Độ, khéo qua lại các Phật Độ dứt trừ sân hận, bố uý, kiêu mạn, phóng dật.
Các Ngài diễn thuyết như sư tử hống, với tất cả chúng sanh kẻ oán người thân thảy đều đặt để cứu cánh Niết Bàn, mây pháp phủ trùm để nổi sấm chớp, tam minh giải thoát dùng làm chớp sáng, mưa pháp vô thượng dùng làm cam lộ, hay ban bố pháp tài để Tam Bảo chẳng đoạn tuyệt, nội ngoại thanh tịnh dường như bảo châu.
Tướng hảo thù thắng tối thượng vô tỉ, dùng các thiện căn trang nghiêm thân mình, Phật Pháp quán đảnh được vị bổ xứ, khéo có thể phân biệt các chúng sanh hành tuỳ thuận đều phục cho được giải thoát, hay tịnh Đạo Tràng ngồi Toà Sư Tử, ở trong tất cả pháp được vô sở uý, hay tự biến hình như thân Phật, đều có thể thị hiện tất cả Phật Sự, tâm được tự tại chuyển Chánh Pháp Luân.
Này Xá Lợi Phất! Thế Giới Bất Thuấn ấy thuần có Chư Đại Bồ Tát như vậy làm quyến thuộc.
Đại chúng nghe Đức Phật ca ngợi Chư Đại Bồ Tát ấy đầy đủ công đức trí huệ như vậy, đều hớn hở vui mừng đem các thứ hoa Ưu Bát La, hoa Câu Vật Đầu, hoa Ba Đầu Ma, hoa Phân Đà Lợi, hoa Mạn Đà La rải cúng dường Vô Tận Ý Bồ Tát và sáu mười ức Bồ Tát rồi khác miệng đồng lời nói rằng: Chúng tôi hôm nay vui mừng được lợi lành mà thấy các Chánh Sĩ như vậy để lễ bái cúng dường cung kính vây quanh.
Nếu có chúng sanh nghe tên các Ngài cũng được vô lượng lợi lành như vậy, nếu nghe tán thán xưng dương công đức ấy đều phát tâm vô thượng bồ đề. Lúc nói lời ấy, trong đại chúng có ba trăm sáu mươi vạn chúng sanh phát vô thượng bồ đề tâm.
Đức Phật nói: Này Xá Lợi Phất! Thế Giới Bất Thuấn của Phật Phổ Hiền Như Lai không có ba ác đạo và tên gọi, cũng không có tên tà hành việt giới, cũng không có danh từ nữ nhân, xan tham, tật đố, phá giới, sân hận, giải đãi, loạn tâm, ngu si, chướng ngại ấm cái.
Các chúng sanh cõi ấy căn tánh đồng nhau không có thượng trung hạ thuần là Nhất Thừa không có tên đại tiểu, Phật Độ cũng không có tên tịnh hay uế, cũng không có danh xưng Tam Bảo sai biệt, chẳng nghe tiếng đói khác ăn uống, chẳng có danh từ ngã, ngã sở, giá, hộ, ma võng, vọng kiến.
Thế Giới Bất Thuấn của Phật Phổ Hiền Như Lai ấy bằng phẳng rộng lớn, một nhật nguyệt chiếu giáp khắp sáu mươi ức trăm ngàn na do tha do tuần.
Các sự hi hữu ấy đều do Bồ Tát cõi ấy bổn nguyện làm nên, lưu ly và các báu xen lẫn làm thành, đất mịn mềm như thiên y, người chạm đến thọ lạc vi diệu, cây báu trang nghiêm hàng ngũ tương đương, dây báu giăng nối để làm ranh tám ngả đường.
Tất cả các hoa đều tự nở, không có đá cát gai chông dơ dáy, tất cả đồi núi đều là các thứ báu trang sức, người và trời không có sai biệt, pháp hỉ thiền duyệt làm món ăn uống.
Cõi Bất Thuấn ấy không có danh từ vua chúa, chỉ có Phổ Hiền Như Lai làm Đại Pháp Vương. Phổ Hiền Như Lai và Chư Bồ Tát chẳng dùng văn tự để có nói. Chư Bồ Tát ấy chỉ tu quán Phật nhìn kỹ không nhàm mắt không hề nháy bèn có thể được niệm Phật tam muội ngộ Vô sanh nhẫn. Vì vậy cõi ấy có tên là Bất Thuấn Thế Giới.
Chư Bồ Tát ấy niệm Phật thế nào?
Đó là chẳng quán sắc tướng xuất sanh chủng tánh quá khứ tịnh nghiệp, lúc ấy trong tâm không có tự cao. Chẳng quán hiện tại ấm giới các nhập kiến văn giác tri tâm ý thức v.v…, không có tướng sanh trụ diệt hí luận, chẳng thủ chẳng xả chẳng niệm chẳng tư, chẳng quán tư tưởng và chẳng tư tưởng, chẳng phân biệt tưởng pháp tưởng kỷ tưởng, không có nhất dị tưởng.
Cảnh giới công đức nội ngoại trung gian chẳng khởi niệm giác quán thỉ chung, chẳng quán hình mạo oai nghi pháp thức, chẳng quán giới, định, trí huệ, giải thoát, giải thoát tri kiến, thập lực, tứ vô sở uý, thập bát bất cộng pháp.
Chánh niệm Phật ấy chẳng thể tư nghị. Chẳng tạo hành chẳng tác tưởng, vô đẳng đẳng lìa tư duy, vô sở niệm vô tư xứ, không có tưởng ấm giới nhập sanh trụ diệt, không có xứ sở chẳng phải không xứ sở, chẳng động chẳng trụ, chẳng sắc, chẳng thức, chẳng tưởng, chẳng thọ, chẳng hành.
Nơi thức chẳng sanh thức tri, nơi địa thuỷ hoả phong chẳng sanh thức tri, nơi nhãn sắc, nhĩ thanh, tỷ hương, thiệt vị, thân xúc, ý pháp cũng chẳng sanh thức tri.
Chăng duyên tất cả cảnh giới như vậy, chẳng sanh các tướng ngã và ngã sở, chẳng khởi tưởng kiến văn giác tri, cứu cánh có thể đến tất cả giải thoát, tâm và tâm số pháp diệt dứt chẳng tương tục, tịnh các ức tưởng chẳng ức tưởng, khéo trừ tham ái, sân khuể, ngu si nhân duyên tướng, thử bỉ và trung gian đều dứt không thừa. Pháp ấy thanh tịnh vì không có văn tự vậy.
Pháp ấy không có hoan hỉ vì không có động chuyển vậy. Pháp ấy không có khổ vì không có tham trước vậy. Pháp ấy không nhiệt não vì bổn tịch diệt vậy. Pháp ấy không giải thoát vì bổn xả ly vậy. Pháp ấy không có thân vì lìa sắc tướng vậy.
Pháp ấy không có tướng thọ vì không có ngã vậy. Pháp ấy không có kiết phược vì tịch diệt vô tướng vậy. Pháp ấy vô vi vì không có sở tác vậy.
Pháp ấy không có ngôn giáo vì không có thức tri vậy. Pháp ấy không có thỉ chung vì không có thủ xả vậy. Pháp ấy không dừng ở vì không có xứ sở vậy. Pháp ấy không có tác vì lìa thọ giả vậy. Pháp ấy không có diệt vì bổn vô sanh vậy.
Với tâm số tư duy sở duyên trụ pháp, chẳng lấy tướng nó chẳng sanh phân biệt, chẳng thọ chẳng trước chẳng nhiên chẳng diệt chẳng sanh chẳng xuất, pháp tánh bình đẳng như hư không, quá nơi nhãn sắc, nhĩ thanh, tỷ hương, thiệt vị, thân xúc, ý pháp.
Đây gọi là Bồ Tát niệm Phật tam muội.
Bồ Tát được niệm Phật tam muội ấy, ở trong tất cả pháp được môn tự tại trí Đà La Ni, nghe Phật nói pháp đều có thể thọ trì hết chẳng quên mất, cũng được hiểu rõ tất cả chúng sanh ngôn tử âm thanh, được vô ngại biện tài.
Này Xá Lợi Phất! Phổ Hiền Như Lai kia chẳng như cõi này dùng hai nhân duyên để diễn nói chánh kiến, đó là theo người khác nghe âm thanh và nội tâm chánh ức niệm. Chư Bồ Tát kia lúc thấy Phật liền có thể phân biệt các nghĩa thâm diệu, đầy đủ thành tựu Sáu Ba La Mật.
Tại sao vậy?
Vì nếu chẳng lấy sắc tướng tức là đầy đủ Đàn Ba La Mật. Nếu trừ sắc tướng tức là đầy đủ Thi Ba La Mật. Nếu quán sắc tận tức là đầy đủ Nhẫn Ba La Mật. Nếu thấy sắc tịch diệt tức là đầy đủ Tiến Ba La Mật.
Nếu chẳng duyên sắc tướng tức là đầy đủ Thiền Ba La Mật. Nếu chẳng hí luận sắc tướng tức là đầy đủ bát nhã Ba La Mật. Chư Bồ Tát ấy lúc quán Phật liền đầy đủ sáu Ba La Mật như vậy được Vô sanh nhẫn.
Này Xá Lợi Phất! Chư Phật Thế Giới nghiêm tịnh vi diệu ít có như Phổ Hiền Như Lai Thế Giới Bất Thuấn ấy.
Tôn Giả Xá Lợi Phất nói với Vô Tận Ý Bồ Tát rằng: Bạch Đại Sĩ! Mừng thay các Ngài ở Thế Giới kia được thấy Phổ Hiền Như Lai được vô lượng lợi lành.
Vô Tận Ý Bồ Tát nói: Thưa Tôn Giả! Phải chăng các Ngài muốn được thấy Thế Giới Bất Thuấn Phổ Hiền Thế Tôn và đại chúng Bồ Tát chăng?
Tôn Giả nói: Vâng, chúng tôi muốn được thấy, để cho đại chúng đây tăng trưởng thiện căn. Vô Tận Ý Bồ Tát liền nhập Bồ Tát thị hiện nhất thiết Phật Độ tam muội. Nhập tam muội rồi làm cho đại chúng đây và Xá Lợi Phất đều thấy cõi kia Phổ Hiền Như Lai và đại chúng.
Thấy rồi tất cả đại chúng đây đồng đứng dậy chắp tay vói kính lễ Phật Phổ Hiền và chúng Bồ Tát. Đại chúng đây nhờ thần lực Phật và Vô Tận Ý Bồ Tát nên đều được vi diệu hoa đời thật ít có.
Hoa ấy màu sắc và hương vị chưa từng được thấy nghe, tự nhiên đầy nắm tay mỗi người, đồng với rải qua phương Đông dùng cúng dường Phổ Hiền Như Lai. Hoa ấy liền khắp đến Phổ Hiền Như Lai và đại chúng.
Chư Bồ Tát kia thấy hoa ấy liền bạch Phổ Hiền Như Lai rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Hoa này thơm đẹp đời rất ít có.
Đây là từ xứ nào hoa đến đây?
Phổ Hiền Như Lai nói: Đây là Vô Tận Ý ở tại Ta Bà Thế Giới, nơi đó cũng còn có mười phương Chư Bồ Tát đến tụ tập chỗ Phật Thích Ca để cúng dường cung kính tôn trọng tán thán nghe Phật Thế Tôn nói Kinh Đại Tập. Hoa này là của đại chúng ấy rải đến.
Chư Bồ Tát kia lại bạch Phật Phổ Hiền rằng: Ta Bà Thế Giới ở phương nào cách đây bao xa?
Phổ Hiền Như Lai nói: Này các thiện nam tử! Phương Tây cách đây mười hằng hà sa số Thế Giới vi trần số Quốc Độ Chư Phật, có Thế Giới tên là Ta Bà.
Chư Bồ Tát kia lại nói: Bạch Đức Thế Tôn! Chúng tôi rất muốn được thấy Thích Ca Như Lai và đại chúng. Phổ Hiền Như Lai liền phóng đại quang minh chiếu khắp Thế Giới này. Nhân Phật Quang Chư Bồ Tát kia đều được thấy Ta Bà Thế Giới Thích Ca Như Lai và đại chúng.
Thấy rồi đồng chắp tay cung kính nói rằng: Hi hữu Thế Tôn! Cõi ấy Bồ Tát tất cả đại chúng từ chỗ nào đến tập hội đầy khắp mọi nơi không còn chỗ trống.
Phổ Hiền Như Lai nói: Này các thiện nam tử! Đại chúng kia từ mười phương vô lượng Thế Giới đến đó tập hội để thưa hỏi nghe học pháp thậm thâm vi diệu.
Tôn Giả Xá Lợi Phất hỏi Vô Tận Ý Bồ Tát rằng: Bạch Đại Sĩ! Ai đặt tên cho Ngài là Vô Tận Ý vậy?
Vô Tận Ý Bồ Tát nói: Thưa Tôn Giả! Tất cả pháp nhân duyên quả báo tên là Vô Tận Ý, tại sao, vì tất cả pháp chẳng thể tận được vậy.
Tôn Giả nói: Bạch Đại Sĩ! Mong Ngài diễn nói vô tận pháp môn.
Vô Tận Ý Bồ Tát nói: Thưa Tôn Giả! Lúc sơ phát tâm vô thượng bồ đề đã chẳng thể tận được. Tại sao, phát bồ đề tâm vì chẳng lìa phiền não vậy, phát tâm tương tục vì chẳng mong thừa khác vậy, phát tâm kiên cố vì chẳng xen ngoại luận vậy, phát tâm chẳng hư hoại vì ma chẳng trở ngại vậy, phát tâm hằng thuận vì thiện căn tăng trưởng vậy, phát tâm đến thường trú vì pháp hữu vi vô thường vậy, phát tâm chẳng động chuyển vì Chư Phật an ủi hộ trợ vậy.
Phát tâm thắng diệu vì lìa suy tổn vậy, phát tâm ở yên vì chẳng hí luận vậy, phát tâm không ví dụ vì không có tương tự vậy, phát tâm Kim Cương vì phá các pháp vậy, phát tâm vô tận vì vô lượng công đức đều thành tựu vậy, phát tâm bình đẳng vì lợi ích chúng sanh vậy, phát tâm khắp che vì không có biệt dị vậy, phát tâm tươi sáng vì tánh thường thanh tịnh vậy.
Phát tâm vô cấu vì trí huệ sáng tỏ vậy, phát tâm thiện giải vì chẳng lìa cứu cánh vậy, phát tâm rộng sướng vì từ tâm như hư không vậy, phát tâm lớn trống vì dung thọ tất cả chúng sanh vậy, phát tâm vô ngại vì trí huệ thông đạt vậy, phát tâm đến khắp nơi vì đại bi chẳng dứt vậy, phát tâm chẳng đoạn dứt vì khéo hiểu lập nguyện vậy.
Phát tâm làm chỗ về vì được Chư Phật khen vậy, phát tâm thù thắng vì nhị thừa tôn ngưỡng vậy, phát tâm thâm viễn vì tất cả chúng sanh chẳng biết được vậy, phát tâm chẳng bại vì chẳng phá Phật Pháp vậy, phát tâm an ổn vì khéo cho chúng sanh những khoái lạc vậy, phát tâm trang nghiêm vì tất cả công đức đều thành tựu vậy, phát tâm khéo quán sát vì trí huệ thành tựu vậy.
Phát tâm tăng trưởng vì tuỳ ý ban cho vậy, phát tâm như nguyện vì giới thanh tịnh vậy, phát tâm bồ đề đến khắp mọi loài vì với kẻ oán người thân có đủ nhẫn nhục vậy, phát tâm khó hư hoại vì có đủ tinh tiến vậy, phát tâm tịch diệt vì đủ thiền định vậy.
Phát tâm không bị huỷ báng vì đủ trí huệ vậy, phát tâm vô nguyệnvì tăng trưởng đại từ vậy, phát tâm bồ đề an trụ thiện căn vững chắc vì tăng trưởng đại bi vậy, phát tâm hoà duyệt vì tăng trưởng đại hỉ vậy, phát tâm bất động vì tăng trưởng đại xả vậy, phát tâm kham nhiệm gánh nặng vì được Chư Phật dạy trao vậy, phát tâm chẳng tuyệt vì Tam Bảo chẳng dứt đoạn vậy.
Thưa Tôn Giả! Bồ Tát vì nhất thiết trí phát tâm bồ đề như vậy há có thể cùng tận được ư!
Tôn Giả nói: Bạch Đại Sĩ! Như hư không chẳng thể cùng tận, vì nhất thiết trí mà phát tâm bồ đề cũng chẳng cùng tận.
Vô Tận Ý Bồ Tát nói: Thưa Tôn Giả Xá Lợi Phất!
Phật cấm giới vô tận, nhân cấm giới phát bồ đề tâm cũng vô tận.
Phật chánh định vô tận, nhân chánh định phát bồ đề tâm cũng vô tận.
Phật trí huệ vô tận, nhân trí huệ phát tâm bồ đề cũng vô tận.
Phật giải thoát vô tận, nhân giải thoát phát tâm cũng vô tận.
Phật giải thoát tri kiến cũng vô tận, nhân giải thoát tri kiến phát tâm cũng vô tận.
Thưa Tôn Giả! Phật giới, định, huệ, giải thoát, giải thoát tri kiến tánh nó vô tận, nhân năm tụ ấy mà phát bồ đề tâm há lại có thể tận được ư!
Như Lai thập lực, tứ vô sở uý, thập bát bất cộng pháp vô tận, nhân đó mà phát tâm bồ đề cũng vô tận. Tóm lại mà nói, Như Lai tất cả pháp thảy đều vô tận, nhân đó để phát bồ đề tâm cũng vô tận.
Tam Bảo vì chẳng dứt nên vô tận. Vì chúng sanh tánh vô tận nên vô tận. Vì như thiệt trí vô tận nên vô tận. Vì tuỳ theo các chúng sanh vô lượng tâm hành trí vô tận nên vô tận.
Vì hồi hướng vô thượng vô tận nên vô tận. Vì giáo hoá chúng sanh vô tận nên vô tận. Vì vô tận trí vô sanh nên vô tận. Vì lý tánh vô sanh nên vô tận. Vì biết tất cả pháp bổn tánh vô tận nên vô tận. Đây gọi là Bồ Tát phát bồ đề tâm chẳng thể tận được vậy.
Còn nữa, thưa Tôn Giả! Bồ Tát ấy tâm thanh tịnh vô tận, tâm thanh tịnh ấy là chẳng làm siểm khúc vậy. Chẳng làm siểm khúc ấy là không có gian trá vậy. Không có gian trá ấy là khéo phân biệt vậy. Khéo phân biệt ấy là không có tà mạng vậy. Không tà mạng ấy là tâm trong trắng vậy. Tâm trong trắng ấy là thường chánh nhất vậy.
Thường chánh nhất ấy là tánh thù thắng vậy. Tánh thù thắng ấy là không có khinh huỷ vậy. Không có khinh huỷ ấy là diệt các cong vạy vậy. Diệt các cong vạy ấy là tâm chất trực vậy.
Tâm chánh trực ấy là nhập bình chánh vậy. Nhập bình chánh ấy là tâm kiên thiệt vậy. Tâm kiên thiệt ấy là chẳng hư hoại được vậy.
Chẳng hư hoại được ấy là tánh kiên cố vậy. Tánh kiên cố ấy là chẳng động được vậy. Chẳng động được ấy là không có sở y vậy. Không có sở y ấy là trừ ngã tâm vậy. Trừ ngã tâm ấy là không có đồng bạn vậy.
Không có đồng bạn ấy là dứt chê khi vậy. Dứt chê khi ấy là làm thiện nghiệp vậy. Làm thiện nghiệp ấy là không có quở trách vậy. Không quở trách ấy là tiêu tội lỗi vậy. Tiêu tội lỗi ấy là chẳng nhiệt não vậy. Chẳng nhiệt não ấy là tánh chân thiệt vậy.
Tánh chân thiệt ấy là không hư cuống vậy. Không hư cuống ấy là như thuyết hành. Như thuyết hành ấy là có thể khéo làm vậy.
Hay khéo làm ấy là không có tỳ vết vậy. Không tỳ vết ấy là không có lộn lầm vậy. Không có lộn lầm ấy là không bị trệ ngại vậy. Không bị trệ ngại ấy là không thối chuyển vậy. Không thối chuyển ấy là quán chúng sanh vậy.
Quán chúng sanh ấy là đại bi căn sâu vậy. Đại bi căn sâu ấy là khéo giáo hoá chúng sanh không có mỏi nhọc vậy. Khéo hoá độ chúng sanh không mỏi nhọc ấy là chẳng cầu lợi cho mình vậy. Chẳng cầu lợi lạc cho mình ấy là chẳng tham lợi dưỡng vậy.
Chẳng tham lợi dưỡng ấy là chẳng ái nhiễm vậy. Chẳng nhiễm ái ấy là duyên các pháp vậy. Duyên các pháp ấy là quán kém yếu vậy. Quán kém yếu ấy là thấy chúng sanh vậy. Thấy chúng sanh ấy là thường ủng hộ vậy. Thường ủng hộ ấy là làm chỗ quy y vậy.
Làm chỗ quy y ấy là không có cấu uế hệ luỵ vậy. Không có cấu luỵ ấy là khéo quán sát vậy. Khéo quán sát ấy là không có luận chê vậy. Không có luận chê ấy là tâm thuần thiện vậy. Tâm thuần thiện ấy là chẳng động dao vậy.
Chẳng động dao ấy là thiện thanh tịnh vậy. Thiện thanh tịnh ấy là thường tinh tiến vậy. Thường tinh tiến ấy là nội thanh tịnh vậy. Nội thanh tịnh ấy là thường tươi sáng vậy. Thường tươi sáng ấy là không có cấu nhiễm vậy.
Thưa Tôn Giả!
Tâm thanh tịnh ấy hay đoạn dứt xan lẫn cũng giáo hoá người khiến họ dứt xan lẫn.
Tâm thanh tịnh ấy hay dứt phá giới cũng giáo hoá người khiến họ dứt phá giới.
Tâm thanh tịnh ấy hay dứt sân hận cũng giáo hoá người khiến họ dứt sân hận.
Tâm thanh tịnh ấy hay dứt giải đãi cũng giáo hoá người khiến họ dứt giải đãi.
Tâm thanh tịnh ấy hay dứt loạn tâm cũng giáo hoá người khiến họ dứt loạn tâm.
Tâm thanh tịnh ấy hay dứt ngu si cũng giáo hoá người khiến họ dứt ngu si.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Từ - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh Nhận Thức Vô Thường Và đau Khổ
Phật Thuyết Kinh Quảng Bác Nghiêm Tịnh Bất Thoái Chuyển Luân - Phần Mười Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Niết Bàn - Phẩm Hai Mươi Sáu - Phẩm Di Giáo
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Bảy - Phẩm Xá Lợi Phật