Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Thứ Mười Một - Pháp Hội Xuất Hiện Quang Minh - Phần Năm

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế

PHẬT THUYẾT

KINH ĐẠI BẢO TÍCH

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế  

PHÁP HỘI THỨ MƯỜI MỘT

PHÁP HỘI XUẤT HIỆN QUANG MINH  

PHẦN NĂM  

Lúc ấy Đức Thế Tôn biết tâm niệm sâu kín của Đồng Tử Nguyệt Quang, Đức Phật mỉm cười phóng ánh sáng mầu hoàng kim chiếu khắp vô lượng vô biên Thế Giới.

Ở các Thế Giới ấy làm lợi ích xong, ánh sáng ấy trở về nhiễu Đức Phật ba vòng rồi từ trên đảnh đầu của Đức Phật mà thâu vào.

Di Lặc Bồ Tát liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trịch y vai hữu, gối hữu chấm đất đảnh lễ chân Đức Phật, rồi chắp tay cung kính nói kệ khen ngợi bạch hỏi Đức Phật:

Tiếng Ca Lăng Tần Già

Mây sấm sư tử rống

Phát tiếng trống pháp lớn

Cớ gì Phật mỉm cười

Sáng sớm ngàn Mặt Trời

Âm thanh hay thanh tịnh

Công đức rất hy hữu

Cớ gì hiện quang minh

Thí giới nhẫn tinh tiến

Định huệ thảy trang nghiêm

Tất cả đều viên mãn

Cớ gì hiện quang minh

Tiếng của Phật nhu nhuyến

Thường xa rời thô ngữ

Khéo chữa bệnh chúng sanh

Cớ gì hiện quang minh

Đại bi Lưỡng Túc Tôn

Biết nhãn thường không tịch

Dùng phạm âm thanh tịnh

Vì chúng sanh diễn thuyết

Nhĩ tỷ thiệt thân ý

Nhẫn đến thanh danh thảy

Các khổ tập diệt đạo

Trí nhẫn cũng như vậy

Đại bi Lưỡng Túc Tôn

Biết nhãn tận sanh tế

Tịch tịnh và lưu chuyển

Tất cả đều không tịch

Nhĩ tỷ thiệt thân ý

Sắc thanh hương vị xúc

Nhẫn đến thanh danh thảy

Tất cả đều như vậy

Phật lại nói nhân duyên

Xa rời nơi đoạn thường

Chẳng tự chẳng tha tác

Do các duyên mà sanh

Phật lại dùng các môn

Khai thị các sự khổ

Hoặc lại dùng các nghĩa

Khen ngợi Phật Quang minh

Dùng vô lượng ngôn từ

Diễn nói pháp tịch diệt

Không nhân không thọ giải

Không ngã không chúng sanh

Quá khứ vô lượng Phật

Cũng dùng bất tư nghị

Trăm ngàn các kệ tụng

Diễn nói pháp như vậy

Đức Như Lai diễn thuyết

Pháp công đức chân thiệt

Không nói không người nói

Pháp được nói cũng không

Phật nói pháp tối thắng

Giác ngộ các chúng sanh

Chư Thiên và Dạ Xoa

Người nghe đều được tỏ

Tất cả A Tu La

Ý thích đã thanh tịnh

Vô lượng hàng nhân chúng

Đều trừ hết lưới nghi

Biết rõ tánh của tham

Diệt hại sân cùng si

Ái mạn và vô minh

Siểm tật với hí luận

Nhẫn đến khổ uẩn thảy

Đều bỏ rời tất cả

Các cú nghĩa như vậy

Rốt ráo đều thanh tịnh

Như Lai nơi một pháp

Thông đạt các thứ danh

Số ấy trăm ngàn muôn

Nhẫn đến bất tư nghị

Nơi vô lượng Chư Phật

Khéo học pháp như vậy

Mà ở trong một pháp

Diễn thuyết không cùng tận

Như Lai khéo rõ thấu

Tất cả các pháp môn

Cũng may phân biệt biết

Danh cú thượng trung hạ

Tu học nơi tất cả

Các thứ dị ngôn từ

Mà tuyên nói khéo hay

Nghĩa vi diệu đệ nhất

Tiếng thanh tịnh như vậy

Nhân duyên hòa hợp khởi

Cũng chẳng nương lưỡi họng

Nhẫn đến nơi thân tâm

Đại Địa động sáu cách

Chúng mười phương đều họp

Chắp tay chiêm ngưỡng Phật

Mong trừ nghi cho chúng

Như Lai khéo biết rõ

Nhãn tận sanh biên tế

Tự tánh thường không tịch

Không khứ cũng không lai

Không trụ không xứ sở

Thâm nhập nơi thiệt tế

Mắt Phật không chướng ngại

Vì thế nay tôi nghe

Như Lai khéo biết rõ

Tánh nhãn tiền hậu thế

Tận vô tận lưu chuyển

Tự tánh thường không tịch

Khai thị các pháp nghĩa

Khiến thế gian hoan hỉ

Tiếng Đức Phật mỹ diệu

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết tiền hậu tế

Tánh nhãn thường không tịch

Rời ngôn từ phân biệt

Cớ gì miệng mỉm cười

Phật biết nhãn vô lượng

Các lời lẽ tuyên nói

bổn tánh thường không tịch

Cớ gì miệng mỉm cười

Phật biết mé tận sanh

Tánh nhãn thường không tịch

Bỏ rời các phiền não

Chứng Phật bồ đề trí

Đủ danh tiếng thù thắng

Cớ gì miệng mỉm cười

Phật từ lâu tu học

Diễn thuyết bất tư nghị

Rõ thấu tánh nhãn không

Lìa cấu thường thanh tịnh

Vô lượng các tâm hành

Một niệm đều biết rõ

Quang minh chiếu thế gian

Đó là thoại tướng gì

Đại tiên đẳng chánh giác

Tối thắng Lưỡng Túc Tôn

Phiền não đều đã trừ

Tâm Phật thường tịch tịnh

Như Lai trí thù thắng

Thấu suốt mé nhãn tận

Lại do nhân duyên gì

Mà hay hiện mỉm cười

Nhĩ tỷ thiệt thân ý

Sáu trần và bốn đại

Nhẫn đến thanh danh thảy

Thấu suốt mé nhãn tận

Lại do nhân duyên gì

Mà hay hiện mỉm cười

Nhĩ tỷ thiệt thân ý

Sáu trần và bốn đại

Nhẫn đến thanh danh thảy

Tất cả đều như vậy

Phật biết nhãn vô ngã

Cũng thấu nhĩ vô thường

Và rõ tỷ tánh không

Cớ gì hiên mỉm cười

Phật biết thiệt vô ngã

Cũng thấu thân vô thường

Và rõ tánh ý không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết sắc vô ngã

Cũng thấu thanh vô thường

Và rõ lương tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết vị vô ngã

Cũng thấu xúc vô thường

Và rõ pháp tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết địa vô ngã

Cũng thấu thủy vô thường

Và rõ hỏa tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết phong vô ngã

Cũng thấu tánh vô thường

Và rõ sự tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Biết thế gian vô ngã

Cũng thấu khổ vô thường

Và rõ uẩn tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết giới vô ngã

Cũng thấu thế vô thường

Và rõ sanh tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết thanh vô ngã

Cũng thấu danh vô thường

Và rõ đạo tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết trí vô ngã

Rõ tịch tịnh vô thường

Và chúng sanh tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết tánh vô tánh

Cũng biết ngã phi ngã

Và rõ ý thích không

Cớ gì hiện mỉm cười

Thấy sanh tử vô ngã

Cũng thấu thường vô thường

Và rõ Niết Bàn không

Cớ gì hiện mỉm cười

Như Lai tâm giải thoát

Danh tiếng khắp ba cõi

Đế Thích cùng Nhân Vương

Long thần đều cúng dường

Như Lai khéo biết rõ

Biên tế nhãn tận sanh

Nhẫn đến nơi tịch tịnh

Cớ gì hiện mỉm cười

Vô lượng hàng Phật Tử

Đều họp ở chúng hội

Từ miệng Phật sanh ra

Từ pháp biến hóa sanh

Đều đến đứng trước Phật

Chắp tay mà tôn trọng

Tôi vì các chúng ấy

Hỏi duyên cớ phóng quang

Như Lai khéo biết rõ

Nhãn tánh không vô ngã

Siêu quá ở tất cả

Người tại gia tu học

Phật dùng trí bình đẳng

Rõ pháp không sai biệt

Như Lai ý thích biết

Chẳng dùng thần thông thấy

Phật biết nhãn vô ngã

Tánh không chẳng khứ lai

Trí thanh tịnh vô biên

Cớ gì hiện mỉm cười

Như Lai đã hết nơi sanh tế

Đại bi che khắp các thế gian

Pháp Vương Tối Thắng Nhân Trung Tôn

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Vô lượng vô biên Đại Bồ Tát

Và các Thiên Chúng oai đức khác

Đều ở hư không cầm lọng đẹp

Cả Đại Địa này đều chấn động

Thuở xưa ai ở chỗ Như Lai

Mãi mãi tu hành các thiện pháp

Tâm ý bình đẳng Đấng Đại Bi

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Thuở xưa ai cúng dường Chư Phật

Được nghe pháp này lòng vui mừng

Đạo Sư tối thắng Nhân Trung Tôn

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Âm thanh của Phật đẹp ý chúng

Như tiếng nhạn chúa rất mỹ diệu

Tự nhiên vô lượng tiếng hòa nhã

Mong mỏi cớ gì phóng quang minh

Vô lượng câu chi lời phúng tụng

Khuyên khen vui nhận lời tương ưng

Giống tiếng hay chim câu chỉ la

Mong mỏi cớ gì phóng quang minh

Tiếng thuyết pháp vang như trống sấm

Nghe khắp vô biên ngàn ức cõi

Lòng từ tiếng thô hoặc lời dịu

Cớ gì phóng quang minh kim sắc

Rõ sanh vô sanh tận vô tận

Biết nhãn tánh ly không khứ lai

Pháp cam lộ soi sáng thế gian

Cớ gì phóng quang minh kim sắc

Biết nhãn khởi tác thường không tịch

Không khứ không lai không chỗ trụ

Như dương diệm bóng nước bọt nước

Nhân duyên gì thị hiện mỉm cười

Nhĩ tỷ thiệt thân và ý căn

Sắc thanh hương vị xúc và pháp

Nhẫn đến âm thanh và danh thảy

Phải biết tất cả cũng như vậy

Thân Phật Kim Cương thường bất hoại

Đầy đủ trăm ngàn tướng thù thắng

Thân không cơ quan mà vận động

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Vế đùi tròn đầy gót chân dài

Bụng không lộ bày như sư tử

Rốn sâu xinh đẹp eo tròn đủ

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Sắc vàng thân sạch rời trần cấu

Mỗi mỗi sợi lông màu xanh biết

Xoay hữu hướng lên mũi thơm phức

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Thân đẹp tròn đầy thường an trụ

Dường như cây chúa ni câu đà

Tất cả công đức để trang nghiêm

Âm thanh khiến chúng lòng vui đẹp

Tay dài tròn trịa vai xinh đẹp

Cổ thon đầy tròn hiện rõ ngấn

Đi khắp vô biên trăm ngàn cõi

Chỉ dạy chúng sanh đường chánh tà

Răng trắng sạch trong như ngọc tuyết

Tướng lưỡi rộng dài trùm khắp mặt

Má như sư tử mũi thẳng dài

Từ tâm phương tiện thanh tịnh sanh

Hương hoa sen xanh từ miệng Phật

Mùi thơm Chiên Đàn khắp thân Phật

Thuở xưa đã rộng tu lòng từ

Ý thích thanh tịnh thường tiếp nối

Lòng chân của Phật bằng đầy đẹp

Dẫm trên mặt đất không cong hõm

Như bước đi voi chúa sư tử

Vượt qua tất cả các thế gian

Tướng thiên bức luân đẹp đoan nghiêm

Nét sáng thù thắng thường hiện rõ

Hành động đều lợi ích quần sanh

Ai thấy đều sanh lòng tín ngưỡng

Một ngón phát ra ngàn tia sáng

Chiếu khắp vô biên khắp Phật Quốc

Thuở xưa siêng tu những hạnh lành

Nên được những tướng trang nghiêm ấy

Thành tựu sắc thân không ai sánh

Gương mặt đoan nghiêm rất thù thắng

Thần biến lợi ích các thế gian

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Bắp chân tròn thẳng như nai chúa

Thân chẳng cúi thấp như sư tử

Xuất hiện làm đèn sáng thế gian

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Âm tàng ngựa chúa không nhiễm trần

Lòng tay đầy bằng tay quá gối

Hi hữu tối thắng Thiên Nhân Sư

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Từ thân Phật phóng vô biên quang

Sắc đẹp tịch tịnh mà hằng chiếu

Lòng Phật luôn luôn thường thanh tịnh

Diễn thuyết vô biên những Khế Kinh

Chẳng phải những kẻ chấp đoạn thường

Mà tịnh tu được pháp như vậy

Nếu bỏ rời được các biên kiến

Chóng thành thân thanh tịnh của Phật

Tiếng trống Trời mây sấm vang xa

Tiếng chim Hồng Ca Lăng trong suốt

Âm nhạc Cõi Trời ngàn muôn thứ

Mong nói cớ gì phóng quang minh

Đạo Sư một tiếng diễn thuyết pháp

Khiến nguời phá giới dứt lỗi lầm

Như Lai thuyết pháp lời giọng hay

Đều là pháp thậm thâm hi hữu

Trâu trắng lông chúa giữa chặng mày

Chiếu khắp trăm ngàn những Phật Quốc

Mắt đẹp mầu xanh như nước biếc

Đỉnh đầu vun cao không thể thấy

Răng trắng kín bằng đủ bốn mươi

Dường như báu pha lê trong sáng

Đều từ vô lượng tịnh nghiệp sanh

Mong mỏi cớ gì hiện mỉm cười

Như Lai viên mãn thân công đức

Thành tựu vô biên sắc vi diệu

Xuất hiện quang minh đẹp hi hữu

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Đại bi tối thắng Lưỡng Túc Tôn

Rõ thấu chí thích của chúng sanh

Đã được vô ngại đại biện tài

Mong mỏi cớ gì hiện mỉm cười

Như Lai đã đến được bỉ ngạn

Đầy đủ tam minh và lục thông

Thị hiện vô biên thanh tịnh quang

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Phật ở thuở xưa vô lượng kiếp

An trụ những đẳng trì vi diệu

Biết nhãn sanh biên và tận biên

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Đờì quá khứ vị lai hiện tại

Tịnh trí vô ngại bất tư nghị

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần