Phật Thuyết Kinh đại Oai đăng Quang Tiên Nhân Vấn Nghi - Phần Hai
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Xà Na Quật Đa, Đời Tùy
PHẬT THUYẾT
KINH ĐẠI OAI ĐĂNG QUANG
TIÊN NHÂN VẤN NGHI
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Xà Na Quật Đa, Đời Tùy
PHẦN HAI
Này Đại Tiên Nhân! Lại như có người dùng thỏi vàng kia bỏ vào trong lửa, không vì sân giận mà bỏ vào, do vì không thành thục nên muốn khiến cho thành thục, vì muốn thành tựu vật báu đích thực, vì muốn khiến giá trị tăng lên được nhiều của cải nên đặt vào trong lửa, tôi luyện liên tục làm cho vàng mềm mại, trong sạch.
Tất cả các chúng sinh như vậy đều nhân nơi Chư Phật, Như Lai, khi kiếp bị đốt sạch mà được điều phục. Khi kiếp sắp tận, đại địa bị thiêu đốt như vậy, thật sự không có chúng sinh nào chịu khổ não.
Đại Tiên Nhân thưa: Thật hy hữu, thưa Thế Tôn! Khi kiếp sắp tận, lửa thiêu đốt cháy bùng hủy hoại đại địa nhưng không có một chúng sinh nào chịu khổ não.
Đức Phật đáp: Chẳng phải vậy.
Này Đại Tiên Nhân! Chư Phật Như Lai không khiến một chúng sinh nào chịu các bức bách khổ não.
Vì sao?
Này Đại Tiên Nhân! Ví như giọt mưa rất nhỏ có khắp trong mười phương, các giọt mưa kia có nhiều không?
Đại Tiên Nhân thưa: Rất nhiều, thưa Thế Tôn!
Đức Phật nói: Này Đại Tiên Nhân! Chư Phật Như Lai, Bồ Tát Thập Địa còn nhiều gấp bội hơn kia. Lúc đó, kiếp tận, đại địa bị thiêu đốt, ở trong hư không, chư vị sẽ dùng từ bi trí tuệ giải cứu chúng sinh, chẳng khiến khổ não nào xúc chạm nơi thân.
Vì sao?
Vì Chư Phật, Như Lai kia và tất cả Bồ Tát thân tướng đều vi diệu tướng hảo đoan nghiêm, rộng lớn, chúng sinh nào thấy đều hoan hỷ, sinh tâm chánh tín xướng lời như vậy: Chúng ta nguyện ở trong đời vị lai đều được thành tựu đều được trừ khỏi tai họa như vậy, lại được thành tựu hình sắc như thế, thân sắc tướng hảo đoan nghiêm như thế.
Lúc đó, lại có người tâm đạt giải thoát, được quả A La Hán, hoặc có người sinh tâm chán lìa, được quả Tu Đà Hoàn, Tư Đà Hàm, A Na Hàm.
Lại có người được pháp nhẫn vô sinh, có người được quả vị không thoái chuyển, có người được sinh lên các Cõi Trời Tứ Thiên Vương, Trời Đao Lợi, Trời Dạ Ma, Trời Đâu Suất, Trời Hóa Lạc, Trời Tha Hóa Tự Tại, lược nói, cho đến có người được sinh lên Trời A Ca Ni Trá.
Cũng ngay lúc này tất cả đại chuyển luân Thánh Vương, Tiểu chuyển luân vương hiện có cùng túc tán tiểu vương ở các cõi, các Đại Tiên Nhân cho đến các dòng họ lớn như Sát Lợi, đại Bà La Môn, Trưởng Giả đại phú, thứ lớp như thế do thấy sắc thân vi diệu của Đức Như Lai, lại thấy thân mình ở trong biển sinh tử đầy dẫy sự sợ hãi, được giải thoát nên sinh tâm hoan hỷ, vui mừng tột bậc ở bên Đức Như Lai khởi tâm biết ân, khởi tâm báo ân.
Ở bên Đức Như Lai nghe thọ pháp rồi, mỗi mỗi đều ở trong đạo mười thiện tạo hạnh không phóng dật. Do diệu lực nơi phương tiện của nhân duyên ấy nên đối với đạo mười ác mau được lìa bỏ.
Bấy giờ, Đại Bồ Tát đạt được Thập Địa, vì các Bồ Tát này đạo nhãn đã có được, soi chiếu khắp vi trần nơi đại địa.
Những vi trần kia tuy lại rất nhiều, mà vào hoàn cảnh đó cảnh giới của các chúng sinh lại rất phức tạp, cho đến nhận biết thể tánh của phiền não bị nhiễm ô, bất tịnh, từ trong đạo vô vi Niết Bàn nhập vào đạo Niết Bàn vô dư gấp bội hơn kia. Nay ông nên biết, Chư Phật Như Lai vì những lợi ích lớn như thế mà hiển thị phương tiện kiếp bị thiêu đốt sạch.
Khi đó, tất cả Đại Tiên Nhân nghe lời này rồi sinh tâm ngạc nhiên, sợ hãi thật kỳ lạ thay! Rất là hy hữu! Đại đức Thích Tử vừa mới bảo chúng ta, vì Đại Tiên Nhân mà nêu ra thọ mạng của chúng ta. Khi chúng ta tuy đã nghe sự việc như vậy vẫn cho rằng chẳng phải là bậc nhất thiết trí.
Nay do dùng kiếp nạn ở trong thế gian để vấn nạn đã ban cho đầy đủ, nên chúng ta mới biết Thích Tử đúng là bậc nhất thiết trí. Ngày nay chúng ta dùng danh hiệu chân thật để tán thán xưng dương.
Lúc ấy, tất cả Đại Tiên Nhân liền phát ra lời này: Bậc tích tụ các công đức lớn, bậc đại trí vô biên, bậc nhất thiết trí nhận biết chúng ta, thấy chúng sinh theo nghiệp lưu chuyển mỗi mỗi sai khác, vậy từ nơi chốn nào được thành tựu được sự tích tụ chân thật. Cúi xin Đức Thế Tôn vì chúng con giảng nói khiến được khai ngộ.
Bấy giờ, Đức Thế Tôn liền bảo các Đại Tiên Nhân: Này các Đại Tiên Nhân, nên biết, không có thời khắc, cũng không có nơi chốn khiến chúng sinh có được sự tích tụ thật sự.
Này Đại Tiên Nhân! Chỉ trong bình đẳng thì chúng sinh mới được tích tụ, chỉ trong đạo nhất thừa chúng sinh mới được tích tụ, chỉ trong Bồ Tát địa chúng sinh mới được tích tụ, chỉ trong cõi Niết Bàn vô dư chúng sinh mới được tích tụ. Nay các ông nên biết, như có các dòng sông, suối, kênh rạch… tất cả đều chảy vào biển cả, vào biển cả rồi thì đều cùng một vị mặn, không sai khác.
Này các Đại Tiên! Nay các ông nên biết, cảnh giới của chúng sinh hiện có, nếu ai được dứt sạch các lậu thì hết thảy nơi chốn kia ở trong vị giải thoát đều hơn trụ cùng một vị. Nay các ông nên biết, ta tuy nói rằng ở trong phiền não bình đẳng, chúng sinh mới được tích tụ cũng chẳng phải là tích tụ.
Sở dĩ vì sao?
Ví như gió mạnh khởi lên, thổi các loài muỗi, côn trùng…, đã tụ tập, nếu gió dừng thổi thì mỗi mỗi đều phân tán. Tất cả các loài chúng sinh như thế, mỗi mỗi đều bị gió nghiệp trói buộc. Hoặc những loài kia bị đọa trong địa ngục mới được tụ tập, bị gió nghiệp trói buộc.
Hoặc những loài kia ở trong ngạ quỷ mới được tụ tập. Hoặc những loài kia ở trong súc sanh mới được tụ tập… như thế.
Tiên Nhân lại thưa: Thưa Bậc Nhất Thiết Thức, Bậc Nhất Thiết Trí! Xin Ngài vì chúng con mà giảng nói, nếu có như vậy, thì những loài như thế, ở đời trước, đều sinh trong loài người, cùng tụ tập, hiện tại ngày nay, cho đến tất cả, làm sao có thể nhận biết hoặc ở súc sanh, hoặc ở ngạ quỷ, ở đời trước đã từng tụ tập, làm sao có thể nhận biết?
Cúi xin Ngài giảng nói.
Đức Phật nói: Này các Đại Tiên Nhân! Tất cả chúng sinh hiện có hoặc ở đời trước từng tụ tập trong địa ngục, nơi đời hiện tại hoặc khi thấy nhau tâm không hoan hỷ, sinh giận dữ kết oán, hoặc khi đau đầu, hoặc lại mất giới cấm với các tiện lợi lớn nhỏ nên biết họ đã ở đời trước cùng nhau tụ tập trong địa ngục.
Nếu lúc hiện ra tướng mạo như vậy thì phải nên biết, họ cùng với ta chắc chắn đã từng ở trong địa ngục, cùng ở một chỗ mà đến.
Đại Tiên Nhân lại bạch Phật: Bạch Thế Tôn! Tất cả bậc Tăng nhân chứng đại tịch diệt và nhất thiết trí, xin Thế Tôn vì con giảng nói.
Nếu trong đời trước từng ở nơi Súc Sanh, cùng ngàn vạn thân từ một nơi chốn đến, làm sao có thể nhận biết?
Đức Phật bảo Đại Tiên Nhân: Nếu những người kia sinh trong loài người thì đều thấy nhau, kết thành giận, oán, thường tìm chỗ sơ hở của nhau.
Ta nên tìm sơ hở của họ ở chỗ nào?
Đó gọi là tướng mạo ở trong loài súc sanh, tướng nhiều thân cùng ở một nơi chốn, nên biết chắc chắn ta cùng với họ ở một nơi chốn trong loài súc sanh đến đây. Hoặc đã ở một chỗ trong loài ngạ quỷ đến đây, thường thích sự hôi nhơ, lại tham ăn nhiều, mong cầu cùng với tâm người khác không lìa bỏ, sinh tham lam keo kiệt, đắm chấp.
Hoặc lại thấy họ giàu có, có thế lực, sinh tâm ganh ghét, thường lại mong cầu được tài vật của người kia. Khi nhận thấy tướng này thì chắc chắn biết họ cùng với ta đã ở một nơi chốn trong loài ngạ quỷ đến đây. Nếu ở đời trước, cùng một chỗ trong loài người, hoặc trong hiện tại, nếu lúc thấy nhau liền sinh tâm dục.
Khi ấy, Đại Tiên Nhân Oai Đăng Quang lại bạch Phật: Bạch Thế Tôn! Hoặc lúc đời trước cùng ở một chỗ trong Cõi Trời, đời nay trong loài người, nếu khi thấy nhau làm sao có thể nhận biết?
Đức Phật bảo: Này Đại Tiên Nhân! Nếu đời trước cùng sinh trong Cõi Trời, hiện tại trong loài người, khi gặp nhau thường dùng ánh mắt thân giữ tướng từ xa cùng nhau yêu thương. Nếu có tướng ấy thì chắc chắn đã cùng tụ tập trong Cõi Trời, rồi đến đây. Nếu ai dùng tướng quán sát như thế thì biết được tướng tụ tập của chúng sinh.
Lúc này, Đại Tiên Nhân nghe lời ấy rồi thì vô cùng vui mừng, sinh tâm hy hữu, liền bạch Đức Phật: Bạch Thế Tôn! Nay con mới biết những chúng sinh kia lời lẽ nói ra đích thật là đại hư dối.
Vì sao họ mê muội, không cầu tu học Nhất thiết trí?
Bấy giờ, Đức Thế Tôn lại bảo Đại Tiên Nhân: Ông đã hỏi ta trong thể của chúng sinh có bao nhiêu thứ vi tế?
Này Đại Tiên Nhân! Nếu thể tánh của chúng sinh thể đạt được thì thể tánh của chúng sinh kia có được một phần vi tế dài ngắn.
Nay ông nên biết, ví như có người sinh ra đã bị mù lòa, lại có một người hỏi người ấy: Thưa ông, màu trắng thì giống cái gì?
Ý ông nghĩ thế nào?
Người kia đã không thấy thì có thể nói được sắc này như vậy… như vậy…?
Tiên Nhân thưa: Người kia đã không thấy rõ sắc thì sao dám quyết định phán đoán như vậy?
Đức Phật nói: Đúng vậy, đúng vậy! Này Đại Tiên Nhân! Các người phàm phu này giống như người mù lòa, không thấy thể tánh của chúng sinh, không thể nói bàn, trong thể vi tế của chúng sinh là dài ngắn, thô rít như vậy.
Lại nữa, này Đại Tiên Nhân! Nhãn chẳng phải là chúng sinh. Nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý cũng chẳng phải là chúng sinh.
Hữu vi, ấm phần cũng chẳng phải là chúng sinh, mười tám giới, mười hai nhân duyên cũng chẳng phải là chúng sinh. Danh tự của chúng sinh cũng không thể nắm bắt được, cũng chẳng phải nội không, ngoại không, nội ngoại không cũng không được gọi là chúng sinh.
Sở dĩ vì sao?
Đại Tiên nên biết! Nhãn là giả danh, tạm thời, chẳng hợp nhau. Nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý là giả danh, tạm thời, chẳng hợp nhau. Pháp năm ấm là giả danh, tạm thời, chẳng hợp nhau. Ba mươi sáu thứ bất tịnh, tất cả là giả danh, tạm thời, chẳng hợp nhau.
Như vậy, không có chúng sinh có thể thủ đắc cũng chẳng phải các trần như sắc cùng nhau hòa hợp nên có chúng sinh với các trần như sắc… mỗi mỗi sai khác, phân ra ly tán. Những pháp kia cũng chẳng phải là chúng sinh, chẳng phải là thọ mạng, chẳng phải là dưỡng dục, không chủ, không nhân, cũng không có ngã, đều không thể thủ đắc.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Mười Tám - Pháp Hội Hộ Quốc Bồ Tát - Phần Bốn
Phật Thuyết Kinh Diệu Cát Tường Bình đẳng Tối Thượng Quán Môn đại Giáo Vương - Phần Bảy
Phật Thuyết Kinh Bồ Tát Trì Nhân - Phẩm Bốn - Mười Tám Chủng Tánh
Phật Thuyết Kinh Tăng Chi Bộ - Chương Tám - Tám Pháp - Phẩm Tám - Phẩm Song đôi - Phần Bảy - Dục
Phật Thuyết Kinh đồng Tử Vô Ngôn - Phần Bốn
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Ni Câu Luật Tưởng
Phật Thuyết Kinh Trì Tâm Phạm Thiên Sở Vấn - Phẩm Năm - Phẩm Nêu Vấn Nạn
Phật Thuyết Kinh Pháp Thiền Bí Yếu - Phần Mười
Phật Thuyết Kinh đại Bát Niết Bàn - Phẩm Hai Mươi - Phẩm Phạm Hạnh - Phần Một
Phật Thuyết Kinh đại Phương đẳng Vô Tưởng - Chương Ba Mươi Bảy - Tăng Trưởng - Tập Ba