Phật Thuyết Kinh Lục độ Tập - Chương Một - Bố Thí độ Vô Cực - Kinh Số Mười Hai - Kinh Vua Nước Ba La Nại

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Khương Tăng Hội, Đời Ngô

PHẬT THUYẾT KINH LỤC ĐỘ TẬP

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Khương Tăng Hội, Đời Ngô   

CHƯƠNG MỘT

BỐ THÍ ĐỘ VÔ CỰC  

KINH SỐ MƯỜI HAI

KINH VUA NƯỚC BA LA NẠI  

Xưa kia, Thái Tử của Vua nước Ba La Nại, tên là Ca Lan, có hai anh em. Khi Vua cha qua đời, anh em nhường cho nhau, không chịu lên ngôi. Người anh đem vợ trốn vào trong núi học đạo, đến ngụ bên bờ sông.

Bấy giờ, ở nước khác có một tội phạm, theo phép nước bị chặt cả tay chân, cắt tai mũi, bỏ bè trôi sông. Tội nhân kêu Trời kể lể.

Đạo Sĩ nghe tiếng kêu thảm thiết, động lòng thương cảm, nghĩ: Ôi! Người ấy là ai mà khốn khổ đến thế! Phàm người có tâm từ bao la là quên mình nguy khốn để cứu ách nạn cho muôn loài, đó chính là sự nghiệp của bậc Đại Sĩ. 

Liền lao mình xuống nước, rẽ sóng, lướt dòng, kéo bè vô bờ, rồi cõng anh ta về chỗ ở, hết lòng chăm sóc, thương tật khỏi dần, tánh mạng được an toàn, suốt bốn năm trời thương nuôi không mệt mỏi. Người vợ dâm đãng không ngần ngại tư thông với tội nhân, âm mưu giết chồng.

Người vợ kia bảo: Ngươi giết hắn đi, để ta cùng ngươi chung sống với nhau.

Tội nhân nói: Ông ấy là người hiền, cớ sao giết đi?

Người vợ lại nói như lần trước.

Tội nhân nói: Tôi không còn tay chân, không thể giết được.

Người vợ nói: Ông cứ ngồi đó, tự ta có kế vậy.

Bèn giả đau đầu, bảo chồng: Đây chắc là do Thần núi làm ra, thiếp muốn giải trừ. Sáng mai, thiếp theo chàng cùng đi cầu phúc.

Chồng nói: Rất tốt!

Rạng ngày vợ chồng liền lên sườn núi cao đến bốn mươi dặm, ba mặt vách núi dựng đứng, nhìn thấy đã sợ rồi.

Người vợ nói với chồng: Theo đúng phép, chàng phải đứng hướng về phía mặt trời, để tự thiếp cúng lễ. Người chồng liền hướng theo phía mặt trời.

Người vợ giả vờ đi quanh vài vòng, rồi thình lình xô chồng rơi xuống núi. Nhưng nhờ lưng chừng núi có cây nhô ra, lá cây rậm rạp lại mềm mại, Đạo Sĩ chụp lấy cành dừng lại được. Trái cây ấy ngon ngọt, ăn vào thì toàn mạng. Cạnh cây có một con rùa, hàng ngày cũng đến ăn trái cây, thấy trên cây có người, nên sợ chẳng dám đến.

Nhịn đói đã năm ngày, rùa bèn liều tới tìm trái cây, cả hai không hại nhau nên trở thành gần gũi. Một hôm, Đạo Sĩ nhảy cỡi lên lưng rùa, rùa hoảng kinh phóng đại xuống đất. Nhờ Thiên Thần nâng đỡ, nên cả hai không hề hấn gì nhân đó, Đạo Sĩ trở về nước cũ.

Người em đem đất nước nhường lại cho anh. Người anh lấy lòng độ lượng rộng lớn của mình thương khắp, cứu giúp quần sinh, làm Vua cai trị nước ấy. Cứ sáng ngày ra là bố thí, trong vòng bốn trăm dặm, người, ngựa, xe, cộ, các vật báu, đồ ăn thức uống… mọi người tự do lấy mà dùng.

Đông, Tây, Nam, Bắc Vua đều ban ân huệ, nuôi dưỡng như vậy. Công ơn, tiếng tốt vang khắp nơi, mười phương đều ca ngợi đức độ của Vua.

Người vợ, tưởng chồng đã chết, người trong nước không ai biết mình, nên cõng người chồng tàn tật về nước, rồi tự giải bày về hoàn cảnh cưới nhau, gặp lúc đời suy loạn, thân lại tàn phế, nghe Thiên Vương từ bi thi ân nên đến xin được cứu giúp.

Người trong nước khen bà như vậy nên mách rằng: Thiên Vương lòng từ ban khắp, nuôi dưỡng hết quần sinh, sáng mai Ngài sẽ ra cửa thành Đông bố thí, ngươi đến đó mà đón xin.

Quý trọng hạnh tốt của ngươi, ắt Ngài sẽ cho ngươi nhiều đấy. Rạng ngày, chúng theo Vua xin ăn. Nhà Vua ngầm biết đó là vợ mình, nên nói hết đầu đuôi sự việc về người vợ ấy cho quần thần nghe.

Một vị quan tâu: Phải thiêu sống người đó đi.

Một vị khác thưa: Phải chém đi.

Vị quan chấp pháp tâu: Phàm gây tội, không gì lớn hơn là bỏ chánh theo tà, làm những điều bội nghịch. Vậy phải đem người đàn ông hung dữ đóng đinh lên lưng người đàn bà độc ác, để chúng cõng nhau mãi mãi.

Quần Thần đều nói: Phải đấy!

Hãy cho chúng theo chỗ chúng thích, để làm rõ việc giữ đúng pháp. Nhà Vua đem mười điều thiện giáo hóa muôn dân, mọi người đều vui mừng đón nhận. Nhà Vua cùng thần dân sau khi chết đều sinh lên Cõi Trời, còn vợ chồng tội nhân kia sau khi chết bị đọa vào địa ngục.

Đức Phật bảo các vị Tỳ Kheo: Vị Vua ấy là thân ta, tội nhân là Điều Đạt, người vợ là con gái của Hoài Vu. Bồ Tát từ bi thi ân, tu hạnh độ vô cực, đã thực hành bố thí như vậy.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần