Phật Thuyết Kinh Lục Tập độ - Phần Bốn Mươi Năm

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Khương Tăng Hội, Đời Ngô

PHẬT THUYẾT

KINH LỤC TẬP ĐỘ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Khương Tăng Hội, Đời Ngô   

PHẦN BỐN MƯƠI NĂM  

Thuở xưa, có vị Bồ Tát tên là Thiểm, thường mang lòng từ rộng lớn thấm nhuần khắp chúng sinh, thương xót hạng ngu muội không thấy ba ngôi báu, bèn đem cha mẹ mình vào ở trong chốn núi đầm. cha mẹ tuổi đã cao, đôi mắt lại mù lòa, nên Thiểm lấy làm thương xót, khổ sở, nói ra rơi nước mắt.

Đêm đêm, ông thức dậy ba lần để chăm sóc, hàn huyên, hạnh chí hiếu tỏa đức thơm lừng Trời đất. Thần đất, rồng biển, người trong nước... đều hay biết.

Ông phụng thờ Phật, làm mười điều thiện, không giết hại chúng sinh, không nhặt của rơi trên đường, giữ trinh không cưới vợ, các họa của thân đều dứt sạch. Nói hai lưỡi, nói lời ác độc, nói dối, nói thêu dệt, khen chê tà vạy... lỗi nơi miệng cũng đều diệt hết.

Những dơ bẩn trong lòng như ganh ghét, sân giận, tham lam, tâm cấu uế... cũng đều tịch tịnh cả. Ông tin làm thiện được phước, làm ác mang họa, lấy cỏ tranh làm lều, lấy rơm rác làm chiếu, thanh tịnh vô dục, chí như vàng Trời.

Trong núi có suối chảy, giữa dòng sen mọc, quanh bờ trái cây ngon ngọt đầy khắp. Sớm dậy đi hái quả, chưa từng dành phần trước, lòng nhân từ ấy thấu xa, cầm thú gần gũi cậy nhờ.

Một hôm, ông Thiểm đi lấy nước về cho cha mẹ dùng thì gặp phải lức Vua nước Ca Di vào núi săn bắn. Nhà Vua giương cung lắp tên bắn hươu nai núi, nhưng lại nhầm trúng vào ngực Thiểm. Chất độc của mũi tên hoành hành, đau đớn không thể tả.

Ông ngoái trông hai bên, rồi khóc kêu lớn: Ai đã dùng một mũi tên mà giết chết ba Đạo Sĩ?

Song thân ta tuổi cao, lại đều bị mù lòa, một ngày không có ta, chắc đều phải mất mạng.

Lại cất tiếng than: Voi chết vì ngà, tê giác chết vì sừng, chim thúy chết vì lông... ta đây không ngà, không sừng, cũng không lông rực rỡ thì vì cái gì mà chết?

Nhà Vua nghe tiếng kêu thảm thương, liền xuống ngựa, hỏi: Nhà ngươi làm gì trong núi sâu?

Đáp: Tôi đem cha mẹ vào ở trong núi này để từ bỏ sự dơ bẩn của cuộc đời, tinh tấn tu học đạo lớn.

Nhà Vua nghe Thiểm thưa, nghẹn ngào rơi nước mắt, càng đau đớn thương xót ông, nên nói: Ta là kẻ bất nhân, tàn hại sinh mạng loài vật, lại còn giết chết người con chí hiếu.

Rồi cất tiếng than thở: Sao lại đến nỗi này?

Quần thần lớn nhỏ không ai là không nghẹn ngào.

Nhà Vua lại nói: Ta đem cả nước để cứu mạng ngươi. Xin chỉ chỗ song thân ngươi ở, ta muốn đến để tạ tội.

Ông Thiểm nói: Nhân theo lối nhỏ này, đi đến chỗ kia không xa thấy một lều cỏ, cha mẹ tôi ở trong ấy.

Xin Nhà Vua vì tôi nói với song thân: Tôi từ đây xin vĩnh biệt, những năm tháng còn lại xin thận trọng, không nên luyến nhớ.

Thiểm nói rồi lại càng đau xót, chốc lát thì mất. Nhà Vua cùng quân sĩ lại một lần nữa thổn thức. Họ tìm theo đường đã chỉ đến đúng chỗ cha mẹ ông Thiểm ở.

Nhà Vua đi có nhiều người theo, tiếng cỏ cây sột soạt, cha mẹ Thiểm nghi là có người lạ, lên tiếng hỏi: Người nào đi đó?

Nhà Vua đáp: Là Vua nước Ca Di.

Cha Mẹ Thiểm nói: Nhà Vua đến đây rất tốt, nhà chỉ có chiếu cỏ xin Ngài nghỉ mát, có quả ngọt để Ngài dùng, con tôi đi lấy nước sắp về ngay đây.

Nhà Vua thấy cha mẹ ông ấy đem lòng thương đợi con về, lại nghẹn ngào lần nữa.

Nhà Vua gọi họ bảo: Ta thấy hai Đạo Sĩ đã thương đợi con về, lòng ta xót đau không lường, ông Thiểm con của Đạo Sĩ bị ta bắn chết rồi.

Cha Mẹ Thiểm kinh hãi nói:  Con tôi vì tội gì mà giết nó thế?

Tánh khí của nó nhân từ, đạp đất còn sợ đất đau.

Nó có tội gì mà Nhà Vua giết nó?

Nhà Vua nói: Quả thật con ông là một người con chí hiếu, là một bậc thượng hiền, ta săn bắn hươu nai, nhầm trúng ông ấy thôi.

Cha mẹ Thiểm nói: Con tôi đã chết! Chúng tôi biết sẽ nương vậy vào đâu, hôm nay chắc phải chết thôi. Xin đại vương đưa giúp hai mạng già chúng tôi đến chỗ thi thể của con, quyết gặp lần cuối, hầu chết được chung mồ. Nhà Vua nghe lời nói ấy, càng thêm xót thương, rồi đích thân dẫn cha mẹ Thiểm đến chỗ xác chết.

Người cha lấy tay sờ lên đầu gối, người mẹ thì ôm lấy chân con trai, hôn chân con thành tiếng, cả hai đều dùng tay sờ lên vết thương bị tên, đấm ngực, đập má, ngẩng đầu kêu: Thần Trời, thần đất, thần cây, thần nước... Con ta là Thiểm đó, thờ Phật, tin Pháp, tôn kính Hiền Thánh, hiếu thuận song thân, lòng nhân từ rộng rãi hơn hết, thấm nhuần đến cả cỏ cây.

Rồi họ lại nói: Nếu xét thấy con ta lòng thành phụng Phật, chí hiếu thấu đến Trời cao, thì tên phải được nhổ ra, độc hại được tiêu trừ, con được sống lại, làm tròn cái hạnh chí hiếu ấy. Còn nếu hạnh của con không được như vậy, lời của cha mẹ không thành thì xin được chết theo luôn để cùng làm tro đất một thể.

Trời Đế Thích, Tứ Đại Thiên Vương, Thần đất, Rồng biển, nghe lời thảm thương của cha mẹ Thiểm, đều tin lời nói ấy, ai ai cũng động lòng.

Trời Đế Thích hóa thân xuống gọi song thân Thiểm bảo: Người con chí hiếu ấy ta có thể làm sống lại được. Rồi Ngài dùng thần dược của Trời rót vào miệng Thiểm, bỗng nhiên ông được sống lại. cha mẹ và Thiểm, Vua cùng quần thần Tháp tùng đều vui buồn lẫn lộn, thảy cùng bậc khóc.

Nhà Vua nói: Do đức hạnh thờ Phật, chí hiếu, nên mới được như thế. Rồi Vua ra lệnh cho quần thần từ nay về sau thúc đẩy dân chúng phải thờ phụng Phật và mười đức lành, tu theo hạnh chí hiếu của Thiểm.

Cả nước đều làm theo, sau đấy nước giàu dân mạnh, nên được thái bình.

Đức Phật bảo các vị Tỳ Kheo: ta đời đời phụng thờ hạnh chí hiếu của Chư Phật, đức cao, phước thịnh, nên đạt Bậc Thiên Trung Thiên, một mình qua lại ba cõi, ông Thiểm lúc ấy là thân ta, còn Quốc Vương là A Nan, Cha, của Thiểm là Cha ta hôm nay, bà mẹ ấy nay là Xá Diệu mẹ ta, Trời Đế Thích là Di Lặc.

Bồ Tát thực hành pháp nhẫn độ vô cực đã nhẫn nhục như vậy.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần