Phật Thuyết Kinh Ma Ha Ma Da - Phần Hai

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:17 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Thích Đàm Ảnh

PHẬT THUYẾT

KINH MA HA MA DA

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Thích Đàm Ảnh  

PHẦN HAI  

Xá Lợi Phất, Mục Liên

Ca Diếp, Ca Chiên Diên

Bốn đại Thanh Văn này

Khi xưa chưa xuất gia.

Tài cao trí thông bác

Kiêu mạn khinh thế gian

Cả nước đều tôn kính

Danh đức không so sánh.

Khi nghe thấy cam lồ

Hàng phục thành La Hán

Lần lượt giúp Đại Sư

Tùy thuận chuyển pháp luân.

Như cây Ni Câu Loại

Hạt giống rất nhỏ bé

Lớn mạnh theo thời gian

Tàng cây càng vươn xa.

Được Thế Tôn hóa độ

Tinh tấn cũng như vậy

Như Ương quật ma la

Giết nhiều các chúng sinh.

Thế Tôn cũng thương xót

Độ cho vào Phật đạo

Đề Bà Đạt Đa kia

Tạo làm năm tội nghịch.

Sai quỷ nhấc đá lớn

Vì muốn hại Như Lai

Thế Tôn nhìn bình đẳng

Giống như La Hầu La.

Lại quỷ tử mẫu kia

Thường nuốt con nít người

Phật vì lòng thương xót

Giấu đứa con của quỷ.

Quỷ hoảng hốt vội tìm

Không biết tìm ở đâu?

Trở lại hỏi Thế Tôn

Xin chỉ chỗ con mình.

Như Lai dùng phương tiện

Liền hỏi vặn lại rằng:

Ngươi nghĩ nhớ đến con

Giong ruổi chạy kiếm tìm.

Sao không có lòng từ

Thường ăn con người khác

Như là tha thứ mình

Chớ giết, chớ bảo đánh.

Nếu sửa được tâm này

Có thể gặp được con

Quỷ nghe lời này rồi

Xấu hổ vui đảnh lễ.

Và cũng vì con mình

Chắp tay bạch Phật rằng:

Từ nay đến hết đời

Từ bỏ tâm tham hại.

Liền thọ giữ năm giới

Cho đến được đạo quả

Như quỷ tử mẫu kia

Tự thương con của mình.

Rộng đến con người khác

Rốt ráo lìa giết hại

Cúi xin đại từ tôn

Người nay cũng như vậy.

Vì thương mẹ đã sinh

Và cũng khắp tất cả

Xin mau khai chánh pháp

Cho chúng đều nghe nhận.

Khi Ma Ha Ma Da nói kệ xong rồi bạch Phật: Bạch Thế Tôn! Tất cả chúng sinh ở trong năm đường đều do phiền não, lỗi lầm gây nên, nên bị trói buộc không được tự tại. Con nguyện đời sau được thành Chánh Giác, sẽ đoạn trừ tất cả nguồn gốc của lỗi lầm này. Cầu mong Đại Sư thương nhớ đến sự buồn rầu khổ não, sinh già bệnh chết của thế gian. Lửa vô thường đêm ngày hừng hực thiêu đốt thế gian không có lúc nào ngừng nghỉ.

Nên bảo họ về chỗ của Ngài, nghe chỉ rõ lỗi lầm căn bản của sinh tử, bằng lời nói: Tại sao các ngươi ngủ dài trên giường xe lửa ba cõi, luon bị quỷ vô thường theo rình tìm chỗ sơ hở, các dao gió bệnh muốn giết mạng người.

Ví như giặc cướp thấy kho giấu châu báu liền đem đồ binh khí đến đánh chiếm, cũng vậy đến trăm ngàn kiếp chịu đủ loại cực hình khác nhau, phải tu hành mười điều thiện mới được làm thân người. Tuy được thân người cũng khó sống lâu, lại thêm giặc ác vô thường luôn chèn ép, cần phải phòng hộ, vậy mà còn phóng dật.

Như người ngu si dựa vào sự nhiều ít của ngày, tháng, năm mà cho đó là thời hạn nhất định, không nghĩ rằng mạng sống trôi qua theo từng niệm nghĩ. Đến khi chết tùy theo nghiệp mà sinh, người thân trong nhà thương khóc theo như vậy không ngừng.

Người ở thế gian giống như ánh sáng điện, lại ở trong ấy mà sinh ra kiêu mạn.

Hoặc có người nói: Ta là Quốc Vương, thế lực tự tại, thống lãnh thiên hạ.

Hoặc nói: Ta là Đại Thần chăm lo việc nước, thẳng hay cong đều do quyền của mình.

Hoặc có người nói: Ta là Trưởng Giả giàu có, nhiều của cải quý báu, mọi sự mong muốn đều được tùy ý.

Hoặc có người nói: Ta là dòng tộc Bà La Môn cao quý, thông minh, học rộng thông suốt, kế thừa tổ tiên, là bậc thầy của dòng Sát Lợi.

Bạch Thế Tôn! Khi những người này còn ở đời có các sự vui vẻ, tự tại như ý, không suy nghĩ ưu buồn.

Khi sự chết đến mới hối hận thì làm sao trở lại được! Khi còn trẻ thì gần gũi người thân cận kề, vui đùa buông thả, không tạo một chút việc lành nhỏ nào cả.

Khi vô thường bỗng đến phân tán theo năm đường, ngàn vạn ức kiếp khó được lại như vậy. Việc sống, chết không thật, như thành Càn Thát Bà, cho đến Phật Bích Chi, đã hết các kiết lậu, đủ đại thần thông, tự tại vô úy.

Trên thân phun ra nước, dưới thân tuôn ra lửa, hoặc trên thân tuôn ra lửa, dưới thân phun ra nước, bay vọt lên hư không đi đứng nằm ngồi, đến đi nhanh chóng không bị vách đá làm chướng ngại và dung mạo đẹp đẽ đầy đủ các tướng, có thể làm việc phước điền lớn cho chúng sinh, như vậy còn chưa tránh được tai họa của vô thường, như đem nước nhiều dập tắt lửa nhỏ.

Người ở thế gian phạm pháp của Vua, tội đáng chết đang bị nhốt trong nhà tù còn có thể van xin cứu giúp cho được thoát ra, nhưng pháp của vô thường không thể xin thoát được. Năng lực của bậc Hiền Thánh còn không tránh khỏi, huống gì là phàm phu mà không sợ hãi lo buồn.

Có các Tiên Nhân ngu thông tên Đãi Ba Da Na Uất Đà La Xí, Tỳ Thất Ba Mật Đa La, A La La, Ba La Xá La, Ứng Kỳ La Xá, A Tư Đà, Ba Tát, các Tiên Nhân này có nhiều danh tiếng, đầy đủ oai lực có thể dùng chú thuật để nâng đỡ hay phá hoại quốc ấp.

Những sự việc ấy bây giờ ở đâu?

Vì lửa vô thường thiêu đốt chúng sinh nhưng trở lại tự thiêu đốt mình cùng bị tiêu diệt. Ngay cả Đại Phạm Thiên Vương, Thích Đề Hoàn Nhân, Ma Hê Thủ La, Lục Dục Quỷ Vương, Tỳ Nữu Thiên, Diêm La Vương v. v… La Bà Nại Thần, La Bà Nê Thần, Tỳ Sa Nê Thần, Ca Lâu Nê Thần, Ba Lâu Nê Thần có năng lực lớn còn bị vô thường nắm bắt.

Đảnh Sinh Thánh Vương, Na La Diên Lực Sĩ Vương, Chi Da Đa La Đế Vương, Mã Điểu Vương, Tỳ Ni La Sí Vương, các Vua này thống lãnh các nước, dung mạo đẹp đẽ, thông minh hơn đời, thân lực khỏe mạnh không ai địch nổi, còn bị vô thường đập tan không biết về đâu!

Bà Ca La Long Vương, Tu Đà Lợi Xá Na Quỷ Vương, Tỳ Ma Chất Đa La A Tu La Vương, Xá Chi Mê Na Thiên Hậu, A Già Lam Ba Thiên Hậu, Uất Ba Thi Thiên Hậu, Chỉ Xá La Kê Thi Thiên Hậu, A Kiệt La Thiên Hậu, A Lưu Ba Để Thiên Hậu, Mạo Để Thiên Hậu, Mạo Để Lê Sa Thiên Hậu. Các vị Vua này đầy đủ oai lực lớn, cùng chúng thiên hậu dung nhan tuyệt đẹp. Nếu có người nhìn thấy họ liền mất chánh niệm, ý tà tán loạn như bị phi nhân dựa vào.

Giả như có thầy thuốc giỏi, chữa trị đủ loại thuốc cũng không trở lại chánh niệm như trước, các vị này cũng quay về với vô thường. Giống như thợ săn vây bắt các loài thú, pháp của vô thường cũng như vậy, đuổi bắt chúng sinh đến chỗ của Vua Diêm La, tùy theo nghiệp sai khiến mà lần lượt bị voi xéo giày, bầy hổ vô thường rình bắt chúng sinh, nếu bắt được liền cùng giết ăn.

Như Chiên Đà La lúc muốn giết dê thì treo ngược hai chân lên không cho chạy nhảy. Vô thường Chiên Đà La cũng như vậy, bắt các chúng sinh không cho cử động, pháp của vô thường như A Đồ Ca La Xà. Hoặc khi thấy người hai đầu dính vào nhau, pháp của vô thường như khi có gió chướng tập hợp liền bị điên đảo. Pháp của vô thường cũng như đêm đen dần hết lại càng ngu tối.

Khi Ma Ha Ma Da diễn thuyết xong, nói bài kệ:

Ví như Chiên Đà La

Lùa bò đến chỗ giết

Mỗi bước gần chỗ chết

Mạng người thật quá nhanh.

Lúc đó Ma Ha Ma Da tụng kệ xong rồi, ở trước Phật nói với chúng hội: Các anh chị em trong giáo pháp, các vị nên siêng tu giới hạnh. Nay hạnh phúc được gặp Vô Thượng Đạo Sư cầm đuốc soi đường và cấp y áo lương thực đầy đủ cho các người tu hành. Nếu muốn đi đến chỗ thành An lạc, nên mau thưa hỏi để chỉ cho đường chánh.

Nếu gặp người hướng dẫn giỏi như vậy mà không quy y, không tùy thuận, phải biết người này rất là cứng cỏi, ắt có thể tạo tội nặng ngũ nghịch. Biển khổ sinh tử rất đáng kinh sợ, trong một kiếp trải qua rất nhiều thân, da ấy tích chứa như núi Tu Di và nằm trong bào thai dơ bẩn, ra vào, đến đi không thể tính kể.

Đồng thời trong lúc bú mớm, nước tiểu, phân dãi, đàm mũi cho đến các khổ già chết khó lường, huống lại là đã rõ ba đường là độc. Cho nên nay tôi rộng khuyên các vị, trong ngày đêm chuyên cần nghĩ nhớ đến sự giải thoát.

Lúc ấy, Ma Ha Ma Da từ chỗ ngồi đứng dậy đảnh lễ nơi chân Phật, quỳ gối chắp tay bạch: Bạch Thế Tôn! Tất cả chúng sinh bị trầm luân trong đường sống chết mà không thể ra khỏi.

Thế Tôn đáp lời Ma Ha Ma Da: Sở dĩ chúng sinh không được giải thoát đều do ngu si tham dục, sân giận, nên thường vào trong sinh tử. Cho đến muốn cầu sinh Cõi Trời cũng khó, huống chi là mong xa lìa sự sống chết sao?

Ở đời cũng mất đi tiếng tốt, bạn bè thân thuộc đều làm ngơ. Như thấy đất cỏ không hề nhớ nghĩ. Khi sắp chết rất là sợ hãi, thần thức hoảng hốt mới biết tự hối trách. Tai họa đều là do ba độc. Nếu người muốn cầu diệu quả giải thoát thì nên dứt bỏ gốc khổ.

Hàng phàm phu ngu si kia bị trói buộc, giống như ngựa dữ bị cột dây cương không thể lay động, nghĩa là đối với sự tập khởi của sắc, sự đoạn diệt của sắc, sự đắm trước của sắc không như thật biết. Thọ tưởng hành thức không như thật biết. Không giải thoát được sinh già bệnh chết, buồn thương khổ não.

Nếu có người như thật biết rốt ráo, có thể đối với sắc mà giải thoát được, thì đối với thọ tưởng hành thức cũng biết như thật rốt ráo, đồng thời giải thoát được khỏi buồn thương khổ não sinh già bệnh chết. Đây gọi là dứt gốc khổ. Dứt gốc khổ rồi tức xa lìa vọng tưởng. Đã lìa vọng tưởng thì không còn vướng mắc, lại không đắm nhiễm sắc thanh hương vị xúc pháp. Xa lìa ngã, chấp trước ngã, và ngã sở.

Các ông từ nay có thể dùng pháp này cùng nhau khai thị để được lợi ích lớn.

Các ông hãy lắng nghe ta nói: Ta ở đời quá khứ vô số kiếp đến nay, rộng vì các chúng sinh tu khổ hạnh, thành tựu được đạo Vô Thượng Chánh Đẳng Giác, thương các chúng sinh như con đỏ, những người nào có duyên hóa độ đều đã độ xong. Pháp của Chư Phật ba đời đều làm cho vượt qua hoàn toàn, không có bị trở lại trong thế gian.

Ta ra khỏi đây thì không còn dấu vết, không làm chủ lại Cõi Diêm Phù Đề này, lại cũng không làm chủ Cù Da Ni, cũng không làm Chư Phật Bồ Đề, cũng không làm chủ Phất Đơn Việt, không làm Chuyển Luân Thánh Vương, không làm Thích Đề Hoàn Nhân, không làm Vua Trời Đại Phạm. Ba cõi như vậy ta đều đã lìa bỏ.

Đã lâu ta trụ trong Pháp Vương tự tại, không dùng đao binh, gông cùm xiềng xích để khống chế chúng sinh, mà chỉ lấy chánh pháp bố thí cho chúng sinh, làm cho tất cả đều được giải thoát. Hội họp ắt có chia ly, các hành là như vậy.

Núi báu Tu Di đến hết kiếp thì tiêu diệt, nước của bốn biển có khô cạn. Cũng vậy Như Lai ra đời để độ chúng sinh, nhân duyên đã hết không ở lại nữa. Vô thường quá ác giống như cá sấu táp trúng người đến chết cũng không thả ra.

Lúc ấy, trong chúng hội nghe lời nói này rồi, kêu khóc ảo não, đồng thanh nói kệ:

Mặt Trời Phật ra đời

Ánh sáng chiếu rực rỡ

Ngày nay muốn lặn xuống

Vào trong núi vô thường.

Đạo sư Thiên Trung Thiên

Bậc Thượng sĩ tối thượng

Tại sao lại đang bị

Giặc các hành xâm phạm.

Các chúng sinh phước mỏng

Luôn luôn bị tối tăm.

Bấy giờ, Đức Thế Tôn ở Cõi Trời Đao Lợi thuyết pháp độ cho tám bộ, bốn chúng hết ba tháng rồi muốn trở xuống Cõi Diêm Phù Đề, liền bảo con của Đại Thần trong thành Vương Xá tên Cưu Ma La, thông minh trí tuệ biện tài.

Nay ông có thể xuống Cõi Diêm Phù Đề nói với khắp các nước cho họ biết: Không lâu Như Lai sẽ nhập Niết Bàn và đem bài kệ này tuyên bố ra.

Rồi Thế Tôn nói bài kệ:

Nay thế gian tối tăm

Mất đi mắt trí tuệ

Ba căn độc chuyển sâu

Không có bậc Y vương.

Lại sắp đến nơi kia

Thành Niết Bàn xa xăm

Nay ở Trời Đao Lợi

Thuyết pháp độ chúng sinh.

Các người nên mau thỉnh

Trở xuống Diêm Phù Đề.

Bấy giờ, Cưu Ma La lãnh thọ lời Phật xuống Cõi Diêm Phù Đề, truyền nói cho khắp tất cả các nước, và nói bài kệ Như Lai đã dạy.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần