Phật Thuyết Kinh Phật Bản Hạnh Tập - Phẩm Ba Mươi - Phẩm Hướng Về Cây Bồ đề - Phần Hai

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Xà Na Quật Đa, Đời Tùy

PHẬT THUYẾT

KINH PHẬT BẢN HẠNH TẬP

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Xà Na Quật Đa, Đời Tùy  

PHẨM BA MƯƠI

PHẨM HƯỚNG VỀ CÂY BỒ ĐỀ  

PHẦN HAI  

Trong tiếng ca vịnh xuất ra lời tán thán Bồ Tát như sau:

Thế Tôn siêu việt thân bất động

Tâm không sợ hãi thường an định

Hoan hỷ vui mừng, thoát ái dục

Sân si đều xả chẳng còn tham

Cứu đời đau khổ làm thầy thuốc

Do vậy con xin đảnh lễ Ngài.

Chúng sinh phiền não quá sâu dày

Bị nó buộc ràng không ra khỏi

Chế phục các căn lại giúp người

Nhổ giùm tên độc cứu chúng sinh

Không nơi nương tựa Ngài bảo hộ

Làm người dẫn đường chốn tối tăm

Đèn soi duy nhất trong tam giới

Do vậy chúng con đồng cúi lạy

Nào ai chiến thắng được Thế Tôn

Ngài diệt vô minh tham sân hết

Phiền não dục nhiễm cũng chẳng còn

Do đó con đem đầu cúi lạy.

Tâm chúng sinh trúng tên phiền não

Không có kẻ giúp nhổ nó ra

Thế Tôn nay đây như bác sĩ

Trị bệnh phiền não cứu chúng sinh

Đối kẻ bơ vơ Ngài bảo hộ

Đạo Sư hướng dẫn kẻ lạc đường.

Bóng tối vô minh trùm tam giới

Đuốc tuệ Thế Tôn chiếu khắp nơi

Nay thấy Chư Thiên cầm hoa lạ

Ngạt ngào thơm phức khắp hư không

Thiên y anh lạc đồng tung vãi

Quanh cảnh thấy kia đã dự báo

Xét ra việc ấy nào hư vọng

Nhân giả thành Phật rất hỷ hoan.

Bồ Tát mau đến cây Bồ Đề

Nơi đây thu phục bốn ma quân.

Xé tan phiền não màn tà kiến

Mau chứng Niết Bàn Vô Thượng Đạo

Như trong quá khứ các bậc trí,

Đồng đến nơi đây thành Chánh Giác.

Nhân giả ngày nay đến chỗ này

Nhất định thành Phật quyết chẳng nghi

Thế Tôn quá khứ lúc tu nhân

Hành đạo số kiếp ngàn vạn ức

Siêng năng cần khổ chẳng tạm dừng

Mong đắc Chánh Giác, chứng chân như,

Nay đã đến lúc chớ dừng bước

Mau đến ngồi dưới cội Bồ Đề

Chánh tâm nương vào dưới cây này

Quyết chứng Bồ Đề không ngờ vực.

Bồ Tát nghe Long Vương nói kệ như vậy, chậm rãi đi về cây Bồ Đề, trong khoảng thời gian ấy suy nghĩ: Ma Vương Ba Tuần làm chủ Cõi Dục, tự do thống lãnh. Ta phải báo cho chúng biết, nếu không báo mà tự chứng quả Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác thì không gọi là ta chứng Đại Giác.

Tại sao như vậy?

Vì ta muốn thu phục và giúp đỡ Ba Tuần, đồng thời thu phục và giúp đỡ tất cả Chư Thiên ở Dục Giới. Chúng ma ấy trong cung điện của ma, lại có vô lượng vô biên chúng ma và quyến thuộc Chư Thiên trong quá khứ đã trồng nhiều thiện căn, nếu hôm nay nghe ta phát ra tiếng sư tử rống, hoặc thấy ta chứng quả Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác, thì họ sẽ hướng về ta phát tâm vô thượng bồ đề.

Khi Bồ Tát tư duy như vậy, từ nơi lông trắng ở giữa hai hàng chân mày phóng ra một đạo hào quang tên là Thu phục dẹp tan chúng ma quân. Khi đó, hào quang này chiếu thẳng đến cung điện Thiên Ma, che lấp tất cả ánh sáng theo nghiệp sẵn có nơi cung điện. Hào quang này biến thành ánh sáng rực rỡ chiếu khắp Cõi Tam Thiên Đại Thiên.

Khi Bồ Tát phóng hào quang thì Ma Ba Tuần nghe trong hào quang phát ra tiếng kệ:

Thế gian có một đại chúng sinh

Nhiều kiếp tu hành công hạnh mãn

Thái Tử Đạt Đa, con Tịnh Phạn

Xả bỏ ngôi báu đi xuất gia

Ngài muốn mở toang cửa cam lộ

Hiện giờ hướng đến cội Bồ Đề

Ma quân nếu có oai thần lớn

Cùng đến Bồ Đề để xem sao

Giác ngộ bờ kia Ngài gần đến

Muốn độ chúng sinh qua bờ giác

Bồ Tát giác ngộ được hoàn toàn

Nay muốn độ người đồng giác ngộ.

Thiền định tịch tĩnh đã chứng xong.

Lại dạy chúng sinh chứng tam muội

Con đường giải thoát Ngài rộng bước

Hướng dẫn người đến giải thoát thành

Phá tan ba ác không còn gì

Khắp cõi nhân thiên được đông thêm

Chỉ dạy thiền định năm thông lực

Đưa chúng sinh vào cung cam lộ.

Họ chẳng bao lâu chứng đại minh

Quyết chắc nước ông bị trống rỗng

Bạn sân nhuế ngu sỉ hắc ám

Bạn ấy của ông chẳng còn ai

Sẽ bị đập tan hết đường chạy

Lúc ấy tâm ông nghĩ kế chi?

Như Ngài chứng được cam lộ pháp,

Thường, lạc, ngã, tịnh thật an nhàn.

Đang ngủ, Ma Vương Ba Tuần nghe tiếng kệ từ trong hào quang vọng ra như vậy, nên rất kinh sợ, mộng thấy ba mươi hai điềm không tốt.

Ba mươi hai điềm không tốt đó là gì?

Mộng thấy tất cả Cung Điện của mình ở các Cõi Trời đều tối tăm không có ánh sáng.

Mộng thấy Cung Điện của mình tràn ngập các thứ: Cát sạn phẩn uế.

Mộng thấy tự thân bị khủng bố chẳng an, tâm trạng hoang mang.

Mộng thấy chạy khắp các phương.

Mộng thấy tự thân: Thiên quan trên đầu bỗng nhiên rơi xuống đất, mất hết giày dép đi chân không.

Mộng thấy yết hầu, môi lợi khô rang, thân thể phát nóng lạnh.

Mộng thấy tất cả cành lá, hoa quả, cây cối trong hoa viên đều khô héo.

Mộng thấy tất cả các loài hoa nơi ngòi rạch, hồ ao đều khô héo.

Mộng thấy các loài chim trong vườn như Anh Võ, Cù Dục, Khổng Tước, Uyên Vương, Hồng Nhạn, Cồng Cộc, Câu Si La, Mạng Mạng, lông đầu, lông mình và lông cánh của chúng đều rụng trụi.

Mộng thấy các nhạc cụ trong nội cung như kèn, trống, đàn sắc, đàn cầm, không hầu, sênh, hoàng và tất cả nhạc khí ngũ âm đều đứt dây, gãy bễ, nằm ngổn ngang trên đất.

Mộng thấy những người sủng ái hầu cận từ trước, nay đều xa lánh mình, lui về đứng một bên ưu sầu khổ não, chỉ riêng một mình nằm trên đất.

Mộng thấy các ngọc nữ kiều diễm đáng yêu, co quắp, nằm trần trên đất đưa hai tay bức tóc trên đầu.

Mộng thấy những ma quân có trí biện luận giỏi đều hướng đến cây Bồ Đề, đảnh lễ dưới chân Bồ Tát.

Mộng thấy bốn ái nữ đều giơ hai tay, miệng khóc la lớn kêu: Cha ơi! Cha ơi!

Mộng thấy y phục trên thân hôi hám nhơ bẩn.

Mộng thấy bụi bặm nhơ phủ bẩn cả thân người.

Mộng thấy thân thể tự nhiên ốm yếu, mất vẻ tươi thắm.

Mộng thấy Cung Điện, lầu gác, thành quách cửa ngõ, giếng Trời đều bị hư hoại đổ nát.

Mộng thấy đại binh tướng Dạ Xoa, La Sát, Cưu Bàn Trà hoặc Long Vương, lúc thì thả xuôi hai cánh tay, hoặc đưa cánh tay đánh vào đầu hay vào ngực, cực kỳ khổ não.

Mộng thấy tất cả các vị chúa Trời Cõi Dục như Thiên Vương trấn bốn phương, Đế Thích Cõi Dạ Ma, Trời Đâu Suất, Trời Hóa Lạc, Trời Tha Hóa Tự Tại đều kêu khóc, nước mắt ràn rụa cả mặt mày, đồng chạy đến đứng trước mặt Bồ Tát để chiêm ngưỡng.

Mộng thấy tất cả dao, gậy, cung, tên trong đấu trường đều hư nát, người hầu cận và quyến thuộc đồng bỏ Ma Vương chạy tản mác các phương.

Mộng thấy những bình rượu may mắn của mình, nay đều vỡ nát.

Mộng thấy Thiên Tiên Na Dà La xướng lên: Điều không lành!

Mộng thấy một vị thần tên là Hoan Hỷ đứng ngang cửa xướng lên lời thề này: Thật không hoan hỷ!

Mộng thấy mây mù khói bụi phủ cả hư không.

Mộng thấy vị đại thần công đức giữ cung ma cất tiếng khóc vang.

Mộng thấy những cảnh giới thuộc về ta đến nay không còn thuộc ta nữa.

Mộng thấy tất cả bằng hữu nay thành oán thù.

Mộng thấy các Cung Điện ma, hoặc tối tăm, hoặc bị lửa cháy, thiêu đốt tất cả.

Mộng thấy tất cả Cung Điện ma chấn động bất an.

Mộng thấy tất cả cây cối rừng rú đều bị kẻ khác chặt phá, hoặc bị ngã rạp trên mặt đất.

Mộng thấy hoặc có điều suy nghĩ hay phán đoán phân xử, hoặc muốn đưa ra một sách lược gì, tính toán cả ngày không được một lời, chỉ bị loạn tâm.

Vua Ba Tuần Cõi Dục thấy ba mươi hai điềm chẳng lành như vậy, giật mình thức dậy cả người run rẩy, tâm ý chẳng an, hồi họp lo sợ, liền cho gọi tất cả quyến thuộc ma, các ma cận thần hộ vệ nội cung, các Đại Tướng quân cho đến các tên gác cửa thành đều nhóm họp.

Ma Vương tường thuật điềm chiêm bao trong giấc mộng: Này các khanh, trong giấc mộng đêm rồi ta thấy những điều quái dị, như nói trên.

Ta thấy điềm chiêm bao không tốt như vậy, hết sức lo sợ, thân tâm chẳng an, bỗng nhiên thức dậy sinh nghi, nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa cảnh giới này của ta sẽ bị mất, lo sợ có kẻ phước đức hơn ta đến sinh cõi này và thay thế ta.

Rồi Ma Vương nói kệ:

Đêm qua bỗng nhiên hào quang hiện

Trong đó có kệ vọng nói ra:

Thái Tử xuất gia dòng họ Thích

Thân đủ ba hai tướng tuyệt vời

Ròng rã sáu năm hành khổ hạnh,

Đang đi dần đến cội Bồ Đề.

Tự giác, giác tha, đến giác ngộ

Nếu có sức, ngươi cùng Ngài đánh

Bậc trồng thiện căn ngàn ức kiếp

Sắp chứng Bồ Đề quả Chánh Giác

Phá cảnh giới ngươi thành trống không.

Nếu ngươi không sức đánh bại người

Thì Người thành Phật, thân thường trụ

Lẽ phá Cung Điện ma các ngươi.

Do vậy ra lệnh các khanh hay

Ai có sức mạnh mau đến nơi

Một mình Sa Môn ngồi cây nọ

Hãy mau đừng để chứng Bồ Đề.

Nếu khanh vâng theo lời ta dạy

Vì ta kiếm đủ bốn hùng binh

Thế gian tuy nhiều Bích Chi Phật

Có Ngài, nhiều người chứng Niết Bàn

Ta cô độc, Ngài làm Pháp Vương

Hạt giống giác ngộ không bị diệt.

Lúc ấy con của Ma Vương Ba Tuần tên là Thương Chủ, liền nói kệ bạch Phụ Vương:

Phụ Vương cớ gì mất sắc diện

Thân mất oai quang tâm run sợ?

Dường như Phụ Vương rất kinh hoàng

Hay nghe thấy gì rất quái lạ?

Xin cha nói rõ cho con biết

Theo sự thấy nghe, cùng bàn luận.

Ma Vương Ba Tuần lại dùng kệ bảo Thương Chủ:

Này con phải lắng nghe thật rõ

Đêm qua mộng thấy rất lạ thường

Nếu ta nói đủ điều trong mộng

Đại chúng nghe qua đều chết khiếp.

Thương Chủ, con của Ma Vương Ba Tuần lại dùng kệ đáp:

Đại chúng dù khiếp, chẳng dám lùi

Đánh trận bị thua mới thật khổ

Nếu như mộng thấy việc như trên

Thà đừng chiến đấu khỏi mang họa.

Ma Ba Tuần lại dùng kệ bảo Thương Chủ:

Trượng phu quyết tâm chắc chiến thắng

Nếu ta thua trận thì ngừng đánh

Sa Môn cô thế tài năng gì

Ta đến Bồ Đề người bỏ chạy.

Thương Chủ lại dùng kệ đáp Phụ Vương:

Người mạnh, người yếu hay nhiều người

Người có trí tuệ thắng tất cả

Ví như đom đỏm đầy ba cõi

Mặt Trời xuất hiện, chúng hết sáng.

Trong tâm tự đại chẳng so lường

Cống cao khinh người, không hỏi rõ

Quần thần trí tuệ đồng can gián

Nếu chẳng nghe lời khó bình yên.

Khi Bồ Tát đi sắp đến cây Bồ Đề, trên khoảng đường đó có một cây Am La. Tưởng là cây Bồ Đề, Bồ Tát đến dưới cây này định an tọa, lúc đó chỗ đất này do oai đức của Bồ Tát, thân quá nặng nên đất không đỡ nổi sắp bị lún sâu.

Khi ấy Bồ Tát suy nghĩ: Thế gian có hai hạng người ngồi vào đâu thì chỗ đất đó lún sâu.

Hai hạng người đó là ai?

Một là hạng người mất hết thiện căn. 

Hai là hạng người có nhiều phước đức, thiện căn sâu rộng vô kể.

Ta nay chẳng phải là hạng người mất hết thiện căn hay chỗ này không phải là dưới cây Bồ Đề chăng?

Khi ấy Chư Thiên Tịnh Cư ở Cõi sắc, vì Bồ Tát mà trang hoàng cây Bồ Đề, dùng phan lọng bằng lụa tuyệt đẹp trang trí trên cây Bồ Đề.

Lại nữa, trong vùng này bao nhiêu cành thân của những cây khác đều nghiêng đầu về phía cây Bồ Đề. Do đó Bồ Tát biết cây này là cây Bồ Đề thật, nên Ngài rời cây Am La, xoay lại đi chậm rãi về cây Bồ Đề.

Trong khi Bồ Tát hướng về cây Bồ Đề, có một Dạ Xoa tên là Hương Thú đứng dưới tàng cây cách gốc Bồ Đề chẳng bao xa để bảo vệ cây này, khi thấy Bồ Tát gần đến, cấp tốc báo tin cho một đồng bạn tên là Xích Nhãn, nói với Dạ Xoa Xích Nhãn:

Này nhân giả, anh lại đây, ta nay sẽ nói với anh điều này:

Anh phải biết, anh hãy vì ta mau mau đến nơi Ma Vương chúa Trời Dục Giới tâu với Ngài thế này: Trong thời quá khứ có Đức Câu Lưu Tôn, Đức Câu Na Hàm và Đức Ca Diếp, các vị Đại Tiên Thánh đó đều đến chỗ này thành Đại Chánh Giác.

Nay lại có người tinh tấn, công đức viên mãn, hạnh Bồ Đề đầy đủ, có ba mươi hai tướng tốt, xâm nhập vào cảnh giới Ma Vương ở, đó là con Vua Tịnh Phạn thuộc dòng họ Thích, tên là Tất Đạt Đa, đã bỏ lối tu khổ hạnh, chứng được chánh niệm, nay đến chỗ đất tối thắng này, muốn dừng lại nơi đây, xin Đại Vương biết thời.

Xích Nhãn nghe Dạ Xoa Hương Thú nói những lời như vậy, liền vội vàng chạy đến gặp ma Ba Tuần và trình bày lại đầy đủ những lời trên.

Nghe Dạ Xoa Xích Nhãn nói như vậy, Ma Vương Ba Tuần liền triệu tập tất cả Chư Thiên: Trời Tha Hóa Tự Tại, Trời Hóa Lạc, Trời Đâu Suất, Trời Đao Lợi, Trời Tứ Thiên Vương, Chư Thiên Địa cư, Rồng, Dạ Xoa, Càn thát bà, A Tu La, Khẩn Na La, Ma Hầu La Già, Cưu Bàn Trà, La Sát Tỳ Xá Giá Ba Tuần bảo tất cả đại chúng:

Tất cả các khanh đã nhóm họp, hãy nghe ta nói. Có một người dòng họ Thích sắp chứng quả Bồ Đề, chúng ta cùng nhau đến đó đoạn tâm dũng mạnh, đừng để người chứng quả.

Lúc ấy Thương Chủ, trưởng tử của Ma Vương, tâu Phụ Vương Ba Tuần: Tâm con không được vui khi thấy Phụ Vương làm việc như vậy. Tại sao ngày nay Phụ Vương muốn cùng Đại Sĩ Bồ Tát Tất Đạt Đa kết oán thù, e rằng sau này Phụ Vương sẽ ăn năn không kịp.

Khi ấy Ba Tuần nghe tâu như vậy, liền quở trách Thương Chủ: Thôi đi đồ con nít, tâm trí u ám thiển cận, chưa từng thấy thần thông biến hóa của ta, chưa từng thấy oai lực tự tại của ta.

Thương Chủ bạch Phụ Vương: Đại Vương biết cho, con chẳng phải là đứa con ngu si của Phụ Vương, cũng chẳng phải là chẳng biết thần thông oai lực của Phụ Vương.

Chỉ e rằng ngày nay Phụ Vương chưa biết thần thông của Bồ Tát Tất Đạt Đa, chưa thấy oai đức của Bồ Tát Tất Đạt Đa. Việc ấy rõ ràng như vậy, mong Phụ Vương đến đó sẽ tự biết, tự chứng kiến thần thông của Ngài. 

Ma Vương Ba Tuần không nghe lời can gián của Thương Chủ con mình, vội vã sửa soạn hùng binh tinh nhuệ, ra lệnh tất cả đều tập họp, thân mặc chiến giáp, tay cầm vũ khí, giống như đại lực kiện tướng hết sức dũng mãnh thống lãnh nhiều loại quân lính đáng sợ. Trông thấy đám quân này, mọi người liền dựng chân lông.

Thế gian chưa từng thấy cũng chưa từng nghe, có vô lượng trăm ngàn vạn ức binh Thiên Ma như vậy. Hoặc một thân hiện trăm ngàn mặt quỷ, mỗi mặt lại hiện nhiều thân rắn.

Tay chân cong queo có hình thù đáng sợ. Đều cầm các binh khí bằng Kim Cang như cung tên, giáo mác, trái chùy, gậy, búa, dao, đục, kiếm.

Hoặc thân thể, đầu mặt, tay chân hiện các hình tướng kỳ dị. Hoặc trên cổ đeo các vòng lửa phừng phực, hoặc nơi bụng phan ra lửa đỏ, hoặc miệng phát ra tiếng kêu la thô bạo, hoặc cầm lưỡi lê, hoặc cầm chùy đấm. Bao nhiêu thứ binh khí y như vậy.

Hoặc có kẻ hai mắt dữ tợn, tròng mắt gườm lên liếc xuống, miệng méo xệch lại nhiều răng nhô ra, lưỡi rộng lớn hiện nhiều hình tướng. Hoặc le thòng xuống, hoặc cuốn tròn như cục đá cuội. Hoặc cặp mắt như sao băng, như hắc xà phun chất độc.

Hoặc nơi cổ quấn đầy rắn, hay tay cầm mãng xà mà ăn, giống như chim cánh vàng bắt rồng nơi biển mà ăn. Hoặc tay cầm máu thịt đầu xương, mắt mũi tay chân người mà ăn. Hoặc tay cầm ngũ tạng ruột bụng phẩn uế của người mà ăn. Hoặc có tên mắt xanh như sư tử chúa rông vang đáng sợ, hoặc có tên mắt hụp xuống hay lồi ra nhắm mở đều phóng ánh sáng.

Hoặc có tên ngồi trên núi lửa lớn bay trên hư không mà đến. Hoặc có tên hai tay và đầu đỡ lấy khối lửa đang cháy phừng phực. Hoặc có tên ở trên đất, hai tay nhổ cây để luôn cả rễ, vác trên vai đi đến nơi đó. Hoặc có tên lỗ tai như dê đen, hoặc như cái nia, hoặc như vỏ trai vỏ sò, hoặc như tai voi, hoặc như tai heo, hoặc như đoá hoa rũ xuống.

Hoặc có tên bụng giống như người bệnh phù nước, hai chân như ống sậy, thân thể ốm gầy. Hoặc có tên lỗ mũi bành tẹt rộng ra. Hoặc có tên bụng như cái chum, bàn chân như bát úp, da trên thân như phơi nắng, thịt trên thân khô ran, huyết mạch khô cạn.

Hoặc có tên bị treo chặt hết tay chân treo lên. Hoặc có tên nắm chiếc đầu trong tay, hoặc có tên bị cắt cổ, máu phun ra, chúng xúm nhau ăn uống, uống rồi mửa ra, hoặc mửa nước bọt trắng, hoặc uống nước đồng sôi, hoặc nuốt hòn sắt nóng.

Hoặc có tên chặt mất tay chân đi bằng đầu gối. Hoặc có tên chỉ còn bộ xương không có da thịt, hoặc có tên hình beo, hình lừa, hình voi, hình ngựa, hình lạc đà, hình bò, hình dê đen, hình tê giác, hình trâu, hình chồn, hình thỏ, hình mao ngưu, hình cự hư, hình cá kình, hình cá ma kiệt, hình chim nghích, hình sư tử, hổ, lang gấu, hình cầm thú, vượn khỉ, chó sói, báo, dã can, chồn, chó.

Tất cả các binh chủng ấy với hình dạng khác nhau rất khủng bố, rất sợ hãi, chỉnh tề, chuẩn bị sẵn sàng chờ lệnh phụng mạng ra tay.

Bấy giờ Ma Vương bảo sứ giả Dạ Xoa Xích Nhãn: Này Xích Nhãn, ông thấy các binh chủng của ta như thế này thì có ai dám xâm lăng cảnh giới của ta hay không?

Sứ giả Dạ Xoa Xích Nhãn liền tâu Ma Vương Ba Tuần: Bạch Đại Vương, Ngài phải biết, con vua Tịnh Phạn dòng họ Thích Ca, tên là Tất Đạt Đa trước ở nơi làng của nàng Thiện Sinh con gái thôn chủ đã lên tiếng vang rền như tiếng trâu chúa rống, đến người cắt cỏ xin một bó cỏ rồi rời khỏi đại thọ tên là Đa La Ni Câu Đà do người chăn dê trồng, từ từ đi đến dưới cây Bồ Đề.

Trong lúc đó lại có năm trăm chim se sẻ màu xanh vây quanh Bồ Tát.

Vào tháng đầu mùa xuân, tất cả cây cối đều đâm hoa kết quả, cành lá tự hướng theo.

Loài thảo mộc vô tri thức mà còn biết cúi đầu sát đất để cúng dường người.

Khi người đến gần dưới cây Bồ Đề thì Cõi Đại Địa này chấn động sáu cách.

Khi Ma Vương Ba Tuần thấy Bồ Tát sắp gần đến cây Bồ Đề, y suy nghĩ: Mong tên họ Thích này hướng đến các cây khác trải thảm cỏ mà ngồi, đừng trải tòa ngồi dưới gốc cây Bồ Đề. Suy nghĩ xong, Ba Tuần bảo tất cả chúng Dạ Xoa.

Hãy mau đến núp dưới cây Bồ Đề kia, đừng để cho người họ Thích đến chỗ cây Bồ Đề ấy.

Quỷ Dạ Xoa bạch Ma Vương: Chúng tôi xin nghiêm túc vâng lệnh Đại Vương. Dạ Xoa liền rút bớt một số quỷ Dạ Xoa đến mai phục xung quanh cách gốc cây Bồ Đề không xa.

Khi lính quỷ Dạ Xoa từ xa trông thấy Bồ Tát sắp đến gần cây Bồ Đề, thân thể Ngài sáng chói giống như kim sơn phóng quang rực rỡ, không tài nào diễn tả.

Quỷ Dạ Xoa thấy vậy, liền nói kệ:

Mặt Trời xuất hiện ngàn tia sáng

Oai đức chiếu sáng tựa Kim sơn

Từ bi ban bố Cõi Trời người

Tiến tới Bồ Đề như sư tử.

Lúc ấy vị thần bảo vệ rừng cây liền dùng kệ đáp lời các quỷ Dạ Xoa:

Thế Tôn ngàn kiếp đủ công đức

Viên mãn sáu độ: Thí, giới, nhẫn

Tinh tấn, thiền định và trí tuệ

Đầy đủ muôn hạnh thật trang nghiêm

Đang đi dần đến cội Bồ Đề

Sắp chứng Bồ Đề Vô Thượng đạo

Chư Thiên tám bộ cùng nhân loại

Theo sau hộ vệ nghĩ như vậy.

Khi quỷ Dạ Xoa cùng quyến thuộc của Ma Vương nghe lời kệ như vậy, đều rời khỏi cây Bồ Đề, tẩu tán nơi khác. Lúc ấy Bồ Tát lần lần đi đến chỗ đất đầy đủ mười sáu tướng công đức.

Mười sáu tướng công đức là: Khi kiếp hỏa thiêu đốt Cõi Đại Địa, mảnh đất này sẽ bị thiêu hủy cuối cùng. Khi lập kiếp ban sơ, mảnh đất này được thành lập trước Tiên. 

Chỗ đất này mọc đầy các loại cây cỏ: Ưu Ba La, Ba Đầu Ma, Câu Vật Đầu, Phân Đà Lợi tốt đẹp tuyệt vời bốn loại cỏ xanh, đỏ vàng, trắng.

Chỗ đất này là vị trí trung tâm của Cõi Diêm Phù Đề. Chỗ đất này không có các chúng sinh ngu si đần độn sống ở đây. Chỉ có người đại phước đức thuộc dòng Thánh mới an tọa mà thôi.

Chỗ đất này không có các hầm hố, bốn phía trống rộng bằng phẳng.

Chỗ đất này sạch sẽ, không cao không thấp, đầy đặn như bàn tay. 

Chỗ đất này tự nhiên sinh trưởng nhiều loại hoa như hoa sen xanh, hoa sen đỏ, hoa sen vàng và hoa sen trắng lớn.

Chỗ đất này tất cả Thánh Nhân đều biết.

Chỗ đất này nổi lên tự nhiên.

Chỗ đất này luôn luôn có Thánh Nhân ở.

Chỗ đất này hoàn toàn không ai có thể chiếm lĩnh được.

Chỗ đất này có Tòa Sư Tử rất cao, danh tiếng đồn khắp.

Chỗ đất này nếu có ma và quyến thuộc của ma có tâm tìm lỗi lầm cũng không thể có.

Chỗ đất này là cái rốn của tất cá chỗ đất khác.

Chỗ đất này được cấu tạo bằng kim cương.

Chỗ đất này mọc loại cỏ cao chừng bốn ngón tay chồng lên, mềm mại, xanh biếc như lông cổ chim Khổng Tước, chạm vào cỏ này như sờ Thiên y Ca Thi Ca, thân cỏ mềm mại, ngay ngắn, màu sắc tuyệt vời, tỏa mùi thơm phảng phất, ngọn cỏ đều xoay về phía phải, trông thật đẹp mắt.

Thuở xưa các vị Chuyển Luân Thánh Vương đều nghe việc vui thích hy hữu ấy, nên các Ngài thường tới lui chiêm ngưỡng chỗ đất này.

Khi Bồ Tát đến gần cây Bồ Đề, thì chỗ đất ấy tự nhiên được quét dọn sạch sẽ, rưới nước hoa, mặt đất bằng phẳng, thanh tịnh trang.

Nghiêm, đẹp đẽ nên ai cũng ưa trông ngắm, lại hoàn toàn không có sỏi sạn, đá gạch và các loại cỏ dại gai góc bừa bãi. Lúc xin cỏ, Bồ Tát dùng tay trái nhận bó cỏ. Khi đến dưới cây Bồ Đề, Ngài dùng tay phái với năm ngón có màn lưới mềm mại. Xinh xắn, móng màu đỏ hồng như đánh son phấn nhận lấy bó cỏ từ nơi tay trái.

Khi sắp trải cỏ dưới gốc cây Bồ Đề, Ngài hướng về phía Đông, cầm cỏ bỏ xuống đất, gốc cỏ hướng về cây Bồ Đề, trong tâm Bồ Tát thầm nguyện: Khi ta đã ngồi ở nơi đây rồi, sẽ vượt qua biển phiền não để đến bờ giác ngộ. Khi Ngài vãi nắm cỏ trên mặt đất, như hoa cắm trong bình, hoặc cuộn tròn như xoáy nước, hoặc như hình chữ Vạn.

Bồ Tát thấy tự bó cỏ rơi xuống đất, đều đặn không rối loạn, với những hiện tượng tốt đẹp như vậy, nên nói: Như ngày nay ta vãi bó cỏ xuống đất, đáng ra rối loạn lại. Không rối loạn, đây là tượng trưng cho điều tốt đẹp, chẳng khác nào như ta sông trong thế gian loạn động mà nhất định sẽ chứng được pháp không loạn động.

Khi Bồ Tát vãi nắm cỏ trải ra như vậy, mặt đất chấn động sáu cách.

Bấy giờ Ma Vương Ba Tuần, chủ Cõi Dục đến bên Bồ Tát nói: Này người dòng Sát Lợi, người không nên trải cỏ ngồi dưới gốc cây này.

Tại sao vậy?

Bởi vì nơi đây vào nửa đêm khuya có đến vô lượng quỷ Tỳ Xá Giá, Phú Đơn Na, Dạ Xoa, La Sát thường thường lui tới nơi đây ăn thịt người.

Tại phương Bắc cây này có một khu rừng, là nơi an trú của các vị Đại Tiên Nhân, gọi là xứ Ưu Lâu Tần Loa, phong cảnh tươi đẹp, rất hữu tình, ai cũng thích thưởng ngoạn. Này người dòng họ Thích hãy đến nơi đó ngồi tùy ý.

Bồ Tát đáp lời Ma Vương Ba Tuần: Này Ma Vương Ba Tuần, ngươi lẽ nào không biết, bất cứ nơi núi đầm thanh vắng, hoặc dưới gốc cây, hoặc nơi gò mả, hoặc ở trong rừng, vào nửa đêm ta vẫn an ổn, tâm không sợ sệt.

Lại nữa, ta không là kẻ vô trí, lại cũng chẳng phải như người không có năng lực phương pháp, như người tầm thường đến nơi đây. Từ lâu ta đã biết vào thời quá khứ, Chư Phật tại chỗ đất vô úy dưới cội cây này mà thành Thánh Đạo. Đó là lý do ngày nay ta đến nơi đây.

Lúc bấy giờ có một quỷ Dạ Xoa đứng bên phải Ma Vương Ba Tuần, nói với Bồ Tát. Này kẻ họ Thích, ngươi cần gì phải khổ nhọc ngồi dưới cội cây này, bên ngoài bốn phía cây Bồ Đề này có các đại thọ, người mau mau dời bước đi nơi khác.

Bồ Tát đáp lời Dạ Xoa: Tâm nguyện của ta nếu ngồi ở dưới các cội cây khác thì không thành, chỉ ở dưới gốc Bồ Đề này thì quyết định thành tựu, chỗ khác thì không được.

Khi ấy, Dạ Xoa tâu lại Ma Vương: Thưa Đại Vương, nay Ngài có nghe người này nói chăng?

Chúng ta phải làm cách nào đuổi người đi khỏi nơi đây?

Ma Vương Ba Tuần bảo Dạ Xoa: Ta cần phải dùng đủ mọi cách quyết tâm làm thế nào để ngăn người này không cho ngồi nơi đây nữa.

Nghe Ma Vương Ba Tuần nói những lời như vậy, Ngài sắp an tọa trên cỏ, tư duy, phát nguyện: Ta sắp ngồi tòa Kim Cang mà Chư Phật quá khứ đã ngồi. An tọa xong, ta sẽ chế phục Ma Vương Ba Tuần. Ngày nay, ta đã ngồi chỗ này rồi, sẽ đoạn diệt các phiền não dục vọng, sân hận, ngu si ta đã ngồi chỗ này rồi sẽ chứng được pháp cam lộ vi diệu thanh tịnh mát mẻ.

Khi Bồ Tát trải cỏ, gốc cỏ hướng về cây Bồ Đề, ngọn cỏ đều xoay ra bên ngoài. Ngài trải cỏ xong nhiễu quanh bên phải cây Bồ Đề ba vòng rồi ngồi kiết già, thân tâm đoan chánh, như rắn cất giữ thân thẳng yên không lay động.

Ngài xướng lên ba lần:

Ta chứng cam lộ. ta chứng cam lộ.

Ngày nay ta nhất định chứng cam lộ!

Trong tâm Bồ Tát phát lời thệ nguyện vĩ đại: Ta ngồi nơi đây, nếu tất cả hữu lậu không diệt sạch, tất cả tâm không được giải thoát thì ta nguyện trọn đời không rời khỏi chỗ này.

Có kệ nói:

Bồ Tát thiền tọa dưới cội cây

Như rắn giữ mình không lay động

Trong tâm nguyện lớn như thế này

Đạo quả chẳng thành không đứng dậy.

Lúc ấy Ma Vương Ba Tuần biến mất khỏi chỗ cũ trong thời gian ngắn, rồi lại hiện một thân đầu xõa tóc rối, thân mặc áo xấu dính đầy cát bụi, môi miệng khô ran tợ người đói khát, tay cầm một bó lớn bì thư, vội vã hướng về Bồ Tát, đứng trước mặt ném bó bì thư cho Bồ Tát và nói:

Một phong thư của Ma na Ma dòng họ Thích của người gửi. Một phong thư của Ni Câu Đà gửi, một phong thư của Nan Đề Ca gửi, một phong thư của Bạt Đề Già gửi, một phong thư của Nan Đà gửi, một phong thư của A Nan Đà gửi. Bao nhiêu phong thư này đều là bà con dòng họ Thích nhờ ta chuyển đến người. Khi ấy, trong số đó có một bức thư đề lời giả dối không thật.

Thư đề: Ngày nay, Đề Bà Đạt Đa ở thành Ca Tỳ La soán ngôi vua, vào nội cung Thái Tử thâu nạp tất cả phi Hậu của Ngài rồi bắt Đại Vương Tịnh Phạn, thân phụ Ngài, hạ ngục.

Ngoài ra, các Vương thúc Bạch Phạn, Hộc Phạn, Cam Lộ Phạn cùng tất cả các vị kỳ lão hoàng gia họ Thích đều bị đuổi ra khỏi thành.

Nếu Thái Tử nhận được thư này, phải mau mau trở về hoàng triều, chớ còn ở nơi thanh vắng làm gì?

Bồ Tát đọc những dòng thư như vậy, nghĩ đến ba việc: Vì thể nữ sinh tâm ái dục nên Đề Bà Đạt Đa mới thâu nạp phi hậu của ta. Vì Đề Bà Đạt Đa khởi tâm chiến đấu nên người mới thật sự cướp lấy ngôi của Phụ Vương và quốc gia ta.

Vì hoàng gia sinh tâm sát hại, mà họ vì sao tiếc thân mạng không bảo vệ cha ta?

Rồi Bồ Tát lại suy nghĩ: Tất cảnh giới thế gian đều vô thường, uế trược, bất tịnh, luôn luôn sinh diệt không chút thời gian tạm nghỉ.

Rồi lại suy nghĩ: Tất cả pháp thế gian đều là pháp hoại diệt, sinh diệt liên tục. Do tư duy như vậy, Ngài mới cắt đứt tâm ái dục mà phát khởi tâm xuất gia. Dứt tâm đấu tranh mà phát khởi tâm từ mẫn, đoạn tâm sát hại mà sinh khởi tâm bi. Những việc như vậy, ta đã vứt bỏ từ lâu. Tư duy như vậy rồi, Ngài phát khởi tâm xả.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần