Phật Thuyết Kinh Quán Phật Tam Muội Hải - Phẩm Ba - Quán Tướng - Tập Bảy

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:18 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Phật Đà Bạt Đà La, Đời Đông Tấn

PHẬT THUYẾT KINH

QUÁN PHẬT TAM MUỘI HẢI

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Phật Đà Bạt Đà La, Đời Đông Tấn  

PHẨM BA

QUÁN TƯỚNG  

TẬP BẢY  

Khi chịu sự khổ đó, họ nhớ những lời dạy bảo của người cha. Do niệm Phật nên họ ra khỏi địa ngục, trở lại sinh vào trong loài người chịu bần cùng thấp hèn. Đức Phật Thi Khí ra đời, họ cũng được gặp, nhưng chỉ nghe danh hiệu Phật mà chẳng nhìn thấy hình dáng Phật.

Đức Phật Tỳ Xá ra đời, họ cũng chỉ nghe danh hiệu Phật. Đức Phật Câu Lâu Tôn ra đời, họ cũng chỉ nghe danh hiệu Phật. Đức Phật Câu Na Hàm Mâu Ni ra đời, họ cũng chỉ nghe danh hiệu Phật. Đức Phật Ca Diếp ra đời, họ cũng chỉ nghe danh hiệu Phật. Do nhân duyên nghe tên sáu vị Phật nên được cùng sinh ra với ta.

Tuy sinh ra ở xứ này, nhưng ngày nay thân tướng ta trang nghiêm đến vậy mà các ông thấy thân ta như thân người Bà La Môn gầy còm. Thân ta màu vàng mà màu của vàng Diêm Phù Đàn cũng chẳng sánh được, nhưng các ông thấy màu thân ta giống như người bằng than đen.

Đức Phật bảo các Thích Tử: Nay các ông hãy xưng danh hiệu Phật đời quá khứ và đảnh lễ Chư Phật, đồng thời xưng danh cha các ông. Đảnh lễ các Đức Phật quá khứ, cũng xưng danh hiệu của ta, kính lễ đối với ta, vị lai có Đức Phật hiệu là Di Lặc, các ông cũng nên kính lễ, nói lên tội tà kiến đời trước của các ông. Hôm nay, Phật đang còn ở đời, đại chúng Sa Môn tất cả đã vân tập, các ông phải hướng về các đại đức Chúng Tăng mà phát lồ hối lỗi.

Thuận theo lời Phật sám hối các tội, ở trong Phật, Pháp và Tăng, năm vóc gieo xuống đất như núi lớn sạt lở, họ hướng về Đức Phật sám hối. Mắt tâm được khai mở, họ thấy sắc thân Đức Phật trang nghiêm vi diệu như ánh sáng núi Tu Di hiển hiện ở biển lớn.

Nhìn thấy Phật rồi, lòng vô cùng vui mừng, họ bạch Phật rằng: Bạch Thế Tôn! Con nay thấy Đức Phật với ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp, thân màu vàng ròng. Mỗi tướng tốt có vô lượng ánh sáng.

Nói lời đó xong, tức thời đắc đạo, thành Tu Đà Hoàn.

Họ thưa với Vua cha rằng: Hôm nay, chúng con muốn ở trong Phật Pháp xuất gia học đạo.

Vua cha bảo rằng: Các con hãy bạch với Đức Phật! Xem Đức Phật có cho phép các con không?

Họ liền đến chỗ Đức Phật mà bạch rằng: Bạch Thế Tôn! Con muốn xuất gia!

Đức Phật bảo các Thích Tử rằng: Thiện lai Tỳ Kheo! Tức thời những vị Thích Tử, râu tóc tự rụng, liền thành Sa Môn.

Áo quần họ mặc trên thân hóa thành pháp phục, họ chắp tay đảnh lễ Đức Phật, xưng lên: Nam Mô Phật! Khoảnh khắc chưa cất đầu lên thì đã thành A La Hán với ba minh, sáu thông đều đầy đủ.

Đức Phật nói với Vua cha rằng: Hôm nay, Đại Vương có thấy các Thích Tử sám hối tiêu trừ tội, thành A La Hán không?

Vua cha bạch Đức Phật rằng: Thưa vâng! Đã thấy rồi!

Đức Phật nói với Vua cha rằng: Những vị Tỳ Kheo đó đời trước do ác tâm nên hủy báng chánh pháp của Phật, nhưng chỉ vì cha nên xưng Nam Mô Phật mà đời đời thường được nghe các danh hiệu Đức Phật, cho đến đời nay được gặp ta ra đời, thấy sắc thân Phật và thấy Chúng Tăng, được nghe lời dạy của Phật, sám hối tội lỗi. Nhờ sám hối nên các tội chướng tiêu trừ, tội chướng trừ rồi thì thành A La Hán.

Đức Phật bảo A Nan rằng: Sau khi ta Niết Bàn, chúng Trời, người nếu xưng danh hiệu của ta và xưng Nam Mô Chư Phật thì được phước đức vô lượng vô biên. Huống gì người giữ tâm chánh niệm nghĩ về các Đức Phật mà chẳng diệt trừ các chướng ngại sao?

Đức Phật bảo các Tỳ Kheo rằng: Các ông sở dĩ thấy sắc thân Phật như đất đỏ là vì đời trước, các ông ở trong thời Mạt Pháp của Đức Phật Nhiên Đăng, xuất gia học đạo. Đã xuất gia với thầy Hòa Thượng mà khởi tâm bất tịnh.

Nhưng vị Hòa Thượng ấy đã được đạo A La Hán, biết tâm của đệ tử nên bảo họ rằng: Này các Pháp Tử, các ông đối với Hòa Thượng và Chúng Tăng chớ khởi lên ý nghi ngờ! Nếu khởi lên ý nghi ngờ đối với các giới thanh tịnh, vĩnh viễn không đạt đạo được!

Các Tỳ Kheo nghe vị Hòa Thượng nói, lòng sinh ra sân hận. Lúc đó, vị Hòa Thượng biết lòng của đệ tử nên dần dần tự tiết chế, chẳng giảng nói cho họ nữa. Một ngàn người đệ tử theo tuổi thọ tu hành một thời gian ngắn, đều sắp qua đời mà vị Hòa Thượng vẫn còn, chẳng vào Niết Bàn.

Lúc đó, vị Hòa Thượng đến chỗ các đệ tử, nói rằng: Này Tỳ Kheo các ông! Lúc mới thọ giới, nghi thầy, ngờ giới, luống ăn của tín thí thì hôm nay các ông cậy nhờ vào đâu?

Những người nghe lời nói đó, lòng kinh hãi, dựng tóc gáy, bạch rằng: Thưa Hòa Thượng! Xin Ngài vì chúng con nói pháp!

Vị Hòa Thượng bảo rằng: Việc của các ông hôm nay cấp thiết lắm rồi, chẳng còn đủ thời gian dạy các ông sám hối nữa! Các ông hôm nay chỉ phải xưng lên danh hiệu Phật Nhiên Đăng Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri… đầy đủ mười hiệu.

Lúc bấy giờ, các Tỳ Kheo theo lời dạy của vị Hòa Thượng, đều xưng lên rằng: Nam Mô Chư Phật. Vừa xưng danh hiệu Phật xong thì liền qua đời, nhờ tâm thiện đó nên được sinh lên Cõi Trời. Sinh lên Cõi Trời Đao lợi hưởng thụ tự nhiên.

Tuổi thọ ở Cõi Trời hết, hạ sinh xuống thế gian, do tội đời trước, luống ăn của tín thí nên rơi vào trong loài ngạ quỷ, bị nước đồng sôi rót vào cổ họng, tuổi thọ kéo dài tám muôn bốn ngàn năm. Chịu tội ngạ quỷ xong, họ sinh vào trong loài súc sanh. Chịu tội súc sanh xong, họ sinh trở lại trong loài người gánh chịu sự bần cùng thấp hèn.

Sinh vào trong loài người, họ được nghe danh hiệu các Đức Phật. Nhờ năng lực xuất gia đời trước nên lòng tin được phát khởi như trước, họ biết đời trước đã xưng niệm Nam Mô Phật. Do công đức nhân duyên xưng danh hiệu Phật nên trong tám ngàn đời thường gặp đời có Phật mà mắt chẳng nhìn thấy sắc thân của Chư Phật, huống là được nghe pháp.

Cho đến ngày hôm nay gặp được đời có ta, họ thấy thân thể của ta giống như đất đỏ.

Đức Phật bảo các vị Tỳ Kheo rằng: Đời trước, các ông đối với chỗ chẳng đáng nghi mà ngang ngược có kiến chấp nghi ngờ, đối với chỗ đáng tin mà ngang ngược chẳng chịu kính tin. Do những tội đó nên chẳng thấy Chư Phật, chẳng nghe chánh pháp. Như ta hôm nay hiện sinh ra ở cung Vua, màu sắc thân ta chân chánh, tối thượng trong các màu sắc mà các ông thấy như màu đất đỏ.

Các Tỳ Kheo Nghe lời nói này của Đức Phật đều hối hận và tự trách mình, sửa lại áo vai phải, chắp tay hướng về Đức Phật mà nói lên rằng: Khi chúng con ở vô lượng kiếp đời trước, tà kiến, nghi ngờ Sư Trưởng, luống nhận của tín thí. Do nhân duyên này nên bị đọa vào địa ngục. Hôm nay tuy đã được ra mà ở vô lượng đời chẳng thấy Chư Phật, chỉ nghe được danh hiệu. Hôm nay thấy được thân Đức Thế Tôn như màu đất đỏ, lớn cao đúng năm thước.

Lúc đó, Đức Thế Tôn vạch Tăng kỳ chi áo trong bày chữ Đức ở ngực, khiến cho Tỳ Kheo đọc tụng chữ Đức, biết được công đức trí tuệ trang nghiêm của Đức Phật. Ở trong ấn chữ Vạn đã nói lên tám muôn bốn ngàn hạnh công đức của Đức Phật.

Các vị Tỳ Kheo thấy rồi, khen ngợi Đức Phật rằng: Đức Thế Tôn rất đặc biệt kỳ lạ! Chỉ có một chữ ở ngực mà còn nói lên vô lượng nghĩa, huống gì các công đức trong tâm Đức Phật.

Họ nói lời đó xong, hướng về Đức Phật sám hối, năm vóc gieo xuống đất như núi lớn sạt lở, đối trước Đức Phật gào khóc bi thương, nước mắt như mưa.

Khi đó, Đức Thế Tôn an ủi họ bằng lời dịu dàng khiến cho tâm các Tỳ Kheo được hoan hỷ. Tâm các vị đã hoan hỷ, giống như gió thổi lớp mây đi bay ra bốn phía, hiển hiện rõ dung sắc tốt đẹp của Đức Phật, ba mươi hai tướng nhìn thấy tỏ tường. Thấy Đức Phật rồi, lòng rất vui mừng phát tâm bồ đề.

Đức Phật nói với Vua cha rằng: Một ngàn vị Tỳ Kheo Này ân cần cầu pháp, lòng không biếng trễ, ngưng nghỉ, vào đời vị lai vô số kiếp sau, sẽ được thành Phật Hiệu là Nam Mô Quang Chiếu Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri… đầy đủ mười hiệu. Khi những vị ấy thành Phật, đất toàn một màu vàng ròng có hàng cây bảy báu, lầu đài được trang nghiêm bằng những vật báu vi diệu.

Chúng sinh của cõi ấy đều là những người biết tàm quý, sám hối, toàn là Bồ Tát phát tâm vô thượng. Như vậy một ngàn vị Phật tuần tự xuất hiện ở đời, giống như ở Hiền kiếp, một ngàn vị Bồ Tát theo thứ lớp thành Phật.

Đức Phật bảo rằng: Thưa Đại Vương! Các vị Tỳ Kheo đó ngờ thầy, nghi Tăng, bị đại trọng tội. Như trước đã nói, xưng Nam Mô Phật đã được phước báo, nay ở đời ta được thọ ký hiện tiền.

Huống gì là người chánh niệm suy nghĩ về Phật?

Những Tỳ Kheo Ni thấy Đức Phật màu bạc đứng dậy, sửa lại áo vai phải, đảnh lễ Đức Phật và bạch rằng: Bạch Thế Tôn! Hôm nay, Đức Như Lai tự nói về sắc thân của Ngài tiêu trừ vô lượng tội của các chúng sinh.

Vì sao chúng con từ lúc sinh ra, đi xuất gia… cho đến hôm nay nhìn thấy Đức Phật màu bạc, hoa bạc, ánh sáng bạc… các dung cụ trang nghiêm đều là bạc hết?

Tại sao chúng con chẳng thấy được ánh sáng vàng rực rỡ đẹp đẽ của Như Lai?

Cũng chẳng thấy được ba mươi hai tướng công đức phước báo của Đức Phật?

Lúc đó, nghe lời nói của các Tỳ Kheo Ni, Đức Như Lai liền mỉm cười, có ánh sáng màu vàng từ khuôn mặt phát ra, nhiễu quanh thân bạc của Đức Phật đủ mười vòng.

Khi ánh sáng này hiện thì các Tỳ Kheo Ni thấy thân Đức Phật màu vàng ròng với ba mươi hai tướng và ánh sáng hiển soi chẳng thể nói đủ. Các Tỳ Kheo Ni thấy rồi, quan sát tướng lông trắng giữa hai chân mày uyển chuyển xoáy về bên phải. Thấy rồi, vui mừng, ngay lúc ấy họ liền thành đạo A La Hán với ba minh, sáu thông và đủ tám giải thoát.

Các Tỳ Kheo Ni tự biết mạng sống đời trước của mình đã từng ở vô lượng kiếp trước, có Đức Phật ra đời cũng tên là Thích Ca Văn. Sau khi Đức Phật đó diệt độ, có các đệ tử xuất gia học đạo. Trong Chúng Tăng, có một người du hành giáo hóa, thấy năm trăm đồng nữ ở nơi đầm nước trong núi cùng vui chơi với nhau. Vị Tỳ Kheo đó giữ uy nghi an tường từ từ bước đến chỗ của những người con gái, trải Ni sư đàn tọa cụ xuống mà ngồi.

Những người con gái ấy thấy rồi, ai ai cũng đều hoan hỷ nói rằng: Chỗ thanh vắng này là nơi Thần tiên dạo chơi, bỗng nhiên có vị Tỳ Kheo thắng sĩ này đến ngồi tại đây, nhất định chẳng phải là người phàm.

Chúng ta nên cúng dường Ngài! Họ đều cởi vòng bạc tung lên vị Tỳ Kheo và nghĩ: Vị Tỳ Kheo tinh tấn, đức hạnh thuần thục đầy đủ, về sau nhất định thành Phật. Nguyện xin khi chúng ta thấy Ngài cũng có màu bạc như vòng bạc đã tung lên.

Đức Phật nói: Các vị tham đắm màu báu của bạc nên đời đời thường ở trong núi Bạch ngân làm thân Thần bảo nữ Ngân Sơn. Do làm lễ vị Sa Môn, dâng cúng vòng bạc nên nay gặp được đời của ta, tắm gội thanh tịnh, hóa thành A La Hán. Vị Tỳ Kheo lúc bấy giờ chính là thân ta. Các người con gái lúc đó là thân của các vị. Các ngươi, ở đời trước, cúng dường Sa Môn, lễ bái Chư Phật nên từ đó đến nay luôn luôn gặp Chư Phật.

Đức Phật nói với Vua cha rằng: Phật là vị thần cứu hộ quý báu trong loài người, đem lại lợi ích nhiều nơi. Nếu có người nghe được danh hiệu, lễ bái cúng dường thì được quả báo rất lớn, huống là người giữ tâm chánh niệm nghĩ đến tôn nhan của Đức Phật.

Những Ưu Bà Tắc trong chúng thấy Đức Phật Thế Tôn như chân voi đen liền đứng dậy, sửa lại áo vai phải, chắp tay hướng về Đức Phật, thưa rằng: Chúng con sinh ra ở cõi nước này. Con của Quốc Vương chúng con, xuất gia thành Phật. Ông Tiên A Tư Đà thấy được ba mươi hai tướng tốt liền vì con nói rằng, Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ thành Phật. Chúng con nghe lời nói đó nên quy y Phật.

Từ đó đến nay luôn luôn theo sau Đức Phật, thọ ba quy y, thọ trì tám giới quan trai, thọ năm giới pháp, nhưng vì tội lỗi của chúng con nên chỉ nghe tiếng Phật mà chẳng thấy hình Phật. Mỗi khi thấy Đức Phật thì như chân voi đen. Sao chúng con bất hạnh quá! Nói lời đó rồi, họ đưa tay đấm ngực gào khóc, ngã lăn ra đất.

Khi đó Đức Như Lai dùng Phạm âm, giống như người cha hiền an ủi con mình, bảo các Ưu Bà Tắc rằng: Này các Pháp Tử! Hãy trở lại chỗ ngồi! Phật sẽ vì các ông đoạn trừ nghi ngờ, hối hận, tiêu diệt các chướng ngại.

Nói lời đó xong, Đức Phật bảo các Ưu Bà Tắc rằng: Vô lượng kiếp đời trước, khi các ông ở cõi Diêm Phù Đề đều làm Quốc Vương, thống lãnh các nước rất được tự tại. Có các vị Sa Môn vì lợi dưỡng nên giảng nói cho các ngươi những điều tà vạy chẳng đúng lời Phật dạy. Đúng pháp thì nói phi pháp, phi pháp thì nói là pháp.

Các ông đều tin dùng những lời đó. Người đó dùng những lời dạy ác này nên sau khi mạng chung đọa vào Địa Ngục A Tỳ. Còn các ông thuận theo lời dạy của người ác nên sau khi mạng chung cũng đọa vào địa ngục hắc ám. Do năng lực tâm thiện nghe pháp đời trước nên nay gặp đời của ta, thọ trì năm giới. Nay các ồn nên phải ở trước Phật, Pháp, Tăng nói lên tà kiến của các ngươi và những lời dạy tà để thành tâm sám hối.

Các Ưu Bà Tắc nghe lời nói này của Đức Phật, liền xưng lên: Nam Mô Phật, Nam Mô Pháp, Nam Mô Tăng và nói lên hết các tội lỗi, thành tâm sám hối. Đức Phật liền phóng ra ánh sáng tướng Đại Nhân ở giữa hai chân mày, chiếu soi vào tâm mọi người.

Những người đó tâm ý được khai mở, đồng thời liền được đạo Tu Đà Hoàn. Các Ưu Bà Tắc được đạo rồi, thấy sắc thân của Đức Phật trang nghiêm vi diệu, thế gian không gì sánh bằng, cầu xin Đức Phật xuất gia và thành A La Hán.

Trong chúng, các Ưu Bà Di thấy sắc thân Đức Phật giống như mực đen tụ lại liền đứng dậy, chắp tay hướng về Đức Phật, nước mắt như mưa, gào khóc bi thương, nói chẳng nên lời, giơ tay vỗ đầu, ngừng thở ngã lăn ra đất.

Lúc đó, Đức Thế Tôn thấy việc thế rồi, dùng Phạm âm an ủi họ, bảo rằng: Cớ sao lo buồn đến nỗi vậy?

Khi đó, Ưu Bà Di nghe tiếng nói của Đức Phật, các căn được khai mở, liền đứng dậy, chắp tay bạch Đức Thế Tôn rằng: Đấng Mặt Trời Phật ra đời chiếu soi khắp tất cả. Mọi người đều nhìn thấy như vầng trăng tròn đầy, chỉ có chúng con là chẳng được thấy. Khi Đức Phật nói pháp, mọi người đều nghe tám loại âm thanh, chỉ riêng chúng con chẳng nghe được, giống như người điếc.

Tôn Giả Xá Lợi Phất vì chúng con trao cho cấm giới, chúng con mới được nghe Ngài nói có năm Giới pháp. Mỗi lần chúng con đến Phật hội, đều thấy Đức Thế Tôn giống như mực đen tụ lại. Nguyện xin Đấng Thiên Tôn đại từ bi trừ diệt tội lỗi cho chúng con, khiến cho chúng con được thấy Đức Phật!

Lúc đó, Đức Thế Tôn lại ngồi xuống tòa Sư Tử, duỗi chân phát ra tướng bánh xe có ngàn nan hoa thiên bức luân để hiển hiện cho các người nữ nhìn thấy. Những người nữ chỉ thấy những hoa sen vi diệu từ tướng bánh xe phát ra. Trên hoa có vị Hóa Phật giống như người bằng mực đen.

Những người nữ lại chắp tay hướng về Đức Phật đảnh lễ, bạch rằng: Bạch Thế Tôn! Làm đệ tử của Đức Phật đã trải qua nhiều thời gian, chỉ có ngày hôm nay thấy được hoa sen vi diệu, nhưng thấy các vị Hóa Phật giống như bị bôi mực đen.

Chúng con đời trước có tội gì mà mắt tối tăm đến vậy?

Đức Phật bảo các người nữ rằng: Hãy lắng nghe! Hãy lắng nghe và suy nghĩ cho kỹ! Hôm nay Như Lai vì các vị mà phân biệt! Thuở quá khứ xa xưa vô lượng đời, thuở ấy, có Đức Phật Hiệu là Nhất Bảo Cái Đăng Vương Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri… Sau khi Đức Phật đó diệt độ, trong đời Tượng Pháp, có các vị Tỳ Kheo vào thôn xóm để khất thực, cầm bát, mang tích trượng, uy nghi chẳng phạm, đi đến các nhà dâm nữ.

Các dâm nữ lấy bát của vị Tỳ Kheo đựng đầy đồ ăn, rồi đùa cợt nói với vị Tỳ Kheo rằng: Ông là người dòng họ Thích, nhan sắc khả ố giống như mực đen tụ lại. Thân ông mặc áo giống như người ăn xin. Sự khả ố của ông, thiên hạ không ai sánh nỗi.

Tự cho rằng mình vô dục! Thử hỏi còn ai sẽ nghĩ đến ông?

Lúc bấy giờ, vị Tỳ Kheo nghe lời nói đó rồi, ném bát trong không trung, rồi bay lên mà đi.

Những người dâm nữ nhìn thấy rồi xấu hổ sám hối mà nói lên rằng: Chúng tôi hôm nay bố thí cho vị Sa Môn bữa ăn, nguyện xin ở đời sau, thân được tự tại giống như Sa Môn.

Đức Phật bảo các người nữ: Các dâm nữ cho cơm vị La Hán lúc bấy giờ, nay là các vị đó! Các vị dùng thiện tâm bố thí cho Tỳ Kheo bữa ăn nên trong hai ngàn kiếp thường chẳng bị đói khát. Do bởi nhân duyên dâm dục mắng chửi ở đời trước nên bị đọa vào địa ngục hắc ám đến sáu mươi tiểu kiếp.

Do thiện tâm phát nguyện đời trước chẳng diệt nên nay gặp được đời của ta, được thọ trì năm giới. Vì chỉ mới cúng dường A La Hán nên chỉ thấy Xá Lợi Phất mà chẳng thấy thân ta.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần