Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Mười - Chuyện Tiền Thân đức Phật - Chương Tám - Phẩm Tám Bài Kệ - Chuyện Kiều Nữ Sulasà Tiền Thân Sulasà

Kinh Đại thừa   •   Thứ hai, 25/12/2023, 22:19 PM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán

PHẬT THUYẾT KINH TIỂU BỘ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư 

An Thế Cao, Đời Hậu Hán  

TẬP MƯỜI

CHUYỆN TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT  

CHƯƠNG TÁM  

PHẨM TÁM BÀI KỆ  

CHUYỆN KIỀU NỮ SULASÀ

TIỀN THÂN SULASÀ  

Này đây là chiếc vòng vàng. Bậc Ðạo Sư kể chuyện này trong lúc trú tại Kỳ Viên về một nữ tỳ của ông Cấp Cô Ðộc.

Chuyện kể rằng vào một ngày lễ hội, khi nàng sắp đi cùng đám gia nhân đến một Lạc Viên, nàng xin nữ chủ nhân Punnalak Khanade vì phước tướng cho nàng một món nữ trang để đeo.

Bà chủ cho nàng một món tư trang của bà trị giá một trăm ngàn đồng tiền. Nàng đeo vào cổ và cùng đám gia nhân đi đến chỗ vui chơi.

Một tên trộm thèm món nữ trang kia, với dự định giết nàng để đoạt của, hắn lân la đến nói chuyện với nàng và tại khu vườn kia, hắn cho nàng ăn cá thịt và uống rượu mạnh.

Nàng suy nghĩ: Ta chắc chàng làm vậy vì chàng thích ta. Vào buổi chiều tối khi mọi người nằm xuống nghỉ ngơi sau các cuộc chơi, nàng đứng dậy đi tìm hắn.

Hắn bảo: Này cô nương, chỗ này không kín đáo, ta hãy đi xa hơn một chút.

Nàng suy nghĩ: Bất cứ việc gì thầm kín đều có thể xảy ra tại nơi này. Chắc chắn anh chàng muốn giết ta và đoạt món nữ trang ta đang đeo. Vậy ta sẽ dạy anh chàng một bài học.

Vì thế nàng bảo: Thưa Tôn ông, em đang khát nước khô cổ họng vì uống rượu mạnh. Xin hãy kiếm cho em một ít nước. Rồi đưa hắn đến giếng, nàng vừa bảo hắn kéo nước vừa chỉ cho hắn sợi dây thừng và chiếc gàu. Tên trộm thả gàu xuống.

Rồi ngay khi hắn cúi mình để kéo nước lên, cô nữ tỳ, vốn rất lực lưỡng, liền đẩy mạnh hắn với đôi bàn tay và hất hắn xuống giếng.

Nàng bảo: Mi chẳng chết vì cách này đâu. Rồi ném một cục gạch lớn trên đầu hắn. Hắn chết liền tại chỗ. Khi nàng trở về thành và trả lại bà chủ món nữ trang.

Nàng bảo: Con suýt bị giết hôm nay vì món nữ trang ấy. Rồi nàng kể toàn thể câu chuyện. Bà chủ kể chuyện với ông Cấp Cô Ðộc và ông trình với Đức Như Lai.

Bậc Ðạo Sư bảo: Này gia chủ, đây không phải là lần đầu người nữ tỳ có trí thông minh phát xuất kịp thời, mà ngày xưa cũng vậy. Ðây không phải lần đầu giết kẻ ấy, mà trước kia cũng có lần giết nó.

Và theo lời của ông Cấp Cô Ðộc, Ngài kể một chuyện đời xưa. Ngày xưa khi Vua Brahmadatta trị vì tại Ba La Nại, có một kiều nữ của Kinh Thành tên gọi là Sulasà, làm chủ một đoàn năm trăm kỹ nữ sang trọng, giá mỗi đêm hưởng lạc với nàng là một ngàn đồng tiền.

Cũng trong Kinh Thành này có một tướng cướp tên Sattuka, khỏe mạnh như voi, vẫn thường đột nhập các nhà giàu vào ban đêm để cướp của thỏa thích. Dân trong thành tụ tập lại lập cáo trạng tâu với Vua.

Vua ra lệnh quân lính canh đóng rải rác khắp nơi để bắt tướng cướp và xử trảm. Họ trói tay hắn ra đằng sau và vừa dẫn hắn ra pháp trường, vừa đánh roi khắp mình mẩy.

Lúc ấy nàng Sulasà đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường, thấy tướng cướp bỗng nhiên đâm ra si tình hắn và suy nghĩ: Nếu ta có thể giải nguy cho chàng chiến sĩ lực lưỡng này, ta sẽ từ bỏ cuộc đời xấu xa hiện nay của ta và sống chân chánh với chàng.

Theo cách được tả trong Tiền Thân Kanavera nàng lấy lại tự do cho hắn bằng cách gởi một ngàn đồng tiền vàng và đến tặng viên thị trưởng rồi sau đó sống hạnh phúc hòa hợp với hắn.

Sau chừng ba bốn tháng, tướng cướp suy nghĩ: Ta sẽ chẳng bao giờ có thể ở một nơi như vậy, nhưng ta không thể ra đi tay không. Nữ trang của Sulasà trị giá một trăm ngàn đồng tiền. Ta muốn giết nàng và lấy của.

Vì vậy một hôm hắn bảo nàng: Ái nương ơi, khi ta đang bị quân lính nhà Vua kéo đi, ta hứa cúng lễ vật cho một vị Thần cây trên đỉnh núi, nay vị ấy đang đe dọa ta vì ta không trả lễ. Vậy chúng ta hãy đi dâng lễ Thần. Thưa lang quân, tốt lắm, chúng ta hãy chuẩn bị lễ vật gửi đi cúng Thần. 

Này ái nương, gửi lễ vật cúng Thần không công hiệu gì đâu. Chúng ta hãy cùng đi dâng lễ mang theo một món tư trang và đám hầu cận. Thưa lang quân, được rồi, chúng ta cùng làm vậy.

Hắn bảo nàng chuẩn bị lễ vật và khi họ đến chân núi, hắn bảo: Này ái nương, vị Thần này thấy đông người sẽ không nhận lễ vật, vậy hai ta cùng đi lên núi dâng lễ. Nàng thỏa thuận và hắn bảo nàng mang chiếc bình. Phần hắn đã chuẩn bị hết sức chu đáo.

Khi cả hai đến đỉnh núi, hắn đặt lễ vật xuống gốc cây mọc cạnh bờ vực cao gấp trăm lần một người thuờng, và bảo: Này ái nương, ta không đến đây để dâng lễ vật, mà ta đến với ý định giết nàng rồi trốn đi với mọi tư trang của nàng, vậy hãy cởi ra hết và góp thành một bó trong áo khoác của nàng kia.

Này lang quân tại sao chàng muốn giết thiếp?

Vì tiền của nàng đấy. Lang quân ơi, hãy nhớ lại mọi việc tốt lành mà thiếp đã làm cho chàng. Khi chàng bị xiềng tay chân và kéo đi xử trảm, thiếp đã bỏ một anh chàng nhà giàu chỉ vì chàng và trả một số tiền lớn để cứu chuộc chàng.

Dù thiếp có kiếm được một ngàn đồng tiền mỗi ngày, thiếp cũng không nhìn đến một nam nhân nào khác. Thiếp đã làm ân nhân của chàng như vậy. Xin chàng đừng giết thiếp. Thiếp nguyện trao cho chàng thật nhiều tiền và làm nô tỳ cho chàng.

Cùng với lời khẩn cầu này, nàng ngâm vần kệ đầu:

Này đây là chiếc vòng vàng,

Này đây ngọc bích cùng tràng hạt trai,

Lấy đi tất cả chàng ôi,

Xin chàng cho thiếp làm tôi tớ chàng!

Khi ấy Sattuka ngâm vần kệ thứ hai phù hợp với mục đích của hắn, đó là:

Ðể vàng ngọc xuống, kiều nương,

Và nàng đừng có khóc thương buồn phiền,

Ta nay muốn giết nàng liền

Vì ta không chắc hưởng tiền hồi môn!

Trí khôn của Sulasà xuất hiện kịp thời, nàng suy nghĩ:

Tên cướp này không muốn cho ta sống, vậy ta sẽ đoạt mạng hắn trước bằng cách ném hắn xuống vực sâu, và nàng ngâm hai vần kệ tiếp:

Suốt bao năm tháng lớn khôn,

Với bao hồi tưởng trong hồn thật chân,

Thiếp thề giữa cõi phàm trần

Không người nào đã thiết thân hơn chàng.

Ðến đây lần nữa cuối cùng,

Thiếp xin kính lễ trong vòng bàn tay,

Chẳng bao giờ ở đời này

Ðôi ta gặp mặt từ đây hỡi chàng!

Sattuka không thể hiểu được mục đích của nàng, liền nói: Tốt lắm, này ái nương, hãy đến ôm ta trong tay nàng.

Salasà đi vòng quanh hắn cung kính cuối chào ba lần, vừa hôn hắn vừa bảo: Này lang quân, bây giờ thiếp sắp đảnh lễ chàng tứ phía. Nàng đặt đầu nàng lên chân hắn, vái chào hai bên, xong đi vòng ra phía sau hắn như thể sắp vái chào hắn tại đó, rồi với sức mạnh như voi, nàng nắm hai cẳng hắn ném hắn lộn ngược đầu xuống dưới vực thẳm của tử Thần cao gấp trăm ngàn lần một người thường. Hắn tan thân và chết tại chỗ.

Thấy việc này, vị Thần trên đỉnh núi ngâm các vần kệ sau:

Trí tuệ khôn ngoan cũng lắm khi

Không dành riêng với bọn nam nhi,

Nữ nhi có thể nhiều minh trí

Xuất hiện trong tình thế hiểm nguy.

Trí tuệ khôn ngoan cũng lắm khi

Không dành riêng với bọn nam nhi,

Nữ nhi nhanh trí nhiều mưu kế

Dự định làm công việc kịp thì.

Cô nàng bày tỏ trí khôn ngoan

Hiểu biết tinh thông mọi lối đường,

Ðã giết anh chàng này chẳng khác

Giết con nai với chiếc cung giương.

Người nào khi gặp cảnh cùng đường,

Không thể vươn lên để thoát thân

Sẽ ngã nhào như tên trộm ngốc

Ngã vào trong vực thẳm tan xương.

Còn kẻ tinh nhanh ấy sự tình

Hiểm nguy đến với số phần mình,

Như nàng được thoát thân ra khỏi

Cừu địch bên mình đáng hãi kinh.

Như vậy Sulasà đã giết tên cướp nọ.

Khi nàng xuống núi và đứng giữa đám hầu cận, họ hỏi chồng nàng đâu.

Nàng bảo: Ðừng hỏi ta nữa! Rồi leo lên xe, nàng đi thẳng về Kinh Thành.

Khi pháp thoại chấm dứt, bậc Ðạo Sư nhận diện tiền thân: Thời ấy hai kẻ ấy chính là hai người bây giờ, và vị Thần núi ấy chính là ta.

***

icon

Tổng hợp

Cùng chủ đề

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba

Kinh Đại thừa   •   25.12.2023
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập, Đời Diêu Tần