Phật Thuyết Kinh Trung Bộ - Kinh Kitagiri
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT KINH TRUNG BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
KINH KÌTÀGIRI
Kìtàgiri sutta! Như vậy tôi nghe!
Một thời Thế Tôn du hành ở Kasi cùng với đại chúng Tỳ Kheo.
Ở đây, Thế Tôn gọi các Tỳ Kheo: Này các Tỳ Kheo, ta ăn, từ bỏ ăn ban đêm.
Này các Tỳ Kheo, do ăn, từ bỏ ăn ban đêm, ta cảm thấy ít bệnh, ít não, khinh an, có sức lực và an trú.
Này các Tỳ Kheo, hãy đến và ăn, từ bỏ ăn ban đêm.
Này các Tỳ Kheo, do ăn, từ bỏ ăn ban đêm, các ông sẽ cảm thấy ít bệnh, ít não, khinh an, có sức lực và an trú.
Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
Các Tỳ Kheo ấy vâng đáp Thế Tôn. Rồi Thế Tôn tiếp tục du hành ở Kasi và đến một thị trấn xứ Kasi tên là Kitagiri. Rồi Thế Tôn ở tại Kitagiri, một thị trấn xứ Kasi. Lúc bấy giờ Tỳ Kheo Assaji và Punabbasuka đang ở Kitagiri.
Rồi một số đông Tỳ Kheo đi đến chỗ Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka, sau khi đến, nói với Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka như sau: Chư Hiền, Thế Tôn ăn, từ bỏ ăn ban đêm. Cả chúng Tỳ Kheo cũng vậy. Do ăn, từ bỏ ăn ban đêm, các vị ấy cảm thấy ít bệnh, ít não, khinh an, có sức lực và an trú.
Chư Hiền, hãy đến và ăn, từ bỏ ăn ban đêm.
Chư Hiền, do ăn, từ bỏ ăn ban đêm, Chư Hiền sẽ cảm thấy ít bệnh, ít não, khinh an, có sức lực và an trú.
Ðược nói vậy, Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka, nói với các Tỳ Kheo ấy: Chư Hiền, chúng tôi ăn chiều, ăn sáng, ăn ban ngày và ăn phi thời. Do chúng tôi ăn chiều, ăn sáng, ăn ban ngày và ăn phi thời, chúng tôi cảm thấy ít bệnh, ít não, khinh an, có sức lực và an trú.
Sao chúng tôi lại bỏ hiện tại, chạy theo tương lai?
Chúng tôi sẽ ăn chiều, ăn sáng, ăn ban ngày và ăn phi thời.
Vì các Tỳ Kheo ấy không thể làm cho Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka chấp thuận, nên các vị ấy đi đến chỗ Thế Tôn, sau khi đến đảnh lễ Thế Tôn, ngồi xuống một bên.
Sau khi ngồi xuống một bên, các Tỳ Kheo ấy bạch Thế Tôn: Ở đây, bạch Thế Tôn, chúng con đi đến chỗ các Tỳ Kheo Assaji và Punabbasuka, sau khi đến chúng con nói với Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka như sau: Chư Hiền, Thế Tôn ăn, từ bỏ ăn ban đêm. Có sức lực và an trú.
Bạch Thế Tôn, được nói vậy.
Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka nói với chúng con như sau: Chư Hiền, chúng tôi ăn chiều, ăn sáng, ăn ban ngày và ăn phi thời. Chúng tôi sẽ ăn chiều, ăn sáng, ăn ban ngày và ăn phi thời.
Bạch Thế Tôn, vì chúng con không thể làm cho Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka chấp thuận, nên chúng con trình sự việc này lên Thế Tôn.
Rồi Thế Tôn bảo một Tỳ Kheo: Này Tỳ Kheo, hãy đi và nhân danh ta, bảo Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka: Bậc Ðạo Sư cho gọi các Tôn Giả.
Thưa vâng, Bạch Thế Tôn.
Tỳ Kheo ấy vâng đáp Thế Tôn, đến chỗ Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka, sau khi đến, nói với Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka: Bậc Ðạo Sư cho gọi các Tôn Giả.
Thưa vâng, Hiền Giả.
Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka vâng đáp Tỳ Kheo ấy, đi đến chỗ Thế Tôn, sau khi đến đảnh lễ Thế Tôn và ngồi xuống một bên.
Thế Tôn nói với Tỳ Kheo Assaji và Tỳ Kheo Punabbasuka đang ngồi một bên:
Có thật chăng, này các Tỳ Kheo, một số đông Tỳ Kheo đến các ông và nói như sau: Chư Hiền, Thế Tôn ăn, từ bỏ ăn ban đêm, cả chúng Tỳ Kheo cũng vậy. Do ăn, từ bỏ ăn ban đêm, các vị ấy cảm thấy ít bệnh, ít não, khinh an, có sức lực và an trú.
Chư Hiền, hãy đến và ăn, từ bỏ ăn ban đêm.
Chư Hiền, do ăn, từ bỏ ăn ban đêm, Chư Hiền sẽ cảm thấy ít bệnh, ít não, khinh an, có sức lực và an trú.
Ðược nói vậy, này các Tỳ Kheo, các ông nói với các Tỳ Kheo ấy như sau: Chư Hiền, chúng tôi ăn chiều, ăn sáng, ăn ban ngày và ăn phi thời. Do ăn chiều, ăn sáng, ăn ban ngày và ăn phi thời, chúng tôi cảm thấy ít bệnh, ít não, khinh an, có sức lực và an trú.
Sao chúng tôi lại bỏ hiện tại, chạy theo tương lai?
Chúng tôi sẽ ăn chiều, ăn sáng, ăn ban ngày và ăn phi thời?
Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
Này các Tỳ Kheo, các ông có hiểu pháp ta dạy như sau: Một cá nhân cảm thọ bất cứ cảm giác nào, lạc, khổ, hay bất khổ bất lạc.
Đối với người ấy, các pháp bất thiện được đoạn diệt, các thiện pháp được tăng trưởng?
Thưa không, bạch Thế Tôn.
Này các Tỳ Kheo, các ông có hiểu pháp ta dạy như sau:
Ở đây đối với một người, khi cảm thọ lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp được tăng trưởng, các thiện pháp bị đoạn diệt.
Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp bị đoạn diệt, các thiện pháp được tăng trưởng.
Ở đây, đối với một người khi cảm thọ khổ thọ như vậy, các bất thiện pháp được tăng trưởng, các thiện pháp bị đoạn diệt.
Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ khổ thọ như vậy, các bất thiện pháp bị đoạn diệt, các thiện pháp được tăng trưởng.
Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ bất khổ bất lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp được tăng trưởng, các thiện pháp bị đoạn diệt.
Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ bất khổ bất lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp bị đoạn diệt, các thiện pháp được tăng trưởng?
Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
Lành thay, này các Tỳ Kheo!
Này các Tỳ Kheo, nếu sự việc này ta không biết, không thấy, không giác, không chứng, không liễu giải với trí tuệ rằng: Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp được tăng trưởng, các thiện pháp bị đoạn diệt, có thể chăng, này các Tỳ Kheo, không biết như vậy, ta lại nói: Hãy từ bỏ lạc thọ như vậy?
Và như vậy, này các Tỳ Kheo, là xứng đáng đối với ta chăng?
Thưa không, bạch Thế Tôn.
Nhưng này các Tỳ Kheo, vì rằng sự việc này ta biết, ta thấy, ta giác, ta chứng, ta liễu giải với trí tuệ rằng: Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp được tăng trưởng, các thiện pháp bị đoạn diệt, do vậy ta nói: Hãy từ bỏ lạc thọ như vậy.
Này các Tỳ Kheo, nếu sự việc này ta không biết, không thấy, không giác, không chứng, không liễu giải với trí tuệ rằng: Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp bị đoạn diệt, các thiện pháp được tăng trưởng, có thể chăng, này các Tỳ Kheo, không biết như vậy, ta lại nói: Hãy chứng và trú lạc thọ như vậy?
Và như vậy, này các Tỳ Kheo, là xứng đáng đối với ta chăng?
Thưa không, Bạch Thế Tôn.
Nhưng này các Tỳ Kheo, vì sự việc này ta biết, ta thấy, ta giác, ta chứng, ta liễu giải với trí tuệ rằng: Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ lạc thọ như vậy, các thiện pháp được tăng trưởng, các bất thiện pháp bị đoạn diệt, do vậy ta nói: Hãy chứng và trú lạc thọ như vậy.
Này các Tỳ Kheo, nếu sự việc này ta không biết, không thấy, không giác, không chứng, không liễu giải với trí tuệ rằng: Ở đây, đối với một người khi cảm giác khổ thọ.
Khi cảm giác bất khổ bất lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp được tăng trưởng, các thiện pháp bị đoạn diệt, có thể chăng, này các Tỳ Kheo, không biết như vậy, ta lại nói: Hãy từ bỏ bất khổ bất lạc thọ như vậy?
Và như vậy, này các Tỳ Kheo, là xứng đáng đối với ta chăng?
Thưa không, bạch Thế Tôn.
Nhưng này các Tỳ Kheo, vì rằng sự việc này ta biết, ta thấy, ta giác, ta chứng, ta liễu giải với trí tuệ rằng: Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ bất khổ bất lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp được tăng trưởng, các thiện pháp bị đoạn diệt, do vậy ta nói: Hãy từ bỏ bất khổ bất lạc thọ như vậy.
Này các Tỳ Kheo, nếu sự việc này ta không biết, không thấy, không giác, không chứng, không liễu giải với trí tuệ rằng: Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ bất khổ bất lạc thọ như vậy, các bất thiện pháp bị đoạn diệt, các thiện pháp được tăng trưởng, có thể chăng, này các Tỳ Kheo, không biết như vậy, ta lại nói: Hãy chứng và trú bất khổ bất lạc thọ như vậy?
Và như vậy, này các Tỳ Kheo, là xứng đáng đối với ta chăng?
Thưa không, bạch Thế Tôn.
Nhưng này các Tỳ Kheo, vì rằng sự việc này ta biết, ta thấy, ta giác, ta chứng, ta liễu giải với trí tuệ rằng: Ở đây, đối với một người, khi cảm thọ bất khổ bất lạc thọ như vậy, các thiện pháp được tăng trưởng, các bất thiện pháp bị đoạn diệt, do vậy ta nói: Hãy chứng và trú bất khổ bất lạc thọ như vậy.
Này các Tỳ Kheo, ta không nói rằng đối với tất cả Tỳ Kheo, có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Này các Tỳ Kheo, ta không nói rằng đối với tất cả Tỳ Kheo không có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Này các Tỳ Kheo, đối với những Tỳ Kheo là bậc A La Hán, các lậu hoặc đã đoạn tận, tu hành thành mãn, các việc nên làm đã làm, đã đặt gánh nặng xuống, đã thành đạt được lý tưởng, đã tận trừ hữu kiết sử, chánh trí giải thoát.
Này các Tỳ Kheo, đối với những Tỳ Kheo như vậy, ta nói rằng không có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Vì sao vậy?
Vì sự việc ấy đã được các vị này làm, nhờ không phóng dật. Các vị này không thể trở thành phóng dật. Và này các Tỳ Kheo, đối với các Tỳ Kheo còn là các bậc hữu học, tâm chưa thành tựu, đang sống cần cầu sự vô thượng an ổn khỏi các triền ách. Này các Tỳ Kheo, đối với những Tỳ Kheo như vậy, ta nói rằng có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Vì sao vậy?
Dầu cho trong khi các bậc Tôn Giả này thọ dụng các sàng tọa đúng pháp, thân cận các thiện hữu, chế ngự các căn, các vị ấy cần phải tự mình nhờ thượng trí chứng ngộ chứng đạt, và an trú ngay trong hiện tại mục đích vô thượng của phạm hạnh, vì mục đích này, các Thiện Gia Nam Tử chân chánh xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình.
Do vậy, này các Tỳ Kheo, đối với những Tỳ Kheo này, vì thấy quả này của không phóng dật nên ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật. Này các Tỳ Kheo có bảy hạng người sống trong đời này.
Thế nào là bảy?
Bậc câu phần giải thoát, bậc tuệ giải thoát, bậc thân chứng, bậc kiến đáo, bậc tín giải thoát, bậc tùy pháp hành, bậc tùy tín hành.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là bậc câu phần giải thoát?
Ở đây, này các Tỳ Kheo, có người, sau khi thân đã chứng đắc các tịch tịnh giải thoát, vượt khỏi các sắc pháp và vô sắc pháp, và sau khi đã thấy với trí tuệ, các lậu hoặc của vị này được đoạn trừ hoàn toàn. Vị này, này các Tỳ Kheo, được gọi là hạng người câu phần giải thoát. Này các Tỳ Kheo, đối với Tỳ Kheo này, ta nói rằng không có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Vì sao vậy?
Vì sự việc ấy đã được vị này làm, nhờ không phóng dật, vị ấy không có thể trở thành phóng dật.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là bậc tuệ giải thoát?
Ở đây, này các Tỳ Kheo, có người, sau khi thân không chứng đắc các tịch tịnh giải thoát, vượt khỏi các sắc pháp và vô sắc pháp, và sau khi đã thấy với trí tuệ, các lậu hoặc của vị này được đoạn trừ hoàn toàn. Vị này như vậy được gọi là bậc tuệ giải thoát. Này các Tỳ Kheo, đối với Tỳ Kheo này, ta nói không có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Vì sao vậy?
Vì sự việc ấy đã được vị này làm, nhờ không phóng dật. Vị ấy không có thể trở thành phóng dật.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là bậc thân chứng?
Ở đây, này các Tỳ Kheo, có người sau khi thân chứng đắc các tịch tịnh giải thoát, vượt khỏi các sắc pháp và vô sắc pháp, và sau khi đã thấy với trí tuệ, một số lậu hoặc của vị này được đoạn trừ hoàn toàn. Vị này như vậy được gọi là bậc thân chứng. Này các Tỳ Kheo, đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Vì sao vậy?
Dầu cho trong khi Tôn Giả này thọ dụng các sàng tọa đúng pháp, thân cận các thiện hữu, chế ngự các căn, vị này cần phải tự mình với thượng trí, chứng ngộ, chứng đạt và an trú ngay trong hiện tại mục đích vô thượng của phạm hạnh, vì mục đích này các Thiện Gia Nam Tử đã chân chánh xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình.
Do vậy, này các Tỳ Kheo, vì thấy quả này của không phóng dật, nên đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là bậc kiến đáo?
Ở đây, này các Tỳ Kheo, có người sau khi tự thân không chứng đắc các tịch tịnh giải thoát vượt khỏi các sắc pháp và vô sắc pháp, và sau khi đã thấy với trí tuệ, một số lậu hoặc của vị này được đoạn trừ hoàn toàn. Và các pháp do Như Lai tuyên thuyết được vị này thấy một cách hoàn toàn với trí tuệ và thực hành một cách hoàn toàn.
Này các Tỳ Kheo, vị này được gọi là kiến đáo. Này các Tỳ Kheo, đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Vì sao vậy?
Dầu cho trong khi Tôn Giả này thọ dụng các sàng tọa đúng pháp, thân cận các thiện hữu, chế ngự các căn, vị này cần phải tự mình với thượng trí, chứng ngộ, chứng đạt và an trú ngay trong hiện tại mục đích vô thượng của phạm hạnh, vì mục đích này các Thiện Gia Nam Tử đã chân chánh xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình.
Do vậy, này các Tỳ Kheo, vì thấy quả này của không phóng dật, nên đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là bậc tín giải thoát?
Ở đây, này các Tỳ Kheo có người, sau khi tự thân chứng đắc các tịch tịnh giải thoát vượt khỏi các sắc pháp và vô sắc pháp, và sau khi đã thấy với trí tuệ, một số lậu hoặc của vị này được đoạn trừ một cách hoàn toàn. Và lòng tin của vị này đối với Như Lai đã được xác định, phát sanh từ căn để an trú.
Này các Tỳ Kheo, vị này được gọi là bậc tín giải thoát. Này các Tỳ Kheo, đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Vì sao vậy?
Dầu cho trong khi Tôn Giả này thọ dụng các sàng tọa đúng pháp, thân cận các thiện hữu, chế ngự các căn, vị này cần phải tự mình với thượng trí, chứng ngộ, chứng đạt và an trú ngay trong hiện tại mục đích vô thượng của phạm hạnh, vì mục đích này các Thiện Gia Nam Tử đã chân chánh xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình.
Do vậy, này các Tỳ Kheo, vì thấy quả này của không phóng dật, nên đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là hạng người tùy pháp hành?
Ở đây, này các Tỳ Kheo có người sau khi tự thân không chứng đắc các tịch tịnh giải thoát, vượt khỏi các sắc pháp và vô sắc pháp, và sau khi đã thấy với trí tuệ, nhưng các lậu hoặc không được đoạn trừ một cách hoàn toàn.
Và các pháp do Như Lai tuyên thuyết chỉ được vị này chấp nhận một cách vừa phải với trí tuệ, dầu cho vị này có những pháp như là tín căn, tấn căn, niệm căn, định căn, tuệ căn.
Này các Tỳ Kheo, vị này được gọi là người tùy pháp hành. Này các Tỳ Kheo, đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Vì sao vậy?
Dầu cho trong khi Tôn Giả này thọ dụng các sàng tọa đúng pháp, thân cận các thiện hữu, chế ngự các căn, vị này cần phải tự mình với thượng trí, chứng ngộ, chứng đạt và an trú ngay trong hiện tại mục đích vô thượng của phạm hạnh, vì mục đích này các Thiện Gia Nam Tử đã chân chánh xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình.
Do vậy, này các Tỳ Kheo, vì thấy quả này của không phóng dật, nên đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là người tùy tín hành?
Ở đây, này các Tỳ Kheo, có người sau khi tự thân không chứng đắc có tịch tịnh giải thoát, vượt khỏi các sắc pháp và vô sắc pháp, và sau khi đã thấy với trí tuệ, nhưng các lậu hoặc không được đoạn trừ.
Nhưng nếu vị này có đủ lòng tin và lòng thương đối với Như Lai, thời vị này sẽ có những pháp như là tín căn, tấn căn, niệm căn, định căn, tuệ căn.
Này các Tỳ Kheo, vị này được gọi là người tùy tín hành. Này các Tỳ Kheo, đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Vì sao vậy?
Dầu cho trong khi tôn giả này thọ dụng các sàng tọa đúng pháp, thân cận các thiện hữu, chế ngự các căn, nhưng vị này cần phải tự mình với thượng trí, chứng ngộ, chứng đạt và an trú ngay trong hiện tại mục đích vô thượng của phạm hạnh, vì mục đích này các Thiện Gia Nam Tử chân chánh xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình.
Do vậy, này các Tỳ Kheo, vì thấy quả này của không phóng dật, nên đối với Tỳ Kheo này, ta nói có sự việc cần phải làm, nhờ không phóng dật.
Này các Tỳ Kheo, ta không nói rằng trí tuệ được hoàn thành lập tức. Nhưng này các Tỳ Kheo, trí tuệ được hoàn thành nhờ học từ từ, hành từ từ, thực tập từ từ.
Và này các Tỳ Kheo, thế nào là trí tuệ được hoàn thành nhờ học từ từ, hành từ từ, thực tập từ từ?
Ở đây, này các Tỳ Kheo, một vị có lòng tin đi đến gần. Sau khi đến gần, vị ấy tỏ sự kính lễ. Sau khi tỏ sự kính lễ, vị ấy lóng tai. Sau khi lóng tai, vị ấy nghe pháp.
Sau khi nghe pháp, vị ấy thọ trì pháp. Sau khi thọ trì, vị ấy suy tư ý nghĩa các pháp được thọ trì. Sau khi suy tư ý nghĩa, các pháp được chấp thuận. Sau khi các pháp được chấp thuận, ước muốn sanh khởi.
Sau khi ước muốn sanh khởi, vị ấy nỗ lực. Sau khi nỗ lực, vị ấy cân nhắc. Sau khi cân nhắc, vị ấy tinh cần. Do tinh cần, vị ấy tự thân chứng được sự thật tối thượng, và với trí tuệ thể nhập sự thật ấy, vị ấy thấy.
Nhưng này các Tỳ Kheo, nếu không có lòng tin ấy, thời này các Tỳ Kheo, không có sự đến gần ấy, thời này các Tỳ Kheo, không có tỏ sự kính lễ ấy, thời này các Tỳ Kheo, không có sự lóng tai ấy, thời này các Tỳ Kheo, không có sự nghe pháp ấy, thời này Tỳ Kheo, không có sự thọ trì pháp ấy.
Thời này các Tỳ Kheo, không có sự suy tư ý nghĩa ấy, thời này các Tỳ Kheo, không có sự chấp thuận pháp ấy, thời này các Tỳ Kheo, không có sự ước muốn ấy, thời này các Tỳ Kheo, không có sự nỗ lực ấy, thời này các Tỳ Kheo, không có sự cân nhắc ấy, thời này các Tỳ Kheo không có sự tinh cần ấy.
Này các Tỳ Kheo, ở đây, các ông đã đi vào phi đạo. Này các Tỳ Kheo, ở đây, các ông đã đi vào tà đạo. Thật là quá xa, này các Tỳ Kheo, các kẻ ngu này đã đi ra ngoài pháp và luật này.
Này các Tỳ Kheo, có sự thuyết trình gồm có bốn phần Catuppadam. Bốn cú chính nhờ thuyết trình này người có trí, không bao lâu, nhờ tuệ biết được ý nghĩa. Ta sẽ đọc sự thuyết trình ấy lên cho các ông, này các Tỳ Kheo, các ông nhờ ta mà sẽ hiểu thuyết trình ấy.
Bạch Thế Tôn, chúng con là ai có thể biết được pháp?
Này các Tỳ Kheo, cho đến một bậc Ðạo Sư sống quá trọng vọng tài vật, là vị thừa tự tài vật, và sống liên hệ với tài vật, thời sự mua may bán đắt này không xảy ra: Chúng tôi sẽ làm việc này như vậy, và như vậy chúng tôi sẽ không làm việc này như vậy, huống nữa là Như Lai, này các Tỳ Kheo, là vị sống hoàn toàn không liên hệ với các tài vật.
Này các Tỳ Kheo, đối với một đệ tử có lòng tin giáo pháp bậc Ðạo Sư và sống thể nhập giáo pháp ấy, thời tùy pháp anudhamma được khởi lên: Bậc Ðạo Sư là Thế Tôn, đệ tử là tôi. Thế Tôn biết, tôi không biết. Này các Tỳ Kheo, đến với một đệ tử, có lòng tin giáo pháp bậc Ðạo Sư và sống thể nhập giáo pháp ấy, thời giáo pháp bậc Ðạo Sư được hưng thịnh, được nhiều sinh lực.
Này các Tỳ Kheo, đối với đệ tử có lòng tin giáo pháp bậc Ðạo Sư và sống thể nhập giáo pháp ấy, thời tùy pháp này được khởi lên: Dầu chỉ còn da, gân và xương, dầu thịt và máu trên thân bị khô héo, mong rằng sẽ có tinh tấn lực để chứng đắc những gì chưa chứng đắc, nhờ trượng phu nhẫn nại, nhờ trượng phu tinh tấn, nhờ trượng phu cần dõng.
Này các Tỳ Kheo, đối với một đệ tử có lòng tin giáo pháp bậc Ðạo Sư và sống thể nhập giáo pháp ấy, vị ấy sẽ chứng được một trong hai quả như sau: Chánh trí ngay trong hiện tại, và nếu có dư y, chứng quả Bất Hoàn. Thế Tôn thuyết như vậy. Các Tỳ Kheo ấy hoan hỷ tín thọ lời Thế Tôn dạy.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba