Phật Thuyết Kinh Tương ưng Bộ - Tập Bốn - Thiên Sáu Sứ - Chương Một - Tương ưng Sáu Xứ - Năm Mươi Kinh Thứ Hai - Phẩm Bệnh - Phần Một - Bệnh
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT
KINH TƯƠNG ƯNG BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
TẬP BỐN
THIÊN SÁU SỨ
CHƯƠNG MỘT
TƯƠNG ƯNG SÁU XỨ
NĂM MƯƠI KINH THỨ HAI
PHẨM BỆNH
PHẦN MỘT
BỆNH
Nhân duyên ở Sàvatthi!
Rồi một Tỳ Kheo đi đến Thế Tôn.
Ngồi xuống một bên, Tỳ Kheo ấy bạch Thế Tôn: Trong Tịnh Xá của chúng con, bạch Thế Tôn, có một tân Tỳ Kheo ít người biết đến, bị bệnh hoạn, đau đớn, bị trọng bệnh.
Lành thay, bạch Thế Tôn, nếu Thế Tôn đi đến Tỳ Kheo ấy vì lòng từ mẫn.
Rồi Thế Tôn sau khi nghe tiếng mới, nghe tiếng bệnh, khi biết được: Tỳ Kheo ấy ít được người biết đến liền đi đến Tỳ Kheo ấy. Tỳ Kheo ấy thấy Đức Phật từ xa đi đến, sau khi thấy, liền gượng dậy trên giường.
Thế Tôn liền nói với Tỳ Kheo ấy: Thôi! Này Tỳ Kheo, ông chớ có gượng dậy trên giường. Có những chỗ ngồi đã soạn sẵn, tại đấy ta sẽ ngồi. Rồi Thế Tôn ngồi trên chỗ ngồi đã soạn sẵn.
Sau khi ngồi, Thế Tôn nói với Tỳ Kheo ấy:
Này Tỳ Kheo, ông có kham nhẫn được không?
Ông có chịu đựng được không?
Có phải khổ thọ giảm thiểu, không tăng trưởng?
Có phải có triệu chứng giảm thiểu, không phải tăng trưởng?
Bạch Thế Tôn, con không thể kham nhẫn, không thể chịu đựng.
Mãnh liệt là khổ thọ con cảm giác!
Chúng tăng trưởng, không có giảm thiểu. Có triệu chứng tăng trưởng, không phải giảm thiểu.
Này Tỳ Kheo, mong rằng ông không có gì nghi ngờ, không có gì hối hận.
Bạch Thế Tôn, chắc chắn con không có gì nghi ngờ, không có gì hối hận.
Nhưng đối với giới của mình, ông có gì tự khiển trách không?
Thưa không, bạch Thế Tôn!
Này Tỳ Kheo, nếu đối với giới của mình ông không có gì để khiển trách, thời này Tỳ Kheo, ông thế nào cũng có nghi ngờ đối với vấn đề gì, cũng có hối hận gì.
Bạch Thế Tôn, con không hiểu pháp Thế Tôn dạy về mục đích thanh tịnh trì giới.
Này Tỳ Kheo, nếu ông không hiểu pháp ta dạy về mục đích thanh tịnh trì giới, thời này Tỳ Kheo, ông hiểu pháp ta dạy như thế nào?
Bạch Thế Tôn, con hiểu pháp do Thế Tôn dạy là tham và đoạn tham.
Lành thay, lành thay, này Tỳ Kheo!
Lành thay, này Tỳ Kheo!
Ông hiểu pháp ta dạy là tham và đoạn tham. Với mục đích tham và đoạn tham, này Tỳ Kheo, là pháp ta dạy.
Ông nghĩ thế nào, này Tỳ Kheo, mắt là thường hay vô thường?
Là vô thường, bạch Thế Tôn, Tai, mũi, lưỡi, thân, ý là thường hay vô thường?
Là vô thường, bạch Thế Tôn!
Cái gì vô thường là khổ hay lạc?
Là khổ, bạch Thế Tôn!
Cái gì vô thường, khổ, chịu sự biến hoại, có hợp lý chăng nếu quán cái ấy là: Cái này là của tôi, cái này là tôi, cái này là tự ngã của tôi?
Thưa không, bạch Thế Tôn!
Thấy vậy, này Tỳ Kheo, bậc đa văn Thánh Đệ Tử nhàm chán đối với mắt, không còn trở lui trạng thái này nữa. Thế Tôn thuyết như vậy, Tỳ Kheo ấy hoan hỷ, tín thọ lời Thế Tôn dạy.
Và trong khi lời dạy này được nói lên, Tỳ Kheo ấy khởi lên pháp nhãn ly trần vô cấu: Phàm cái gì sanh khởi, tất cả đều chịu sự đoạn diệt.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba