Phật Thuyết Kinh Tương ưng Bộ - Tập Hai - Thiên Nhân Duyên - Chương Một - Tương ưng Nhân Duyên - Phẩm đồ ăn - Phần Chín - Bậc Hiền So Sánh Với Kẻ Ngu
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư An Thế Cao, Đời Hậu Hán
PHẬT THUYẾT
KINH TƯƠNG ƯNG BỘ
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
TẬP HAI
THIÊN NHÂN DUYÊN
CHƯƠNG MỘT
TƯƠNG ƯNG NHÂN DUYÊN
PHẨM ĐỒ ĂN
PHẦN CHÍN
BẬC HIỀN SO SÁNH VỚI KẺ NGU
Trú Tại Sàvatthi!
Ðối với kẻ ngu, này các Tỳ Kheo, bị vô minh che đậy, bị tham ái hệ phược, thân này được khởi lên như sau: Chỉ có thân này và danh sắc ở ngoài. Như vậy là bộ hai này. Duyên bộ hai này có xúc, có sáu xứ. Do cảm xúc bởi chúng, hoặc một trong hai, người ngu cảm thọ lạc khổ.
Ðối với Bậc Hiền, này các Tỳ Kheo, bị vô minh che đậy, bị tham ái hệ phược, thân này được khởi lên như sau: Chỉ có thân này và danh sắc ở ngoài. Như vậy là bộ hai này. Duyên bộ hai này có xúc, có sáu xứ. Do cảm xúc bởi chúng, hoặc một trong hai, người hiền cảm thọ lạc khổ.
Ở đây, này các Tỳ Kheo, có gì phân biệt, có gì sai khác, có gì dị biệt giữa Bậc Hiền và kẻ ngu?
Bạch Thế Tôn, đối với chúng con, các pháp lấy Thế Tôn làm căn bản, lấy Thế Tôn làm lãnh đạo, lấy Thế Tôn làm chỗ y chỉ.
Bạch Thế Tôn, lành thay, nếu Thế Tôn nói lên cho chúng con ý nghĩa lời nói này. Sau khi nghe Thế Tôn Giảng, các Tỳ Kheo sẽ thọ trì. Vậy này các Tỳ Kheo, hãy nghe và khéo suy nghiệm, Ta sẽ nói.
Thưa vâng, bạch Thế Tôn!
Các vị Tỳ Kheo ấy vâng đáp Thế Tôn.
Thế Tôn nói như sau: Này các Tỳ Kheo, bị vô minh che đậy và bị tham ái hệ phược, thân này của người ngu được sanh khởi. Vô minh ấy, người ngu không đoạn tận. Tham ái ấy, người ngu không tận trừ.
Vì sao?
Này các Tỳ Kheo, người ngu sống phạm hạnh không phải vì chơn chánh đoạn trừ khổ đau. Do vậy người ngu, khi thân hoại mạng chung, đi đến một thân khác. Do đi đến một thân khác, người ấy không giải thoát khỏi sanh, già, chết, sầu, bi, khổ, ưu, não.
Ta nói rằng: Người ấy không thoát khỏi đau khổ. Và này các Tỳ Kheo, bị vô minh che đậy, bị tham ái hệ phược, thân người hiền trí được sanh khởi. Vô minh ấy, người hiền trí đoạn tận. Tham ái ấy, người hiền trí tận trừ.
Vì sao?
Này các Tỳ Kheo, người hiền trí sống phạm hạnh, vì chơn chánh đoạn trừ khổ đau. Do vậy, người hiền trí, khi thân hoại mạng chung, không đi đến một thân khác. Do không đi đến một thân khác, vị ấy giải thoát khỏi sanh, già, chết, sầu, bi, khổ, ưu, não.
Ta nói rằng: Vị ấy thoát khỏi đau khổ! Này các Tỳ Kheo, đây là sự phân biệt, đây là sự sai khác, đây là sự dị biệt giữa Bậc Hiền Trí và người ngu.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh Pháp Cú Thí Dụ - Phẩm Một - Phẩm Vô Thường - Thí Dụ Ba
Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm - Kinh Nhất Thiết - Phần Một
Phật Thuyết Kinh Hiền Ngu - Phẩm Bốn Mươi Năm - Phẩm A Nan Tổng Trì
Phật Thuyết Kinh đại Thừa đại Bi Phân đà Lợi - Phẩm Hai Mươi - Phẩm đại Sư được Thọ Ký