Phật Thuyết Kinh đại Bát Nê Hoàn - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Hỏi Về Bồ Tát
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư Pháp Hiển, Đời Đông Tấn
PHẬT THUYẾT
KINH ĐẠI BÁT NÊ HOÀN
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
Pháp Hiển, Đời Đông Tấn
PHẨM MƯỜI BẢY
PHẨM HỎI VỀ BỒ TÁT
Bồ Tát Ca Diếp bạch với Phật rằng: Thế nào gọi là bậc Đại Bồ Tát?
Phật bảo Ca Diếp: Người đã phát tâm và chưa phát tâm, tất cả người đó đều là Bồ Tát.
Này thiện nam tử! Thí như mùa đông dầu bơ đông cứng không có rịn ra. Cũng vậy, những ai phát tâm tu tập tất cả Khế Kinh và các tam muội mà nuôi hy vọng tìm đạo bồ đề, thì hạng người đó gọi là Bồ Tát chưa phát ý đạo, không thể nhanh chóng thành đạo Bồ Tát.
Bởi vì sao vậy?
Bởi không siêng năng, như những dầu bơ vào tiết mùa đông.
Lại nữa, thiện nam! Thí như mùa xuân, tiết trời rất nóng, tất cả dầu bơ đều tan ra hết, ngoài ra tất cả những gì bằng nước đã bị đông cứng đều tan ra hết, nước trong ao hồ cũng đều tan chảy.
Cũng vậy, Ca Diếp! Nếu người thiện nam, hoặc người tín nữ, trong đạo, ngoài đạo có tâm chí thành, cho đến những người tham danh, lợi dưỡng, nghe được Phương Đẳng Đại Bát Nê Hoàn thoáng qua lỗ tai, để vào tâm trí, dù là người đã phát tâm bồ đề, hay chưa phát tâm, thì trong thân thể của những người đó đều được thấm nhuần hạt giống bồ đề.
Vì vậy ta nói, những người thiện và tín nữ đó đều là Bồ Tát. Cũng vậy, bản Kinh Đại Thừa Phương Đẳng Đại Bát Nê Hoàn tích tụ công đức, tuệ giác vô tận, cho nên ta nói tên là Thấm Nhuần, y như mùa xuân.
Bởi vì sao vậy?
Vì khai mở pháp Như Lai thường trụ.
Lại nữa, thiện nam! Thí như ánh sáng mặt trời, mặt trăng quang minh chiếu diệu, còn ánh sáng khác thảy đều lu mờ. Cũng vậy, Đại Thừa Đại Bát Nê Hoàn quang minh chiếu diệu, ngoài ra ánh sáng công đức của mọi Khế Kinh, tam muội khác đều lu mờ.
Vì vậy, nếu người thiện nam, tín nữ nghe Kinh Phương Đẳng Đại Bát Nê Hoàn, dù chưa phát được đạo tâm vô thượng, ánh sáng Nê Hoàn cũng đã nhập vào trong thân người đó làm nhân bồ đề. Vì lý do này cho nên gọi là Đại Bát Nê Hoàn.
Bồ Tát Ca Diếp bạch Đức Phật rằng: Kính bạch Thế Tôn! Nếu như tất cả chúng sinh đều có nhân duyên bồ đề thấm trong thân thể, vậy thì bằng vào những lý do nào Thế Tôn lại nói phạm bốn tội đọa, tạo tội Vô gián, phỉ báng Kinh Pháp và nhất xiển đề là bốn hạng người tạo nên gai độc ở trong chánh pháp?
Như lời Phật dạy, người chưa phát tâm và người đã có hạt giống bồ đề có gì sai biệt?
Bốn hạng người kia phải chăng không phạm vào những tội ác?
Phật bảo Ca Diếp: Trừ nhất xiển đề, mọi chúng sinh khác nếu như được nghe Khế Kinh Phương Đẳng Đại Bát Nê Hoàn là đã có được hạt giống bồ đề. Phải biết người đó đã từng cúng dường vô lượng Chư Phật, được nghe Kinh này thì không còn tạo những tội lỗi khác.
Bởi vì sao vậy?
Vì nhờ phương tiện sức mạnh của bản Kinh đại thừa này khai mở tất cả tự tính Như Lai.
Bồ Tát Ca Diếp bạch với Phật rằng: Kính bạch Thế Tôn! Người chưa phát tâm, không muốn hướng đến, nghe rồi liền bỏ, thì lý do gì được nhân bồ đề?
Phật bảo Ca Diếp: Người chưa phát tâm, tuy không muốn đến, dù quay lưng đi, vẫn nhớ Kinh này, tâm không quên mất, trong mộng sẽ thấy đại quỷ thần đến hiện tướng hù dọa: Úy, thiện nam tử! Hãy niệm bồ đề, nếu không ưa muốn, ta sẽ giết ông! Người đó sợ hãi, liền niệm bồ đề, nhẫn đến thức dậy, tâm vẫn còn niệm.
Lại nữa, người đó sau khi mạng chung đọa trong địa ngục, thấy bao tội báo cũng vẫn nhớ niệm, đọa trong ngạ quỷ và sinh Cõi Trời cũng đều nhớ niệm, do người đó đã phát tâm bồ đề nơi Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này, tâm không ưa muốn từ đây trừ sạch, như vậy chính là nhân của bồ đề. Do nhân như vậy và duyên như vậy gọi là bồ đề.
Lại nữa, thiện nam! Như giữa hư không nổi mây mưa lớn, mưa xuống đại địa, cây khô, núi đá và vùng cao nguyên, nước mưa chẳng đọng lại những nơi đó, mà chảy xuống ruộng, ao hồ đều đầy.
Chúng sinh thọ dụng Pháp Vũ Đại Thừa Bát Nê Hoàn này. Mưa pháp lên trên bọn nhất xiển đề cũng như mưa lên cây, đá, cao nguyên, chẳng được thấm nhuần nhân duyên bồ đề.
Lại nữa, thiện nam! Thí như hạt giống đã bị nướng khô, dù cho mưa xuống trăm ngàn vạn kiếp cũng chẳng nảy mầm, bọn nhất xiển đề cũng y như vậy, với Kinh Phương Đẳng Bát Nê Hoàn này dù cho có nghe trăm ngàn vạn kiếp, rốt cùng chẳng thể nảy mầm bồ đề.
Bởi vì sao vậy?
Bởi vì hạt giống thiện căn đã bị nướng khô chết rồi!
Lại nữa, thiện nam! Thí như minh châu bỏ vào nước đục, nước sẽ trong ngay, nhưng nếu thả vào ở trong bùn nhơ thì không thể nào khiến bùn trong được.
Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này thả vào nước đục của những chúng sinh phạm bốn tội đọa, năm tội Vô gián, vẫn còn có thể khiến cho được trong, phát tâm bồ đề. Nhưng nén vào bùn bọn nhất xiển đề, trăm ngàn vạn năm không thể khiến cho được trong trở lại và khiến cho nó khởi nhân bồ đề.
Bởi vì sao vậy?
Vì không thiện căn.
Lại nữa, thiện nam! Thí như cây thuốc tên là Dược Vương, trị lành mọi bệnh, rễ, thân, hoa, lá, hoặc nước, hoặc hương, hoặc có người uống, người thoa lên thân, người chỉ ngửi mùi, cho dù người đó tâm ưa hay không, bệnh đều được lành, chỉ trừ căn bệnh chắc chắn phải chết mới không thể trị.
Cũng vậy, thiện nam! Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này có thể trị lành tất cả chúng sinh bệnh nặng ác nghiệp. Nếu người phạm vào bốn pháp tội đọa, tội nghiệp Vô gián, nhẫn đến ngoại đạo không ưa bồ đề, nghe bản Kinh này thoáng qua lỗ tai dù chỉ một lần, là đã có được cái nhân bồ đề.
Bởi vì sao vậy?
Vì Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này trị lành tất cả căn bệnh ác nghiệp, trừ nhất xiển đề.
Bởi vì sao vậy?
Bởi vì không có cái nhân bồ đề. Giống như một người thân thể có chỗ bị thương mới dùng thuốc nhân để trị, trừ các tật bệnh, nếu không thương tổn, thì loại thuốc nhân trở thành vô dụng. Bọn nhất xiển đề cũng y như vậy, không thể bị thương để mà thụ dụng cái nhân bồ đề.
Lại nữa, thiện nam! Thí như Kim Cương có thể phá hư tất cả vật báu, nhưng nó không thể phá sừng dê trắng. Những ai đã tạo tất cả pháp ác, thì Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn đều có thể phá sạch, lập nhân bồ đề, chỉ không phá được pháp ác của bọn nhất xiển đề để gieo nhân bồ đề.
Lại nữa, thiện nam! Như mọi cây cối dù chặt nhánh cành vẫn lên như cũ, cũng vậy tất cả chúng sinh tạo nên rất nhiều tội nghiệp, nghe Kinh Đại Thừa Đại Bát Nê Hoàn thì nhân bồ đề sẽ sinh trở lại.
Nhưng cây Đa La đã chặt đi rồi không mọc trở lại, bọn nhất xiển đề cũng y như vậy, trọn không thể nào sinh ra cành lá của tâm bồ đề.
Lại nữa, thiện nam! Thí như giữa Trời nổi mây mưa lớn, nhưng không có một hạt mưa nào bám dính vào hư không. Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này là trận mưa pháp tuôn xuống khắp nơi, nhưng chẳng một giọt bám dính vào nơi bọn nhất xiển đề.
Không tu chân thật, cũng không đến
Không thấy chỗ cứu cánh bọn kia
Bởi nhiều tội ác, không nghiệp thiện
Là kẻ xấu nhất giữa cuộc đời.
Người tu nghiệp thiện gọi là tu tập hạt giống bồ đề. Không đến nghĩa là, nếu không tu tập thì trọn không thể tự chứng Thánh Quả.
Chân thật tức là nghiệp nhân thù thắng, vi diệu, bí mật. Nghiệp nhân thù thắng không đến người nào thì gọi người đó là nhất xiển đề. Mất hẳn thiện tâm là nhất xiển đề.
Bọn nhất xiển đề nhiều tăng thượng mạn lấy gì làm gốc?
Lấy sự phỉ báng Kinh Điển Phật Pháp, không tu nghiệp thiện để làm gốc rễ. Phỉ báng Kinh Pháp, hung dữ, tàn bạo, phải biết đó là những điều mà người có trí sợ hãi.
Thí như đường hiểm, có nhiều trộm cướp, phàm ngu ngạo mạn bất chấp sợ hãi, tùy tiện đi qua bị bọn cướp hại. Đại lực Pháp Vương đi qua đường đó không chút sợ hãi.
Không thấy được chỗ cứu cánh nghĩa là, trọn không thấy bọn nhất xiển đề kia hết sạch ác nghiệp, cũng không thấy chỗ bọn nhất xiển đề dứt sạch được hết vô lượng sinh tử. Ta nói tổng quát, kẻ ấy tích tụ vô lượng điều ác. Nếu ai nghe được những lời như vậy càng đáng sợ hơn.
Giả sử khiến cho tất cả chúng sinh nhất thời phát ý thành đạo vô thượng, thì trong những vị đạt Chánh Giác này vẫn không thấy có bọn nhất xiển đề sạch hết ác nghiệp.
Lúc chúng sinh đã thành Chánh Giác hết, bọn nhất xiển đề lại ở chỗ nào mà không thấy chúng sạch hết ác nghiệp?
Hết thảy chúng sinh phá sạch sinh tử đều thành Phật đạo, không thấy Chư Phật Vô Dư Nê Hoàn, vô thường diệt tận như đèn tắt lửa. Cho rằng ác nghiệp của nhất xiển đề là xấu xa nhất ở giữa cuộc đời, bởi nhất xiển đề mất hẳn nhân duyên công đức bồ đề, cho nên gọi là xấu nhất thế gian.
Trong pháp đại thừa, cuối cùng cũng được giác ngộ thành Phật, nhưng cũng gọi là xấu xa, bỉ lậu. Pháp của Chư Phật vốn là như vậy.
Người đã tạo nghiệp ác
Như bơ sữa đã ối
Giống như tro che lửa
Kẻ ngu khinh bị đốt.
Có người giống như bậc A La Hán mà làm những chuyện của nhất xiển đề, gây tạo nghiệp ác. Có người giống như kẻ nhất xiển đề mà làm những việc của A La Hán, thực hành tâm từ. Giống A La Hán mà nhất xiển đề chính là chúng sinh phỉ báng Phương Đẳng.
Giống nhất xiển đề mà A La Hán chính là những người chê hàng Thanh Văn, thuyết rộng Phương Đẳng, bảo chúng sinh rằng: Ta và các ông đều là Bồ Tát.
Bởi vì sao vậy?
Bởi vì tất cả chúng ta đều có tự tính Như Lai.
Nhưng chúng sinh kia lại bảo chúng ta là nhất xiển đề! Thế nhưng Như Lai đã thụ ký cho ta cũng như các ông. Vì vậy ta và các ông đều phải xa lìa vô lượng nghiệp ác, xa lìa các ma phiền não như đập vỡ bình nước, thì trong Khế Kinh này chúng ta ắt thành bồ đề, chớ có nghi ngờ.
Thí như dũng sĩ tuân sứ mạng Vua đến nước khác khen ngợi tài đức của Vua sứ mình, thà mất thân mạng chứ không thay đổi.
Hôm nay chúng ta cũng lại như vậy, Như Lai thụ ký tất cả chúng sinh đều có Phật tính, chúng ta cần phải không tiếc thân mạng, ở trong phàm ngu rộng nói Kinh này. Đây gọi là người giống nhất xiển đề nhưng sự thật là bậc Đại Bồ Tát.
Những kẻ ngu si, không có trí tuệ, ở A Luyện Nhã, hình trạng rất giống bậc A La Hán, nhưng lại phỉ báng Kinh Điển Phương Đẳng, phàm phu ngu dốt cho rằng đó là A La Hán thật, kêu là Đại Sĩ.
Thực ra đó là bọn ác Tỳ Kheo sống nơi hoang vắng, chốn A Luyện Nhã, rồi tự xử sự giống như một vị A La Hán thật.
Ở A Luyện Nhã làm toàn những việc không thuận chánh pháp, mà còn tạo ra bốn thứ nhân duyên, nói điều sai khác: Bảo Kinh Phương Đẳng đều do ma thuyết. Cho rằng đại thừa là thứ hiệt tuệ. Chánh pháp là gai nhọn. Chư Phật Thế Tôn đều là vô thường mà nói thường trụ. Phải biết đây là tướng trạng hủy diệt chánh pháp, phá Tăng. Ai nói như vậy là nhất xiển đề.
Vì vậy cho nên ta nói kệ rằng:
Người đã tạo nghiệp ác
Giống như bơ sữa ối
Giống như tro che lửa
Kẻ ngu khinh bị đốt.
Như vậy, thiện nam! Phải biết bản Kinh Phương Đẳng Đại Bát Nê Hoàn là do Chư Phật Như Lai quyết định giảng nói. Đại thừa nghĩa là tối thắng vô thượng, như châu ma ni thanh tịnh trong sáng, lìa mọi nhiễm ô.
Lại nữa thiện nam! Thí như hoa sen có ánh mặt trời chiếu tới thì nó không thể không nở. Hết thảy chúng sinh cũng y như vậy, được Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này thoáng qua lỗ tai dù chỉ một lần, nếu chưa phát tâm, không thích bồ đề, thì chúng sinh đó đều sẽ có được cái nhân bồ đề.
Bọn nhất xiển đề sở dĩ mất hẳn tự tính Như Lai đều do phỉ báng, tạo ác nghiệp lớn, bọn họ như những con tằm kéo kén, tự trói buộc mình mà không chỗ thoát, bọn nhất xiển đề cũng y như vậy, với tính Như Lai không thể khai mở cái nhân bồ đề, cho đến tận cùng biên tế sinh tử.
Lại nữa, thiện nam! Như hoa Ưu Bát, hoa Bát Đàm Ma, hoa Câu Mâu Đầu, hoa Phân Đà Lợi mọc trong bùn lầy, nhưng không bị bùn làm cho ô nhiễm. Nếu chúng sinh nào học Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này cũng y như vậy, không bị phiền não làm cho ô nhiễm.
vì sao vậy?
Bởi tính Như Lai không bị nhiễm ô.
Lại nữa, thiện nam! Thí như nơi nào có gió mát thổi, tất cả chúng sinh hóng ngọn gió này thì mọi nóng bức đều được giải trừ.
Cũng vậy, thiện nam! Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này chính là pháp vị cam lồ tươi mát, hết thảy chúng sinh đều được thấm nhuần, phát nhân bồ đề, trừ nhất xiển đề.
Lại nữa, thiện nam! Như ông thầy thuốc biết tám phương pháp điều trị bệnh tật, trị được mọi bệnh, chỉ trừ căn bệnh không thể trị được.
Cũng vậy, thiện nam! Hết thảy Khế Kinh và các tam muội hay trị tất cả dâm, nộ, si mê, các bệnh phiền não, nhưng không thể trị những người đã phạm bốn pháp tội trọng và nghiệp Vô gián.
Này thiện nam tử! Lại có thầy thuốc biết hơn tám cách điều trị bệnh tật. Tất cả bệnh tật của mọi chúng sinh, nếu như mạng căn vẫn còn chưa hết thì đều trị được, chỉ trừ những ai mạng căn đã hết thì đành bó tay.
Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này cũng y như vậy. Những bệnh phiền não của mọi chúng sinh, nhẫn đến những người không ưa bồ đề, chưa muốn phát tâm, đều có thể trị, khiến phát bồ đề, chỉ trừ một hạng là nhất xiển đề.
Lại nữa, thiện nam! Thí như người mù chẳng thấy năm màu, thầy thuốc có thể trị những bệnh mắt, khiến cho được sáng, nhưng không thể trị người mù bẩm sinh. Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này cũng y như vậy.
Hết thảy chúng sinh, Thanh Văn, Duyên Giác, không ưa bồ đề, chưa muốn phát tâm, thảy đều trị lành, khiến mở mắt tuệ, phát tâm bồ đề, chỉ trừ những bọn bị mù bẩm sinh là nhất xiển đề.
Lại nữa, thiện nam! Như ông thầy thuốc biết hơn tám cách điều trị bệnh tật, tất cả chúng sinh, người nào có bệnh, ông viết chú thuật đưa cho người bệnh đeo ở trong người, có thể khiến cho bệnh tật tiêu trừ.
Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này cũng y như vậy. Những bệnh phiền não của mọi chúng sinh, không ưa bồ đề, chưa muốn phát tâm, nhẫn đến những người phạm bốn tội trọng, tạo nghiệp Vô Gián, thảy đều trừ diệt, an lập bồ đề.
Bồ Tát Ca Diếp bạch Đức Phật rằng: Kính bạch Thế Tôn! Những người phạm vào bốn tội cực trọng và tội Vô Gián như cây Đa La bị chặt đứt ngọn, và những chúng sinh không ưa bồ đề, người chưa phát tâm làm sao khiến họ phát nhân bồ đề?
Phật bảo Ca Diếp: Những chúng sinh này nếu ở trong mộng, hoặc lúc lâm chung, đọa trong địa ngục, sinh tâm hối hận, tự nói lời rằng: Thương thay!
Chúng ta hủy phạm chánh pháp, tự chuốc tội này, rồi phát lời thề: Nếu thoát chốn này, sinh vào nơi khác, ở bất cứ đâu cũng phải phát tâm cầu đạo Bồ Tát. Nhờ uy thần lực của Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này, những chúng sinh đó được sinh Trời, người, ắt được phát tâm, làm nhân bồ đề. Vì lý do này, ta nói những người phạm bốn tội trọng và nghiệp Vô gián đều được phát tâm, làm nhân bồ đề.
Lại nữa, thiện nam! Như ông thầy thuốc hòa trộn nhiều thuốc làm thành một vị tên A Già Đà. Như vị thuốc này để tại chỗ nào thì mọi thứ độc đều tiêu trừ hết, chỉ trừ một thứ là rắn cực độc thì không thể trị.
Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này cũng y như vậy, hết thảy kiêu mạn, bốn thứ rắn độc, phạm bốn tội trọng và nghiệp Vô Gián, không ưa bồ đề, người chưa phát tâm, đều được an lập nơi đạo bồ đề.
Bởi vì sao vậy?
Vì Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này là một loại thuốc vô cùng đặc biệt, tối thượng bậc nhất, chỉ trừ một thứ là rắn cực độc bọn nhất xiển đề.
Lại nữa, thiện nam! Thí như thầy thuốc hòa trộn nhiều thuốc rồi bôi lên trên bề mặt cái trống, nếu có người nào chiến đấu bị thương, nghe tiếng trống ấy thảy đều khỏi đau, chỉ trừ những người mạng căn đã hết, ắt phải chịu chết.
Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này, âm thanh pháp cổ, cũng y như vậy, tất cả chúng sinh nghe âm thanh này, các thứ tên độc như dâm, nộ, si, không ưa bồ đề, người chưa phát tâm, phạm bốn tội đọa, tạo nghiệp Vô gián thảy đều trừ sạch, chỉ trừ bệnh của bọn nhất xiển đề.
Lại nữa, thiện nam! Thí như con người ở Diêm Phù Đề, khi Trời tối xuống, tất cả mọi nhà, ai làm việc gì cũng đều ngưng lại, đến mai Trời sáng thì mọi người dân ai làm việc nấy.
Cũng vậy, chúng sinh nghe những Khế Kinh và các tam muội vẫn như trời tối, đến khi nghe được lời dạy vi diệu, bí mật của Kinh Bát Nê Hoàn này giống như Trời sáng, thấy mọi chánh pháp, như người nông dân vào tiết mùa hạ mà gặp được mưa.
Vô lượng chúng sinh nhờ Kinh Đại Thừa đều được thụ ký thấy tính Như Lai. Tám ngàn Thanh Văn trong Kinh Pháp Hoa được thụ ký riêng, chỉ trừ những kẻ đã bị đóng băng là nhất xiển đề.
Lại nữa, thiện nam! Thí như một người bị phi nhân bắt, hoặc bị trúng độc, gặp được thầy thuốc. Thầy thuốc sử dụng chú thuật hoặc dùng thuốc điều trị độc chữa cho người kia khiến được lành bệnh.
Cũng vậy, thiện nam! Nếu có Tỳ Kheo hoặc Tỳ Kheo Ni, cho đến ngoại đạo, ở bất cứ đâu, mà biên chép Kinh, giảng rộng cho người, hoặc chúng sinh nào được đọc, được nghe bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này, thì mọi người này đều có cái nhân bồ đề vi diệu. Người chưa phát tâm, không ưa bồ đề, và cả những người phạm bốn tội trọng, năm tội Vô Gián, mọi thứ ác độc, xấu xa như vậy đều được tiêu sạch, chỉ trừ một hạng là nhất xiển đề.
Lại nữa, thiện nam! Thí như ông Vua, trong thân bị trùng ngấm ngầm ăn thịt của ông ta rồi mà ông chẳng biết.
Bấy giờ có người thầy thuốc khéo biết tướng trạng người bệnh, thấy tướng của Vua có bệnh liền nói: Trong thân của Ngài có bệnh rất nặng phải cần trị gấp. Khi ấy ông Vua chẳng tin thầy thuốc, không muốn trị bệnh. Thầy thuốc cũng sợ, không dám cho thuốc, nhưng lại âm thầm sử dụng chú thuật khiến con vi trùng tự chui ra ngoài.
Ông Vua trông thấy, biết mình có bệnh mới tin những lời của thầy thuốc nói, liền rất trân trọng, đãi ngộ ân cần. Mọi loài chúng sinh cũng y như vậy.
Người chưa phát tâm, không ưa bồ đề nghe Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn rồi, Chư Phật, Bồ Tát lại dùng phương tiện vì họ giảng nói, khiến cho mọi người dù chưa nhận liền, nhưng ở trong mộng, hoặc lúc mạng chung, liền tự giác ngộ, phát nhân bồ đề, trừ nhất xiển đề.
Lại nữa, thiện nam! Thí như thầy thuốc khéo dạy con mình học tám phương pháp trị bệnh, bốc thuốc. Phương pháp bí truyền ông chưa dạy vội, đợi cho con ông thông đạt hết cả tám phương pháp rồi, sau đó mới dạy phương pháp bí truyền.
Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chánh Giác cũng y như vậy, trước hết dạy cho Pháp Vương Tử, Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni, Ưu Bà Tắc, Ưu Bà Di học cách diệt trừ vô lượng phiền não.
Đối với thân này, tu tập niệm tưởng thân không bền chắc, là nơi tích tụ vô lượng khổ đau, thân là vô thường, biến hoại, không thực, không phải là ta, chẳng phải của ta. Sau đó Như Lai lại dạy cho học chín bộ Khế Kinh, khiến cho thông đạt. Cuối cùng Như Lai mới dạy cho học bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này, khiến cho mọi người biết rằng tất cả chúng sinh đều có tự tính Như Lai, là pháp thường trụ, khiến cho tất cả phát khởi cái nhân bồ đề vô thượng, trừ nhất xiển đề.
Như vậy, thiện nam! Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này vô lượng vô số không thể nghĩ bàn. Ông phải biết rằng Kinh này chính là ông thầy thuốc giỏi, rành thuật bí yếu, không gì hơn được.
Lại nữa, thiện nam! Như người chèo đò đưa người qua sông, đến bờ bên kia lại quay trở về để chở người khác. Chư Phật Như Lai cũng y như vậy, dùng thuyền Đại Thừa Bát Nê Hoàn này, tùy theo khả năng chúng sinh tiếp thụ để cứu độ họ. Chư Phật Như Lai Bát Niết Bàn rồi lại độ chúng sinh ở nơi cõi khác.
Cho nên Như Lai là Đại Thuyền Sư. Cho nên Như Lai là pháp thường trụ, vì để hóa độ nên mới thị hiện có sinh, có diệt.
Lại nữa, thiện nam! Như người dùng thuyền để vượt biển lớn, nếu được xuôi gió thì mau đến được bờ ở bên kia. Còn như ngược gió thì hoặc cả năm, thậm chí chết đuối, chẳng đến được bờ.
Cũng vậy, chúng sinh được gió Đại Thừa Bát Nê Hoàn này mau thoát sinh tử đến bờ bồ đề, những người không được thì bị đắm chìm trong biển khổ đau sinh tử luân hồi.
Lại nữa, thiện nam! Như người đi biển gặp cơn sóng lớn, họ tự nghĩ rằng khó thoát nạn này, nên đành ngồi yên chờ đợi cái chết, bỗng nhiên gặp được một ngọn gió lành thổi thuyền của họ đến một nước khác.
Không hiểu tại sao tự nhiên mình được thoát khỏi hoạn nạn, nên họ vô cùng vui mừng và tự nghĩ là kỳ lạ. Cũng y như vậy, bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này là ngọn gió lành.
Chúng sinh không biết, mà cũng không ưa phát tâm bồ đề, thế nhưng ngọn gió Bát Nê Hoàn này lặng lẽ bí mật thổi họ đến nơi cảnh giới bồ đề, khi đó họ mới biết là sự thật, ngỡ ngàng thốt lên cho là kỳ lạ.
Lại nữa, thiện nam! Như rắn thay da rồi đi chỗ khác chứ không phải chết.
Cũng vậy, thiện nam! Như Lai Nê Hoàn là bỏ thân này, như rắn thay da rồi đi chỗ khác. Bởi vậy Như Lai hiệu là Thiện Thệ. Như Lai xả bỏ thân phương tiện như bỏ cây thuốc độc, rồi lại phương tiện hóa hiện ở ngoài cõi Diêm Phù Đề.
Cho nên, thiện nam! Phải biết Như Lai là pháp thường trụ.
Lại nữa, thiện nam! Như ông thợ vàng có thỏi vàng thật, tùy ý đúc luyện các đồ trang sức, nhiều loại trang nghiêm. Chư Phật Như Lai cũng y như vậy, tùy sự cảm nhận của các chúng sinh trong hai lăm cõi mà hóa hiện thân để độ thoát chúng. Vì vậy nên gọi thân của Như Lai là thân vô lượng, cũng gọi thường trụ.
Lại nữa, thiện nam! Như cây Am La và cây diêm phù biến đổi ba mùa. Mùa thì ra lá, mùa ra hoa trái, mùa thì rụng lá, chẳng phải cây kia khô héo lụi tàn mà đang phát triển.
Cũng vậy, thiện nam! Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chánh Giác dùng thân phương tiện, vì để giáo hóa cho nên cũng phải ba lần thị hiện. Thị hiện đản sinh, thị hiện thành Phật, rồi nhập Nê Hoàn, nhưng mà kỳ thật Như Lai thường tồn, không hề diệt tận.
Này thiện nam tử! Mật thân Như Lai là y như vậy. Mật khẩu Như Lai, phương tiện Mật Giáo cũng rất khó biết.
Phương tiện Mật Giáo có nghĩ là gì?
Này thiện nam tử! Thí như ông Vua sai khiến quần thần cũng có những lời ẩn ý khó hiểu. Như có khi bảo quần thần đem Tiên Đà Bà đến. Nhưng Tiên Đà Bà, một từ mà có đến bốn thứ nghĩa.
Một là chỉ muối.
Hai là chén nước.
Ba là con ngựa.
Bốn là thanh kiếm.
Cả bốn thứ này đều mang một tên là Tiên Đà Bà.
Lúc Vua ăn cơm, bảo các tả hữu lấy Tiên Đà Bà, thì các quần thần biết Vua cần muối.
Lúc Vua ăn xong, kêu Tiên Đà Bà, thì các quần thần biết Vua cần nước.
Lúc Vua muốn đi dạo ở lâm viên, kêu Tiên Đà Bà, thì các quần thần biết Vua cần ngựa.
Lúc Vua lâm trận chiến đấu mà bảo lấy Tiên Đà Bà, thì các quần thần biết Vua cần kiếm. Vua có những lời ẩn ý như vậy. Các quan cận thần cũng phải biết được những ý nghĩa của lời ẩn ý đó.
Cũng vậy, thiện nam! Lời dạy ẩn mật trong Kinh đại thừa cũng có bốn nghĩa. Như nói vô thường, thì các thiện nam phải biết Như Lai thị hiện đản sinh ở Diêm Phù Đề, rồi sẽ thị hiện vào Bát Nê Hoàn, đó là pháp tu quán tưởng vô thường trong pháp đại thừa.
Nếu khi Như Lai nói chánh pháp diệt, thì các đệ tử biết rằng Như Lai giảng thuyết về khổ, đó là pháp tu quán tưởng các hành thảy đều là khổ trong pháp đại thừa.
Nếu Như Lai nói thân là dụng cụ chứa các tai họa, lại nói Tăng Bảo cũng sẽ phải diệt, thì các đệ tử phải nên biết rằng Phật nói vô ngã, đó là pháp tu quán tưởng vô ngã trong đại thừa này.
Nếu Như Lai giảng vô tưởng, không, vô sở hữu, và giải thoát, thì các đệ tử phải nên biết rằng, pháp đại thừa này nói hai mươi lăm cõi đều được giải thoát, nên nói là không, tất cả khổ đau đều diệt trừ sạch là vô sở hữu.
Ở Cõi Cực Lạc chẳng có niệm tưởng cho nên vô thường, biến dị đổi thay không thể phá hoại, cho nên gọi là thường trụ bất diệt, chẳng phải là pháp thay đổi, hư hoại. Nên biết giải thoát chính là Như Lai.
Mà Như Lai là tự tính Như Lai, trong mỗi chúng sinh thảy đều có đủ. Ai biết như vậy là đệ tử ta. Người này khéo hiểu lời dạy bí mật của Đức Như Lai.
Lại nữa, thiện nam! Như Trời nắng hạn, cỏ thuốc, hoa thơm, trái ngọt, cây cối đều bị héo tàn, chẳng ra hoa trái, ngoài ra cây cỏ dưới nước, trên cạn đều khô héo cả, chẳng chút tươi sáng, và đến năm sau cũng khó sinh trưởng, phục hồi trở lại.
Này thiện nam tử! Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này cũng y như vậy. Ta diệt độ rồi, có những đệ tử giống như hoa quả gặp mùa nắng hạn chẳng sinh hoa trái. Như bị giặc cướp đánh phá thành trì, cướp mất châu báu, chỉ còn bỏ lại thôn nghèo mà thôi.
Chúng ác Tỳ Kheo mất Kinh Nê Hoàn như mất của báu, bèn tìm sao lược và tuyển tập lại, nhưng không khéo hiểu nghĩa lý của Kinh, mặc tình buông lung, ngã mạn đến nỗi rơi vào địa ngục.
Thương thay họa lớn ở đời tương lai thật là đáng sợ! Tốt đẹp biết bao! Nếu chúng sinh nào ở đời tương lai được nghe bản Kinh Bát Nê Hoàn này thoáng qua lỗ tai, rồi tùy theo chỗ nghe Kinh mà thọ trì, đọc tụng, hiểu được ý nghĩa, lại vì người khác giảng giải rộng rãi, nhờ cái nhân này họ sẽ đạt được Bồ Tát chân thật.
Lại nữa, thiện nam! Như ở tụ lạc, thành ấp nước nọ có người bán sữa, vì tâm hám lợi nên đã lấy nước pha thêm vào sữa, lừa dối người ta. Rồi người buôn sữa cũng làm như vậy, lấy nước thêm vào, liên tục xoay vần làm điều dối trá, đến người tiêu dùng mua sữa về uống thì lúc bấy giờ sữa đã chẳng còn mùi vị của sữa.
Cũng vậy, thiện nam! Sau khi ta đã thể nhập Nê Hoàn, vào lúc còn khoảng tám mươi năm nữa chánh pháp sẽ diệt, thì Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này sẽ lưu bố khắp cõi Diêm Phù Đề. Lúc ấy sẽ có nhiều ác Tỳ Kheo phóng túng, buông lung, bè đảng chúng ma hủy hoại chánh pháp, tự tạo Kinh Luận.
Kệ tán khen ngợi, lấy sai làm đúng, lấy đúng làm sai, sao lược, thêm bớt, chỉ vì lợi dưỡng, cho nên ham muốn nuôi dưỡng, tích chứa tài vật phi pháp, hủy hoại, rối loạn mùi vị chánh pháp, khiến cho giáo pháp trở nên nhạt nhẽo.
Lại thêm vào đó những thuyết tà đạo, văn tự bất chính. Những người mê lầm thụ học Kinh Điển cũng không tôn trọng, cung kính cúng dường, trong lòng giữ lấy những điều tà siểm, vì tham lợi dưỡng cho nên bày vẻ hình tướng pháp lạc. Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này vào lúc bấy giờ bị bọn người đó làm cho hủy hoại.
Lại nữa, Ca Diếp! Vì ý nghĩa trên, những người thiện nam và người tín nữ đối với bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này cần phải phương tiện lập chí trượng phu.
Bởi vì sao vậy?
Bởi tính Như Lai là pháp trượng phu. Đối với các pháp, tính tình người nữ sinh nhiều nhiễm trước, năng lực không đủ kham nhận phát triển Kinh Điển Đại Thừa thâm sâu vi diệu.
Này thiện nam tử! Thí như nước dãi của một con muỗi không thể làm cho đại địa này ướt, tâm của người nữ giống như đại địa, lòng đầy khát ái. Thí như biển lớn, hết thảy nước mưa, trăm sông ngàn suối đều đổ vào biển, nhưng biển lớn kia chưa từng đầy tràn, tâm của người nữ cũng y như vậy, lòng tham ngũ dục chưa từng biết đủ.
Vì vậy, Ca Diếp! Nếu người thiện nam hay người tín nữ muốn cầu phương tiện thoát thân người nữ cần phải tu tập Kinh Điển Đại Thừa Bát Nê Hoàn này.
Bởi vì sao vậy?
Bởi Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này nói về tự tính Như Lai chính là pháp của trượng phu. Nếu chúng sinh nào không tự biết rằng trong bản thân mình có tính Như Lai, thì dù thế gian gọi chúng sinh ấy là bậc nam tử, nhưng ta cho rằng kẻ ấy chỉ là bọn đàn bà thôi!
Ngược lại, nếu như có những người nữ có thể tự biết trong bản thân mình có tính Như Lai, dù cho thế gian gọi họ người nữ, thì ta vẫn xem họ là nam tử!
Như vậy, thiện nam! Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này tích tụ vô lượng vô biên công đức, giảng rộng tất cả chúng sinh đều có tự tính Như Lai. Nếu người thiện nam hay người tín nữ muốn được nhanh chóng thành tựu tự tính của Đức Như Lai thì phải siêng năng dùng pháp phương tiện tu học Kinh này.
Bồ Tát Ca Diếp bạch với Phật rằng: Hay thay, Thế Tôn! Nay con tu tập Kinh Bát Nê Hoàn mới tự biết rằng trong bản thân mình có tính Như Lai, con nay mới đúng là bậc nam tử.
Phật bảo Ca Diếp: Lành thay, lành thay!
Này thiện nam tử! Phải nên siêng năng phương tiện học pháp rất thâm sâu này, như ong hút mật của các loài hoa, thưởng thức pháp vị thâm sâu tận cùng.
Này ông Ca Diếp! Thí như nước dãi của một con muỗi không thể làm cho đại địa thấm ướt.
Cũng vậy, thiện nam! Ở đời tương lai các Tỳ Kheo ác phá hoại Kinh Pháp vô lượng vô số như Trời hạn hán, Kinh Điển Đại Thừa Bát Nê Hoàn này không thể tưới thấm.
Bởi vì sao vậy?
Phải biết đó là dấu hiệu, tướng trạng chánh pháp diệt tận.
Lại nữa, thiện nam! Như cuối mùa hạ và đầu mùa đông, tiềm phục ở giữa mùa thu ẩm ướt, mưa tuôn liên tục.
Cũng vậy, thiện nam! Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này, sau khi ta đã nhập Nê Hoàn rồi, chánh pháp suy giảm, bấy giờ Kinh này lưu bố phương Nam, bị các tà kiến, dị thuyết, phi pháp làm cho trôi nổi.
Bấy giờ ở vùng phương Nam sẽ có Bồ Tát Hộ Pháp đem Khế Kinh này đến nước Kế Tân ẩn dấu trong đất, cùng với tất cả Khế Kinh Đại Thừa, Phương Đẳng đều đem ẩn dấu ở đó.
Thương thay! Bấy giờ chánh pháp diệt tận, chẳng có mưa pháp tràn đầy thế gian, để người tu tập chánh pháp Như Lai thấm nhuần mưa pháp. Bồ Tát Hộ pháp là bậc đại hùng trong chốn loài người đều ẩn dật hết.
Khi ấy Bồ Tát Ca Diếp bạch Phật: Kính bạch Thế Tôn! Chư Phật Như Lai, Thanh Văn, Duyên Giác tính không sai biệt. Cúi xin Thế Tôn giảng thuyết rộng rãi để cho tất cả chúng sinh đều được khai mở, hiểu rõ.
Phật bảo Ca Diếp: Thí như một người nuôi nhiều bò sữa, chia bò ra thành từng bầy theo màu xanh, vàng, đỏ, trắng. Lúc muốn tế Trời, họ tập hợp hết tất cả đàn bò để vắt lấy sữa. Sữa bò vắt được để chung một bồn, đều có một màu như màu ngọc kha.
Cũng vậy, thiện nam! Tính thanh tịnh của Chư Phật Như Lai, Thanh Văn, Duyên Giác đều cùng một màu.
Bởi vì sao vậy?
Bởi vì đã đoạn sạch hết phiền não. Như ông thợ vàng, lấy vàng từ quặng, có nhiều tạp chất nên màu khác nhau, rồi nấu tan ra, tinh luyện lại thành một màu vàng kim.
Bởi vì sao vậy?
Bởi vì vô lượng, vô số tạp chất, phiền não đã bị nung cháy tiêu hết. Cho nên, phải tin bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn này, tất cả chúng sinh đều có tự tính Như Lai chân thật, đều cùng một màu.
Bồ Tát Ca Diếp bạch Đức Phật rằng: Như Thế Tôn dạy, tất cả chúng sinh đều có Phật tính, không hề sai biệt. Đối với điều này con chưa hiểu lắm. Vả lại chúng sinh, như Thế Tôn dạy, Thanh Văn, Duyên Giác và chư Bồ Tát đều không thể đắc Đại Bát Nê Hoàn, chỉ có Như Lai mới chứng đắc được Đại Bát Nê Hoàn.
Cho nên, phải biết Thanh Văn, Duyên Giác và chư Bồ Tát nếu đồng Như Lai, nếu không sai biệt, vậy thì tại sao một mình Thế Tôn, trải qua vô lượng kiếp a tăng kỳ tu hành phương tiện, tích tụ công đức?
Phật bảo Ca Diếp: Những điều trước đây mà ta đã nói đó là Như Lai phương tiện Mật Giáo, nói các Thanh Văn không chứng Nê Hoàn. Cho nên phải biết tất cả đều lấy Kinh Đại Bát Nê Hoàn, mà Bát Nê Hoàn chỉ là cảnh giới của Phật mà thôi, vì vậy Kinh này gọi là Đại Bát Nê Hoàn.
Bồ Tát Ca Diếp bạch Đức Phật rằng: Kính bạch Thế Tôn! Đó chính là điều không thể giống nhau. Như Phật đã nói, Thanh Văn, Duyên Giác và chư Bồ Tát đều phải quy về Như Lai Nê Hoàn, giống như trăm sông đều chảy vào biển, đó là pháp thường.
Phật bảo Ca Diếp: Ngã chính là pháp thường trụ bậc nhất.
Ca Diếp bạch Phật: Thế nào, Thế Tôn, tính của Như Lai là khác hay không?
Phật bảo: Có khác!
Ca Diếp lại hỏi: Khác như thế nào?
Đức Phật trả lời: Tự tính Như Lai của các Thanh Văn giống như sữa bò. Tự tính Như Lai của các Duyên Giác như sữa thành lạc. Tự tính Như Lai của chư Bồ Tát như lạc thành tô. Tự tính Như Lai của các Chư Phật giống như Đề Hồ.
Cũng vậy, thiện nam! Bản Kinh Đại Thừa Bát Nê Hoàn cũng có bốn loại sai biệt như thế.
Bồ Tát Ca Diếp bạch Đức Phật rằng: Kính bạch Thế Tôn! Tính của chúng sinh thì như thế nào?
Phật bảo Ca Diếp: Như sữa chưa thành, vẫn còn nằm trong cơ thể con bò, bấy giờ chỉ là sự hòa hợp giữa nước và máu huyết. Vô lượng phiền não che đậy tự tính Như Lai chân thật của mọi chúng sinh, cũng y như vậy.
Bồ Tát Ca Diếp lại bạch Phật rằng: Như Thế Tôn dạy, tại thành Câu Di có Chiên Đà La tên là Hoan Hỷ, sẽ được thành Phật trong số một ngàn vị Phật ở tại Thế Giới này.
Người này chỉ mới một niệm phát tâm, Thế Tôn đã thọ ký riêng cho ông ta thành Phật, vậy thì tại sao Thế Tôn lại không thọ ký cho Tôn Giả Xá Lợi Phất, Tôn Giả Mục Kiền Liên v.v… mau thành Phật Đạo?
Phật bảo Ca Diếp: Hoặc có Thanh Văn, Đức Phật Bích Chi, chư vị Bồ Tát… không phát nguyện nhanh, nhưng lại có người hộ trì chánh pháp lại phát nguyện nhanh, vì họ có sự phát nguyện sai khác, và căn cứ vào cái nhân sức mạnh của tâm bồ đề Thế Tôn thọ ký riêng biệt cho họ mau thành Phật Đạo.
Lại nữa, thiện nam! Như người thương buôn mang ngọc ma ni đi qua thôn làng của người dân quê rao bán trân bảo. Những người dân quê nghe rao bán ngọc liền kéo đến xem, nhưng chẳng biết ngọc, cho nên cười lớn, bảo là viên đá.
Cũng vậy, thiện nam! Như Lai thọ ký riêng biệt cho hàng Thanh Văn v.v… sẽ được thành Phật, đến chỗ tối thắng, thì đời tương lai có các Tỳ Kheo buông lung, lười biếng, chẳng biết chân thật, giống như dân quê, những người tật bệnh, khốn cùng xuất gia, tín tâm chẳng có, đời sống tà mạng.
Dối trá, nịnh hót, nếu nghe Như Lai thọ ký cho hàng Thanh Văn họ sẽ lập tức cười lớn. Phải biết bọn này, hình tướng Sa Môn, kỳ thật chẳng phải Sa Môn chân chính.
Cho nên, thiện nam! Hoặc có những người phát nguyện nhanh chóng hộ trì chánh pháp, lại có người không phát nguyện nhanh chóng hộ trì chánh pháp, bởi vậy Như Lai tùy theo chỗ họ phát tâm nhanh chậm mà thọ ký cho.
Bồ Tát Ca Diếp bạch Đức Phật rằng: Kính bạch Thế Tôn! Bậc Đại Bồ Tát phải làm thế nào để không phá hoại quyến thuộc?
Phật bảo Ca Diếp: Cần phải siêng năng tu tập phương tiện hộ trì chánh pháp, đó là bậc Đại Bồ Tát dũng cảm trong chốn loài người, không phá hoại quyến thuộc.
Bồ Tát Ca Diếp lại bạch Phật rằng: Kính bạch Thế Tôn! Vì sao chúng sinh không biết sáu vị?
Phật đáp: Không biết Tam Bảo trước sau trường tồn, cho nên chúng sinh chẳng biết sáu vị. Như người miệng lở chẳng biết phân biệt sáu vị ngọt, đắng, cay, chua, mặn, nhạt. Hết thảy chúng sinh cũng y như vậy, ngu si, vô trí, chẳng biết Tam Bảo là pháp trường tồn. Ta nói bọn họ là bọn người mù.
Chúng sinh mắt thịt mà biết tự tính của Đức Như Lai là pháp thường trụ, ta nói người đó có được thiên nhãn. Nếu có chúng sinh nghe Kinh đại thừa mà khởi lòng tin và tâm ưa thích, ta nói người đó cũng có thiên nhãn. Giả sử chúng sinh có được thiên nhãn, nhưng mà chẳng biết tự tính Như Lai là pháp thường trụ, thì ta nói rằng người đó chỉ có mắt thịt mà thôi.
Bởi vì sao vậy?
Vì tính Như Lai thường trụ, chân thật, mà những người ấy chẳng siêng tu tập.
Lại nữa, thiện nam! Phải biết Như Lai là cha mẹ của tất cả chúng sinh.
Bởi vì sao vậy?
Vì Đức Như Lai phải tùy hình loại của mọi chúng sinh rồi hóa hiện ra cho giống cảnh giới của chúng sinh đó để mà thuyết pháp. Mỗi một âm thanh thuyết pháp cho mỗi chúng sinh khác nhau, khiến cho mỗi loài đều tự hiểu được.
Chúng sinh mỗi loài đều tự khen rằng: Hay thay! Như Lai dùng âm thanh của giống loài chúng ta để mà thuyết pháp.
Lại nữa, thiện nam! Như trẻ mới sinh, được mười sáu tháng, phát âm chưa chuẩn. Cha mẹ của nó muốn tập nó nói, trước hết phải theo âm thanh bập bẹ của đứa trẻ nít để dạy từ từ.
Phải biết cha mẹ không phải chẳng biết ngôn ngữ để dạy. Chư Phật Như Lai cũng y như vậy. Vì để giáo hóa, cho nên thị hiện âm thanh, ngôn ngữ giống y như của các loài chúng sinh, nhưng mà kỳ thật âm thanh Như Lai chẳng phải như thế, chỉ là phương tiện tùy thuận theo cách thế gian mà thôi.
***
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Năm - Phẩm Mười Bảy - Phẩm Tham Hành - Phần Hai
Phật Thuyết Kinh đại Bát Nhã Ba La Mật đa - Hội Thứ Ba - Phẩm Ba Mươi Mốt - Phẩm Tuyên Hóa - Phần Ba
Phật Thuyết Kinh đà La Ni Tập - Phần Ba - Pháp Vẽ Tượng Nhất Thiết Phật đảnh - Tập Một
Phật Thuyết Kinh Nhất Thiết Như Lai Kim Cương Tam Nghiệp Tối Thượng Bí Mật đại Giáo Vương - Phần Bốn
Phật Thuyết Kinh Con đường Tu Hành - Phẩm Mười Một - Hiểu Rõ Thức ăn
Phật Thuyết Kinh Kim Quang Minh Hợp Bộ - Phẩm Mười Bảy - đang Cập Nhật
Phật Thuyết Kinh Chánh Pháp đại Hội Tập - Phần Năm
Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Mười Tám - Pháp Hội Hộ Quốc Bồ Tát - Phần Tám
Phật Thuyết Kinh Tiểu Bộ - Tập Tám - Trưởng Lão Tăng Kệ - Chương Một - Phẩm Một Kệ - Phẩm Sáu